Chương 30: Đánh cờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhẹ nhàng bốc lên một quân trắng, Cố Vân khinh thường chậc chậc cười nói: "Loại cờ này ta đã sớm không chơi nữa, muốn chơi liền thử cách chơi mới đi. Trò này ta thường xuyên chơi đùa, trò chơi tuy rằng quy tắc đơn giản, một ván thời gian lại ngắn, nhưng là lại phi thường có ý tứ, thủ thắng cũng không dễ."

Cách chơi mới? Túc Nhậm tinh thần tỉnh táo, hỏi: "Chơi như thế nào ?"

Trên bàn cờ tướng 2 quân đen trắng được bỏ vào trong hộp, Cố Vân một tay cầm quân đen, một tay cầm quân trắng, ở bàn cờ giảng giải quy tắc.

"Vẫn là chơi trên bàn cờ thôi, quân cờ đặt ở các ô trong bàn cờ, có thể chơi hai người cũng có thể chơi ba người . Nhưng hiện tại quân cờ chỉ có hai màu đen trắng chỉ có thể chơi hai người , hai bên mỗi bên chọn một màu, thay phiên nhau đánh, ai có thể đem năm quân hoặc nhiều hơn liên tiếp theo hàng dọc,ngang hay chéo trước, người đó liền thắng."

Nhìn Túc Nhậm một bộ dáng học hỏi, Túc Vũ đỉnh đạc nói: "Trò này rất đơn giản a, chỉ là năm quân xếp thành một hành thôi. Ngang, dọc, chéo đều có thể, trò này so với cờ vây thì dễ hơn nhiều."

Cố Vân chân mày khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu trả lời: "Vậy ta và ngươi chơi trước một ván đi."

"Chơi thì chơi."

Túc Vũ đặt mông ngồi đối diện Cố Vân, cờ vây rất nhiều quy tắc, hắn không rõ, loại trò đơn giản này, hắn tuyệt đối không kém.

Túc Vũ chọn quân đen, Cố Vân cười nói: " Ngươi đi trước đó , quân đen đi trước."

Hắn trước thì hắn trước. Quân đầu tiên Túc Vũ hạ ở trung tâm, Cố Vân rất nhanh đặt một quân trắng nằm bên phải quân đen, Túc Vũ lại đánh thêm một quân, Cố Vân không chút suy nghĩ dùng quân trắng ngăn cản một đường, Túc Vũ nhíu mày, đánh chỗ khác, Cố Vân lại ngăn đón.

Giống nhau hắn đánh ra như thế nào thì nàng liền ngăn đón như vậy, ai cũng đừng nghĩ thắng.

Ngay tại thời điểm Túc Vũ oán thầm, Cố Vân tao nhã buông một quân, cười nói: "Ngươi thua."

"Nhanh như vậy? Không có khả năng. Mới hạ nhiều lắm cũng chỉ hai mươi quân mà thôi a."

Túc Vũ nhìn kỹ, quả nhiên, ở thời điểm hắn không chú ý, Cố Vân đã muốn xếp thành năm quân liên tiếp.

Túc Vũ không phục nói: "Lại đến một ván."

Lần này là hắn không cẩn thận, lần sau hắn nhất định chú ý chắc chắn sẽ không thua.

"Được."

Đem quân đen để trước mặt Cố Vân, Túc Vũ nói: "Lần này ngươi trước."

"Được thôi."

Cố Vân cười cười, không sao cả, quân đen là quân tấn công, nàng thích công kích thế nên quân đen là tốt nhất.

Đem quân trắng đưa qua, Cố Vân cầm quân đen đánh ở chính giữa. Lúc này Túc Vũ quả thật cẩn thận hơn rất nhiều, từng bước tới gần, muốn vây Cố Vân lại. Xem ngươi làm sao để thắng. Vào thời điểm Túc Vũ âm thầm đắc ý, Cố Vân lại thản nhiên cười nói: "Ngươi lại thua rồi."

Một quân hạ xuống, tạo một hàng dọc liên tục, quả nhiên là năm quân.

"Trò này đúng là tà môn."

Túc Vũ không thể tin được hai mắt của mình, hắn vừa rồi không có thấy chỗ này đâu?

Cố Vân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Túc Nhậm đang lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt thủy chung nhìn chăm chú vào bàn cờ , cười nói: "Ngươi muốn hay không chơi một chút?"

"Được."

Túc Nhậm mang theo ý cười ngồi xuống, trong mắt lại tràn đầy quang mang cực nóng cùng thâm trầm. Hắn âm thầm so sánh, tính toán rồi sau đó động thủ, khi nãy xem qua hai ván cờ, hắn đối với cờ năm quân đã có chút tâm đắc.

Cố Vân không dám khinh địch, một ván này hai người đánh rất thong thả và cẩn thận. Lần này vẫn giống lần trước là Cố Vân đánh trước, Túc Nhậm theo sau, đánh liên tục ba mươi quân cũng không nhìn ra được thắng thua, lại một lần nữa đến phiên Túc Nhậm, chỉ thấy hắn cầm quân cờ nhìn thật lâu, trong chốc lát, lắc đầu cười thở dài: "Xem ra đệ đã thua."

Quả nhiên là tốn thời gian không lâu, nhưng rất khó thắng a. Túc Vũ nhìn chằm chằm bàn cờ, nhìn cả nửa ngày vẫn không hiểu được, chỉ vào một chỗ ba quân đen sắp hàng nói: "Không có a, nàng bên này rõ ràng chỉ có ba quân, huynh còn có thể ngăn nàng lại."

Cho dù nàng đạn bên kia, nhị ca cũng có thể ngăn chặn, như thế nào thua đây?

Túc Nhậm lạnh nhạt trả lời: "Đệ không chú ý tới một chỗ khác cũng có ba quân, ta chắn được bên này, cũng không kịp chắn bên kia."

Nhìn kỹ vào, quả nhiên một chỗ khác cũng có ba quân đen, cứ như vậy là dù thế nào cũng không chặn được.

Cố Vân cười cười, vì muốn thắng Túc Nhậm, nàng đã là tỉ mỉ bố trí một quân hai nước nha. Chậm rãi cầm quân trắng trong tay trả về hộp đựng cờ, Túc Nhậm hưng trí hỏi: "Quả nhiên là cái thú vị trò chơi. Đây gọi là trò chơi gì?"

Trò chơi này quy tắc tuy rằng đơn giản nhưng lại không kém cờ vây tinh diệu.

"Cờ năm quân, rảnh rỗi không có việc gì làm thì chơi chơi thôi."

Kỳ thật cũng là vì che dấu không việc nàng biết cờ vây mà thôi, Cố Vân không muốn cùng bọn họ nói thêm gì đi nữa, ngày mai buổi sáng sáu giờ nàng còn phải đi luyện binh nữa.

Vươn vai một cái Cố Vân đứng dậy nói: "Vậy các ngươi từ từ nghiên cứu đi, ta không phụng bồi, nhớ rõ đúng hạn đưa đến."

"Được."

Túc Nhậm mỉm cười gật đầu. Chờ Cố Vân rời đi, Túc Nhậm ngược lại nhìn về phía Túc Vũ, hỏi: "Tân binh của đệ luyện được đến đâu rồi?"

Túc Nhậm bỗng nhiên nghiêm Túc, Túc Vũ khó hiểu cười nói: "Tốt lắm a, làm từng bước, đệ luyện tân binh cũng không phải lần đầu tiên, huynh cho đệ sẽ lo lắng hay sao!"

"Lần này thời gian chỉ có mười lăm ngày, cùng nội dung tỷ thí bình thường cũng không giống nhau, các đệ so là dạ tập."

Thứ nàng muốn một lần so với một lần kỳ quái, hơn nữa nghe nói lần trước Hàn Thúc nhìn nàng luyện binh, vừa xem chính là cả ngày, trở về còn lập tức tạo ra chủy thủ mà nàng muốn.

Hàn Thúc là mãnh tướng của đại ca, đã nhìn thấy qua bao nhiêu tinh binh cường tướng, hắn cư nhiên hao phí một ngày ở trên người nàng, có thể thấy được nàng luyện binh nhất định có chỗ tinh diệu.

Túc Vũ khoát tay, trả lời: "Yên tâm đi, đệ sẽ huấn luyện bọn họ nhiều thêm nữa, nữ nhân kia sẽ không có cơ hội thắng đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro