Chương 3: Tự sát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mạt đang ngồi trên mặt đất cũng đứng dậy chạy lại cầm tay hai nàng nói: " Hai tỷ làm cái gì muội sẽ làm cái đó, Mạt nhi dù ra sao, cũng không muốn rời xa hai tỷ!"

Thanh Linh chần chờ, nàng đau lòng nhìn vẻ mặt đơn thuần của Mạt nhi, muội ấy có lẽ còn không hiểu chết là gì, muội ấy chỉ là tiểu cô nương mười lăm tuổi thôi!

Nhìn đôi mắt đơn thuần của Mạt nhi, tim Thanh Phong như bị đao cắt, nhưng nghĩ đến lúc muội ấy bị đưa cho cái tên đồ tể nổi tiếng lãnh khốc trên chiến trường kia, Thanh Phong lập tức cảm thấy rùng mình nói: "Đại tỷ, Mạt nhi đơn thuần thiện lương, lưu một mình muội ấy trên đời này, cũng chỉ để chịu khổ mà thôi, hôm nay chúng ta tại ngôi miếu này, một nhà đoàn tụ đi!"

Nhìn ba bàn tay nắm lấy nhau, Thanh Linh bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như thuyết phục chính mình, Thanh Linh dùng sức gật đầu, nói: "Được! Chúng ta một nhà đoàn tụ!" Ba người ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ăn ý nhìn nhau cười, đây là lần đầu tiên các nàng cười sau khi cha mẹ không còn , bởi vì sau hôm nay, các nàng sẽ không bao giờ xa nhau nữa !

Các nàng lưu loát cởi đai lưng bên hông xuống, đem một thân giá y cởi ra, chỉ giữ lại trung y màu trắng bên trong, nhẹ nhàng đưa đai lưng màu đỏ xuyên qua xà nhà. Ba người đứng ở trên chiếc bàn sập xệ, treo cổ mình lên không chút chần chờ.

Thanh Linh nhìn thoáng qua hai muội muội của mình, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Phong nhi, Mạt nhi, kiếp sau, chúng ta vẫn là tỷ muội!"

"Được!" Thanh Phong và Thanh Mạt gật đầu thật mạnh. Ba người nắm chặt lấy nhau, đá nhẹ chiếc bàn vuông ra, đai lưng siết chặt, ba sinh mệnh dần dần mất đi.

Binh lính áp giải tỷ muội Thanh gia đến Khung Nhạc đang nghỉ ngơi ở chính điện của ngôi miếu, mắt thấy trời sắp hết mưa, lại có mưa to giáng xuống, tia chớp càng dữ dội hơn, như muốn đem căn miếu cũ kĩ này đập nát.

Một tiểu binh rụt cổ lại. Bây giờ vẫn là mùa xuân, hắn lớn như vậy còn chưa thấy qua ngày xuân có mưa lớn như vậy đâu! Vô tình nhìn lướt qua sườn điện của tiểu thư Thanh gia, vừa nhìn thấy đã dọa hắn sợ chết khiếp, từng đạo tia sét đánh thẳng xuống chiếu sáng ba bóng dáng thẳng tắp bay lơ lửng trên không, tà áo tung bay! Tiểu binh sợ hãi hét lên té ngã trước mặt Lí Húc hét lớn: "Quỷ... Có quỷ!"

"Cái gì?" Lí Húc ngẩn ra, nương theo tầm mắt tiểu binh, khi nhìn thấy ba bóng dáng trên không kia cũng làm cho hắn cảm thấy ớn lạnh! Tiểu thư Thanh gia thắt cổ! Lí Húc vội vàng đứng dậy đá văng cửa sườn điện ra, chỉ thấy hồng y đầy đất, ba đôi giày thêu đỏ sẫm lơ lửng ngay trước mắt, Lí Húc sợ hãi lui về sau vài bước, ngoài miệng bối rối kêu lên: "Mau mau mau! Đem các nàng khiên xuống!"

Một đám binh lính luống cuống tay chân, đem ba người bọn họ khiên xuống, sắc mặt ba người đều biến đen, hai mắt nhắm nghiền.

Lí Húc nhìn chằm chằm Thanh Mạt bên trái , vội la lên: "Nàng thế nào?"

Tiểu binh cẩn thận kiểm tra hơi thở của Thanh Mạt trả lời: "Nàng... Đã chết."

Lí Húc bàn tay run rẩy chỉ về phía Thanh Phong sốt ruột hỏi: "Nàng... Còn nàng thì sao?"

Tiểu binh kiểm tra hơi thở xong thu hồi bàn tay, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý đại nhân , tiểu binh sợ tới mức cũng không dám trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Đều đã chết?! Mồ hôi lạnh Lí Húc ứa ra, tỷ muội Thanh gia được Khung Nhạc vương khâm điểm chọn làm người tiến cống, hiện tại lại chết đi như vậy! Mạng hắn không còn cũng chẳng sao, chỉ sợ Hạo Nguyệt quốc khó thoát khỏi kiếp nạn này! Trong khoảnh khắc Lí Húc mất hết can đảm, tiểu binh đột nhiên kêu lên: "Đại nhân, đại tiểu thư Thanh gia còn thở!" Tuy rất mỏng manh, nhưng chắc chắn là còn sống.

"Thật sao? Thật tốt quá! Mau đưa nàng lên xe, mau mời đại phu!" Rốt cục vẫn còn một người còn sống. Lí Húc chỉ huy bọn lính ba chân bốn cẳng đem y phục Thanh Linh đắp lên người nàng, hoàn toàn không có tâm tư đi để ý tới hai cổ thi thể kia.

Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, một tia sét xẹt qua chiếu sáng hai thi thể làm cho hai thi thể nhìn càng thêm lạnh lẽo, tiểu binh trong lòng sợ hãi, nhưng cũng không đành lòng đem hai nữ tử đáng thương phơi thây ở ngôi miếu đổ nát này, hắn cầm lấy y phục cẩn thận đắp lên người các nàng. Lúc hắn chuẩn bị rời đi, một tia sáng màu đỏ lóe lên, hai người không có hơi thở bỗng nhiên mở to hai mắt --

"A -- "Tiểu binh thét lên một tiếng chói tai vang vọng trong ngôi miếu đổ nát! Chạy tới bên ngoài chủ điện Lí Húc không kiên nhẫn nói: "Ngươi lại kêu cái quỷ gì?!"

"Nàng... Các nàng..."Lúc này, tiểu binh nói cũng không nói được, một đường chật vật chạy ra sườn điện.

Hai cỗ nữ thi mà cũng đem hắn dọa thành như vậy? Lí Húc sinh nghi, lại đi vào sườn điện, phát hiện vừa rồi hai nữ tử không một hơi thở nay ngực bụng lại hơi phập phồng, đôi mắt tuy rằng nhắm chặt, sắc mặt cũng không còn xanh tím!

"Thật sự là ông trời phù hộ, ông trời phù hộ!" Lí Húc mừng như điên, các nàng không chết! Mạng của bọn họ đã đựợc bảo đảm! "Người tới người tới, đem các nàng mang đi!"

Trong màn mưa, binh lính đem hai người khiêng ra khỏi miếu đổ nát, đang định đưa đến xe ngựa của Thanh Linh, Lí Húc bỗng nhiên kêu lên: "Chờ đã."

Ba người đã bị hủy dung lại muốn tự sát, lần này không chết, khó nói lần sau sẽ làm ra chuyện gì nữa! Từ đây đi đến Khung Nhạc, chỉ còn hơn mười ngày! Trong lòng so đo một phen, Lí Húc trầm giọng nói: "Đem các nàng tách ra, mỗi người một chiếc xe, không được để các nàng gặp nhau. Còn có, ở trong nước các nàng uống hạ mê túy tán, nhất định phải đưa các nàng còn sống đến Khung Nhạc quốc!"

"Rõ." Ba người lập tức bị nhét vào ba chiếc xe ngựa, đưa đến Khung Nhạc, để các nàng không có cơ hội gặp nhau, cũng không có cơ hội đi xuống xe ngựa.

Tỷ muội Thanh gia, các ngươi chớ trách ta, muốn trách thì trách các ngươi có bộ dáng khuynh quốc khuynh thành, tài sắc hơn người, danh dương lục quốc. Khung Nhạc quốc điểm danh muốn nữ nhân, đừng nói là hủy dung, dù có chết, các ngươi cũng phải chết ở Khung Nhạc, hết thảy đều là số kiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro