Chương 16: Thao luyện (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cát Kinh Vân, Lãnh Tiêu bước ra khỏi hàng!"

Đáy mắt hai người âm thầm gợn sóng, nữ nhân này muốn làm gì?  Trong lòng nghĩ như vậy nhưng hai người vẫn bước ra khỏi hàng, đứng trước đội ngũ. Chờ hai người đi đến trước mặt, Cố Vân mới tuyên bố: "Từ giờ trở đi, đội ngũ chia thành hai đội, các ngươi ở đợt khảo nghiệm vừa rồi, biểu hiện xuất sắc, ta lệnh cho các ngươi làm đội trưởng tiểu chi đội ..."

Cố Vân còn chưa có nói xong, giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Ta không làm đội trưởng."

Cố Vân nhẹ nhàng nhướng mày, không để ý tới lời nói của Lãnh Tiêu, tiếp tục cao giọng nói: "Thân là đội trưởng, phải là người ưu tú nhất trong toàn đội, không chỉ nhận khiêu chiến của các thành viên trong đội mà còn phải dẫn dắt toàn đội cho nên chỉ có người ưu tú nhất mới có khả năng trở thành đội trưởng."

Mắt lạnh quét về phía Lãnh Tiêu, Cố Vân giọng điệu khinh thường hỏi: "Lãnh Tiêu, ngươi không muốn làm hay là không dám làm?"

Lãnh Tiêu vẫn trầm mặc như trước, biểu tình không thay đổi nhìn Cố Vân, gương mặt Cố Vân tuy lạnh lùng nhưng trong lòng lại cao hứng, nàng cuối cùng cũng tìm được một người tâm tư trầm ổn không bị khích đến mặt đỏ tai hồng. Bất quá người như vậy cũng rất khó giải quyết, không dễ khống chế. Nam tử trước mặt cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, đôi mắt trầm tĩnh như nước khiến  xung quanh hắn luôn tản ra khí lạnh không cho ai đến gần. Bất quá Cố Vân vẫn nhìn ra được ẩn trong đôi mắt lạnh như nước này là khí thế cương mãnh.

Khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, Cố Vân quay người đi không hề nhìn hắn, vẻ mặt không sao cả nói: "Không muốn làm tướng quân không phải một binh lính tốt. Nếu ngươi không muốn làm, vậy thì nên nhanh chóng về nhà cưới vợ sinh con, an ổn qua ngày đi, không cần phải tới chỗ này chịu khổ chịu tội như thế. Nếu đã không nhận vậy thì đi nhanh đi, nơi này của ta sẽ không giữ ngươi lại, làm hay không thì tùy ngươi." Lãnh Tiêu vẫn như trước trầm mặc, Cố Vân cũng không ép hắn, trong rừng năm trăm người im phăng phắc, thật lâu cho đến khi binh lính phía dưới nhịn không được xôn xao, giọng nam trầm thấp lạnh lùng mới vang lên, "Ta làm!"

Cố Vân mừng thầm trong lòng, cũng không quay đầu lại nhìn hắn mà tiếp tục chỉ huy: "Lấy đường thẳng này làm chuẩn, bên trái là đội một, đội trưởng là Cát Kinh Vân; bên phải là đội hai, đội trưởng là Lãnh Tiêu. Hai đội nghe lệnh: toàn bộ ngồi xổm xuống, hai tay để ở sau đầu."

Chúng tướng mạc danh kỳ diệu không hiểu là gì nhưng vẫn làm theo, trong rừng cây xanh mơn mởn mấy trăm người vạm vỡ ngồi xổm dưới đất nhìn có chút buồn cười.

"Bảo trì tư thế, nhảy, đích đến là rừng cây vừa nãy."

Chúng tướng vừa nghe lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại tức giận, nàng ta là có ý gì ? Ngồi trên mặt đất hai tay để đằng sau đầu nhảy về phía trước? Đây là cái tư thế gì? Một đám người ngồi trên mặt đất, không ai nhúc nhích, Cố Vân mày nhăn lại, lạnh lùng nói: "Chấp hành mệnh lệnh!"

Lúc này, một tiểu tướng trẻ tuổi cách Cố Vân không xa đứng ra, thân hình cao lớn hừng hực tức giận, quát: "Vừa rồi tuy rằng bại bởi ngươi, nhưng nói như thế nào, chúng ta cũng là binh sĩ anh dũng giết địch, ngươi không thể vũ nhục chúng ta như vậy!"

Vũ nhục? Đối mặt với những binh sĩ cái gì cũng không hiểu, trong lòng Cố Vân cũng bắt đầu tức giận, "Đây là huấn luyện! Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, ngay cả này đều làm không được thì không xứng trở thành quân nhân! Còn nói dũng sĩ cái gì? Không phải quân nhân lập tức cút cho ta!"

"Nhảy ếch!" Thân là quân nhân, bọn họ không có lựa chọn. Tất cả đều cắn răng, hai tay nắm chặt vang lên tiếng khanh khách, trong lòng vừa mắng Cố Vân, vừa liều mạng nhảy về phía trước. Nhất thời trong rừng năm trăm tướng sĩ Túc gia quân đều biến thành "Ếch" mà phía sau bọn họ, là một nữ nhân hai tay khoanh ở trước ngực vẻ mặt thảnh thơi.

Ở trong lòng mắng ta đi, ta cho các ngươi muốn mắng cũng mắng không nổi.

Từ chân núi đến rừng cây, ít nhất cũng phải ba km, nếu chỉ chạy bộ, đối với mấy trăm binh lính cường tráng mà nói thì quá bình thường, nhưng mà nhảy ếch chính là muốn mạng nhỏ của bọn họ rồi. Loại vận động này, tuyệt đối không thua gì chạy việt dã hai mươi km.

Vừa mới nhảy chưa đến một km mà những tên nam nhân vừa rồi còn nổi giận đùng đùng đã mệt đến mức hít thở không thông. Cát Kinh Vân người luôn kiêu ngạo về thể lực của mình hiện tại cũng cảm nhận được toàn thân khô nóng, yết hầu giống như bị thiêu cháy, trong óc hò hét rung động, hai chân chết lặng dường như không còn là của mình nữa. Hắn mà như thế những người khác không cần nói cũng biết, ban đầu đội ngũ còn chỉnh tề, bây giờ đã trở nên rối loạn, không ít người đã rơi xuống phía sau.

Mồ hôi dọc theo trán chảy vào mắt, Lãnh Tiêu dùng tay áo lau một chút, hai chân dường như không khống chế được ngã khuỵu trên mặt đất.

"Mới có vận động một chút mà đã tê liệt ngã xuống, còn làm lính cái gì nữa?"

"Đứng lên, tiếp tục!" Phía sau, là giọng nói kiêu ngạo của nữ nhân kia, giọng nói mang theo sự khiêu khích, cho dù hiện tại mỗi người đều mệt muốn chết, nhưng không ai muốn thỏa hiệp nửa phần! Mệt chết cũng phải chống!

Cuối cùng sau hơn hai giờ, tất cả tướng sĩ đều đã nhảy đến rừng cây, không có ngoại lệ toàn bộ đều té ngã trên mặt đất, nằm la liệt dưới bóng cây, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa. Mỗi người đều liều mạng hô hấp dường như hít thở không thông, ngực như bị đốt cháy.

Lãnh Tiêu dựa vào thân cây liều mạng hít thở, mắt nhìn chằm chằm vào tên đầu sỏ đang đứng cách đó không xa. Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tàn binh. Hắn nhìn không thấu được suy nghĩ của nàng, nhưng lúc này nàng hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo lúc nãy .

Ước chừng một khắc sau chúng tướng sĩ cuối cùng cũng điều khí được nhưng tay bọn hắn bởi vì chống đỡ thân thể mà đầy máu. Chân bọn họ cũng sớm tê liệt rồi, không cần nhìn cũng biết đã xuất hiện những bọt nước càng đừng nói đến hai chân đau nhức làm họ di chuyển khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro