Chương 112 Lớn rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 112 Lớn rồi

Trúc Dạ Ngọc hôm nay chăm bất thường

13/6/22

Khi Đường Lê nói đến đây, Tề Diệp cho dù muốn đeo để cho cô chiêm ngưỡng cũng ngậm ngùi không tiện tiếp tục nói tiếp.

Bởi vì như vậy có vẻ giống như không phải cô muốn xem, ngược lại trở thành chính anh bức thiết muốn đeo, giống như anh đang có sở thích "đặc biệt" nào đó

Buổi chiều sau khi tan học về nhà, Đường Lê như thường lệ sau khi làm xong bài tập mà Tề Diệp bố trí liền nằm trên sô pha chơi game.

Bởi vì Tề Minh vẫn còn ở nhà, thiếu niên không thể luôn ở lại với cô.

Vì vậy, sau khi nấu ăn cho cô, anh rời đi ngay lập tức.

Vận may của Đường Lê hôm nay không tệ, đánh hai trận đều thắng nên cũng không tiếp tục chơi nữa.

Cô vừa mới buông máy chơi game xuống, chuẩn bị nằm trên sô pha nằm lười biếng một lát rồi tắm rửa đi ngủ, không ngờ điện thoại di động trên bàn lại rung lên vài tiếng.

Cái điện thoại di động trước đó của Đường Lê bởi vì ba ngàn chữ kiểm điểm còn chưa viết xong, cho nên vẫn còn bị giữ lại chỗ giáo viên chủ nhiệm.

Bây giờ trên bàn trà là chiếc mà mấy ngày trước cô mới mua, số điện thoại cũng là mới đổi, bởi vậy không có nhiều người biết lắm.

Đếm qua đếm lại cũng chỉ là mấy người như Trương Hiểu Hổ hay là Cẩu Tầm.

Đường Lê tưởng là hai người họ tìm cô ra chơi game, cau mày đưa tay cầm điện thoại di động lên.

Kết quả vừa nhìn màn hình điện thoại di động, trên đó không hiện tên người gọi, nhưng số lại rất quen mắt, làm trong chốc lát cô không nhớ được ra là ai.

Cô dừng một chút, nhấn nút nghe rồi đặt vào bên tai.

"Này, xin hỏi anh là ai?"

Lời này nghe có vẻ lễ phép, còn nói thêm chữ "xin".

Nhưng khi liên kết với nhau nghe ra như là khiêu khích, rất là thiếu đòn.

Người bên kia điện thoại bị giọng điệu này của Đường Lê làm cho nghẹn lại, có vẻ như anh cũng biết trước giọng điệu nói chuyện của đối phương vẫn luôn không vừa tai như vậy.

Anh hít sâu một hơi, sau khi hồi lại cảm xúc một chút mới trầm giọng mở miệng.

"...... là anh cô đây. "

Số điện thoại này có thể nhớ không được, nhưng giọng nói này cô vẫn có thể nghe ra.

Đường Lê dừng một chút, cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, ý thức được đây đúng là điện thoại mới mua của mình, sau đó càng thêm nghi ngờ.

"Anh Ninh, làm sao anh biết số điện thoại di động của em? Số này em mới mua được vài ngày. "

"Làm sao anh biết được? Cô còn không biết xấu hổ khi hỏi tôi làm sao tôi biết được, hả? "

"Còn điện thoại trước đây của cô thì sao rồi? Sao cứ tắt máy liên tục không liên lạc được? "

Cô nghe đến đây chột dạ "sờ sờ" mũi, thật cẩn thận mở miệng nói.

"Anh à, em nói cho anh biết thì ngàn vạn lần anh đừng tức giận. Đó là vì khoảng thời gian học tập của em quá mệt mỏi, tôi không thể chịu đựng được, ở trong lớp học chơi điện thoại trong một lát, thực sự, em không lừa dối anh đâu mà. "

Đường Lê vừa nói vừa vỗ vỗ đùi, cố gắng diễn xuất mà thở dài.

"Kết quả anh đoán xem? Em vừa mới lấy điện thoại ra, còn chưa kịp nóng máy, đã bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện. Sau đó, liền bị tịch thu. "

Anh trầm mặc trong nháy mắt, đối với chuyện này cũng không phải ngoài ý muốn, nhưng cũng không có nghĩa là có thể vui vẻ tiếp nhận.

"Vì vậy, sao rồi? Cho nên cô đã mua luôn một cái mới? "

"...... em cũng không muốn, chỉ là giáo viên chủ nhiệm nói phải viết ba ngàn chữ kiểm điểm mới có thể lấy lại được. ba ngàn chữ đó, đây không phải là muốn lấy mạng em sao? "

"Em nghĩ sợ các anh khi muốn gọi điện cho em nhưng không thấy nghe máy sẽ sốt ruột, cho nên em mua cái mới."

Những lời này của Đường Lê nghe có vẻ hợp lôgic, không có kẽ hở nào.

Nam nhân nghe xong cũng không bắt lỗi, dù sao hôm nay anh gọi điện thoại tới cũng không phải bởi vì chuyện này.

"Chuyện này tạm thời cứ như vậy đi, trước khi đưa thành tích thi giữa kỳ ra, tôi có thể miễn truy cứu."

Trong tay anh hẳn là còn đang lật tài liệu gì đó, Đường Lê mơ hồ có thể từ bên kia điện thoại nghe được một chút tiếng xào xạc lật trang sách.

"Số này của cô là tôi biết từ Lâm Tu, mấy ngày trước không phải cô đã đến phòng khám của anh ta một chuyến sao? Sau khi cô đổi điện thoại, cô còn gọi cho họ để lưu số mới của cô vào. Tôi không muốn nói là cô có thời gian để cho họ số mới mà cũng không rảnh để nhắn cái tin hay gọi điện cho tôi để nói về số mới của cô."

Ninh Đệ ký xong văn kiện, sau khi đặt bút sang một bên mới chậm rãi nói tiếp.

"Đường Lê, mấy ngày trước cô có phải lại đi đánh nhau với người khác không?"

"Cái gì?"

"Còn gì nữa? Thẻ của cô là tiền tiêu vặt tôi đưa cho, cô quẹt bao nhiêu tôi vẫn còn tin nhắn ở đây. 50.000 tệ, Răng miệng của cô bị người khác đánh rụng sao? "

"......"

Cả nhà Đường Lê là thẳng nam, ba cô ngày thường bận rộn cảm thấy vì không dành thời gian ở bên cô nên vẫn luôn gửi tiền.

Thật ra Ninh Đệ cũng không khá hơn là bao, ngày lễ tết cũng chỉ là cho thẻ tiền tiêu vặt.

Vì bọn họ cho quá nhiều, cô cũng không phân biệt được cái nào là cái nào, lúc dùng cũng tùy tiện quẹt không chú ý gì.

"...... anh à, em có đánh nhau với người khác, nhưng người hỏng răng không phải là em, là một người bạn của em. Gần đây cậu ta ăn kẹo, sâu răng, em liền đưa đến để kiểm tra. Sau đó tiện làm luôn một cái thẻ thành viên gửi chút tiền vào. "

"Tề Diệp?"

Ninh Đệ mím môi mỏng, thấy Đường Lê im lặng một cách quỷ dị liền biết ngay bị mình nói trúng.

"Có thể, tuổi còn trẻ đã biết bỏ tiền nuôi đàn ông."

"...... anh, anh có thể đừng nghĩ mọi chuyện như vậy được không? Gia cảnh Tề Diệp anh cũng không phải không biết, hơn nữa bị sâu răng cũng là do em hại, em mang cậu ta khám răng cũng không có gì. "

Đường Lê nói lời này ít nhiều vẫn có chút chột dạ, mặc dù cô biết anh cũng chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi.

Nhưng cô cũng đã kết giao với người ta, ở một mức độ nào đó, coi như là anh đã nói đúng.

Anh cũng không biết chuyện của hai người, cũng cảm thấy đối phương chưa thành niên, nói nhiều như vậy cũng không tốt.

Anh hừ lạnh một tiếng, cũng không theo chuyện này nói gì nữa.

"Đúng rồi, các người sau khi kết thúc kỳ thi có phải sẽ mở đại hội thể thao hay không?"

Đường Lê không rõ đối phương vì sao đột nhiên hỏi cái này, cô theo bản năng gật đầu.

Sau đó ý thức được hai người đang gọi điện thoại, đối phương cũng không nhìn thấy động tác của cô, vội vàng lại lên tiếng.

"Vậy kỳ thi giữa kỳ này của cô tốt nhất nên phát huy tốt một chút, đừng xảy ra chuyện gì. Cũng ngàn vạn lần đừng làm cái gì mờ ám. "

"Đến lúc đó, đại hội thể thao của các người kết thúc không phải có hội diễn văn nghệ sao? Nếu không có gì đột xuất thì có thể cha của cô sẽ đến dự. "

Đường Lê sau khi nghe nói như vậy, cả người như một con cá chép từ trên ghế salon nhảy dựng lên.

Động tác quá mạnh dẫn đến suýt nữa đụng phải góc bàn trà bên cạnh.

"?!Ông ấy định làm gì ở đây? "

"Năm nay cậu lại tặng hai tòa nhà giảng dạy cho trường các cô, lãnh đạo trường rất cảm ơn, cố gắng mời cậu tới xem biểu diễn. Gần đây cậu vừa dịp rảnh rỗi, nên cũng đồng ý. "

Trách không được lúc trước bị mời phụ huynh, Ninh Đệ gia hạn cho cô sau kỳ thi. Hóa ra không phải do anh uy hiếp cô, mà là bởi vì cho dù cô thì không tốt thì đến lúc đó Đường Hoa cũng sẽ tới.

Cho nên lúc này mới cần nghĩ biện pháp mời gia sư gì đó để cho cô ôn tập chuẩn bị thi.

"Đa tạ ca ca, lúc trước là em hiểu lầm anh, âm thầm mắng anh nhiều lần, em xin lỗi anh. Đừng có giận em. "

"......nếu anh bực thì không cần nói với em, anh cứ ở sau lưng em mà mắng, em không biết nên sẽ không tức giận với anh."

Người bên kia tức giận cười, sau khi nói lời này cũng không đợi Đường Lê có phản ứng gì liền cúp điện thoại.

Đường Lê nghe được trong điện thoại di động truyền đến tiếng tút tút thì dừng một chút, sau đó yên lặng lưu số điện thoại di động của anh vào.

Vốn cô định chơi game rồi tắm rửa đi ngủ.

Nhưng mà hôm nay sau khi biết được tin tức như vậy, Đường Lê làm sao ngủ được.

Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy đây không chỉ là chuyện của một mình cô.

Nếu cô không ngủ được, mà Tề Diệp ngủ thì không hợp lý.

Đường Lê một chút cũng không cảm thấy ý nghĩ này của mình có cái gì không đúng.

Cô đưa tay cầm lấy điện thoại di động đặt ở một bên, nhẹ nhàng mở wechat của Tề Diệp.

Không giống người khác, Đường Lê thêm ghi chú cho Tề Diệp, còn ghim lên đầu.

Căn bản không cần tìm, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy —— 【『 Sữa 』dừa Tề Tề】.

【 Lê Lê thượng thảo nguyên: cốc cốc, bảo bối ngủ chưa nào. 】

【『 Sữa 』dừa Tề Tề:... ừ, tôi vừa tắm xong và đang chuẩn bị đi ngủ. 】

Không giống như khi nói chuyện trực tiếp ngày thường, lúc trò chuyện trên mạng Đường Lê nói chuyện phải dịu dàng hơn, cũng càng buồn nôn hơn một chút.

Đương nhiên, điều này chỉ giới hạn với Tề Diệp, nếu đối tượng đổi lại là bọn Trương Hiểu Hổ, cô vẫn huỵch toẹt như ruột ngựa.

【『 Sữa 』dừa Tề Tề: có chuyện gì vậy? Là do bài tập tôi đưa vừa rồi có câu nào không làm được sao? Em chụp ảnh gửi cho tôi xem thử. 】

Cho dù là cách điện thoại di động, Đường Lê cũng có thể hình dung ra bộ dạng thiếu niên mím môi mỏng, cân nhắc câu từ nghiêm túc gõ màn hình.

Cô nhếch môi cười cười, ngồi thẳng người lại "lạch cạch" gửi tin nhắn qua.

【 Lê Lê thượng thảo nguyên: bảo bối à, anh cảm thấy ba tôi thế nào? Lần trước hai người không phải từng nói chuyện qua điện thoại lâu như vậy sao, cảm giác thế nào? 】

Không cần nghĩ thiếu niên bên kia nhìn thấy đoạn này của cô, mặt nhất định sẽ đỏ ửng lên.

Đường Lê nhìn phía trên không ngừng hiển thị "đối phương đang nhắn...", đứt quãng dừng lại lại dừng, một lúc lâu sau cũng không gửi thêm được một chữ nào.

Đường Lê chờ đến lúc không còn kiên nhẫn,định gọi một cuộc điện thoại qua.

Thiếu niên lúc này mới gửi một tin nhắn tới.

【『 Sữa 』dừa Tề Tề: rất tốt. ba của em rất hiền lành và con người rất tốt. Mọi thứ đều tốt. 】

Nhìn vào một dòng ngắn như vậy, lặp đi lặp lại, ba "rất tốt".

Đường Lê theo bản nhớ tới lúc trước Tề Diệp tỏ tình với mình.

Hình như cũng là như vậy, đem từ thích nói đến ba lần, từ từ tiến vào, rất thành khẩn kiên định.

Đôi mắt cô lóe lên, ánh sáng trên màn hình điện thoại di động trở nên êm dịu, chiếu rọi lên mặt cô.

【 Lê Lê thượng thảo nguyên: vậy anh thích ông ấy không? 】

【『 Sữa 』dừa Tề Tề:... tôi thích. 】

Tề Diệp đang định muốn hỏi Đường Lê hôm nay nhắc tới ông ấy rốt cuộc là có chuyện gì, người bên kia cũng không chờ anh phản ứng, vèo phát gửi tin nhắn tới.

【 Lê Lê thượng thảo nguyên: được, vậy đến lúc đó tôi sẽ dẫn anh đi lại mặt. 】

【『 Sữa 』dừa Tề Tề: cái gì? 】

【 Lê Lê thượng thảo nguyên: ba chúng ta gặp nhau. 】

【 Lê Lê thượng thảo nguyên: được rồi, bây giờ anh có thể bắt đầu hưng phấn suốt đêm rồi đó. Ngủ ngon. 】

Đường Lê xấu xa nói xong lời này liền trực tiếp tắt điện thoại di động, sau đó bình yên nằm trở lại giường.

Tề Tề bên kia sau khi nhìn thấy lời này sợ tới mức đứng lên, đồng dạng cũng làm cho người phụ nữ đối diện đang sấy tóc cho Tề Minh hoảng sợ.

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tần Uyển, Tề Diệp trong lòng hoảng hốt, càng trở nên lo lắng.

Yết hầu anh cuồn cuộn khiến một lớn một nhỏ đối diện nghi ngờ nhìn chăm chú.

Tề Diệp nhịn xuống xúc động hiện tại muốn vọt tới phòng Đường Lê để chất vấn rõ ràng, đôi môi mỏng của anh mím chặt, vành tai cùng gò má cũng nóng rực một mảnh.

Anh hít sâu một hơi, giơ tay lên, dùng lòng bàn tay dán lên mặt để hạ nhiệt.

Kết quả ngược lại, cả người càng ngày càng nóng, giống như một giây sau sẽ bị nướng chín.

Tề Diệp vừa thẹn vừa giận.

Cuối cùng bị bọn Tề Minh nhìn chằm chằm không được tự nhiên, anh che mặt nức nở một tiếng chạy về phía phòng tắm.

"Anh, anh vẫn còn hơi nóng, anh sẽ đi tắm một lần nữa cho mát."

Tề Minh chớp chớp mắt, nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía thiếu niên đang rời đi.

Cho đến khi nghe được một tiếng "cạch" do cửa phòng tắm đóng lại, tiểu thiếu niên lúc này mới ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ phía sau đang lau tóc cho mình.

"Mẹ, không phải anh trai vừa tắm rửa sao, hôm nay trời cũng không nóng lắm, sao anh lại nóng lên nhanh như vậy?"

Tần Uyển biết điện thoại di động này của Tề Diệp là vì anh dạy thêm cho Đường Lê mà có, Đường Lê thấy anh không cần tiền, trong lòng băn khoăn không yên tâm nên mua cho anh.

Lúc trước bà cũng cảm thấy không có gì, dù sao có điện thoại di động cũng thuận tiện, có chuyện gì có thể liên lạc trước.

Nhưng bây giờ Tần Uyển có chút lăn tăn.

Đôi mắt bà lóe lên, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động màu đen bị Tề Diệp cài đặt trên mặt bàn.

Lại nhớ tới đối phương vừa rồi không biết nhìn thấy gì mà mặt chợt đỏ bừng, Tần Uyển trầm mặc một lúc lâu.

Sau đó mới giơ tay lên sờ đầu Tề Minh, ngữ khí cũng nhẹ nhàng.

"Không phải do thời tiết nóng."

Tần Uyển nói đến đây, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, tâm tình bà vi diệu, nhưng mà càng nhiều lại là sự vui mừng.

Bà gật gật đầu, ngữ trọng tâm trường nói tiếp.

"Anh con đã lớn rồi."

====================

May quá làm xong đúng đến giờ đi ngủ 

😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro