Chương 6: Cởi trói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ đều rất quỷ dị! Hít sâu một hơi, Cố Vân tạm thời áp chế những nghi hoặc trong lòng, bây giờ điều nàng nên làm là cởi bỏ dây thừng ra trước. Nhìn thoáng qua trường kiếm trên cao, Cố Vân nhíu mày, hai tay nàng bị trói ở sau lưng, lấy chiều cao của thân thể này, ngay cả chuôi kiếm cũng không chạm đến.

Vật có thể để nàng đạp chân lên cũng chỉ có chiếc ghế dựa kia, nhưng ghế dựa và trường kiếm cách nhau bảy tám thước, bây giờ nàng đang bị trói chặt đến mức động đậy một chút cũng khó khăn, sao có thể di chuyển ghế dựa nặng như vậy?

Ánh nến mờ nhạt lập lòe, cả gian phòng lớn như thế lại chỉ có một người lẻ loi trơ trội bị trói chặt thẳng tắp đứng ở giữa phòng, . Trên mặt nàng bình tĩnh không một chút sợ hãi, ủy khuất nào, đôi măt lạnh lùng nhìn xung quanh căn phòng trống trải, xác định mình không còn cách nào khác, Cố Vân bắt đầu từng bước từng bước đi đến chiếc ghế. Phân tích tình thế, cân nhắc lợi hại, xác định mục tiêu, lập tức hành động, đây là nguyên tắc hành động của Cố Vân. Càng là khốn cảnh càng hăng hái, đây là lời đánh giá của đội trưởng đội đặc công đối với nàng, nàng cũng chưa từng làm mình thất vọng, lần này cũng giống thế!

Đi đến chiếc ghế, Cố Vân chậm rãi ngồi xuống, rồi dùng hai chân trụ vững đẩy cái ghế về sau. Nàng thu chân lại, dùng sức lực lớn nhất đẩy chiếc ghế ra. Cái ghế này nặng hơn nàng nghĩ, nàng đã dùng hết sức vậy mà nó chỉ di chuyển được hơn mười phân!

Ngẩng đầu nhìn trường kiếm cách đó không xa, dựa theo tốc độ này, muốn di chuyển chiếc ghế tới đó, chắc chắn là "vạn dặm trường chinh". Âm thầm cắn răng, Cố Vân lại thu chân duỗi chân, lặp đi lặp lại đến khi chân cô như chết lặng, nàng cũng không dừng lại chút nào. Không biết lặp lại bao nhiêu lần, làm chiếc ghế rốt cục cũng đến nơi, Cố Vân chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rặng mây đỏ đã chiếu vào phòng, một ngày nữa lại đến.

Mồ hôi chảy dọc theo sợi tóc trên trán, Cố Vân cúi đầu, dùng váy tùy ý lau một phen, mồ hôi mà nàng đã hoạt động gian khổ một đêm thấm ướt vào chiếc váy. Một đêm nàng đẩy đến mức hai chân sắp liệt luôn, một lúc lâu sau chân nàng đã lấy lại được tri giác, Cố Vân mới chậm rãi dựa vào vách tường đứng lên.

Một trận choáng váng đánh úp lại, Cố Vân đứng dựa vào tường một lúc mới từ từ thanh tỉnh. Cố gắng trèo lên chiếc ghế, Cố Vân rốt cục đụng phải trường kiếm, nắm chặt kiếm, dừng lại thật lâu mới cầm thanh kiếm xuống.

Thân kiếm lạnh như băng làm cho Cố Vân cảm thấy rất thoải mái, vuốt ve một hồi lâu, nàng mới chậm rãi chuyển đến chuôi kiếm, dùng sức rút ra một hồi trường kiếm mới rời khỏi vỏ.

Cho dù là đưa lưng về phía trường kiếm, Cố Vân cũng có thể cảm giác được ngay khi vừa ra khỏi vỏ, một luồng khí lạnh đánh úp lại nàng, kiếm phong thật lợi hại.

Cẩn thận đem kiếm chậm rãi tới vị trí dây thừng nằm giữa hai tay , Cố Vân cảm giác được vị trí của dây thừng, nàng dùng sức kéo chuôi kiếm,dây thừng to như ngón cái lập tức đứt ra. Trên thân bị trói chặt bỗng buông lỏng, Cố Vân thiếu chút nữa ngã xuống đất theo chiếc ghế .

Thật vất vả đứng vững, Cố Vân lập tức thưởng thức trường kiếm trong tay. Thân kiếm trắng noãn như ngọc, cùng bạch ngọc trên chuôi kiếm giống nhau, nàng nhìn không ra đây là cái gì kim chúc mới có sáng bóng. Vỏ kiếm không có văn sức gì, trên thân kiếm lại có thể nhìn thấy hoa văn vẩy cá thật nhỏ , kiếm phong ánh hàn quang, bạch ngọc trên chuôi kiếm có khắc hai chữ, Cố Vân híp mắt nhìn --

Băng Luyện? Đây là tên của nó sao? Chữ viết cứng cáp hữu lực, ôn nhuận bạch ngọc hình thành tiên minh đối lập. Quả nhiên kiếm như danh, nàng vừa rồi cảm giác không có sai, tới gần trường kiếm quả thật có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí, thật sự là một bảo kiếm có linh tính .

Thưởng thức một phen, Cố Vân nhặt vỏ kiếm lên, đem trường kiếm hoàn hảo treo lại trên tường. Tay chân rốt cục lấy lại được tự do, Cố Vân nhẹ nhàng hoạt động cổ tay. Bỗng nhiên, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm tay mình , nhìn nửa ngày, trái tim đập ngày càng nhanh. Này hai tay non mịn trắng nõn, ngón tay nhỏ nhắn mềm mại làm cho người ta động tâm , nhưng là... Đây không phải tay nàng!

Bởi vì nhiều năm dùng súng, trên tay nàng có vết chai, nhưng bàn tay này, rất non mềm, hơn nữa cũng bé dọa người! Tóc dài chấm đất , hai tay thon gầy , rất nhiều chuyện nói cho nàng biết, thân thể này không phải của nàng! Trời! Quá điên khùng!

Gương! Nàng cần gương! Ở trong phòng tìm một vòng, Cố Vân không có tìm được một cái gương.

Đồ vật duy nhất có tác dụng phản quang là miếng hộ tâm ở trước ngực khôi giáp trên giá gỗ , được làm bằng đồng, làm cho nó mơ hồ có thể chiếu ra bộ dáng con người.

Cố Vân đi đến trước khôi giáp, tâm chợt lạnh, tối hôm qua nàng nhìn bộ dáng nam nhân kia mặc khôi giáp , nhìn ra hắn hẳn là cao 185cm, giá gỗ cơ hồ là dựa theo dáng người của hắn mà làm, mà hiện tại vị trí miếng hộ tâm cư nhiên đến mặt của nàng, nói như vậy, nàng hiện tại thân cao phỏng chừng chỉ có 158cm?!

Nàng nghĩ đến, 158cm chuyện này thật đối với người luôn luôn cao gầy như nàng mà nói là một đả kích trí mạng , nhưng là, nàng mơ hồ thấy rõ khuôn mặt hiện tại trong gương, gặp chuyện luôn bình tĩnh Cố Vân rốt cục cũng bạo phát gầm nhẹ, "SHIT!"Nàng trừng mắt nhìn hình ảnh mà miếng hộ giáp phản xạ ra, đầu óc nháy mắt ngừng hoạt động, nữ nhân trong gương, không đúng, này khuôn mặt nhiều lắm chỉ có thể xem như cô gái!

Khuôn mặt nho nhỏ trăng trắng, phấn nộn, liễu diệp loan mi (lông mày lá liễu mi cong cong) thập phần gặp may, môi anh đào khéo léo hồng nhuận thủy linh trong suốt, trên khuôn mặt đáng chú ý nhất , là ánh mắt. Lông mi thật dài, đôi mát trong suốt , tròn tròn giống con thỏ nhỏ, lóe lên vô tội tinh thuần quang mang, khoa trương nhất chính là ánh mắt ngập nước, tùy thời muốn khóc ! Này này này, quả thực làm cho Cố Vân muốn giết người!

Nàng cũng không phải chán ghét diện mạo này, nếu là trước kia nàng nhìn thấy cô gái như vậy, nàng cũng sẽ khen một câu đáng yêu, nhưng vấn đề hiện tại là khuôn mặt này là của nàng, nàng như thế nào có thể chịu được! Luôn luôn lý trí, bình tĩnh trứ danh Cố Vân rốt cục nhịn không được một quyền đánh vào miếng hộ tâm! Miếng hộ tâm là thuần đồng tạo ra, sẽ không bởi vì nàng này một quyền sức mẻ. Kinh hoảng qua đi, trên gương như trước là vẫn là khuôn mặt phấn nộn, bất đồng là duy nhất chính là trong ánh mắt vốn dĩ vẻ đáng yêu lại biến thành ánh mắt lãnh liệt lửa giận đùng đùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro