Chương 111 Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 111 Trừng phạt 

Trúc Dạ Ngọc

10/6

Tề Diệp vừa dứt lời, không chỉ có Lâm Thư Nhã và Đường Lê tỏ ra vẻ mặt phức tạp.

Ngay cả chính anh cũng hậu tri hậu giác ý thức được mình nói xằng bậy cái gì, giơ tay che mặt hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.

"...... Cô Lâm à, cô đừng để ý, có thể cậu ấy hơi ngại. Dù sao cậu ấy cũng không có chút kinh nghiệm biểu diễn nào. Chờ sau khi thuộc lời thoại, có thể cậu ấy sẽ đọc ra dễ dàng."

Đường Lê nhìn bộ dáng thiếu niên đang cúi đầu tìm một chỗ để trốn, cô lẳng lặng tiến lên lên ngăn cô Lâm tiến về phía sau

Cô giáo cũng không để Tề Diệp tiếp tục đối thoại cùng Đường Lê nữa.

Sau khi nghe bên kia có người gọi mình qua, cô đành bất đắc dĩ thở dài.

"Cũng đúng, khi diễn kịch sân khấu nếu không có chút cảm giác tín nhiệm thì cũng không mấy người có thể nhập vai. Xin lỗi Tề Diệp, là cô quá sốt ruột."

Lâm Thư Nhã vừa nói vừa sắp xếp lại đồ đạc trên bàn bên cạnh, sau đó đi thẳng qua bên kia.

Trước khi rời đi cô dừng một chút, nhìn lướt qua Đường Lê che chở Tề Diệp.

Cô không mù, lần đầu tiên có thể không nhìn ra bất cứ điều gì. Hiện giờ đã qua vài lần họp, Lâm Thư Nhã đã sớm nhìn ra quan hệ hai người bọn họ rất tốt.

Ban đầu cô cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao trông Đường Lê có vẻ là người dễ giao tiếp, nhưng thật chất cô là người mặt nóng, trong lòng lạnh, hiếm khi có lúc che trở người khác như vậy.

Nhất là khi nhìn thấy Tề Diệp đỏ mặt, đưa tay nắm chặt ống tay áo thiếu niên.

Đường Lê đưa tay vỗ vỗ đầu anh, nhẹ giọng an ủi vài câu.

Vẻ mặt nhu tình của tên thiết hán này khiến Lâm Thư Nhã lâm vào trầm tư, trong lúc nhất thời không biết là suy nghĩ của mình không đúng, hay là do cô hoa mắt.

Nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, cho đến khi Đường Lê cảm thấy được có cái gì đó thì ngước mắt nhìn lại.

"Cô Lâm, xin hỏi cô còn có chuyện gì nữa không?"

"Ah không có không có, tôi không còn chuyện gì. Tôi chỉ muốn nói hai người đang phối hợp, nên có nhiều thời gian luyện đài từ cùng nhau, đều là con trai không có gì phải ngượng ngùng. Nên luyện tập nhiều hơn, nếu không đến lúc tổng duyệt lại không dễ diễn tập. "

Lâm Thư Nhã nói xong cũng mặc kệ hai người có phản ứng gì, không hiểu sao cô có chút bối rối cầm đồ đi về phía bên kia.

Trần Điềm Điềm cũng ở đây, tuy rằng cô không tham gia diễn tập sân khấu kịch, nhưng lại phụ trách trang phục và bối cảnh.

Ban đầu cô đến đây với mục đích lấy số đo của diễn viên để làm phục trang, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thư Nhã ở đó nên cố ý chờ một lát.

"Điềm Điềm, đã đo xong những người bên này chưa?"

"Em xong rồi, nhưng chỉ thiếu Đường Lê và Tề Diệp thì không đo được. Cô còn nói gì với bọn họ nữa không? Nếu không thì em sẽ qua đo cho bọn họ."

Trần Điềm Điềm nói xong thì cầm thước dây lên, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị cô Lâm kéo trở về.

"Chờ một chút, lát nữa hãy qua."

Lâm Thư Nhã mím môi đỏ mọng, ngước mắt cẩn thận nhìn thoáng qua bên kia.

Lần này càng kích thích hơn.

Đường Lê không biết tại sao đột nhiên nhấc tay Tề Diệp, nắm cằm anh ép buộc anh ngẩng đầu lên.

Đuôi mắt thiếu niên phiếm hồng, đôi mắt ướt sũng làm cho người ta nhịn không được muốn bắt nạt.

"Điềm Điềm, em, em có cảm thấy giữa hai người bọn họ có gì đó không? Hay là do bây giờ con trai khi ở bên nhau đều như vậy? "

"...... Cô lâm, cái gì gọi là con trai, em là con gái cũng như vậy có được không? "

Trần Điềm Điềm ngoài miệng tuy rằng nói như vậy giống như bất mãn, nhưng thật ra là muốn dời đi sự chú ý của cô giáo.

Dù sao cho dù Tề Diệp và Đường Lê là nam hay nữ, nếu bị phát hiện yêu sớm đều sẽ rất tệ.

"Còn nữa, cô Lâm, cô đừng nghĩ nhiều. Tề Diệp và Đường Lê bọn họ là anh em thân thiết, trong khoảng thời gian này cũng là vì Tề Diệp giúp Đường Lê học tập, không có gì kỳ quái. "

"Không, cô không có ý đó. Cô chính là cảm thấy..."

Lâm Thư Nhã rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, mới va chạm với xã hội mấy năm.

Cô cũng không quá kiêng kị khi tám chuyện bát quái với học trò của mình.

Ngày thường Lâm Thư Nhã hay cùng Trần Điềm Điềm tán gẫu nhất, gu của các cô hay khẩu vị đều giống nhau, cho nên lúc này đây cô cũng không nghĩ nhiều liền hỏi ra miệng.

Chuyện khác còn dễ nói, Trần Điềm Điềm khẳng định sẽ không giấu diếm cái gì với Lâm Thư Nhã.

Chỉ là chuyện này cô thật sự không có cách nào mở miệng, thấy Lâm Thư Nhã còn đang cố gắng suy nghĩ tìm từ để hình dung.

Trần Điềm Điềm sợ cô cảm giác được cái gì, gấp đến mức cô liền nhanh chóng mở miệng bổ sung một câu.

"Hơn nữa bọn họ còn là hàng xóm, ở cùng một chỗ, cho nên so với những người khác thân cận quen thuộc hơn một chút. Chỉ có, dù sao cũng chính là ý kia. Cô ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, bọn họ..."

Lâm Thư Nhã dừng một chút, sau khi nghe xong lời này, miệng phản ứng nhanh hơn đầu óc.

Không chút suy nghĩ liền đem ý nghĩ trong lòng thốt ra.

"Đã ở chung rồi rồi."

"......"

"......"

Một người ý thức được mình nói sai vội vàng che miệng lại, người còn lại há miệng muốn phản bác cái gì đó.

Thế nhưng lại sợ nói nhiều sai nhiều, khiến cho sự việc ngày càng đi xa.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhìn thấy cái gì đó trong mắt đối phương.

Trần Điềm Điềm chậm lại trong chốc lát, mở miệng hỏi thăm dò.

"...... khái cp sao? "

"Cái loại khóa chết."

"......?!"

Tôi có thể, tôi rất có thể!!

......

Đường Lê bên này còn không biết fan cp lại có thêm một mãnh tướng, lúc trước cô nghe Tề Diệp nói cổ họng anh không thoải mái cũng không cảm thấy có chỗ gì kỳ quái.

Nhưng lúc này đã qua gần nửa tiếng, anh vẫn mím môi không nói một lời.

Ngay cả vừa rồi Lâm Thư Nhã bảo anh đọc một câu thoại anh cũng cố mà tìm một cái cớ để khỏi phải nói chuyện.

May sao là anh cũng nghĩ ra được cái cớ kia.

Tầm mắt cô quét qua bốn phía, thấy không có ai chú ý tới bên này, sau đó tiến lên một bước "ép" người vào góc phòng.

Đường Lê híp mắt, đưa tay bóp cằm, ép anh ngẩng đầu.

"Há miệng."

Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, tay túm ống tay áo Đường Lê. Lông mi anh run rẩy, cũng mang theo chút ý tứ lấy lòng.

"Đừng nhìn tôi như vậy, chiêu này đối với tôi vô dụng, miễn dịch."

"Có phải anh đau răng lại nhịn không nói không?"

Có thể là do ngày thường Tề Diệp biểu hiện quá ngoan ngoãn, Đường Lê nhất thời cũng không nghĩ đến việc anh lại ăn vụng kẹo.

"Tề Diệp, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi. Cái bệnh chuyện gì cũng nín nhịn trong lòng, anh thật sự phải sửa lại, anh cho rằng tôi là Sherlock Holmes sao, anh không nói tôi làm sao biết anh làm sao đây? "

Thấy Đường Lê thật tức giận, Tề Diệp hít hít mũi, cũng không biết là áy náy hay là ủy khuất.

Anh đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, vùi đầu vào cổ cô.

"Tôi không bị đau răng, tôi, tôi..."

Tề Diệp đỏ mặt ngượng ngùng nói, người đã lớn như vậy còn không quản được miệng mình, thật sự quá mất mặt.

"Cmn, anh không đau răng tại sao vừa rồi lại không lên tiếng?"

"Tôi, tôi chỉ là..."

Tề Diệp cắn cắn môi, bởi vì vùi ở cổ Đường Lê, đầu anh cúi thấp, lộ ra một mảnh cổ trắng nõn.

Lấp ló giữa những sợi tóc đen càng thêm tinh tế như tuyết.

"Tôi sợ em tức giận, tôi nói cho em biết... em sẽ không giận tôi chứ? "

Đường Lê sợ bị người ta nhìn thấy, kéo anh về vị trí cầu thang bên ngoài.

Thấy hành lang không có người, lúc này cô mới hạ thấp giọng nói dỗ dành anh.

"Ngoan, há miệng tôi xem một chút."

"Anh yên tâm, tôi khẳng định không tức giận, ta cũng không hung dữ với anh."

Tề Diệp không há miệng, dừng một chút.

Sau đó đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, mùi hương giữa môi và răng trộn lẫn với hơi thở nóng ẩm của anh phun lên gò má cô.

Đường Lê bị mùi hương của "sữa" này làm cho ngẩn ra, chậm lại trong chớp mắt mới ý thức được cái gì.

"Anh ăn kẹo à?"

"...... Ù, chỉ một. "

"Tôi phát hiện ở trong ngăn bàn, trời nóng để lâu, tôi sợ nó chảy nên mở ra ăn."

Tề Diệp không khai Trần Điềm Điềm đưa cho mình, liền nửa thật nửa giả bịa ra lời nói dối như vậy.

Anh chưa từng nói dối Đường Lê, nhíu mày khẩn trương không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

"Xin lỗi, tôi nuốt lời. Ta đồng ý với em là không ăn, tôi sau này..."

"Được rồi, nhiều chuyện. tôi tưởng rằng răng của anh bị hỏng một lần nữa, không nghĩ rằng anh chỉ ăn vụng một viên kẹo. "

Đường Lê trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không có ý trách cứ Tề Diệp.

Thấy Đường Lê dễ dàng buông tha mình như vậy, ngược lại làm cho Tề Diệp càng áy náy chột dạ.

Anh mím môi mỏng, tiến lên nhẹ nhàng túm góc áo cô.

"A đường, em dễ dàng tha thứ cho tôi như vậy. Tôi cảm thấy áy náy. "

"Hả? Có gì áy náy ở đây? Hơn nữa, chẳng lẽ tôi còn có thể bởi vì anh ăn vụng một viên kẹo mà đánh anh sao? "

"...... em có thể phạt tôi. "

Tề Diệp rất coi trọng lời hứa, anh cảm thấy việc hôm nay mình làm rất quá đáng, hơn nữa còn muốn giấu diếm quá khứ.

Có một lần sẽ có lần thứ hai, dù cho Đường Lê không thèm để ý anh cũng rất khó chịu trong lòng.

"Phạt anh cái gì? Phạt anh không ăn kẹo? "

Đường Lê vừa nói xong, liền nhìn thấy mặt thiếu niên lại đỏ lên.

Cô cũng theo đà trêu chọc một chút, không có ý tứ khác, thấy tốt liền thôi.

"Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều, mau trở về phòng học đi."

Đường Lê nói xong vừa đi về phía trước một bước, người phía sau liền bắt lấy tay cô.

"...... hôm qua em có đến cửa hàng đồ trang sức để mua một cái cột tóc phải không? "

Sau khi nghe Tề Diệp nói lời này, thân thể Đường Lê cứng đờ, quay đầu lại nhìn thiếu niên rũ mắt thu liễm cảm xúc, cho rằng anh cảm thấy được cái gì đó nên nhanh chóng mở miệng giải thích.

"Không phải, cái kia là tôi tùy tiện đi vào nhìn thấy rất đáng yêu, liền thuận tay mua về. Anh đừng nghĩ nhiều, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ gì xấu xa..."

"Có phải em muốn tôi đeo cho em xem, phải không?"

Cô còn chưa kịp nói xong, Tề Diệp nhẹ giọng mở miệng cắt ngang cô như vậy.

Đường Lê giơ tay lên sờ sờ vị trí cổ sau, rất là chột dạ quay mặt ra.

"Đều, đều là con trai với nhau, ít nhiều cũng sẽ có chút sở thích, anh đừng quá yên tâm."

"Tôi đeo."

Thanh âm của anh vừa nhẹ vừa thấp, giống như mèo gãi ngứa ở trong lòng Đường Lê khiến cô tê dại.

Một lúc lâu sau, Đường Lê nuốt nước miếng, hậu tri hậu giác phản ứng lại cái gì.

"...... anh coi đây là hình phạt để ăn cắp đồ ngọt à? "

Lông mi Tề Diệp run rẩy, trên cổ cũng không biết từ lúc nào ửng đỏ một mảnh.

Ánh sáng nơi này có chút mờ mịt, anh liếc nhìn qua.

Sóng mắt mềm mại, mang theo khí "sắc" khó hiểu.

"Cũng không hẳn."

Tề Diệp cũng nhìn thấy ngày hôm qua khi dọn dẹp phòng cho cô, cái sợi cột tóc đen láy kia đặt ở trên giá sách.

Anh chỉ nghĩ đến nếu Đường Lê đối với mình có loại sở thích này, anh liền cảm thấy mặt đỏ tai nóng.

Tề Diệp cũng không cảm thấy tức giận, càng phần nhiều là vì sung sướng.

Anh cho rằng chỉ có mình mới khiến cô có chút ảo tưởng không thể nhìn thấy ở người khác, cho nên trong lòng rất mừng thầm.

Lúc Tề Diệp vừa muốn nói tiếp, Đường Lê hít sâu một hơi, đè xuống tạp niệm trong lòng.

"Không được, nếu anh thật sự muốn bị trừng phạt thì giúp tôi viết ba ngàn chữ kiểm điểm đi."

"Anh, nếu anh thật sự nguyện ý muốn đeo cũng được, nhưng tôi phải là người trả tiền."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi nghĩ rằng đây không phải là thứ đồ mà tôi có thể nhìn mà không trả tiền, cảm giác như là bạch phiêu. Nếu không trả tiền trong lòng không yên tâm."

"......"

************
Mặc dù vào thời điểm mình xong chương này còn thiếu 100 view nữa nhưng mình vẫn chúc mừng truyện đạt 90k lượt đọc.
Cảm ơn các tình yêu đã chịu khó chờ chương mới mặc dù mình lười chảy thây 😀
Hy vọng sau khi truyện đạt 100k lượt đọc mình có thể chăm chỉ hơn nữa😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro