Chương 14: Thao luyện (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nói cũng có lý, lần này Túc Vũ không nói thêm gì, sảng khoái trả lời: "Được, ta đồng ý!"

Túc Nhậm âm thầm tán thưởng, quả nhiên thông minh, không dùng binh lính tinh nhuệ là một cử chỉ sáng suốt, những binh lính này ở trên chiến trường chiến đấu nhiều năm, làm sao có thể nghe theo những thứ nàng dạy.

Thuật luyện binh của nàng như thế nào thì hắn chưa biết, nhưng đọ sự nhạy bén cùng thủ đoạn, quả thật cao hơn Tam đệ một bậc. Đối với tỷ thí lần này, Túc Nhậm có một chút chờ mong, chỉ vào khoảng sân rộng trước mặt Túc Vũ cười nói: "Giáo trường này lớn như vậy, các ngươi nếu cùng nhau thao luyện, có sợ đối phương nhìn phương thức luyện binh của mình không?"

Túc Vũ lắc đầu, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi: "Cho nàng ta xem thì sao? Miễn cho nàng đến lúc đó hoàn toàn không biết gì cả, lãng phí tân binh của Túc gia quân chúng ta."

Cố Vân híp mắt nhìn đến rừng rậm đằng sau giáo trường, vui sướng không thôi, kia mới là nơi nàng cần "Giáo trường để cho ngươi, ta muốn rừng cây kia, ngày mai bắt đầu nửa tháng thao luyện."

"Được!" Túc Vũ hét lớn một tiếng, tuyên cáo tỷ thí chính thức bắt đầu.

Nhìn hai người rời đi, Túc Nhậm cúi đầu cười, bọn họ hình như đã quên tiền đặt cược.

Rạng sáng, nắng sớm báo hiệu mùa hè khô nóng đã đến, giữa giáo trường một ngàn binh sĩ xếp thành hàng ngay ngắn, đứng bất động, lặng ngắt như tờ, thể hiện quân kỷ của Túc gia quân.

Trên đài cao phía trước giáo trường, hai người một thấp một cao đứng ở hai bên, Túc Vũ mặc một bộ quân phục màu tím, cao lớn vĩ ngạn. Đứng bên cạnh là Cố Vân một thân hắc phục, tóc dài buộc cao, hắn không thể không thừa nhận nữ nhâm như vậy rất có sức quyến rũ.

Túc Nhậm thản nhiên đi lên đài cao, đứng ở giữa hai người , cười nói: "Đây đều là những hạt giống tốt nhất mà Túc gia quân đã chọn ra. Hai người các ngươi có thể bắt đầu chọn."

Túc Vũ hào phóng nói: " Cho nàng trước đi."

Cố Vân nhìn lướt qua phía dưới đài, những gương mặt trẻ đầy khẩn trương, nàng đương nhiên biết, không ai hy vọng bị nàng chọn, dù sao ở trong cảm nhận của bọn họ, nàng so với Túc Vũ quả thực khác nhau một trời một vực. Nhưng nàng rất nhanh sẽ khiến bọn họ biết, ai là mây, ai là bùn.

Cố Vân không sao cả trả lời: "Nếu đều là những hạt giống tốt vậy không cần phí sức để lựa chọn, từ giữa phân thành hai bên, bên trái về ngươi, bên phải về ta."

Trong sân vốn im lặng không khó để nghe ra tiếng xôn xao nho nhỏ, những người bên trái âm thầm may mắn, những người bên phải không khỏi nhụt chí ảo não.

Cố Vân cùng Túc Vũ hai người đồng thời đi đến đội quân của mình, Cố Vân chỉ tay về phía rừng cây phía sau giáo trường khoảng hai km, cao giọng hạ lệnh: "Tướng sĩ bên phải nghe lệnh, mục tiêu: rừng rậm phía sau núi, thời gian: nửa khắc (chắc khoảng 15') chạy bộ. Xuất phát!"

"Rõ" Binh lính tuy không cam lòng, nhưng quân kỷ Túc gia quân nghiêm khắc bắt buộc bọn họ phải chấp hành mệnh lệnh của Cố Vân. Trong phút chốc, hàng người chậm rãi chạy về phía rừng cây.

Túc Nhậm hứng thú nhìn chằm chằm Cố Vân cùng năm trăm tân binh đi xa, hắn rất ngạc nhiên và rất chờ mong, nửa tháng sau, bọn họ sẽ là bộ dáng gì.

Một hàng năm trăm người chạy bộ, không mất bao nhiêu thời gian đi đến rừng cây phía sau núi. Cố Vân trước mặt chỉ đứng tới ngực bọn họ, tuy rằng vẫn xếp hàng chỉnh tề im lặng đứng nghiêm như trước, nhưng Cố Vân vẫn nhìn thấy ở trên những gương mặt trẻ tuổi này đều là lạnh lùng và khinh thường, thậm chí còn có ánh mắt trào phúng.

Cố Vân không hề tức giận nàng cũng hiểu được, ở nơi sùng bái vũ lực cùng quân công như quân doanh này, muốn bọn họ thần phục nàng chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là mạnh hơn bọn họ. Trên mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt, Cố Vân lạnh giọng nói: "Lấy lí lịch cùng năng lực các ngươi, chắc chắn không có cơ hội tiến vào giáo trường của tướng quân phủ nhưng hôm nay các ngươi có thể đứng ở chỗ này, là vì ta và Túc Vũ có một trận tỷ thí, trận tỷ thí này nếu ta thua, các ngươi cũng chỉ có thể cúi đầu mất mặt trở lại quân doanh, nếu ta thắng, các ngươi sẽ có cơ hội ở lại giáo trường của tướng quân phủ, ta muốn biết, các ngươi có tin hay không?"

Trả lời nàng là sự im lặng không một tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất, bị chia đến bên nàng, chắc chắn là thua không thể nghi ngờ, còn có thể tin tưởng gì chứ?!

Cố Vân đôi mắt phát ra khí lạnh, lớn tiếng quát: "Có hay không?!"

"Có." Chỉ có vài tiếng thưa thớt trả lời.

"Chưa ăn cơm sao?"

"Có!" Rốt cục có một chút khí thế.

Cố Vân lắc đầu cười một tiếng: "Đây là hạt giống tốt của Túc gia quân sao?"

Nghe thấy sự nghi ngờ trong lời nói nàng, tất cả đều lớn tiếng gầm lên "Có!"

Quả nhiên là người trẻ tuổi, rất giống với Túc Vũ, không kích không được! Cố Vân nhấc ngón trỏ lên chỉ vào ngọn núi phía sau rừng cây nói với các binh lính không phục này: "Ta biết các ngươi không phục, đều muốn đi qua bên Túc Vũ, vậy ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, nhìn thấy ngọn núi phía trước không? Ta và các ngươi thi với nhau, người nào tới đỉnh núi kia trước ta, ta cho hắn đến tổ của Túc Vũ, nhưng người nào chậm hơn ta, tốt nhất thành thật chấp nhận huấn luyện, bằng không liền cút cho ta!"

Ngọn núi phía sau tướng quân phủ, cách giáo trường sáu bảy km, núi cao gần một ngàn thước, từ nơi này đến đỉnh núi có lẽ khoảng năm km chạy việt dã. Cố Vân nói xong, gương mặt lạnh lùng của các tướng sĩ đều xẹt qua ngạc nhiên và khinh thường, so hành quân với một thiếu nữ, thật sự là vũ nhục bọn họ nhưng nếu có thể đến bên Túc Vũ phó tướng thì thật sự rất tốt.

Cố Vân mở miệng hỏi: "Nghe rõ chưa?"

"Rõ!" Lúc này bọn họ mới chịu trả lời thật to và chỉnh tề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro