Chương 113 Trước kỳ thi giữa kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 113 Na9 xem phim quá 180 phút một ngày

Trúc Dạ Ngọc

21/6/22

Đường Lê có một đêm ngủ ngon, nhưng Tề Diệp lại có một đêm thao thức.

Sáng sớm hôm sau anh đẩy cửa.

Thiếu niên trước mắt xanh đen một mảnh, mặt mày xám xịt, nhìn ra sao cũng không có chút tinh thần gì.

Đường Lê đột nhiên cảm thấy mình thật sự không phải là con người, vội vàng đi qua ôm Tề Diệp vào trong ngực dỗ dành một hồi lâu.

Anh ngửi mùi hoa nhài trên người cô, trong lòng hơi bình tĩnh lại một chút.

"...... điều em nói hôm qua là sao? Em đang đùa hay nghiêm túc đấy hả? "

"Câu nào?"

Vành tai Tề Diệp lại đỏ lên, ngước mắt lên xấu hổ trừng Đường Lê một cái.

"Còn có thể là câu gì nữa? Thì đó, chính là gặp... ba của em nói.... "

"À, anh nói việc gặp ba tôi hả?."

Đường Lê vừa nói vừa lấy ra từ trong túi hộp sữa dâu tây,thuận tay đưa cho anh.

Vẻ mặt và giọng điệu của cô đều rất bình thản, giống như đang nói chuyện phiếm "hôm nay thời tiết thế nào".

"Thật đó, cho dù tôi có chán đời thế nào cung không đem chuyện này ra để nói giỡn dọa dẫm anh."

"Em, em có phải không muốn ở bên tôi nữa? Em không tiện nói lời chia tay nên tìm ba em nói đỡ cho, phải không?"

Tề Diệp thấy vẻ mặt Đường Lê nghiêm túc không giống như là đang nói giỡn, hốc mắt đỏ lên, tức giận đem hộp sữa trong tay trả lại cho cô.

"Đồ khốn! Không phải trước đây em nói muốn ở bên tôi, còn muốn kết hôn với tôi để nhận giấy đăng ký sao? Thằng khốn! Hóa ra em đã nói dối tôi,em.."

"Không phải, sao tôi lại lừa anh?"

Đường Lê bị phản ứng này của đối phương làm cho ngẩn ra, thấy anh trả lại hộp sữa, lại càng không hiểu mô tê gì cả.

"Tôi chỉ vì thích anh, vậy nên tôi mới đưa anh đến gặp ông ấy. Anh bị làm sao đấy? Khi không lại nói linh ta linh tinh không đầu không đuôi, anh làm cho tôi loạn hết cả đầu rồi này!"

Thiếu niên cắn cắn môi, nhìn chằm chằm Đường Lê một lúc lâu.

Sau khi xác định rằng cô không có ý "bỏ" mình, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới rầu rĩ mở miệng.

"...... Đường Lê, em có biết mình đang nói gì không? Tôi..., chúng ta không giống như những người khác, chúng ta là con trai, cha của em sẽ không đồng ý. "

"Em làm như vậy là quá đột ngột, quá nhanh, ông ấy sẽ không đồng ý với chúng ta. Có thể sau đó ông ấy sẽ ném cho tôi một tấm séc 5 triệu NDT để tôi rời bỏ em. "

Đây cũng là lý do vì sao Tề Diệp lại cho rằng Đường Lê là muốn chia tay với mình, lúc này mới dẫn anh đi gặp Đường Hoa.

Theo nhận định của anh thì tình huống của bọn họ có thể không thể bao giờ được công khai, việc Đường Lê tùy tiện dẫn anh đi gặp ba của cô chẳng khác gì muốn trực tiếp chặt đứt mối quan hệ của hai người.

Chẳng qua khác nhau ở chỗ cô chủ động hay gián tiếp nói ra.

Đường Lê bị lời nói này của đối phương chọc trúng điểm cười, cô cười đến mức không đứng thẳng nổi người.

"Ha ha ha không phải, sao "Sữa dừa Tề Tề" nhà ta hôm nay lại vui tính như vậy ha ha ha? Anh coi tôi là tổng tài bá đạo như anh sao? Còn cái gì mà 5 triệu NDT để rời khỏi con trai ta, cười chết ha ha ha"

Tề Diệp vốn đang cảm thấy lời mình nói không có điều gì không đúng, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Lê cười thành như vậy, mặt anh ngay lập tức đỏ lên.

"Em, em không được cười."

Anh xấu hổ tiến lên che miệng Đường Lê, sau khi thấy cô cong mặt mày giơ ám hiệu "ok", lúc này anh mới buông tay xuống.

"Khụ khụ, không phải, tôi không cười. tôi chỉ đơn giản tò mò muốn hỏi anh một điều, tại sao anh lại có ý nghĩ như vậy?"

"Cmn, còn cái gì đó mà 5 triệu. Anh đúng là người không có tiền đồ gì cả, nếu ông ấy thật sự bắt anh rời khỏi tôi, nghe tôi, không dưới 9 con số 0 đừng có chấp nhận, 5 triệu quả thực quá thiệt thòi cho anh."

Tề Diệp mím môi mỏng, vô thức nắm chặt ống tay áo. từ giữa những sợi tóc lộ ra tai đỏ hồng, phần cổ cũng vậy.

"Tôi, tôi xem tv đều có tình huống như vậy."

"Còn nữa, tôi và ba em không giống nhau, tôi không phải bá tổng, tôi không có tiền."

"Nhưng sau này tôi sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em."

Đường Lê vừa rồi nói một tràng dài như vậy, trên cơ bản đều là câu chửi bới, người bình thường sẽ không chú tâm.

Thế nhưng thiếu niên đều nghe cẩn thận từng chữ một, thậm chí anh còn chờ cô nói xong một câu đều đỏ mặt nghiêm túc trả lời. Vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Đường Lê mềm lòng, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai anh.

"Anh không cần phải lo lắng những chuyện này, ba tôi chỉ có một đứa con là tôi. Ông luôn để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn miễn là tôi cảm thấy hạnh phúc. Ngay cả khi tôi thích một người con trai, ông ấy sẽ không nói gì đâu."

"Đúng rồi Tề Diệp, tôi đã nói với anh về mẹ tôi chưa?"

Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, nghe đến đó thì dừng một chút. Anh có mơ hồ biết một chút chuyện về mẹ của Đường Lê, nhưng cũng không nhiều lắm.

Anh chỉ nghe chú Lưu bán đồ ăn sáng nhà bên nhắc qua một hai câu, là lúc anh và cô như nước với lửa.

Ông ấy nói cho anh biết Đường Lê là người không tệ, chỉ là lúc cô mới ra đời mẹ cô vì khó sinh mà mất.

Cô có mặt trên đời này là do mẹ cô dùng mạng để đổi lấy, hơn nữa vì sinh non nên sức khỏe yếu ớt nhiều bệnh, cả nhà đều rất bảo bọc cô.

Vậy nên về sau mới nuôi dưỡng thành một Đường Lê có tính tình ngang ngược bá đạo như vậy.

Chú Lưu nói những điều này chỉ muốn sau này nếu Tề Diệp gặp phải chuyện gì, có mâu thuẫn với Đường Lê thì nên nhường nhịn một chút, đừng nên so đo quá với cô.

Nghĩ tới đây, lông mi anh khẽ động, sau đó lắc đầu.

Đường Lê cũng không kiêng dè người khác nhắc tới mẫu thân của cô, nhưng mà cô lại rất ít khi chủ động nhắc tới với người khác.

"Thật ra cũng không có gì, chỉ có chuyện mẹ tôi sinh khó nên không chịu được, anh biết không?"

Khi nói điều này cô rất bình tĩnh, cung không có nhiều cảm giác. Không phải là bởi vì Đường Lê máu lạnh, chỉ là cô chưa từng thấy qua bà ấy, cũng không nhớ cảm giác ở chung với bà là như thế nào.

Nếu cô biểu hiện có bao nhiêu sự thương tâm khổ sở, đó mới là giả.

"Ba tôi sau khi mẹ tôi đi cũng không cưới ai nữa, trên cơ bản tôi còn có ông ngoại nuôi lớn. Khi tôi còn nhỏ bởi vì sinh non nên sức khỏe không được tốt, cũng giống như anh bây giờ mỗi ngày phải uống thuốc, sau đó từ từ tốt hơn. "

"Đại khái chính là bởi vì khi còn bé mẹ cũng không có ở bên cạnh, sau đó thân thể cũng không tốt, sống quá khổ. Vì vậy, họ đặc biệt nuông chiều tôi và không bao giờ ép buộc tôi bất cứ điều gì. "

Đường Lê vừa nói vừa đem ống hút cắm vào hộp cho Tề Diệp, sau đó đưa tới tay anh.

Thiếu niên ngoan ngoãn tiếp nhận, tầm mắt vẫn dừng trên người Đường Lê không có rời đi.

Đây là lần đầu tiên Đường Lê cùng anh nói chuyện của cô, anh rất đau lòng, rồi lại muốn tìm hiểu thêm.

Nhìn cô càng gió thổi mây bay, trong lòng anh lại càng khó chịu.

"Mới đầu bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, tôi muốn cái gì bọn họ liền cho tôi thứ đó, đến sau phát hiện tôi bị quen thành tính tình chó má như vậy, muốn sửa cũng không sửa được, đành phải chấp nhận."

Nói đến đây Đường Lê cũng không biết xấu hổ, đôi mắt sắc của đôi trà kia vẫn trong suốt thuần túy.

"Năm tôi học cấp hai, ông ngoại tôi vẫn chưa đi, tôi thường xuyên ở trong sân này theo ông ấy chơi cờ. Ông chơi hơi dở, nhưng tôi cũng không tốt hơn ông được bao nhiêu, thường xuyên đi lại nước, ông tức quá toàn đuổi đánh tôi."

"Lúc ông còn trẻ cũng rất khá, nghe nói từng vào quân đội, nhưng khi già rồi chạy không lại với tôi, khi tôi trèo lên cây ông không còn cách nào, chỉ đành chống nạnh mắng tôi, nói tính khí chó của tôi, sau này chỉ có chó mới rước."

Đường Lê nói xong chỉ cho Tề Diệp một cây đa lớn buộc xích đu ở hậu viện.

"Đó, là cây kia."

"Cho nên anh hoàn toàn không cần lo lắng về ba tôi không thích anh, không cho tôi ở cùng anh. Nếu ông ngoại ta mà nhìn thấy tôi tìm được một đối tượng ưu tú như vậy, khẳng định sẽ rớt cả hàm xuống, làm sao có thể chia rẽ uyên ương? "

Tề Diệp nghe rất nghiêm túc, hốc mắt không biết từ lúc nào chua xót lên.

"...... Em không phải là một người nóng tính, em rất tốt, rất điềm đạm. "

"Ha, đó cũng chỉ là đối với anh. Tôi không cần thiết phải đối với những người khác cũng như vậy, đó cũng là một tiêu chuẩn nổi tiếng quốc tế. "

Đường Lê nói xong lời này, không ngoài dự tính nhìn thấy mặt thiếu niên lại đỏ lên, giống như quét thêm lớp son phấn, rất xinh đẹp.

Cô cúi mặt cười cười, lại tiếp tục nói.

"Nhưng anh có thể hiểu lầm tôi. Cha tôi chắc chắn sẽ không phản đối anh, nhưng không có nghĩa là ông sẽ đồng ý chúng ta yêu sớm. Tôi mà bị phát hiện sẽ bị đánh gãy chân. "

Tề Diệp sửng sốt, câu trước anh đều nghe vào tai, nhưng đến câu này anh liền có chút choáng váng.

"Không phải em nói muốn dẫn tôi đến gặp ba em sao?"

"Là vậy, chỉ là để anh đi lại trước mặt ông cho ông quen mắt. Nhưng chúng ta vốn tình ngầm như thế nào thì vẫn nên tình ngầm như thế, ngàn vạn lần đừng để ông phát hiện. "

Đường Lê nói ra chuyện Đường Hoa muốn đến hội diễn văn nghệ nói đại khái cho anh.

Cảm xúc vừa rồi vừa được anh hơi bình phục lại được, nghe đến chuyện Đường Hoa muốn xem bọn họ biểu diễn mà lại tiếp tục căng thẳng.

Ngày hôm qua anh vẫn còn là thiếu niên nhìn lời thoại còn ngại mà mở miệng, hôm nay nghe đến đây thì hận không thể tiếp tục trở về đọc thuộc lòng toàn bộ kịch bản.

Sợ đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Tề Diệp hung hăng hít một hơi sữa bò dâu tây trong tay ,vị chua ngọt tùy ý tản ra giữa môi và răng.

cổ họng anh lăn lộn, nuốt xuống.

Sau đó ánh mắt kiên định nhìn về phía Đường Lê.

"Tôi, tôi sẽ cố gắng diễn tốt quái vật。"

"......"

Điều này vốn không cần thiết.

......

Nhưng mà Đường Lê trước tiên phải ứng phó với kỳ thi giữa kỳ lần này rồi mới lo chuyện đại hội thể thao được.

Mặc dù mấy ngày nay cô đều nghiêm túc nhìn kỹ bản đề cương của Tề Diệp, nhưng cô cũng không biết thế nào, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.

Đại khái là ngày thường làm cặn bã đã quen, lúc này đây muốn cá muối xoay người, làm một người khiến mọi người phải kinh ngạc, ngược lại cô có chút không quen.

Thời gian trôi qua rất nhanh, gần đến ngày thi trung học, hiếm khi thấy Đường Lê ngủ nướng.

Lúc Tề Diệp tới làm điểm tâm cho cô, cô cũng đã rời giường ngồi bên cửa sổ mở sách văn học thường thức ra.

Tề Diệp không quấy rầy cô, đợi đến khi nấu cơm xong mới gọi cô tới ăn.

Đường Lê khép quyển sách lại, còn chưa tới gần đã nhìn thấy trứng chiên trên đĩa của cô.

Nếu là trứng tráng bình thường cũng không có gì, nhưng đây lại là trứng hai lòng đỏ.

"Ây da Tề Diệp, tay của anh không đi chơi gaccha thật sự quá đáng tiếc, nếu anh đi rút, bảo đảm được một con SSR."

"Tôi cũng không nghĩ tới lại là trứng hai lòng đỏ, phỏng chừng là ông trời ám chỉ em lần thi này sẽ rất thuận lợi."

Tề Diệp thật ra không nói thật, quả trứng vàng đôi này là lúc trước anh đi siêu thị mua trứng gà phát hiện.

Trứng vàng đôi lớn hơn những quả trứng gà khác, hơn nữa lúc đó quả trứng gà bày đã lâu, anh hơi cầm lên nhìn ánh đèn là có thể phát hiện.

Cũng bởi vì một quả trứng gà này, Tề Diệp lúc ấy liền mua về hộp trứng này.

Những thứ khác để trong tủ lạnh nhà mình, chỉ có quả trứng này anh để vào bếp cô mấy ngày trước.

Tề Diệp cố ý chờ đến sáng ngày thi giữa kỳ chiên cho Đường Lê, muốn cho cô một bất ngờ.

Những điều này Đường Lê không biết, anh cũng không muốn kể công với cô.

Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô ăn xong bữa sáng mình nấu xong, sau đó rửa bát đũa.

Giống như thường lệ cùng Đường Lê đi học.

Bởi vì hôm nay là kỳ thi giữa kỳ, không giống như kỳ thi hàng tuần thông thường, không phải thi trong lớp học cố định của họ.

Mà là đánh số loạn lên giữa các lớp để chia phòng thi.

Lúc Đường Lê vào phòng học, lớp trưởng còn có ủy viên học tập đều gọi bạn học quét dọn lại phòng học, lớp của cô là lớp ba, cũng chính là phòng thi số 3.

Như vậy rất thuận tiện cho học sinh tìm.

Bố trí phòng thi không bao lâu, Đường Lê đi theo mấy nam sinh đem bàn ghế dư thừa chuyển ra bên ngoài.

Sau đó cũng đơn giản quét dọn dán số báo danh gì đó là xong việc.

Cẩu Tầm vừa mới đi hót rác về, mùa hè trời nóng, nhưng bên ngoài cũng xách theo một thùng rác đi qua đi lui một vòng khiến cậu mệt mỏi đến sặc.

Cậu một bên kéo cổ áo tản nhiệt, một bên đi qua bên ngoài kiểm tra phòng thi của mình.

"306...... à, đã tìm thấy. "

Cẩu Tầm sau khi đọc số báo danh của mình, tìm tới tìm lui cuối cùng cũng tìm thấy tên mình trong phòng thi số 7.

"Anh lê, em thi phòng 7, hình như ở tầng hai, còn anh thì sao? Anh ở tầng mấy? "

"Chỗ chị dâu cậu, ở lớp năm bên cạnh."

Đường Lê nói xong ghì cổ cậu xuống, lấy tay chỉ cho cậu số thi của cô, sau đó chỉ vị trí phòng thi phía sau, sợ cậu không nhìn thấy.

"Cmn, cậu xem có trùng hợp hay không? Sao trong hai mươi lớp, hơn một ngàn thí sinh, làm sao tôi có thể chia đến lớp 5? "

"Cậu nói xem đây có phải là thiên định lương duyên hay không?"

"......"

Cẩu Tầm hận không thể trở về một giây trước vả miệng mình một cái thật mạnh để chừa cho cái tội lắm lời.

Mẹ nó, người không nói thì thôi đi, mi còn hỏi, mi còn hỏi!

Có phải do bữa sáng quá ít chưa no nên muốn ăn thêm cẩu lương có phải không?

Có thể do lần trước vì quá bướng nên bị giáo viên chủ nhiệm thu điện thoại nên lúc này đây Đường Lê cũng tém tém lại một chút, không đi khẩu nghiệp nữa.

"Được rồi, không trêu cậu nữa. Chuông sắp reo rồi, mau thu dọn túi bút đi vào phòng thi đi. "

Đường Lê nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu, dặn dò cẩn thận.

"Còn có, thi thật tốt, nếu không thì nộp giấy trắng, đừng làm gì manh động."

"Đại ca từ trung học cơ sở đến bây giờ mấy năm nay, mặt mũi đều bị các người vứt hết, nhưng thân là tiểu lão đệ, hãy nghe tôi, ít nhất trong kỳ thi lớn này không nên gian lận được không?"

"Dù sao chị dâu cậu da mặt mỏng, không chịu nổi sự mất mặt này."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro