Chương 8: Nơi ở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nữa phòng vệ ở đây tương đối nghiêm chỉnh, dọc theo đường đi cô đã thấy hai đội binh lính tuần tra, bọn họ người nào cũng bộ pháp vững vàng, đã được huấn luyện qua, đến khi nhìn thấy nàng, bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường, không hề liếc nhìn nàng thêm một cái.

Càng đi Cố Vân càng kinh hãi, nơi này phòng vệ rất sâm nghiêm, địa hình phức tạp, nếu là trước kia nàng cũng không chắc có thể xông ra, đổi lại hiện tại càng không cần phải nói.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi ở nơi này, không có mệnh lệnh của tướng quân, không được bước ra khỏi cửa viện nửa bước." Cố Vân một đường suy tư, mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng của tiểu tướng kia, cô mới ngẩng đầu lên.

Trước mắt là một cái sân nho nhỏ, còn có một gian nhà gỗ nhỏ, tuy rằng đơn giản mộc mạc, cũng rất thanh tĩnh, nàng cũng khá thích. Nghe ý hắn có lẽ vị tướng quân kia đối với nàng không quá vừa lòng nên đem nàng đưa đến bên này tự sinh tự diệt. Cố Vân âm thầm vui sướng, như vậy cũng tốt, để cho nàng có thời gian rèn luyện thân thể thật tốt, nghiên cứu cách trốn đi.

Thấy binh lính định xoay người rời đi, Cố Vân lập tức kêu lên: "Đứng lại. Tướng quân phủ của các ngươi không đến mức ngay cả quần áo cũng không có đi? Ăn cơm cũng không ăn no được sao?"

Tiểu tướng thấp giọng "xuy" một tiếng trả lời đầy khinh thường: " Ngươi không cần lo lắng, chỉ là một nữ nhân mà thôi tướng quân phủ còn nuôi được."

Cố Vân mắt lóe lên tia sáng. Tốt lắm! Đây là những lời nàng đang muốn nghe.

Trước kia nàng có thể đem mình luyện thành quán quân võ thuật, cảnh giới tinh anh thì bây giờ cũng có thể đem thân thể này luyện thành như thế!

Trong phòng nghị sự, trên chiếc bàn gỗ hình vuông đặt ở vị trí trung tâm là một bản vẽ đầy những điểm cùng đường, hai nam nhân cao lớn đứng trước bản vẽ với ánh mắt chuyên chú.

Cầm lấy cây bút bên cạnh, Túc Nhậm vẽ một vòng tròn ở trên bản vẽ, trầm giọng thở dài: "Trải qua buổi đối công diễn luyện ngày hôm qua đệ cũng nhìn ra được đệ bố trí trận này nếu thực sự đem đi đối địch thì quân bên cánh phải vẫn là quá yếu, một khi quân bên cánh phải bị công phá trận này liền xong rồi."

Túc gia quân sở dĩ có thể danh dương lục quốc, làm địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, cho dù không phải đại ca tự mình mang binh, cũng có thể bất bại nguyên nhân chủ yếu là do tướng sĩ Túc gia quân người người sức lực cường tráng, dũng mãnh thiện chiến, trận pháp lại hay thay đổi, làm cho địch nhân tìm không ra sơ hở.

Điều này tất cả đều là công của Vu đại ca, hắn đã yêu cầu các doanh chủ tướng của Túc gia quân đều phải nghiên cứu binh thư, còn phải tự nghĩ ra trận pháp hoặc luyện binh với chiêu thức đặc biệt, mỗi nửa năm cử hành một lần đối chiến diễn luyện. Các chủ tướng đều phải mang trận pháp của mình ra nghênh chiến, sau đó chọn ra trận thế tốt nhất để toàn quân thi hành. Đây cũng là nguyên nhân vì sao phía sau núi tướng quân phủ phải mở một cái sân luyện công, bọn họ là chủ soái của Túc gia quân, tất nhiên không thể thiếu luyện tập, năm nay đại ca cố ý cho Tam đệ ra nghênh chiến, nhưng nhìn trận pháp này của đệ ấy, muốn thắng thật sự không dễ.

Túc Vũ nhíu mày, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy phiền muộn, trả lời: "Vâng, đệ cũng đã nhìn ra, đêm qua đệ nghĩ cả một đêm cũng đã nghĩ đến phương pháp ứng đối, chờ đệ thao luyện tốt binh sĩ, nửa tháng sau tái chiến lần nữa!"

Một đêm đã có thể nghĩ ra được? Túc Nhậm không dám gật bừa, tính tình này của tam đệ không biết khi nào thì có thể bỏ được, Túc Nhậm cũng không tính nói hắn, để cho đệ ấy té ngã vài lần, tự nhiên sẽ gọt dũa được góc cạnh cùng tật xấu của đệ ấy.

"Báo!"Một giọng nam vang lên ngoài cửa .

Túc Vũ lạnh giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Bẩm phó tướng, nữ tử kia đã an bài đến hậu viện, nhưng là..." Âm thanh của tiểu tướng càng nói càng nhỏ dần đi.

Túc Vũ không kiên nhẫn gầm nhẹ: "Có chuyện mau nói."

Tiểu tướng lập tức đứng thẳng thân mình, cao giọng trả lời: "Nàng nói muốn dựa theo yêu cầu của nàng đưa thức ăn."

"Như thế nào?"Tiểu tướng nói còn chưa nói hết, Túc Vũ vốn tâm tình không tốt lúc này càng thêm bạo phát, quát: "Nàng còn muốn ăn sơn trân hải vị à!" Cho nên nói nữ nhân đúng là phiền toái, đại ca vừa đi, bọn họ liền phải lo liệu thay cho huynh ấy!

Tiểu tướng âm thầm rụt bả vai, nhanh chóng trả lời: "Không có, nàng chỉ cần ăn thịt bò, trứng chim linh tinh, nhưng mà thật sự nhiều." Thật sự rất nhiều, so với sức ăn một nữ nhân mà nói, có chút dọa người.

Sắc mặt Túc Vũ trong phút chốc tối sầm, mây đen đầy mặt. Tướng quân phủ ba ngàn tướng sĩ đều nuôi được rất tốt, chẳng lẽ một nữ nhân còn có thể đem phủ này ăn đến sụp đổ! Túc Vũ trừng trừng hai mắt như muốn phun hỏa, "Nàng muốn ăn bao nhiêu thì cho nàng ăn bấy nhiêu! Loại việc nhỏ nhặt này đừng tới báo cáo. Cút!"

"Vâng."Tiểu tướng không dám chần chờ, lập tức chạy khỏi phòng nghị sự, đã sớm nghe nói Túc phó tướng tính tình không tốt, đồn đãi quả nhiên không thể tin, đây đâu chỉ là không tốt, quả thực là rất đáng sợ!

-------------

Nửa tháng sau, ở phía sau núi Tướng quân phủ tại sân luyện công.

Vào lúc chính ngọ ( giữa trưa), mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, sân luyện công không có gì có thể che mát, một ngàn tướng sĩ ở đây diễn luyện trận pháp ba canh giờ, rốt cuộc đã có thể được nghỉ ngơi một lát. Bởi vì buổi chiều chính là đối chiến diễn luyện, cho nên các tướng sĩ đều không có trở lại doanh trướng phía sau núi nghỉ ngơi mà tụm năm tụm ba tránh ở dưới bóng cây hóng chuyện, thỉnh thoảng phát ra âm thanh cười nhạo.

"Có thật hay không vậy?"

Tất cả mọi người đều một bộ dáng không tin, một gã lão binh khoát tay, vẻ mặt như thật nói: "Lừa ngươi làm chi, tiểu Triệu ở nhà bếp là đồng hương của ta, hắn chính miệng nói với ta. Một bữa ăn đòi ba cân thịt bò, mười quả trứng chim, một cân cơm, năm cái dưa leo!"

"Ta không tin!" Một tiểu binh tuổi trẻ tráng kiện vỗ vỗ ngực, kiêu ngạo trả lời: "Ta tráng kiện như vậy, một bữa cũng ăn nhiều như vậy. Nàng một nữ nhân, như thế nào có thể ăn hết!"

Lão binh vỗ vỗ bả vai tiểu tử, độc ác nhìn dáng dày rộng người hắn, chậc chậc cười nói: "Nói như thế mà ngươi không hiểu à? Nữ nhân kia nói không chừng là một người mập mạp nặng hơn hai trăm cân đấy! Hơn nữa số lượng thức ăn của nàng cũng không phải là ta nói bừa, ngươi đi đến nhà bếp bên kia mà hỏi thử, ai mà không biết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro