Chương 17: Hàn Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xếp thành hàng!" Lúc này âm thanh Cố Vân ở trong tai các tướng sĩ chính là ma âm.

Tất cả mọi người đều rất mệt toàn thân không chỗ nào là không đau. Cũng có không ít binh lính nằm ngủ trên mặt đất. Giờ phút này chỉ có hơn trăm người là còn có thể đứng lên xếp hàng thôi. Cố Vân híp mắt nhìn lại, đội ngũ hiện tại so với lúc sáng sớm kém xa vạn dặm, một đám cơ thể rời rạc vô lực mỏi mệt không chịu nổi nhưng lúc trừng mắt nhìn nàng lại sáng ngời có thần.

Gương mặt lạnh lùng của Cố Vân bỗng nhiên nở nụ cười, "Ta biết, các ngươi nhất định rất hận ta!"

Trả lời nàng là ánh mắt càng thêm hung ác đầy hận ý .

Trên đời này sao lại có phương pháp luyện binh điên cuồng như vậy ! Tại đây trong mắt binh lính, nàng là muốn làm nhục bọn họ, chỉnh bọn họ!

Đối với những ánh mắt đó, Cố Vân lơ đễnh, "Hận ta cũng không sao, thời điểm huấn luyện mất càng nhiều mồ hôi thì tương lai các ngươi ở trên chiến trường càng ít đổ máu hơn. Vừa mới nãy các ngươi tự nhận ' nhảy ếch' là buồn cười, đáng xấu hổ, nhưng nó không những rèn luyện các ngươi sự chịu đựng, mà trọng yếu hơn là có thể tăng cường sức bật hai chân của các ngươi, tăng khả năng cân bằng cùng phối hợp lên xuống của toàn bộ cơ thể. Có lẽ các ngươi cho rằng huấn luyện của ta rất kỳ quái, thậm chí là không nói lý lẽ, nhưng ta chỉ hy vọng các ngươi có thể phục tùng mệnh lệnh chứ không phải nghi ngờ mệnh lệnh cho dù thực sự không rõ,m cũng có thể trước chấp hành mệnh lệnh sau đó mới hỏi rõ nguyên do."

Mọi người nhìn nhau, có người nghi hoặc không giải thích được cũng có người không tin, nhưng nghe Cố Vân giải thích vẫn là làm cho bọn họ tâm tình thoáng tốt hơn. Nếu nàng làm như vậy, cũng không phải cố ý chỉnh bọn họ, có khổ có mệt, bọn họ đều có thể thừa nhận.

Nhìn bọn họ giống như sắp chết, không thể tiếp tục huấn luyện, Cố Vân tốt bụng thả bọn họ đi: "Ngày đầu tiên huấn luyện, không nên vận động quá nhiều, hôm nay trở về đi, ngày mai giờ mẹo  tập hợp ở đây."

Không nên vận động quá nhiều? Tất cả binh lính đều chết lặng trong giây lát, bọn họ đều bị nàng chỉnh muốn tàn phế, còn không nên vận động quá nhiều, trong nửa tháng tới tánh mạng của họ sẽ khó giữ đây.

"Cát Kinh Vân, Lãnh Tiêu, mang đội hồi doanh."

"Rõ." Cả lôi cả túm, hai đội nhân mã rốt cuộc xếp thành hàng hồi doanh. Nhìn bọn họ kêu khổ thấu trời, Cố Vân vui vẻ nhếch khóe miệng, đi vào tướng quân phủ. Đối với hạng mục huấn luyện vào ngày mai, cô cần tìm Túc Nhậm giúp cô chuẩn bị vài thứ.

Đến gần giáo trường, Cố Vân có thể nhìn thấy Túc Vũ đang đứng ở giữa đội ngũ dạy bọn họ luyện tập đâm thương, luyện tập cái này không tệ, rất hữu ích khi hai đội quân giao tranh với nhau nhưng hình như hắn đã quên cái bọn họ so là dạ tập! Nhìn chung quanh một vòng, Túc Nhậm không có ở đây, Cố Vân cũng không ở lại lâu, theo giáo trường tiến vào tướng quân phủ, rất nhanh đã đi đến nơi cô tỉnh lại lần đầu tiên, Lăng Vân các!

Không ngờ sân Túc Lăng cách giáo trường gần như vậy , Cố Vân vừa định đi ngang qua thì phát hiện cửa sân chỉ hơi khép lại, Túc Lăng đã về rồi sao?

Nhẹ nhàng đẩy cửa viện ra, bên trong không có một bóng người. Nhún  vai định rời đi nhưng Cố Vân lại đột nhiên nhớ tới Băng Luyện,thật sự là một thanh kiếm tốt làm cho người ta nhớ mãi không quên. Trong sân không có người, nàng đi nhìn một chút chắc không sao đâu.

Sải bước tiến vào trong, Cố Vân bước nhanh vào căn phòng nàng đã rời lúc trước, trường kiếm trắng noãn như ngọc vẫn treo trên tường, toàn thân nó tỏa ra một luồng ánh sáng bạc lạnh lẽo. Cố Vân kiễng chân lên, vừa đưa tay về phía Băng Luyện, một luồng ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua. Cố Vân kinh hãi, nhanh chóng nghiêng người tránh đi, rầm một tiếng, chiếc ghế gỗ rắn chắc bên cạnh bị chẻ làm đôi.

Ngẩng đầu lên, nàng chỉ thấy người kia cao gần hai mét, dáng người dày rộng như một ngọn núi lớn, trên tay đang cầm một đôi trường kích đầy uy vũ. Cố Vân nhìn lướt qua chiếc ghế bị tàn phá bên cạnh, không khỏi giật mình, người này có lực cánh tay mạnh thật! Cứ như vậy đã đem chiếc ghế nặng như thế chém nát, nếu là bị trường kích của hắn đánh trúng, tuyệt đối gân cốt tẫn toái.

" Tặc nhân lớn mật dám trộm kiếm trong phòng tướng quân!" Giọng nói vang dội của Hàn Thúc làm màng nhĩ nàng ong ong.

Cố Vân lui về phía sau vài bước, giải thích: "Ta không phải đến trộm kiếm." Người đàn ông này là ai, nàng chưa gặp hắn ở tướng quân phủ bao giờ! Nghe rõ giọng nói Cố Vân, người đàn ông liền cau mày lại, hắn đang chuẩn bị đi giáo trường để xem Túc phó tướng diễn luyện trận thế mới như thế nào, lại bất ngờ phát hiệ một tiểu tặc một thân y phục dạ hành chui vào sân tướng quân. Hắn đi theo vào liền thấy  tặc nhân này muốn lấy trộm bảo kiếm của tướng quân. Nhưng không nghĩ rằng tiểu tặc lại là một nữ nhân.

Chỉ vào Cố Vân, nam nhân lớn tiếng quát: "Còn dám xảo biện, niệm tình ngươi là một nữ nhân, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói, ta có thể tha chết cho ngươi!"

Cố Vân khinh thường hừ lạnh nói: "Nực cười!"Hắn không hỏi rõ đen trắng mà đã ra tay trước bây giờ còn nói ẩu nói tả! Lời này của Cố Vân chọc giận tên kia, sắc mặt hắn trầm xuống, không khỏi giơ trường kích trong tay chém về phía Cố Vân.

Sớm biết hắn sẽ ra tay lần nữa, Cố Vân vào lúc nói chuyện nàng cũng đã thay đổi vị trí, nhẹ nhàng nhảy lên một tay cầm vỏ kiếm lạnh lẽo của Băng Luyện, tay kia thì cầm chuôi kiếm, nhẹ nhàng kéo ra, một âm thanh nhẹ nhàng như rồng ngâm, thanh kiếm trắng tuyệt đẹp rời khỏi vỏ.

Nàng đã muốn thanh kiếm này thật lâu, mặc dù nó không thể là của nàng, nhưng là có thể cùng nó kề vai chiến đấu một lần cũng không tồi!

Cố Vân tâm tư nhảy nhót, kiếm trong tay như có cảm ứng với nàng. Cánh tay vừa nhấc lên, bạch kiếm cùng trường kích  va chạm vào nhau phát ra âm thanh va chạm sắc bén. Cố Vân thoạt đầu cảm thấy cánh tay trầm xuống, nhưng mà rất nhanh cảm giác này đã biến mất, nam tử này vung trường kích lên, lực đạo tuyệt đối không thua một đao kia của Túc Vũ, nhưng nàng không cảm giác được chút tê tay hay là đau đớn nào!

Nam tử bị một cổ lực lượng cường đại làm chấn động lui về sau vài bước, vừa rồi trong nháy mắt hắn cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên qua trường kích đánh thẳng tim! Là hắn nhìn lầm sao? Nam tử không cam lòng lại vung trường kích lên tấn công vào ngực Cố Vân. Lần này Cố Vân đã chuẩn bị tốt, bình tĩnh ứng phó, trường kiếm để trước ngực hóa bị động thành chủ động. Nơi trường kiếm đi qua, khí lạnh mạnh mẽ xâm chiếm! Kiếm khí thật mạnh ! Nam tử cả kinh vội vàng nhảy lùi lại, chật vật tránh né, không thể tưởng được nữ tử tuổi còn trẻ nhưng lại có một thân kiếm pháp siêu quần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro