Chương 9: Lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu binh giờ mới tin là thật, thì thào nói: "Thì ra là như vậy! Khó trách tướng quân đem nàng ta ném tới hậu viện."

Tiểu binh vừa nói xong, một đám người lập tức cười ha ha lên. Lão binh tiếp tục trêu chọc nói: "Ta xem tám phần là Hoàng Thượng thấy tướng quân không cưới thê tử nên mới ban thưởng một người mập mạp để khích tướng quân." Lão binh càng nói càng cười vui vẻ nhưng lần này bên cạnh không ai cười mà biểu cảm đầy hoảng sợ nhìn phía sau hắn, tất cả đều cúi đầu xuống.

Lão binh chợt cảm thấy lạnh, chết rồi, sau lưng hắn sẽ không phải là...

"Tất cả đứng lên." Một tiếng gầm giận dữ vang lên, cây cối trở nên âm u, mười mấy người dưới bóng mát nhanh chóng đứng dậy, sống lưng thẳng đứng, động cũng không dám động.

Túc Vũ nhìn vài khuôn mặt khẩn trương, cuối cùng đứng trước mặt lão binh, gằn từng tiếng: " Toàn bộ đứng dưới mặt trời đứng tấn nửa canh giờ (= 1 giờ) cho ta!"

"Rõ."Bọn họ động tác nhất trí chạy ra sân đứng tấn, trong lòng khóc thét không ngừng nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện gì. Những binh sĩ khác lấy làm lạ nhìn mấy binh lính đó đứng tấn dưới ánh mặt trời chói chang còn phó tướng thì đen mặt đi đến hậu viện.

Nữ nhân chết tiệt muốn sử dụng loại phương pháp này khiến cho bọn họ chú ý sao?! Tốt lắm, hắn muốn nhìn xem nàng ta có thể ăn được bao nhiêu, nếu nàng ta ăn không hết, hắn sẽ cho nàng ta biết mình ngu xuẩn đến cỡ nào!

Trong một góc của hậu viện hẻo lánh, trên một nhánh cây rắn chắc được buộc hai dải lụa trắng, một đôi tay mảnh khảnh mạnh mẽ bắt lấy nhánh cây, gân xanh hiện lên mu bàn tay. Dáng người nhỏ nhắn treo giữa không trung, dựa vào sức lực cánh tay mà nâng lên hạ xuống .

"Mười bảy, mười tám, mười chín... Hai mươi!" Cố Vân thở hổn hển, mồ hôi trên trán chảy xuống theo sợi tóc cùng hai má, bộ váy trắng trên người ướt đẫm mồ hôi.

Hai mươi cái! Cuối cùng nàng đã làm được hai mươi cái, không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày nàng vì làm được hai mươi cái hít xà mà vui đến như vậy, nhiêu đây còn chưa bằng một nửa của nàng trước kia. Cố Vân tự giễu, bỗng nghe được tiếng bước chân ngoài cửa vang lên cực nhẹ.

Cố Vân buông tay, nhảy xuống, thời điểm chân nàng vừa chạm đất, một bóng dáng cao lớn đầy tức giận xuất hiện ở trong viện.

Túc Vũ nổi giận đùng đùng tiến vào sân, vốn muốn đem nữ nhân Thanh Mạt kia giáo huấn thật tốt, nói nàng không cần bày trò như thế, kết quả vừa tiến vào, hắn đã ngây ra như phỗng. Trong tiểu viện, những bụi cây thấp bé cùng cỏ dại bị chặt không còn một mảnh, chỉ còn lại một mảng cỏ xanh. Trên mặt cỏ, một đống những túi to, túi nhỏ, bên trong không biết chứa cái gì. Trên thân cây cao lớn có một nhánh bị mảnh vải treo ở giữa không trung, bay phấp phới, nữ nhân này muốn làm cái bàn đu dây cũng không cần phải treo cao như vậy đi.

Phía dưới "bàn đu dây ", bóng trắng nho nhỏ nửa quỳ xuống, hai tay chống đỡ trên mặt đất, chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt ôn nhu khéo léo, dáng người nho nhỏ, không khác gì những thiên kim tiểu thư bình thường ngoại trừ đôi mắt lạnh lùng đang nhìn thẳng vào hắn. Túc Vũ nhất thời phát ngốc quên mất chính mình tới đây để làm gì.

Đến khi Cô Vân hoàn toàn đứng thẳng dậy, Túc Vũ mới thấy rõ cách ăn mặc nàng, liền phục hồi tinh thần, quát: "Ngươi đang làm cái gì vậy? Mau mặc quần áo vào!"

Nữ nhân này rốt cuộc là muốn làm gì, ban ngày ban mặt lại chỉ mặc trung y ở trong sân, nàng muốn quyến rũ ai? Còn nữa tóc nàng cũng không búi lên, chỉ dùng một cái mảnh vải trắng buộc ở sau đầu, bộ dáng bất nam bất nữ.

Cố Vân nhẹ nhàng nhướng mày, cười lạnh: "Còn không phải do quý phủ cung cấp không đủ quần áo sao." Bọn họ chỉ cho cô hai bộ quần áo, cô liền để lớp quần dài bên trong lại, lớp váy bên ngoài nàng đều xé toàn bộ làm bao cát. Trải qua nửa tháng rèn luyện, nàng đã có thể vận dụng cơ thể này một cách linh hoạt. Kế tiếp là tăng cường luyện tập để gia tăng sức mạnh thể chất, nàng cần thêm rất nhiều bao cát, tên này đến vừa đúng lúc.

Trung y trắng thuần đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp hết, sau giờ ngọ (12h) ánh mặt trời càng chói chang hơn làm cho dáng người mảnh mai của nàng như ẩn như hiện trong bộ y phục. Túc Vũ gầm nhẹ một tiếng "Đáng chết!" rồi hấp tấp chạy ra ngoài.

Cố Vân giật mình, hắn làm gì vậy? Tới chỗ này rống mấy câu liền đi rồi? Cô lắc đầu bật cười, nhẹ nhàng nhảy lên, bắt lấy nhánh cây trên đỉnh đầu, hít sâu một hơi, tính làm thêm hai mươi cái nữa. Ai biết mới làm được mười cái, lại nghe tiếng bước chân hấp tấp truyền đến, Cố Vân có chút không kiên nhẫn nhíu mày, nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

Cố Vân thả nhẹ tay xuống, liền thấy một cảnh tượng thú vị thiếu chút nữa nàng đã phá lên cười. Vẫn là nam nhân kia nhưng lúc này trong lòng hắn còn ôm một đống quần áo nhiều màu sắc, mảnh vải nằm trên làn da ngăm đen cùng với gương mặt tối tăm của hắn, thật sự rất mắc cười.

Túc Vũ vọt tới trước mặt Cố Vân , đem quần áo trong lòng ném xuống chân nàng , lạnh giọng nói: "Nhiêu đây đủ rồi chứ!"

Thì ra là hắn đi tìm quần áo cho nàng, người này thú vị đấy. Cố Vân lại nhìn về lên gương mặt của nam tử, khuôn mặt trẻ trung dương quang suất khí, xem ra trên dưới hai mươi tuổi, ẩn hiện một chút bá đạo. Diện mạo hắn cùng nam nhân băng sơn lần trước có vài phần tương tự, đáng tiếc người này còn trẻ, bao nhiêu cảm xúc đều hiện hết lên mặt. Mà phân tích cảm xúc, suy nghĩ của người khác chính là kỹ năng phá án của cô.

Quần áo này đủ cho nàng làm không ít công cụ tập thể hình , Cố Vân tâm tình vui vẻ cố ý trêu chọc: " Cá nhân ta thích màu đen, lần sau nhớ tiến bộ hơn chút."

"Ngươi cho rằng đây là đâu? Tướng quân phủ không phải nơi ngươi có thể làm càn!" Cố Vân kiêu ngạo chạm đến lửa giận của Túc Vũ, hắn đi lên đánh lên vai phải Cố Vân, Cố Vân mắt lạnh xuống nhanh chóng xoay người ngồi xổm xuống, cầm cái áo màu tím lên, cố ý nói: "Cái này nhìn không tồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro