Chương 79 +80: Kết quả huấn luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra là thế, Túc Nhậm nói: "Vết thương của tẩu vừa mới băng bó lại, để ta sai người đến truyền lệnh cho bọn họ trở về là được."

Cố Vân lắc đầu trả lời: "Hôm nay bọn họ không thể trở về, rừng mưa vào ban đêm mới kinh khủng nhất, huấn luyện hiện tại mới chính thức bắt đầu, nếu không phải lo lắng tánh mạng bọn họ, quân y cũng không cần đi qua. Ta đêm nay cũng sẽ ở lại rừng mưa, ngươi ở lại thủ doanh, chiếu cố Túc Lăng đi."

"Không được." Túc Nhậm vội la lên, "Quân y đã dặn tay tẩu nếu không giữ tốt về sau sẽ để lại di chứng."

Cười nhẹ, Cố Vân kiên trì nói: "Ta sẽ cẩn thận, ta đã nói giờ Tuất sẽ ở đó chờ bọn họ ra, sao có thể nuốt lời đây?"

Kiên định cùng quật cường trong mắt nàng tuyệt đối không kém đại ca, Túc Nhậm lắc đầu cười khổ, "Vô luận như thế nào đệ đều không giữ tẩu ở lại được phải không?"

Cố Vân không có trả lời cũng đã đem ý tứ biểu đạt thật rõ ràng, Túc Nhậm bất đắc dĩ, "Được rồi, đệ để Dư Thạch Quân an bài nhân thủ, cùng tẩu đi."

Cố Vân còn muốn nói lại thấy Túc Nhậm kiên trì, nàng chỉ có thể cười trả lời: "Được, vậy nơi này giao cho ngươi."

Lại nhìn thoáng qua chủ trướng vẫn không có tin tức, Cố Vân chần chờ trong chốc lát, cuối cùng cũng không tiến vào, mà rời đi.

Túc Nhậm nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Vân, âm thầm đoán trong mắt Cố Vân vừa rồi sự lo lắng, là có tình cảm với đại ca hay chỉ đơn thuần là cảm kích? Đại ca lần này anh hùng cứu mỹ nhân rốt cuộc có thắng được tâm mỹ nhân hay không đây?

"A -- "Đang âm thầm phỏng đoán, bỗng một tiếng gầm nhẹ từ trong trướng truyền đến.

-------------------------

Chương 80

"A -- "

Trong trướng truyền đến tiếng gầm nhẹ, tâm Túc Nhậm liền trầm xuống, đại ca luôn không cho quân y dùng thuốc mê để trị liệu cho mình, mỗi lần chữa trị đều gắng gượng chịu đựng, chinh chiến sa trường bị thương là chuyện thường, bình thường cũng không thấy đại ca bị thương thành như vậy, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy lo lắng, rốt cục Túc Nhậm nhịn không được mà đi vào trong.

Trong trướng, hai tướng sĩ gắt gao ấn bả vai Túc Lăng xuống, trên quân phục, trên mặt đều là máu, Túc Lăng nửa nằm trên giường, làn da ngăm đen trên lưng từng đợt từng đợt vết máu lần lượt được thay đổi, vai phải có một lỗ thủng thật sâu nhìn rất ghê người. Hơi thở Túc Lăng dồn dập, cầm lấy mép giường, gân xanh đều nổi lên, sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, mồ hôi trên trán như hạt trân châu rơi xuống giường, cố nén đau đớn khiến mặt Túc Lăng cơ hồ vặn vẹo, Túc Nhậm cả kinh hỏi: "Quân y, sao lại thế này?"

Quân y giúp đỡ Túc Lăng xử lý miệng vết thương, một người khác cầm một đoản tên dính đầy máu đem đến để trên bàn, thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Tốt rồi, đoản tên đã được lấy ra, thống lĩnh hãy yên tâm, chỉ cần xử lý tốt miệng vết thương thì sẽ không sao."

Đến gần nhìn kỹ, Túc Nhậm con ngươi đen vi thiểm, đoản tên này thật sự rất xảo quyệt, đoản tên năm tấc tràn đầy vết máu, thân tên là những móc câu nhìn như hoa văn làm cho hắn nhìn mà run sợ không thôi, tên như vậy đi vào thân thể, động một chút câu càng đâm sâu vào trong thịt, khó trách quân y trị liệu lâu như vậy.

Thật vất vả mới ngừng máu lại, quân y cẩn thận băng bó miệng vết thương, tay Túc Lăng nắm chặt mới thả ra, nhìn về phía một Túc Nhậm, Túc Lăng thấp thở gấp hỏi: "Nữ nhân kia đâu rồi?"

Không nghĩ tới câu đầu tiên đại ca hỏi lại là Thanh Mạt, chần chờ một hồi, Túc Nhậm trả lời: "Tẩu... Tẩu ấy đến thăm Hàn Thúc." Nếu để đại ca biết nàng ấy đi đến rừng mưa, phỏng chừng sẽ tức giận mất.

Mày kiếm nhíu lại, Túc Lăng lạnh giọng nói: "Đợi nàng về gọi đến chỗ của ta." Nàng khi nào thì cùng Hàn Thúc quen thuộc như thế, trước tiên sẽ đi xem hắn. Không biết chính mình vì sao lại tức giận, tóm lại Túc Lăng chính là khó chịu.

Túc Nhậm giật mình, ngượng ngùng cười nói: "Đại ca, huynh thương thế nặng như vậy, nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp tẩu ấy cũng không muộn mà."

Vẻ mặt củaNhậm không đúng lắm. Túc Lăng ưng mâu tối sầm lại, "Nàng đi đâu?"

Túc Nhậm suy tư nên trả lời thế nào, Túc Lăng đã không kiên nhẫn: "Nói."

Châm chước một phen, Túc Nhậm tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Tẩu ấy đi rừng mưa, nói muốn huấn luyện các tướng sĩ ở rừng mưa vào ban đêm."

"Nàng đêm nay cũng muốn ở rừng mưa? Đáng chết." Túc Lăng chống thân muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa động, vết thương trên vai đã lập tức chảy máu ồ ạt, quân y sợ tới mức vội la lên: "Miệng vết thương quá sâu, tướng quân ngài trăm ngàn không thể di chuyển."

Đổ máu quá nhiều làm cho hắn mới động một chút mắt đã biến thành màu đen, mạnh mẽ chống đỡ thân mình, Túc Lăng đối với Túc Nhậm gầm nhẹ nói: "Đem nàng kêu trở về cho ta."

"Đại ca?" Túc Nhậm bị Túc Lăng nổi bão làm hoảng sợ, hắn biết đại ca nhất định sẽ sinh khí nhưng cũng không nghĩ hắn lại giận như vậy, chắc không phải là quan tâm sẽ bị loạn?

Vừa mới anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại lại lòng nóng như lửa đốt, còn nói không để ý người ta? Túc Nhậm buồn cười trả lời: "Đệ đã để Dư Thạch Quân đi cùng đại tẩu, huynh yên tâm đi, vết thương tay tẩu ấy đã được băng bó, đệ thấy tinh thần cùng thân thể của tẩu ấy rất tốt, huynh đừng lo lắng."

Túc Nhậm vẻ mặt hiểu rõ làm cho Túc Lăng cả người chấn động, rống giận, "Ta khi nào thì lo lắng cho nàng ấy."

Túc Nhậm nhẹ nhàng chọn mi, Túc Lăng lại không được tự nhiên thẹn quá thành giận quát: "Đều đi ra ngoài."

Quân y vừa lúc băng bó xong bị Túc Lăng rống, cũng không dám ở lại liền đi ra ngoài, Túc Nhậm nhìn hắn còn sức lực gầm rú như vậy, cũng an tâm đi ra ngoài, chỉ còn lại có Túc Lăng ảo não ghé vào nhuyễn tháp. Hắn nhất định là điên rồi, không phải là ở rừng mưa vào ban đêm thôi sao. Hắn quan tâm nàng làm cái gì.

Rừng mưa vào đêm âm lãnh mà ẩm ướt, bọ họ đã đốt lên năm sáu bó đuốc lớn mà vẫn còn rất nhiều hơi nước, Cố Vân cùng Dư Thạch Quân đã quen rồi nhưng hai quân y lại nhịn không được lạnh run.

Dư Thạch Quân lo lắng hỏi: "Phu nhân, giờ Tuất đã sắp đến, bọn họ có thể hay không đã xảy ra chuyện?" Địa phương quỷ quái này, đi vào một lần hắn cả đời khó quên, lúc ấy hắn chỉ là ở phụ cận Ô Nha cốc mà thôi, mà đã chật vật như thế, bọn họ xâm nhập rừng mưa, còn không biết sẽ gặp phải cái gì.

Cố Vân tâm cũng bất ổn, ngoài miệng lại trấn định trả lời: "Chờ một chút."

Thời gian một giây lại một giây đi qua, ở rừng mưa chờ nửa canh giờ làm cho bọn họ muốn phát điên, bỗng nhiên cách đó không xa có ánh lửa chớp động, Dư Thạch Quân cảnh giác nắm chặt đại đao trong tay, quát: "Ai."

Ánh lửa càng ngày càng rõ, Cố Vân đoán hẳn là bọn họ đã trở lại, chẳng qua bọn họ phân mười đội, không biết trở về là đội nào, Cố Vân cao giọng hỏi: "Là ai, báo danh."

"Lãnh Tiêu." Trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh âm rõ ràng mang theo mỏi mệt, đi tới gần Lãnh Tiêu kêu lên: "HLV, là ta. "

Cố Vân thầm than một tiếng, rốt cục có người trở lại.

Đoàn người đi rất thường chậm, Cố Vân bỗng nhiên có dự cảm không tốt mới tiến lên đón, liền thấy những gương mặt mỏi mệt uể oải, đó là thời gian dài cảnh giác sau đó có thể lơi lỏng mà sinh ra hoảng hốt, Lãnh Tiêu phía sau vài cái chiến sĩ chính nâng ba bốn tiểu tướng bị thương ở chân, Cố Vân hí mắt nhìn lại, trên chân thương tựa hồ là bị trúng cơ quan lưu lại, Cố Vân khẽ gọi nói: "Quân y, chẩn trị cho bọn hắn."

"Rõ."Hai gã quân y ôm cái hòm thuốc nghênh đón.

Nhóm đầu tiên trở về toàn bộ ở ngồi xuống bên cạnh đống lửa, mỏi mệt, trầm mặc không nói một câu, Cố Vân cũng không kêu bọn hắn xếp thành hàng, trải qua hôm nay, bọn họ hẳn là càng hiểu được cái gì gọi là rừng mưa.

Đi đến bên Lãnh Tiêu, Cố Vân hỏi: "Các ngươi gặp được loạn tặc?"

Lãnh Tiêu trong mắt xẹt qua một chút kinh ngạc cùng bội phục, hắn một chữ cũng chưa nói, nàng thế nhưng biết! "Ân, gặp một tiểu đội, bất quá bọn họ phỏng chừng là tới lấy nước, không mang binh khí, chúng ta phát hiện bọn họ, bọn họ đã sắp lấy xong, ở đó vừa lúc là một cái hồ sâu, mặt sau đều cỏ cây, ta không có hạ lệnh truy kích."

Cố Vân vừa lòng cười nói: "Ân, làm tốt lắm, vẽ tốt lắm sao?"

Gật đầu, Lãnh Tiêu từ trong tro lấy ra bản vẽ, mở ra trước mặt Cố Vân, Lãnh Tiêu vẽ rất cẩn thận, một ít chi tiết đều vẽ đi ra, Cố Vân hỏi: "Bọn họ ở đoạn nào thường lui tới?"

Chỉ vào một chỗ đã đánh dấu đặc biệt, Lãnh Tiêu trả lời: "Nơi này."

Dư Thạch Quân cũng qua, nhìn lại vị trí, vui sướng nói: "Nếu loạn tặc ở chỗ này lấy nước chứng minh doanh địa của chúng nhất định ở phụ cận, như thế xem ra giấu cũng không sâu." Phu nhân thật là thông minh, đem bản vẽ đặt ở trong tro liền sẽ không bị ẩm, sẽ không giống hắn, vẽ một ngày trở về lại không nhìn thấy gì.

Cố Vân thanh mâu khẽ nhếch, lắc đầu cười nhẹ nói: "Không nhất định, thỏ khôn có ba hang, tổng hợp các thủy hệ đồ lại rồi phân tích sau mới phán đoán chính xác được."

Bên này thảo luận, lại một mảnh ánh lửa chớp động khác, lần này đội ngũ tiến lên với tốc độ rất nhanh, lập tức đi tới trước mặt Cố Vân, La Nham vừa thấy Cố Vân, lập tức la lên: "Phu nhân, ngài mau nhìn hắn."

Nói xong một cái tướng sĩ bị nâng đến trước mặt nàng, chân đã to gấp đôi bình thường, Cố Vân nhíu mày, thấp hỏi: "Hắn bị độc xà cắn?"

La Nham lắc đầu trả lời: "Không phải xà, là một loại sâu màu đỏ."

"Đã bao lâu?"

"Hai canh giờ."

Kia tướng sĩ tuy rằng chân to lợi hại nhưng đã qua mấy canh giờ mà còn chưa hôn mê, còn có thể kêu, Cố Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, trả lời: "Vận khí tốt, không phải là độc trí mạng, quân y, rửa sạch miệng vết thương cho hắn."

"Rõ."Vừa xử lý miệng vết thương bên kia quân y lại vội vàng đuổi tới bên này.

Lại qua nửa canh giờ, mười đội nhân mã cuối cùng đều đã trở lại, hoặc nhiều hoặc ít đều có người bị thương, điều này Cố Vân đãđoán trước, nàng cũng không có nhiều cảm giác, Dư Thạch Quân cũng chỉ nhíu mày. Đây đều là quân tinh nhuệ Túc gia quân, chỉ đi vào rừng một ngày liền biến thành dạng này, loại trạng thái này còn đối địch thế nào đây? Hắn nên làm gì bây giờ?

Để bọn họ nghỉ ngơi một nén nhang, Cố Vân lớn tiếng kêu lên: "Xếp thành hàng, La Nham kiểm kê nhân số một chút."

"Rõ."

Thân thể cùng tâm lý đều mỏi mệt cực độ, nhưng quân nhân nghe lệnh hanhd động, cho dù động cũng không muốn động, nhưng là chúng tướng vẫn đứng lên, xếp thành hàng.

La Nham kiểm kê xong đang chuẩn bị bẩm báo, đi qua một tiểu tướng mãi gãi lưng, lớn tiếng quát: "Phương Thanh Hồng, xếp thành hàng mà lộn xộn cái gì." Tiểu tướng bị quát lớn cũng không dám động nữa nhưng vẻ mặt thống khổ vẫn lọt vào mắt Cố Vân.

La Nham vừa lòng của biểu hiện hắn, cất bước hướng đến Cố Vân: "Bẩm phu nhân, đội ngũ -- "

Hắn còn muốn nói Cố Vân phất tay với hắn, ý bảo hắn dừng lại.

Đi đến tiểu tướng vừa rồi cử động không ngừng, Cố Vân hỏi: "Trên người rất khó chịu?"

Phương Thanh Hồng dùng sức gật đầu, thân mình vẫn không dám động một chút.

Tiểu tử sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mơ hồ, trong lòng xẹt qua một khả năng, Cố Vân tâm run lên, nói: "Quay người."

"Rõ."Tiểu tướng lập tức xoay người.

"Cởi áo."

Tiểu tướng sửng sốt, chần chờ một chút, phu nhân dù sao cũng là nữ tử, nói sau --

Không để cho hắn tiếp tục cọ xát, Cố Vân lớn tiếng vội la lên: "Cởi! Đây là quân lệnh."

Tiểu tướng tim đập mạnh, nhanh chóng cởi áo.

Lưng hắn lộ ra bên ngoài, trừ bỏ Cố Vân nhíu mày thì Lãnh Tiêu, La Nham cùng Dư Thạch Quân đèu đồng loạt đổ hút một ngụm khí lạnh. Phương Thanh Hồng đối mặt với các tướng sĩ, mọi người đều rất ngạc nhiên, là cái gì làm cho tướng lãnh thân kinh bách chiến đều lộ ra sắc mặt kinh ngạc như vậy?

Sau lưng truyền đến thanh âm hút khí làm cho Phương Thanh Hồng lo lắng trong lòng, hắn quay người lại, vội la lên: "Phu nhân, ta làm sao vậy?"

Hắn quay người lại, toàn bộ lưng đều bại lộ ở trước mặt chúng tướng, lúc này đây, phía sau không chỉ truyền ra tiếng hấp khí lớn hơn mà còn có vô số ánh mắt hoảng sợ, bởi vì -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro