Chương 13: Dạ tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh hoạt là ưu thế của nàng, nếu nàng cứ trốn ở phía sau Tam đệ, Tam đệ căn bản không có cơ hội ra tay, nàng đang chờ thời cơ, chỉ cần Tam đệ hơi để lộ sơ hở, nàng có thể một kích toàn thắng.

Túc Vũ luôn quen đánh tốc chiến tốc thắng đối mặt với Cố Vân xảo quyệt có chiến thuật thì tâm tình ngày càng thấp thỏm không yên. Ngay lúc hơi thở Túc Vũ rối loạn thì Cố Vân cũng tìm ra được chỗ đột phá, thanh kiếm đi lên đâm xuyên qua nách Túc Vũ, đánh vào tay phải nắm đao của hắn, Túc Nhậm nhận ra ý đồ của nàng , tiến lên bắt lấy cổ tay Túc Vũ kéo hắn đi qua, thấp giọng nói: "Dừng tay! Ngươi nháo đủ chưa!"

Cố Vân chậm rãi thu hồi trường kiếm, ánh mắt lướt qua đôi vai dày rộng của Túc Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Túc Nhậm, nàng nhẹ nhàng nhướng mày, người này so với Túc Vũ lỗ mãng khó đối phó hơn nhiều.

Hai ánh mắt nhìn nhau, sóng ngầm mãnh liệt nhưng Túc Vũ lại không biết, tức giận bất bình gầm nhẹ: "Nhị ca, trên giáo trường làm sao có thể để một nữ nhân chỉ trỏ, ăn nói lung tung!"

"Ăn nói lung tung? Ngươi nóng lòng cầu thắng, không nghe ý kiến của người khác, trong mắt chỉ có tiến công, không phải chỉ vì cái trước mắt thì là cái gì? Đem binh bên cánh phải đều đặt ở vị trí tiến công, xem nhẹ phòng thủ, không phải ánh mắt thiển cận thì là cái gì?" Cố Vân nở nụ cười lạnh, nàng đi đến chỗ binh lính vừa rồi nhẹ nhàng nhìn lướt qua vị trí vỏ kiếm bên hông hắn tùy ý vung tay lên trường kiếm rơi vỏ không sai một li.

Tất cả mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, đến khi Cố Vân xoay người rời đi, binh lính lúc này giật mình kinh sợ, mồ hôi lạnh toát, nếu chỉ hơi lệch một tí trường kiếm sẽ không đi vào vỏ mà là thân thể hắn...

Đối mặt với trách cứ của Cố Vân , Túc Vũ cũng cảm thấy chính mình mang binh đúng là có sai sót, nhưng hắn không chấp nhận bị một nữ nhân phê bình "Cho dù ta thực sự có chỗ không đúng, cũng không cần một nữ nhân đến giáo huấn ta!"

Một hồi giao thủ ngắn ngủi vừa rồi đã thoáng hạ thấp được lửa giận của nàng nhưng vì Túc Vũ nói những lời này mà lại bùng lên một lần nữa, lạnh lùng nhìn gương mặt tự đại của Túc Vũ, Cố Vân nhếch môi cười, thanh âm cực nhẹ hỏi: "Ngươi rất khinh thường nữ nhân đúng không?"

Ánh mắt nữ tử âm lãnh, rõ ràng là giọng nói mềm mại nhưng làm cho người ta có chút mao cốt tủng nhiên. Túc Vũ đứng đó còn chưa trả lời, Cố Vân đã lạnh giọng nói: "Vậy ngươi có dám cùng nữ nhân cá cược lần nữa hay không? Ta và ngươi đồng thời luyện binh, nửa tháng sau, xem thử ai luyện ra binh lính dũng mãnh hơn." Nàng nhìn Túc Vũ không vừa mắt, nói chính xác là nhìn không vừa mắt những người ở giáo trường này dù không nói gì nhưng ánh mắt lại khinh thường nữ nhân, nhìn rất khó ưa!

*mao cốt tủng nhiên: rùng mình

Nàng so tài luyện binh với hắn?! Túc Vũ cười ha ha, nàng nghĩ mình biết vài công phu mèo quào thì rất giỏi sao? Không chỉ có Túc Vũ mà trên giáo trường, trừ bỏ vẻ mặt có chút suy nghĩ của Túc Nhậm, tất cả mọi người đều phát ra tiếng cười nhạo.

Túc Vũ khoát tay cười đầy khinh thường: "Ta không thèm thách đấu với nữ nhân về thuật luyện binh."

Cố Vân khoanh tay trước ngực đáp lại: "Thủ hạ bại tướng, không cần nói nhiều!"

Túc Vũ trợn to mắt, kêu lên: "Ai là thủ hạ bại tướng?!" Vừa rồi nếu không phải nhị ca ngăn cản, hắn nhất định sẽ chém nàng!

Cố Vân cười lạnh một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn trả lời: "Ngươi đã quên mình vừa mới thua một ván rồi hay sao? Được rồi ít nói lời vô nghĩa đi, nói lẹ ngươi có dám cùng một nữ nhân đánh cược hay không?"

Cố Vân đem hai chữ "nữ nhân " nói đặc biệt lớn, chờ con cá lại mắc câu lần nữa. Phép khích tướng, đối với người như Túc Vũ, trăm thí bách linh*.

*trăm thí bách linh: trăm lần thử trăm lần thành công

Quả nhiên, Túc Vũ vỗ đùi nói: "Cược thì cược! Lần này ta muốn ngươi thua tâm phục khẩu phục!"

Cố Vân cười thầm trong lòng, Túc Vũ a Túc Vũ, vừa mới cược ván trước cũng không làm ngươi thông minh hơn một chút sao? Vĩnh viễn đừng tự cho mình là đúng.

Túc Nhậm vẫn trầm mặc không nói, biểu tình hỉ giận khó phân, bỗng nhiên bật cười nói: "Được rồi, ta sẽ làm chứng, hai người muốn đấu cái gì, đối công chiến? Đoạt thành chiến? Hay là..."

Không đợi Túc Nhậm nói xong, Cố Vân tâm tư xoay chuyển cười nói: "Những thứ đó các ngươi bình thường nhất định tỷ thí qua rất nhiều lần, lần này vẫn giống như thế sao?"

Túc Vũ tức giận trả lời: "Vậy ngươi muốn so cái gì?"

Cố Vân nhếch môi thản nhiên phun ra hai chữ, "Dạ tập."

Dạ tập? Túc Nhậm cùng Túc Vũ đều sửng sốt, Túc Vũ nhíu mày nhìn về phía Cố Vân, lạnh giọng hỏi: "Ngươi xác định muốn so dạ tập." Đến lúc đó không được nói là hắn khi dễ nàng, dạ tập là thứ khó huấn luyện nhất, cũng là bài khảo nghiệm năng lực của tướng sĩ .

Hành quân bày trận có lẽ nàng không phải đối thủ của Túc Vũ nhưng so đánh dã chiến bất ngờ, nàng tuyệt đối không thua! Cố Vân kiên định gật đầu nói: "Xác định. Tướng quân phủ có ba ngàn tinh binh lương tướng, vừa lúc có thể dùng để diễn tập một trận nhìn xem binh do ta luyện ra hay binh do Túc Vũ luyện ra có thể đột phá được phòng tuyến của tinh binh thì coi như dạ tập thành công."

"Được." Nếu nàng ta đã không sợ chết thì hắn sẽ thành toàn cho nàng. Chỉ vào mấy ngàn tướng sĩ phía dưới, Túc Vũ nói: "Những người đó đều là quân tinh nhuệ của Túc gia quân, cho ngươi chọn trước."

Cố Vân nhìn lướt qua tinh binh đông nghìn nghịt phía dưới, thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén, cô tất nhiên sẽ không nghi ngờ thân phận tân binh tinh nhuệ của bọn họ, nhưng trong mắt bọn hắn đều thể hiện ra sự khinh thường và chán ghét rõ ràng như vậy, nàng có thể làm cho bọn hắn phục tùng mình nhưng chỉ có thời gian nửa tháng thì không đủ!

Thu hồi tầm mắt, Cố Vân cao giọng nói: "Ta không cần bọn họ."

Nàng vừa dứt lời, từng ánh mắt ngoan lệ thẳng tắp bắn về phía nàng. Cố Vân bất vi sở động*, tiếp tục nói: " Nếu đều là Túc gia quân tinh nhuệ, nhất định đã được huấn luyện rất nhiều lần, nếu chọn bọn họ làm người tỷ thí, sao có thể thấy được thực lực của ta và Túc Vũ? Ta thấy vẫn là chọn lựa năm trăm tiểu binh, dùng bọn họ để huấn luyện, trận tỷ thí này mới công bằng."

*bất vi sở động: không có hành động gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro