Chương 2: Tỷ muội Thanh gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Tình đứng dậy đi đến phía sau Cố Vân hỏi: "Làm sao vậy?"

Trác Tình cúi đầu xem xét ngón tay Cố Vân, chỉ thấy ngón trỏ có một vết cắt thật sâu, vài giọt máu rơi xuống túi vật chứng, Cố Vân tỏ vẻ không sao cả cười cười, "Không có gì, không biết có phải bị vật gì cào vào không."

Vết thương trên ngón tay chảy máu không ngừng, Trác Tình cau mày nhìn bộ dạng thờ ơ của Cố Vân, đi đến giá sách lấy bông gòn băng lại miệng vết thương Cố Vân, Trác Tình lạnh lùng nói: "Giữ miệng vết thương lại !"

Cố Vân "xùy" một tiếng, không phải chỉ trầy da một chút thôi sao!

Cố Vân cầm băng gạc ấn lên miệng vết thương, rất nhanh máu lại thấm đầy băng gạc, đôi mắt Trác Tình trở nên nghiêm túc, tại sao lại cầm máu không được, vật gì mà bén thế?! Vừa nhìn vật nằm trong tay Cố Vân, Trác Tình kinh hãi: "Sao có thể như vậy?!"

Là chuyện gì có thể khiến cho pháp y Trác lạnh lùng cao ngạo thất thố như vậy! Cố Vân vui vẻ đi đến chỗ Trác Tình, vừa thấy vật nằm phía dưới, Cố Vân cũng kinh ngạc lắp bắp: "Máu... Thấm vào trong rồi!"

Giọt máu vốn dĩ nằm bên ngoài túi đựng vật chứng bây giờ lại xuất hiện trên tấm bát quái màu đỏ ở trong túi!! Sao lại như thế, máu sao lại có thể xuyên qua túi đựng vật chứng ...

"Chết rồi!"Sau khi ngẩn ra, hai người đồng thanh kêu lên: "Làm sao viết báo cáo đây."

Hai người nhìn nhau cười khổ, làm thế nào để giải thích vì sao máu của Cố Vân xuất hiện ở trên vật chứng. Lúc này không ai để ý đến giọt máu rơi xuống lệnh bài đang chạy dọc theo đường cong của hình bát quái chảy vào trung tâm giao thoa giữa âm và dương... Thời điểm máu đi đến trung tâm, hình bát quái bỗng phát ra luồng ánh sáng cực mạnh, Trác Tình cùng Cố Vân đều không kịp phản ứng, bọn họ chỉ thấy trước mắt tối đen như mực, sau đó cả hai người đều ngã xuống đất.

Hào quang chợt lóe, trong phòng của Trác Tình, trên bàn ngọn đèn vẫn sáng, hai thân người nằm trên đất.

Vết thương trên tay Cố Vân đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Tấm lệnh bài vững vàng nằm kế bên hai cô gái. Ngoài cửa sổ ở phía chân trời, ánh trăng nhu hòa, tất cả đều bình yên.

-------

Trời mưa to, sấm nổ vang trời, cửa sổ mục nát của căn phòng bị gió thổi quật ngã. Trong căn phòng bên hông của một ngôi miếu nhỏ đổ nát, ba thiếu nữ đang cuộn mình lại, giá y đỏ thẫm, nơi đây âm trầm tối tăm, trong miếu thờ toàn là mùi ẩm mốc, phá lệ quỷ dị.

Trong phòng không có ánh sáng, tia chớp ngẫu nhiên thắp sáng ngôi đền đổ nát, từng tia sét đánh thẳng xuống đất, tạo thành những đường ánh sáng chói mắt, tiếng sấm đinh tai nhức óc làm cho tiểu cô nương trong miếu hoảng sợ.

Thanh Mạt dùng sức túm cánh tay đại tỷ ,  thấp giọng khóc: "Đại tỷ, chúng ta nên làm sao bây giờ? Muội sợ!"

Lại một tia sét hiện lên, rốt cục có thể thấy rõ dung mạo của ba thiếu nữ, ba người đều ở tuổi dậy thì, gương mặt tuyệt mỹ, cử chỉ tao nhã hoàn hảo đến mức có thể khiến cho nữ nhân đố kỵ, nam nhân yêu thích. Chỉ tiếc, bên má phải của các nàng, bị rạch hai đường thật sâu, hủy đi toàn bộ gương mặt, thời điểm tia chớp lóe lên nhìn có chút dữ tợn.

Vỗ nhẹ bả vai tiểu muội, Thanh Linh buồn bã nói: "Qua ngọn núi này, liền ra khỏi Hạo Nguyệt quốc, chẳng lẽ chúng ta thật sự không có cách nào thoát khỏi vận mệnh trở thành lễ vật?"

"Muội không cam lòng!" Ánh mắt Thanh Phong tràn đầy quật cường nhìn chằm chằm tia sét đang nhảy múa trong màn mưa, nàng cắn chặt môi dưới đến mức bật máu.

Thanh Mạt chậm rãi ngẩng đầu, dựa vào bả vai Thanh Phong, tiểu cô nương nhỏ giọng an ủi: "Nhị tỷ, tỷ đừng sợ, nghe nói tỷ sẽ gả cho Lâu Thừa tướng, là người khiêm tốn khó có được, văn võ song toàn, hắn hẳn sẽ không bạc đãi tỷ." Đáng thương cho đại tỷ bị đưa vào trong cung, nghe nói hoàng đế Khung Nhạc hỉ nộ vô thường, thị huyết bá đạo, đại tỷ ôn nhu nhàn tĩnh ( nhã nhặn + trầm tĩnh) sao có thể chịu được!

Thanh Phong cười nhạt, "Ai cần chứ!"

Nàng xoay người lại, một tay nắm tay đại tỷ, một tay nắm tay tiểu muội, Thanh Phong tức giận gầm nhẹ: "Ta hận! Dựa vào cái gì hoàng đế Khung Khạc chỉ cần một câu nói là có thể muốn làm gì thì làm! Dựa vào cái gì chỉ vì hoàng thượng vô năng mà muốn Thanh gia chúng ta làm người gánh vác! Hắn giết chết cha mẹ chúng ta còn muốn chúng ta làm lễ vật tiến cống đi lấy lòng Khung Nhạc, dựa vào cái gì chứ!"

Thanh Linh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thanh Phong bởi vì cừu hận mà trở nên vặn vẹo, thở dài nói: "Chỉ bằng Khung Nhạc là bá chủ lục quốc, các quốc gia đều phải quy thuận. Chỉ bằng Hoàng Thượng là vua của một nước, quân muốn thần chết thần không thể không chết! Chỉ trách chúng ta chỉ là phận nữ nhi tay trói gà không chặt!"

Vận mệnh cho tới bây giờ cũng không do các nàng nắm giữ .

Thanh Phong bỏ tay đại tỷ ra, đứng bật dậy, không cam lòng trả lời: "Nữ tử thì sao! Ta nhất quyết không đi Khung Nhạc!"

Nhìn bóng dáng quật cường của nhị tỷ, lại nhìn gương mặt sầu lo của đại tỷ, Thanh Mạt sợ hãi nói: "Gương mặt chúng ta đều đã bị hủy, mà bọn họ vẫn muốn đem chúng ta đi đến Khung Nhạc! Nhị tỷ, chúng ta căn bản không có biện pháp thay đổi, không phải sao?"

Đưa tay lên vuốt ve má phải đã không còn như trước của mình, Thanh Phong hít một hơi thật sâu, cắn răng trả lời: "Dù cho có chết, Thanh Phong ta cũng tuyệt không chấp nhận! Huống chi kẻ đó còn là hôn quân hai tay dính đầy máu tươi của cha mẹ chúng ta!"

Thanh Linh kinh ngạc hỏi: "Phong nhi, muội muốn làm gì?"

Thanh Phong chậm rãi xoay người lại hai tay nắm chặt thành quyền, kiên định nói: "Đại tỷ, muội muốn ở lại Hạo Nguyệt, ở lại cùng cha mẹ, cho dù có đi đến đó thì cũng chỉ có thi thể của muội mà thôi!"

Như đồng ý với lời nói của Phong nhi, một tia sét chém thẳng xuống, chiếu sáng gương mặt kiên trì cùng quyết tuyệt của nàng.

Thôi...

Thanh Linh gắt gao cầm lấy đôi tay của Thanh Phong, nàng như trút bỏ được gánh nặng cười nói: "Được! Tỷ đi cùng muội, dù sao cuộc sống của tỷ đã không còn ý nghĩa gì nữa."Không cần suy nghĩ về tương lai phải đối mặt với mọi thứ, có lẽ cũng là một loại giải thoát!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro