Chương 15: Thao luyện (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Vân cùng binh sĩ hướng về phía sau núi, hét lớn một tiếng, "Bắt đầu!" Năm trăm người phía sau lập tức chạy lên núi.

Cố Vân mắt lạnh khẽ nheo lại, một đám không có đầu óc, nếu nàng không nắm chắc phần thắng thì tỷ thí cùng bọn họ làm gì.

Tối hôm qua Cố Vân đã nghĩ đến dù chỉ là tân binh thôi nhưng cũng sẽ không nguyện ý nghe theo lời nàng. Nàng nhất định phải ra oai phủ đầu bọn họ một chút nhưng mà cùng một đám binh sĩ đơn đấu thì rất hao phí thể lực, chạy việt dã trong dã chiến luôn là thế mạnh của nàng, chọn một con đường thích hợp đối với dã chiến cũng trọng yếu cho nên tối hôm qua nàng đã đến sau núi thăm dò một lần, chọn ra con đường gần nhất, dễ nhất để đi đến đỉnh núi. Mặc dù có chút mưu lợi, nhưng mà binh bất yếm trá, không phải sao?

Cố Vân dáng người nhỏ xinh, động tác rất nhanh nhẹn sức chịu đựng lại cao, đã sớm chọn trước đường đi tuy rằng lúc đầu không có chiếm được nhiều lợi thế nhưng vừa lên núi ưu thế của nàng lập tức hiện ra.

Trên đỉnh núi xuất hiện một bóng dáng cao lớn cường tráng, bên cạnh là một nam tử gầy gò cùng đi lên đỉnh núi, hai người liếc mắt một cái, trong mắt đều thấy được sự thưởng thức và khiêu khích từ đối phương. Bọn họ từ lúc ở trong doanh đã cạnh tranh lẫn nhau , tuy rằng không biết danh tính đối phương nhưng lại sớm đem đối phương làm đối thủ. Ngay lúc hai người đặt chân lên đỉnh núi đã nhìn thấy tảng đá cao nhất trên đỉnh núi bỗng phát hiện một bóng đen từ một hướng khác đi đến, chân dẫm lên khối đá đại biểu cho thắng lợi.

Cố Vân thở hổn hển, ngồi trên tảng đá, không được, thân thể này thể lực vẫn còn quá yếu, thừa dịp luyện tập tân binh, nàng cũng phải luyện tập cho mình một chút. Cảm giác được sau lưng có hai ánh nhìn sắc bén như dao, Cố Vân quay người lại, không khỏi nhướng mày, không ngờ lại có người đã lên được đỉnh núi, đảo mắt nhìn hai người, Cố Vân thấp giọng hỏi: "Các ngươi tên là gì?"

Hắn vốn khinh thường nữ nhân này, nhưng hình như hắn sai lầm rồi, không ngờ nàng thật sự có chút năng lực, kĩ không bằng người, hắn không lời nào để nói, dáng người to lớn đứng thẳng, cao giọng trả lời: "Cát Kinh Vân."

Cố Vân lại nhìn nam tử lạnh lùng bên cạnh Cát Kinh Vân, sắc mặt tên này thật thối giống như người khác thiếu tiền hắn vậy. Thật lâu, hắn mới lạnh lùng trả lời: "Lãnh Tiêu."

Lãnh Tiêu? Quả nhiên người cũng như tên. Ba người đứng đối diện nhau ở trên đỉnh núi, nhưng bọn họ cũng không đánh giá nhau được lâu, các tướng sĩ còn lại như thủy triều trên biển leo lên đỉnh núi, nhìn Cố Vân tựa vào núi đá, cả bọn đều không dám tin trừng lớn mắt sau đó lại chỉ có thể thất bại cúi đầu, bọn họ thế mà lại thua bởi một nữ nhân.

Cố Vân hí mắt nhìn lại, năm trăm người tốc độ không tốn quá nhiều thời gian đã lên tới đỉnh núi. Tuy là tân binh nhưng đều đã được huấn luyện nghiêm khắc, thể lực cùng sức chịu đựng cũng không thấp. Quả nhiên là hạt giống tốt, Cố Vân âm thầm vui sướng.

Cố Vân đứng thẳng dậy quát lớn, "Xếp hàng!" Mặc kệ là đang ngồi hay đang đứng, các binh sĩ lập tức đứng dậy xếp thành hàng.

Cố Vân đứng trên tảng đá, nhìn xuống những binh lính vẫn không cam lòng như trước, lại không dám kiêu ngạo, cười nói: "Có không phục hay không?"

Bại bởi một nữ nhân thật sự uất ức nhưng bọn họ đã thua rồi.

"Nói!" Cố Vân không kiên nhẫn quát một tiếng.

Chúng tướng âm thầm cắn răng, mang theo vài phần hờn dỗi cùng quật cường kêu lên:"Phục!"

Cố Vân vừa lòng gật gật đầu, sắc mặt hơi trầm xuống, cao giọng nói: "Nếu đã phục, vậy ta hiện tại tuyên bố, trong nửa tháng tới ta sẽ là người huấn luyện các ngươi, quân kỷ của ta có ba điều, điều thứ nhất: phục tùng mệnh lệnh; điều thứ hai : tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh; điều thứ ba: Dưới mọi tình huống đều phải phục tùng mệnh lệnh! Rõ chưa?"

Nữ tử thân mặc hắc y, lãnh liệt cứng cỏi, nói năng khí phách đứng trên đỉnh núi có một loại khí thế không thua gì một đấng mày râu. Cát Kinh Vân cùng Lãnh Tiêu liếc mắt một cái, đều bị khí thế của người trước mắt đánh bại.

"Đã rõ!" Không biết là do khí thế của Cố Vân, hay do thua trong uất ức, chúng tướng sĩ rống lên một tiếng như hổ gầm, chấn động cả ngọn núi, chim chóc bay tán loạn.

Tốt lắm, Cố Vân cười thầm, ngày đầy tên mới bắt đầu, con đường phía sau còn rất dài, ta không tin không thu phục được các ngươi!

Thời gian chính ngọ (giữa trưa), mặt trời đã lên cao, cho dù có cây cối che chắn nhưng khí nóng vẫn đánh úp xuống. Từ trên núi đi xuống, trên mặt mấy trăm binh sĩ đều viết rõ không cam lòng và thất bại. Cố Vân cười thầm, tuy rằng trước mắt bọn họ là bất đắc dĩ mới quy thuận nàng, nhưng nàng tin nửa tháng sau, nhất định sẽ thu phục được tất cả bọn họ.

"Xếp thành hàng!"

Kĩ không bằng người, không lời nào để nói. Bọn họ trong lòng đều đã sáng tỏ, vô luận như thế nào, nửa tháng tới bọn họ sẽ bị nữ nhân trước mắt huấn luyện.

Gương mặt trước mắt đã khôi phục như lúc ban đầu, lạnh lùng không chút biểu tình, Cố Vân cao giọng nói: "Vừa rồi đã làm nóng cơ thể, các ngươi có lẽ đã xác định được năng lực và vị trí của mình. Trong nửa tháng tới ta là huấn luyện viên của các ngươi, ta gọi là Thanh Mạt, các ngươi có thể gọi ta là huấn luyện viên."

Nàng vừa nói xong liền thấy được những người phía dưới mày nhíu lại đầy khó xử, Cố Vân nghi hoặc, "Có vấn đề gì?" Gọi nàng là huấn luyện viên rất khó chịu sao?

Đứng bên cạnh Cố Vân một tiểu binh thấp giọng trả lời: "Phu nhân, như vậy không thích hợp." Trong quân có sâm nghiêm cấp bậc chế độ, không thể vượt qua dù chỉ một chút, tuy rằng nàng chỉ là thị thiếp của tướng quân .

Phu nhân? Cố Vân vừa nghe đã nổi da gà! Cố Vân trừng mắt, lớn tiếng nói: "Trong thời gian huấn luyện, những gì ta nói chính là mệnh lệnh!"

Binh lính chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là trả lời: "Rõ." Dù sao cũng chỉ có nửa tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro