Chương 5: Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là khuôn mặt trẻ tuổi tinh xảo, lông mi dài hơi rũ xuống dưới ánh nến, môi anh đào căn mộng, sóng mũi cao, thoạt nhìn như cô nương yếu đuối mỏng manh đụng vào là sẽ vỡ. Túc Lăng nhíu mi, hắn ghét nhất loại tiểu thư yếu đuối thế này, nếu không phải nàng có một đôi mắt đặc biệt như vậy, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Thời điểm Túc Lăng đánh giá Cố Vân thì Cố Vân cũng không kiềm chế được đánh giá nam nhân lạnh lùng trước mắt này. Bóng dáng cao lớn đứng ở trước giường, chặn gần hết ánh sáng trong phòng làm nàng không thấy rõ diện mạo của hắn. Một thân toàn là khôi giáp, thắt lưng bằng đồng, làn da nâu khỏe khoắn trên cổ lộ ra ngoài, hắn sở hữu một loại khí chất kiệt ngạo khí phách mà nam nhân bình thường khó có được. Nhưng vì sao hắn lại mặc khôi giáp? Nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Thứ hấp dẫn Cố Vân chính là đôi mắt lãnh lệ như chim ưng trong bóng đêm của hắn. Nàng đã từng ở trong đội điều tra hình sự, đội phòng chống ma túy, đội phòng chống bạo động, đã từng gặp qua rất nhiều ánh mắt so với đôi mắt này thô bạo, hung ác, nham hiểm, tàn nhẫn hơn, nhưng người này so với những tên đó lại có sự kiên định, nghiêm nghị, chính khí hơn.

Cơ thể bị trói không thể động đậy, Cố Vân đến giờ vẫn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước giờ cô luôn bình tĩnh không để lộ vẻ bối rối, nàng thấp giọng nói: "Phiền anh giúp tôi mở trói." Đã lâu không có nói chuyện, âm thanh của Cố Vân có chút yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe ra đây không phải giọng của cô!

Cố Vân cảm thấy hoảng hốt, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Từ buổi tối đó sau khi xem qua vật chứng có hình bát quái màu vàng mọi thứ đều trở nên quỷ dị.

Cố Vân hơi nghiêng đầu qua, Túc Lăng nhìn một bên sườn mặt bị che khuất của c có một vết thương khá sâu, xem ra là vết thương mới. Vươn tay, bắt lấy cằm Cố Vân xoay qua một bên, bàn tay to dày rộng của Túc Lăng sờ lên má của nàng, chỉ muốn nhìn vết thương như thế nào, tuy rằng hắn ngại nữ nhân phiền toái, thế nhưng việc ức hiếp nữ nhân này làm hắn rất khinh thường.

Một bàn tay ấm áp bỗng nhiên xoa má cô, tâm Cố Vân phút chốc nhảy dựng, hô hấp cũng dần gấp gáp! Nàng muốn quay đầu đi nhưng lực tay của tên này mạnh như quỷ, nàng muốn động cũng không động được, Cố Vân há mồm cắn vào cổ tay của Túc Lăng.

Cô dùng sức cắn, một lúc sau trong miệng đã tràn đầy máu tươi, nhưng tên nam nhân kia chỉ nhíu nhíu mày, ngay cả hừ cũng chưa hừ một tiếng. Giống như nàng chỉ đang đùa giỡn với hắn. Cố Vân kết luận, nếu cắn hắn vô dụng, nàng cũng không uổng phí sức lực nhanh chóng khép miệng lại tiếp tục tính biện pháp khác thoát khỏi hắn.

Không làm nàng lo lắng, Túc Lăng đã lạnh lùng thu hồi tay lại. Nàng là cẩu sao? Cúi đầu nhìn dấu răng thật sâu, nhìn chằm chằm Cố Vân thật lâu, trên mặt Túc Lăng mày càng nhíu càng chặt, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là Thanh Mạt?" Hắn nhớ rõ nữ nhân Hoàng Thượng muốn đưa cho hắn tên này như vậy. Người lưu truyền rằng, tam tiểu thư Thanh gia Thanh Mạt ôn nhu mềm mại xinh đẹp, hắn thật sự nhìn không ra nữ nhân trước mắt những đặc điểm đó ở chỗ nào vậy? Là Hoàng Thượng muốn đùa giỡn hắn hay là lời đồn không đáng tin?

Cái gì mà Thanh Mạt? Cố Vân không hiểu ra sao, nhưng là không có nóng lòng phủ nhận, chỉ bình tĩnh lại nói: "Mở trói cho ta ." Chờ tay chân nàng lấy lại được tự do, biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện lại nói sau. Lúc này, Túc Lăng trực tiếp đi đến một bên giá gỗ, đem khôi giáp trên người từng cái từng cái gỡ xuống, không thèm liếc mắt nhìn Cố Vân trên giường một cái."Nơi này là tướng quân phủ, không phải nơi ngươi có thể tùy ý làm bậy, nếu muốn ở trong này không bị bạc đãi thì an phận cho ta." Lạnh lùng bỏ lại một câu sau đó Túc Lăng liền tiêu sái rời đi.

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, Cố Vân vẫn như trước bị cột lấy, chỉ có tấm khăn đỏ bị cầm đi mà thôi. Cố Vân chăm chú nhìn lên trần nhà ngạc nhiên. Ai tới nói cho nàng biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nằm ở trên giường, Cố Vân hít sâu vài cái, làm cho tâm trạng kích động của mình bình tĩnh trở lại. Nam nhân lãnh khốc kia đêm nay hẳn là sẽ không trở lại, hiện tại nàng nhất định phải thoát khỏi tình trạng túng quẫn này, ít nhất là phải cởi bỏ dây thừng trên người ra!

Đây là một gian phòng lớn rộng khoảng năm mươi thước vuông, toàn bộ trần nhà được thiết kế cực kỳ đơn giản, trừ bỏ chiếc giường nàng đang nằm, trong phòng còn có một bộ ghế dựa bằng gỗ lim cùng một cái bàn trà, cạnh giường có một giá gỗ treo khôi giáp, tất cả đều làm bằng gỗ thật, làm cho người ta cảm giác căn phòng này cùng nam nhân vừa rời đi rất giống nhau -- thân thể cường tráng lạnh như băng.

Nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt Cố Vân sáng ngời nhìn thanh trường kiếm giắt ở trên giá gỗ bên cạnh, thân kiếm dài bốn thước toàn bộ được làm bằng bạc, vỏ kiếm không có văn sức, chuôi kiếm được khảm bạch ngọc, thanh kiếm đó nhìn thôi đã khiến người khác có cảm giác cao ngạo lạnh lẽo.

Nàng rất thích vũ khí lạnh, mà thanh kiếm này thật sự rất hợp tâm ý nàng, nó cũng có thể giúp cô giải thoát khốn cảnh này. Cố Vân hít một hơi thật sâu, nàng gắng dùng sức ở eo để đứng lên, đáng tiếc, thân thể lên được một nửa, lại tê liệt ngã xuống giường.

Cố Vân nhíu mày, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bọn họ đã làm gì thân thể nàng mà lại vô lực như vậy, nàng cũng không cam lòng bị đánh bại, linh cơ chợt lóe, Cố Vân cố gắng xoay người nằm nghiêng, giống như con trùng vặn vẹo đi đến giường lớn bên cạnh, đem chân bị buộc chặt đến dưới giường, sau đó là cái mông, đáng tiếc nàng không khống chế tốt, liền đặt mông ngồi dưới đất.

Ui-- hít một ngụm khí lạnh, Cố Vân bất đắc dĩ ngồi ở trên mặt đất lạnh như băng, có cảm giác dở khóc dở cười , Cố Vân nàng từ khi nào lại chật vật như vậy, chỉ xuống giường mà cũng làm cho nàng thở hồng hộc?

Nghỉ ngơi chốc lát, Cố Vân chậm rãi đứng thẳng dậy, cảm giác thật tốt, nhưng là định thần lại, tâm trạng Cố Vân bỗng chốc trầm xuống! Không đúng, đây khong phải chiều cao yêu thích của nàng! Hơn nữa mái tóc dài tới mắt cá chân này ở đâu ra vậy, tóc nàng mười mấy năm nay đều ngắn, sao lại dài ra rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro