Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấm lưng kia vốn nên sạch sẽ kiên cố lại có hai ba mươi con nhuyễn trùng màu đen to bằng ngón cái bám chặt trên đó, nhìn kỹ liền thấy nhuyễn trùng kia thân thể trướng phình lên lộ ra màu đỏ như máu, từng chút từng chút chậm rãi phình to ra...

La Nham phục hồi tinh thần, xông lên chuẩn bị giúp tiểu binh nhổ nhuyễn trùng xuống thì Cố Vân la lên: “Dừng tay!”

La Nham khó hiểu nhìn Cố Vân, nhưng cũng không làm ra hành động thiếu suy nghĩ mà lui ra phía sau.

Cố Vân một bên quan sát nhuyễn trùng sau lưng Phương Thanh Hồng, vừa nói: “Lãnh Tiêu, lấy một cây đuốc cùng một nhánh cây nhỏ cho ta.”

“Rõ.” Lãnh Tiêu nhanh chóng lấy nhánh cây cùng đuốc, Cố Vân đem cây đuốc tới gần lưng Phương Thanh Hồng, nhuyễn trùng lập tức run lên một chút, dưới ánh lửa chúng biến thành một đám đỏ như túi máu, người xem không khỏi mao cốt tủng nhiên toàn thân ngứa ngáy, không ít tướng sĩ cũng nhịn không được gãi, sợ trên người mình xuất hiện nhuyễn trùng này.

Cầm lấy nhánh cây châm lửa, Cố Vân vừa chỉ bị nhuyễn trùng đang bám lấy, vừa giải thích nói: “Loại này gọi là đỉa, ở đồng ruộng đều có, rất nhiều người đã gặp qua. Nhưng kỳ thực loại đỉa này cùng loại ở ruộng lúa nhìn không quá giống nhau, trong rừng mưa độ ẩm rất lớn cho nên chúng nó không chỉ có ở trong nước, bụi cỏ cạnh nước, lá cây đều có thể trở thành chỗ chúng nó ẩn thân. Nếu đỉa bám ở trên người, trăm ngàn lần không nên lấy tay bứt ra mà hãy dùng lửa hơ một chút nó sẽ tự động rơi xuống.”

Chỉ chốc lát, quả nhiên tất cả đỉa đều rớt xuống, La Nham cất bước tiến lên, một cước đạp xuống, máu bắn ra bốn phía, mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập trong không khí, Cố Vân tiếp tục nói: “Chúng có thể chui qua áo, ống quần, ống tay áo mà tiến vào bám ở trên da rồi hút máu, nó có thể hút một lượng máu rất lớn, trước khi hút máu chúng nó có lẽ chỉ nhỏ như lá cỏ nhưng sau khi hút máu...” Không cần nàng nói tiếp mọi người vừa rồi đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Nhìn bọn họ mỗi người đều sợ hãi, Cố Vân nói: “Tốt rồi, các ngươi hiện tại hai người một tổ, kiểm tra cho nhau một chút, trên người có đỉa lập tức lấy xuống.”

Trong khoảng thời gian ngắn, mấy ngàn tướng sĩ đều vội vàng tìm đỉa, thật đúng là mấy chục người bọn họ ở trên người nhau tìm thấy được một vài con đỉa, bất quá cũng không nhiều như Phương Thanh Hồng.

Lưu Tinh mang theo vài phần chần chờ, trên mặt cố nén hoảng sợ, đi đến trước mặt Cố Vân, thấp giọng hỏi: “HLV, nếu là không dùng hỏa thiêu, trực tiếp nhổ xuống thì thế nào?”

“Nhổ xuống chỉ là thân thể của chúng, đầu cùng giác hút của chúng còn ở trong thân thể, cần rửa sạch miệng vết thương, bằng không miệng vết thương rất dễ thối rữa, ở rừng mưa miệng vết thương thối rữa cũng rất phiền toái.” Cố Vân thản nhiên giải thích, Lưu Tinh sắc mặt lại bắt đầu trắng, ánh mắt cũng càng lớn, run giọng nói: “Như vậy làm thế nào rửa sạch?” Sẽ không phải là không cứu được đi?

Sự sợ hãi rõ ràng trên mặt Lưu Tinh đã đủ nói lên hết thảy, Cố Vân cao giọng nói: “Hôm nay người từng bị đỉa cắn lại không có xử lý tốt bước ra khỏi hàng.”

Vừa nói xong, thế nhưng có ba bốn trăm binh lính bước ra, Cố Vân âm thầm kinh hãi, rừng mưa có đỉa nàng biết, nhưng bình thường cũng không có nhiều như vậy cho nên ngày hôm qua nói những điều cần chú ý nàng đã quên nhắc nhở, dù sao đỉa sẽ không trí mạng, chính là vạn lần không ngờ nơi này lại đỉa nhiều như vậy.

Thầm than một tiếng, Cố Vân nói: “Đem miệng vết thương cho ta xem.”

Các tướng sĩ lúc này cũng bất chấp ngượng ngùng, nhanh chóng xắn ống tay áo, kéo ống quần, nhất thời từng cánh tay từng cẳng chân đầy nước bùn lộ ra, phần lớn đều là những lỗ rất nhỏ, làn da phiếm hồng mà thôi, nhưng cũng có không ít miệng vết thương bắt đầu thối rữa, chảy ra huyết trắng ngà, nhìn tay chân trước mắt vô cùng thê thảm, Cố Vân ai thán nói: “Quân y -- “

Nàng thất sách, hai quân y căn bản không đủ.

Ép buộc một lúc, quân y mệt tới tay đều chuột rút, vết thương cuối cùng cũng được xử lý xong, chúng tướng đang chờ đến lúc được hồi doanh để nghỉ ngơi lại nghe Cố Vân ra lệnh “Đêm nay ở rừng mưa “. Mệnh lệnh này làm cho các tướng sĩ tâm chìm xuống đáy cốc, một thân lầy lội, còn có muỗi đốt đau đớn, bên tai là đủ loại âm thanh kỳ quái, hơn nữa trong không khí oi bức thấm ướt hơi nước, đều làm cho người ta thấp thỏm, bất an.

Cố Vân muốn chính là loại hiệu quả này, ở rừng mưa tuyệt vọng cùng sợ hãi mới là địch nhân lớn nhất, bọn họ chỉ mới tiến vào một ngày, nếu là ngay cả điều này cũng không vượt qua được, còn nói gì đến chiến đấu?

Cố Vân ngày hôm qua cũng đã dạy bọn họ những điều cần chú ý ở rừng mưa vào ban đêm, lén lút lui đến một bên ngồi xuống, thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn họ an bài như thế nào. Sau một trận xôn xao cùng bực mình, La Nham cùng Lãnh Tiêu lập tức phối hợp phân chia mấy ngàn tướng sĩ hành động, an bài người gác đêm, tìm kiếm địa điểm nghỉ đêm và bảo vệ ngọn lửa, đều dựa theo lời nàng nói, Cố Vân khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, đối với biểu hiện của bọn họ, nàng coi như vừa lòng.

Dựa lưng vào thân cây, Cố Vân lấy ra mười bản vẽ, ấn theo trình tự sắp xếp lại, một bên dùng bút than đánh dấu, một bên nghiên cứu địa hình, một lúc sau, âm thanh của Dư Thạch Quân vang lên bên tai, “Phu nhân, ngài nên nghỉ ngơi một chút.”

Cố Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, vậy mà đã gần sáng, cả đêm cứ như vậy mà trôi qua. Nhìn thoáng qua các tướng sĩ vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Cố Vân không lập tức ra lệnh cho bọn họ xếp thành hàng, cầm trong tay bản vẽ toàn bộ nhét vào một cái túi, Cố Vân công đạo nói: “Ta không sao, trời sắp sáng, ngươi mang mười bản đồ đường thủy này trở về giao cho Túc Nhậm, để hắn vẽ lại thành một bản đồ to, buổi tối ta về doanh sẽ cùng hắn thảo luận nơi trốn của loạn tặc.”

“Rõ.” Đem túi buộc ở bên hông, Dư Thạch Quân đi hai bước, lại quay đầu hỏi, “Phu nhân, có cần đưa chút lương khô lại đây cho ngài và các tướng sĩ không?”

Cố Vân lắc đầu kiên định trả lời: “Không cần.”

Dư Thạch Quân ngẩn ra, hắn trước kia không biết, thì ra nữ nhân có sự cố chấp và kiên định lại đẹp mắt như vậy, tướng quân thật là có phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro