Chương 7: Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hít một hơi thật sâu, Cố Vân mới miễn cưỡng làm cho bản thân tỉnh táo lại, lại nhìn khuôn mặt trên miếng hộ tâm, nàng phát hiện điều duy nhất trên khuôn mặt này khiến cho nàng ưng ý chính là hai vết sẹo trên má phải! Cố Vân bực bội xoay người đi không muốn nhìn nữa.

Vất vả suốt một đêm, bộ hỉ phục trên người toàn là mồ hôi nhễ nhại, nàng cởi lớp áo ngoài phiền phức ra, bên trong chỉ mặc chiếc váy màu đỏ, cúi đầu nhìn kỹ dáng người của mình, nàng khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc nàng cũng biết, vì sao mình rời giường lại khó khăn như vậy, vì sao chỉ đẩy cái ghế dựa cũng cần một buổi tối, vì sao cả người vô lực như thế... Đây căn bản không phải là cánh tay, đây chính là hai cây tăm T^T! Thắt lưng và đùi của nàng lúc trước so với cơ thể này còn to hơn...

Thân hình cao gầy, thân hình dẻo dai, sức chịu đựng bền bỉ và sức mạnh dư thừa, mỗi khi nghĩ đến sẽ làm mình tự hào, kiêu ngạo, nháy mắt biến mất vô tung, Cố Vân lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ, nàng tại sao ở trong khốn cảnh này, làm sao đi cứu Tình đây?

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng tạo thành những chiếc bóng loang lỗ, gió từ ngoài thổi vào, tay áo bay bay, sợi tóc chuyển động, cả người đầy mồ hôi làm Cố Vân bỗng rùng mình, cũng làm cho nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần. Nàng đang làm cái gì vậy?! Tình không rõ tung tích, không biết sinh tử như thế nào, nàng không biết gì về tình huống xung quanh cả, bây giờ không phải là lúc cảm thấy lạc lõng và tuyệt vọng, nàng còn sống, tứ chi kiện toàn, đầu óc minh mẫn, đây chính là vốn liếng mà nàng có được!

Cố Vân quyết định bước ra khỏi phòng nhìn xem tình huống bên ngoài như thế nào. Đi vài bước nàng liền phát hiện mái tóc dài tới mắt cá chân rất là phiền toái, Cố Vân khẽ cau mày, đi đến chỗ Băng Luyện rút trường kiếm giơ tay chém xuống không hề lưu luyến, ánh sáng bạc lóe lên, tóc đen rơi xuống đất. Mái tóc dài mềm mại bị nàng cắt đến ngang hông. Nàng vốn muốn cắt ngắn hơn nữa, nhưng đây là trường kiếm không phải kéo, nàng cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.

Đặt trường kiếm trở về chỗ cũ, Cố Vân cười nói: "Cảm ơn nha Băng Luyện!"

Cố Vân nhặt chiếc thắt lưng mỏng trên váy lên buộc tóc đuôi ngựa và đi ra khỏi phòng, nàng không chú ý tới khi nàng cúi xuống Băng Luyện đã phát ra một luồng sáng đỏ nhạt, nhưng rất nhanh lại biến mất trong không khí.

Đi đến cạnh cửa, Cố Vân liền khựng lại.

Có người! Nàng lui về phía sau hai bước, cửa bị đẩy ra, hai nam nhân mặc đồ tướng sĩ thân hình cao lớn đi đến.

Cố Vân nhíu mày, nguyên nhân là do thân thể này sao? Tính cảnh giác cùng thể lực của nàng dường như không bằng lúc trước, đi đến gần như vậy mới nghe thấy tiếng động. Nàng âm thầm ảo não, hai gã tướng sĩ thấy nữ tử trước mắt , cũng sửng sốt, đây là tiểu cô nương thật đáng yêu, một thân giá y đơn bạc nhìn nàng có vẻ tươi mới. Nhưng không biết như thế nào trên mặt nàng lại có hai vết sẹo, không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc.

Cố Vân âm thầm quan sát đến bọn họ, cũng không vội mà nói chuyện.

Hai gã binh lính thấy ở trong mắt Cố Vân trong trẻo nhưng lạnh lùng liền hoàn hồn, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, trong đó tiểu tướng tuổi nhỏ hơn tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Ngươi, đi ra."

Cố Vân đứng yên bất động, lạnh giọng trả lời: "Đi chỗ nào?"

Tiểu tướng không nghĩ tới nàng sẽ hỏi lại, không kiên nhẫn trả lời: "Đây là phòng của tướng quân, không phải là nơi ngươi có thể ở."

Ngày hôm qua tên nam nhân kia nói nơi này là tướng quân phủ, đây là phòng của hắn , hắn tự nhận là tướng quân, mà nàng không có nghi thức gì mà lại một thân hỉ phục nằm ở trên giường hắn, thân thể này tám chín phần chắc là thiếp thất của hắn.

Vì biết rõ ràng thân phận của thân thể này, Cố Vân cố ý trả lời: "Ta là phu nhân của tướng quân, vì cái gì không thể ở trong phòng tướng quân."

"Phu nhân?!" Quả nhiên, tiểu tướng lập tức cười to nói: "Thật không biết tự lượng sức mình, ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như một lễ vật mà thôi."

Lễ vật? Cố Vân áp chế nghi hoặc trong lòng, tiếp tục kích hắn nói: "Ta không phải lễ vật, ta là tướng quân phu nhân."

"Buồn cười, ngươi mà cũng xứng sao! Hạo Nguyệt quốc đem ba tỷ muội Thanh gia tặng cho hoàng đế Khung Nhạc, hoàng đế đem ngươi đưa cho tướng quân, nói không chừng tướng quân mất hứng, lại đem ngươi đưa cho ai. Ngươi không phải lễ vật thì là cái gì!"

Đáng chết! Tay Cố Vân nắm chặt thành quyền, hoàng đế, tướng quân, một đống kẻ không biết ở đâu tới, còn có thân thể đáng ghét này, không cần phân tích nhiều cũng đã đủ làm sáng tỏ mọi chuyện, chính mình đi đến một thời không nào đó, mà nơi này vẫn là thời kì quân chủ chuyên chế, mà trước mắt thân phận của nàng chính là lễ vật của tiểu quốc tiến cống cho đại quốc .

Vậy Tình đâu? Cậu ấy ở nơi nào? Có giống như nàng, cũng tiến vào thân thể của một người khác?

Nhìn về phía tiểu tướng dào dạt đắc ý, Cố Vân tiếp tục hỏi: " Tỷ muội của ta đều bị đưa vào cung?"

"Các nàng..." Tiểu tướng vừa mở miệng, nam nhân lớn tuổi bên cạnh liền ngắt lời: "Không cần cùng nàng nhiều lời."

"Kêu ngươi đi thì ngươi đi, không nên hỏi thì đừng hỏi." Nữ nhân này nhìn như vô hại, nhu nhược nhưng cặp mắt lại dị thường sắc bén, ứng phó với người như vậy, cẩn thận vẫn hơn.

Cố Vân híp mắt lại, người này tính cảnh giác không kém, cái này gọi là chủ nào tớ nấy, tướng quân phủ này nàng không thể khinh thường, nhất là bây giờ nàng còn là một người thấp bé như hạt đậu. Cố Vân không lên tiếng đi theo bọn họ ra ngoài cửa, trên đường nàng âm thầm quan sát cách bố trí phòng vệ , hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Chỗ sân này rất lớn, bên ngoài là một mảnh cây tùng, trong không khí thoang thoảng mùi của cây tùng, đi ra ngoài viện, Cố Vân quay đầu nhìn thoáng qua, trên cửa viện ba chữ màu xanh cứng cáp hữu lực "Lăng Vân các "

"Đi mau." Tiểu tướng kia không kiên nhẫn thúc giục. Cố Vân thu hồi tầm mắt, tiếp tục yên lặng đi theo bọn họ về phía trước.

Đi qua một hành lang gấp khúc, hai người mang Cố Vân một đường đi về phía bắc. Cố Vân âm thầm ghi nhớ đường đi của họ nhưng rất nhanh sau đó nàng phát hiện, kiến trúc của tướng quân phủ này rất thú vị nha. Chỉ cách một khoảng không xa, đã có ba chỗ có bố cục giống nhau như đúc, thiết kế như vậy rất dễ làm người ta cảm thấy mình đi lầm đường, chỉ cần đi lung tung một chút nhất định sẽ lạc đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro