Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Nhan Thì đại khái có thể đoán được hắn muốn nói gì, trong đội ngũ thiếu người, điều này nàng đương nhiên biết rõ, "Mời Dung đại nhân nói."

"Chuyến đi lần này có hai vị quan viên Công Bộ  đi theo điện hạ, ngoại trừ thần còn có một người nữa, nhưng trước mắt lại không thấy bóng dáng người nọ đâu."

Quả nhiên, ngữ khí Nhan Thì nhàn nhạt trả lời: "Hôm qua Tống đại nhân đã thỉnh tội với cô, nói trong nhà có việc gấp, muốn hoãn lại, hai ngày sau mới có thể lên đường, cô đã chấp thuận rồi."

Đây là việc nhỏ, Tống Cảnh Ngọc cũng đã giải trình với Công Bộ nhưng Dung Lẫm tựa hồ muốn đối phó với Tống Cảnh Ngọc, muốn tới trước mặt nàng mách lẻo.

"Nếu điện hạ đã chấp thuận, thần tự nhiên không nói hai lời, nhưng nếu Tống Cảnh Ngọc muốn đi theo hầu hạ điện hạ đến Giang Hoài thì sẽ không vì việc riêng mà trì hoãn, y thần thấy rằng, người này không thể trọng dụng."

Lời lẽ của Dung Lẫm chính đáng, dường như không nửa điểm tư tâm, nhưng Nhan Thì làm sao không biết hắn và Dung gia đằng sau hắn có chủ ý gì chứ.

Dung gia không muốn nàng dùng người nào khác ngoài người của Dung gia, cũng may mẫu phi tâm hướng về Dung gia nhưng cũng không cho phép Dung gia sắp xếp nhân thủ ở bên người nàng.

"Việc riêng cũng phân lớn nhỏ, cô không phải  người không biết lý lẽ, huống hồ Tống đại nhân từ trước cũng là thư đồng của cô, hắn làm việc cô luôn yên tâm, ngược lại là Dung đại nhân......"

Thần sắc Nhan Thì lạnh lùng, "Dung đại nhân nếu thật sự không có việc gì làm không bằng thay cô kiểm kê lại vật tư cứu tế một lần nữa đi, mấy thứ đó mới là thứ mà Dung đại nhân nên quan tâm."

Toàn thân Dung Lẫm cứng đờ, không cần phải nhiều lời nữa, hắn không dám ném lời nói của Nhan Thì ra sau đầu, chỉ có thể thành thành thật thật mà tiếp nhận nhiệm vụ này.

~

Đuổi Dung Lẫm đi, Nhan Thì lấy từ trong ngăn kéo bí mật bên cạnh ra một chồng tấu chương, dù trong lòng Nhan Thì sốt ruột nhưng dựa theo tiến độ đi đường của đội ngũ, để đến được Giang Hoài ít nhất cũng phải hơn 10 ngày.

Trước khi rời kinh nàng đã mang theo những thư tín và tấu chương mấy năm qua của Giang Hoài, tả hữu thân tín của phụ hoàng sẽ không xem, Nội Các cũng sớm để những tấu chương này một góc, lần này nàng mang chúng ra xem, vẫn chưa có ai biết được.

Nhan Thì nhìn qua nhìn lại mấy lần cũng không nhìn ra được chỗ nào bất thường, chẳng lẽ, lời nói kia của Tống Cảnh Ngọc chỉ là thuận miệng nhắc nhở thôi sao?

Từ xưa đến nay, cho dù phiên vương cùng họ đều sợ vị hoàng đế ngồi vững trên ngai vàng, khó tránh khỏi tâm sinh những ý nghĩ khác thường, huống chi là phiên vương khác họ, Giang Hoài ở xa kinh thành, Tuyên Hoài Vương nếu có tâm tư mưu nghịch cũng không phải không có khả năng.

Ánh mắt Nhan Thì đảo qua tấu chương trong tay và thư tín, dừng lại ở một câu "Thái bình không việc gì", nàng nhận ra có điều không bình thường.

Giang Hoài phồn vinh không thua gì kinh thành, lại có đông đảo danh môn mấy đời nối tiếp nhau, địa phương như thế này thật sự sẽ thái bình sao?

Nàng lại xem tấu chương của một phiên vương khác, tỷ như tấu chương của đệ đệ phụ hoàng, Cung Thân Vương, ngoại trừ khóc than thì ngược lại nói về thành tựu của mình ở đất phong, đối lập như thế, Nhan Thì khó tránh khỏi hoài nghi những tấu chương trong tay nàng chỉ sợ là Tuyên Hoài Vương lấy ra để lừa gạt người.

Hơn nữa, nửa năm gần nhất, Tuyên Hoài Vương đều chưa từng viết một phong sổ con nào, đối với lũ lụt Giang Hoài hắn lại càng không có động tĩnh, trong lòng Nhan Thì trầm xuống, chỉ sợ một ngàn cấm quân phía sau nàng không đủ.

~

Lúc này, ở Tuyên Hoài Vương phủ vẫn yên tĩnh dù là ban ngày, không một chút tiếng động. Hai năm trước Tuyên Hoài Vương sinh bệnh nặng, suýt chút nữa không thể cứu chữa. Sau khi sinh bệnh, tính tình của Tuyên Hoài Vương có sự thay đổi lớn, vui buồn thất thường, dù là người thân cận trước đây, nếu chọc giận hắn, chỉ có một kết cục là chết.

Hiện giờ người trong vương phủ đều đã thay đổi hai ba lần, hạ nhân làm việc trong vương phủ luôn nâng cao tinh thần, sợ làm chủ tử không vui.

Trong thư phòng, Hoắc Như Thâm tiện tay ném một phong mật tin vào trong lư hương đang cháy, con ngươi đen nhánh hiện lên tia sát ý, hắn cho rằng triều đình cùng lắm sẽ cử đại thần Nội Các đến để xử lý lũ lụt, không ngờ người tới lại là vị Thái Tử độc đinh kia. 

"Vương gia, hay là chúng ta trực tiếp động thủ ở trên đường, cho vị Thái Tử điện hạ này có đến mà không có về?"

Trong thư phòng ngoại trừ Hoắc Như Thâm còn có hai người nữa, nhìn qua như là phụ tá trong vương phủ.

"Một ngàn cấm quân kia không nói, ngươi chuẩn bị ám sát Thái Tử, rồi tội đó thoái thác cho ai? Thổ phỉ bên đường à? Chúng thần triều đình đều là lũ ngốc sao?"

"Nếu họ thực sự dùng được, hiện tại Giang Hoài làm sao ra nông nỗi này?"

"Nếu như bị phát hiện, kế lớn của Vương gia sẽ như thế nào?"

Hai người cứ tranh luận qua lại như vậy.

Mặt mày Hoắc Như Thâm lạnh lùng, hiện ra vài phần không kiên nhẫn, sau đó hắn lại nhìn mật tin đã bị đốt thành tro, dường như nghĩ đến việc gì đó buồn cười, khóe môi hiện ra một nụ cười điên cuồng nham hiểm.

Tới cũng tốt, tuy có chút phiền toái nhưng nếu tên này đơn độc đến Giang Hoài, với hắn mà nói cũng là chuyện tốt.

"Một tên Thái Tử vô dụng, quan lại Giang Hoài có mấy ai sẽ nghe theo hắn? Để hắn tới, ngược lại bổn vương muốn xem xem hắn thì có tài cán gì."

Hoàng đế còn như thế, Thái Tử thân sinh của ông ta thì tốt đến mức nào chứ?

Hắn đã gấp không chờ nổi muốn nhìn xem bộ dạng Thái Tử điện hạ tới chốn Giang Hoài thiên tai thi triển không khai quyền cước rồi lâm vào cảnh đường cùng.
~

Khi hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc Nhan Thì cũng thấy được bóng dáng của dịch trạm, đêm khuya lên đường dễ dàng sinh biến cố, nghỉ ở dịch trạm sẽ ổn thỏa hơn đôi chút.

Vì bị nàng răn dạy một trận nên Dung Lẫm tạm thời không dám lãng vãng trước mặt nàng nữa, nàng sắp xếp cấm quân thay phiên tuần tra ở quanh dịch trạm, hiện tại rời kinh thành không xa, còn có thể tính là dưới chân thiên tử nhưng vẫn không thể thiếu cảnh giác được.

Nhan Thì rời cung mang theo tiểu thái giám hầu hạ thường ngày, nói là hầu hạ, thật ra chỉ là giúp nàng thu dọn hành trang dọc đường, nàng không thích người khác đến gần người.

Trạm dịch không thể so với hoàng cung, bố trí đơn sơ, nhưng cũng may không phải trải qua cảnh màn trời chiếu đất, sau khi đơn giản dùng qua cơm tối, Nhan Thì giơ tay tháo dây cột tóc trên đầu xuống, nàng ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường nhưng lại không hề buồn ngủ.

Thật lâu sau, như nhớ tới điều gì đó, Nhan Thì lấy bình thuốc nhỏ từ trong túi tiền tùy thân, bên trong đầy những viên thuốc nhỏ màu đen, nàng đổ ra một viên cho vào trong miệng, vị đắng lập tức dâng lên.

Nhan Thì bất đắc dĩ đứng dậy xuống giường, uống chén trà để áp xuống vị đắng chát trong miệng, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu, ánh nến đong đưa chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Vì mật dược mà dung mạo của nàng cũng xảy ra một chút thay đổi, không giống Quý phi diễm lệ, mặt mày mang thần sắc có bệnh, nàng lại không thường hay tiếp xúc với người khác, luôn cho người ta cảm giác xa cách lạnh lùng. 

Nàng đã dùng mật dược này mười mấy năm nhưng không biết bên trong rốt cuộc có dược liệu gì, tuy nhiên những loại thuốc thay đổi hình dáng và tướng mạo thường chứa những dược liệu có hại cho cơ thể.

Sau khi uống thuốc xong, Nhan Thì có chút buồn ngủ, đây là lần đầu tiên rời xa kinh thành, chỉ hy vọng trên đường sẽ không xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chờ đến khi đến Giang Hoài còn một khối việc rối rắm đang chờ nàng giải quyết.

Sáng sớm hôm sau, đội ngũ lại lần nữa khởi hành, những ngày tiếp theo ngoài dự đoán của Nhan Thì, mọi thứ đều bình an không có việc gì, trước khi đi nàng phái người hỏi thăm và biết được quan đạo này có không ít kẻ cướp, không chỉ cướp đồ của thương nhân mà ngay cả đồ của quan phủ cũng dám cướp. Nhưng liên tiếp mấy ngày, đừng nói trộm cướp, xung quanh một bóng người cũng không thấy, tĩnh lặng đến nỗi khác thường.

Trên đường nàng không sợ thổ phỉ cướp bốc quấy phá, đây là nơi có cấm quân cũng vô dụng, thổ phỉ không tính là tai họa lớn. Điều nàng lo lắng là quan lại và thổ phỉ cấu kết với nhau, hành lý phía sau nàng là cả 40 vạn lượng bạc cứu tế.

Dựa theo phân phó của Nhan Thì, cứ hai canh giờ cấm quân đều sẽ đi thám thính tình huống xung quanh, Dung Lẫm dường như đã quên "vết sẹo" lần trước, thấy Nhan Thì từ trong xe ngựa đi ra liền vội vàng bước lên: "Điện hạ yên tâm, tuy nói rằng quan đạo không yên ổn, nhưng bên người điện hạ có hơn một ngàn cấm quân, thổ phỉ tất nhiên sẽ không dám tác loạn."

Nhan Thì quét mắt liếc hắn một cái, nói: "Lời này của Dung đại nhân sai rồi, nói không chừng ở phía trước có kẻ cướp liều mạng đang chờ đấy."

Nhan Thì vừa dứt lời, một cấm quân mới vừa được phái đi thám thính xung quanh từ nơi xa chạy về, "Bẩm báo điện hạ, cách đây mười dặm có trạm dịch, cung nghênh điện hạ nghỉ ngơi."

Lúc này trời chiều buông xuống, đội ngũ đã ở trong cảnh màn trời chiếu đất hai ngày, vừa lúc có trạm dịch nên sẽ nghỉ ngơi ở đó một đêm.

"Đi thôi, đêm nay ở trạm dịch nghỉ tạm."

Đến trạm dịch, Nhan Thì vẫn không yên tâm, lại phái cấm quân tuần tra xung quanh thêm hai vòng nửa, xác định không có điều gì bất thường mới thoáng an tâm, nàng nằm trên giường để nguyên quần áo mà ngủ.

Đêm khuya, Nhan Thì nghe thấy bên ngoài rối loạn, nàng đột nhiên ngồi dậy, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, là giọng của Dung Lẫm, "Điện hạ mau tỉnh dậy đi, trạm dịch cháy rồi."

Trong lòng Nhan Thì trầm xuống, không rảnh lo việc khác, điều làm nàng sốt ruột không phải trạm dịch cháy mà là bạc cứu tế chất đống ở hậu viện của trạm dịch.

Chỉ là khi đẩy cửa đi ra, ánh lửa bên ngoài đã bốc lên tận trời, Dung Lẫm đứng che ở trước mặt nàng nói: "Điện hạ mau đi thôi, trước mắt lửa này khó có thể dập tắt."

Nhan Thì bước nhanh ra ngoài, nàng nhìn về phía Dung Lẫm hỏi: "Lửa cháy lên khi nào?"

"Đầu tiên là phòng bếp của trạm dịch bốc khói đen, vốn tưởng rằng là lửa nhỏ không quan trọng, ai ngờ sau một nén nhang thì cháy lớn."

Dung Lẫm chột dạ, khi cấm quân phát hiện khói đen vốn là cấp báo cho Nhan Thì, nhưng bị hắn cản lại, hắn vốn tưởng rằng việc nhỏ này căn bản không cần để Nhan Thì tự mình xử lý, ai biết khói đen không được dập tắt, trạm dịch liền chìm trong biển lửa.

Nhan Thì được người hộ tống từ biển lửa đi ra, ánh lửa đập vào mắt nàng làm nàng không rảnh để ý đến đồ vật khác, nàng không màng người khác ngăn cản, vội vàng chạy về phía hậu viện.

Ánh lửa tập trung ở phòng khách, gần một nén nhang là có thể đốt thành như vậy, trên đường tất cả đều là cấm quân đi cứu hỏa, hậu viện ngược lại thiếu phòng thủ, Nhan Thì không tin trong đó không ai động tay chân.

Dung Lẫm đi theo phía sau nàng, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu ngân lượng cứu tế xảy ra chuyện gì, đầu của hắn cũng không cần phải giữ lại nữa.

Lúc nàng thấy mấy cấm quân ngã xuống ở hậu viện, Nhan Thì đã biết mình nghĩ không sai, Dung Lẫm sợ đến mức khóe miệng run run.

"Điện...... Điện hạ, chúng ta nếu không đi về trước...... Lỡ như bên trong còn có kẻ cắp......"

Nhan Thì không liếc mắt đến hắn một cái, nâng bước đi về phía trước, lúc này kẻ trộm đã sớm bỏ trốn mất dạng rồi.

Những chiếc rương Nhan Thì quen mắt ở hậu viện không thấy đâu nữa, lúc trước Dũng Lẫm bị nàng phái đi kiểm kê mấy thứ này, lập tức đã nhận ra đã mất tất cả rương chứa ngân lượng, hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Điện hạ, này......"

Hắn cho rằng Nhan Thì sẽ giận dữ, không ngờ rằng nàng lại giận quá hóa cười, "Ánh mắt của kẻ cướp này tốt thật đó, mang đi tất cả những rương chứa ngân lượng."

Dung Lẫm ngay sau đó phản ứng lại, bọn họ đi chuyến này không chỉ mang theo ngân lượng mà còn những đồ vật khác, chúng đều đặt trong những chiếc rương giống nhau, ngay cả trọng lượng cũng xấp xỉ ngang bằng, mấy chiếc rương trước mắt vẫn còn khóa và có giấy niêm phông không hư hao gì, nếu là kẻ cắp bình thường, sao có thể liếc mắt một cái là có thể nhận ra cái nào là rương chứa ngân lượng? Chẳng lẽ có người nội ứng ngoại hợp, kẻ canh tự trộm?

Nhưng vào lúc này, giáo đầu của cấm quân tới, sau khi thấy hiện trạng ở hậu viện thì lập tức quỳ xuống, thỉnh tội với Nhan Thì: "Vi thần thất trách, thỉnh điện hạ giáng tội."

Nhan Thì nhìn người quỳ trên mặt: "Cô phạt ngươi thì ngân lượng đã mất có thể tìm về được không? Cấm quân hộ tống có hơn một ngàn người, hơn một ngàn người không trông được mấy cái rương?"

"Điện hạ minh giám, thủ vệ hậu viện tuy chỉ có hai mươi người, nhưng chung quanh đều là cấm quân đóng quân, chỉ là đêm nay trạm dịch và xung quanh bị cháy, bọn họ nhất thời rối loạn, lần này làm kẻ cắp đắc thủ."

Giữa mày Nhan Thì nhíu lại: "Xung quanh cũng có hoả hoạn ư? Cấm quân có thương vong không?"

"Hồi điện hạ, chỉ có mấy chục người bị chút vết thương nhẹ, đã đưa đi gặp thái y chẩn trị, vi thần hoài nghi là có người cố ý phóng hỏa, sớm có dự mưu."

Thì ra là ở chỗ này chờ, trách không được mấy ngày trước lại an tĩnh như vậy.

Khi mọi người đang nói chuyện, một vị Hộ Bộ viên ngoại lang là Tả đại nhân quần áo hỗn độn chạy tới, trên mặt còn dính chút khói bụi, như là mới từ ánh lửa cứu ra, ánh mắt mọi người đều đặt trên người hắn, chỉ thấy hắn vòng qua đám người, chạy thẳng đến trong viện chất đầy rương, ngay sau đó hướng về Nhan Thì khóc lớn: "Điện hạ, mấy rương này nói ít cũng mất đi mười vạn lượng bạc, việc như thế này làm sao bẩm báo công tác đây!"

Nhan Thì bị hắn làm cho đau đầu, nàng nhìn về phía Dung Lẫm nói: "Dung đại nhân thất trách trước, hãy ở lại nơi này cùng Tả đại nhân kiểm kê ngân lượng còn thừa đi, mấy thứ còn sót lại này tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất."

Dứt lời nàng bèn theo giáo đầu cấm quân đi xem xét xung quanh nơi nổi lửa, ở nơi mọi người không chú ý, Nhan Thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro