Chương 114 Hại tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 114 Hại tôi

Trúc Dạ Ngọc

31/7/22

Tuy rằng Đường Lê thi trong lớp của Tề Diệp, nhưng anh cũng không thi cùng phòng với cô, mà ở lớp 7 tầng trên.

Cẩu Tầm thấy phòng thi của Tề Diệp giống với mình, lại nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Đường Lê, cuối cùng thật sự không nhịn được mà cười thành tiếng.

" Ha ha ha, cmn buồn cười vl, Lê ca, không phải vừa rồi anh còn vui vì thi ở lớp 5 sao, nhưng như vậy thì có ích lợi gì, Tề Diệp và em đều thi cùng lớp. Ha ha ha ha vui thật, thật đúng là thiên đạo luân hồi, trời cao có mắt!"

"...... cút. "

Nếu không phải lúc này ở hành lang khắp nơi đều có người qua lại, bằng không Đường Lê khẳng định sẽ cho cái tên đang cười kia một đấm.

Ban đầu Tề Diệp còn chưa hiểu tại sao khi nhìn thấy phòng thi của mình thì cô lại bài ra sắc mặt đó, hiện giờ sau khi nghe bọn họ nói chuyện mới biết rõ nguyên nhân.

Anh nhìn bộ dáng trầm buồn của cô, không hiểu sao lại có chút dở khóc dở cười.

"Không sao đâu, hai chúng ta không có ở chung phòng thi thì cũng không sao cả. Em đã ôn luyện chăm chỉ trong khoảng thời gian qua, em chắc chắn sẽ ổn thôi."

Giọng Tề Diệp ôn hòa, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dịu dàng.

Anh vốn mang khuôn mặt nữ tính, khi cười rộ lên đuôi mắt cũng bất giác cong lên một chút, vô tình làm tăng thêm một tia mị khí. Đây cũng là nguyên nhân vid sao lúc trước anh không thích cười.

Hoài Hà là một thị trấn nhỏ vùng nông thôn. Trình độ văn hóa chung cả người dân ở nơi đó không cao, nói dễ nghe một chút thì là bản tính người dân mộc mạc, nói khó nghe hơn thì là thô tục, không có tố chất nào.

Người trẻ còn đỡ, những người lớn tuổi khi nhìn thấy bộ dạng này cảu anh sẽ dùng ánh mắt hạ lưu hoặc khinh bỉ để đánh giá.

Trước khi đến Nam Thành, Tề Diệp hầu như không cười.

Con ngươi màu trà trong suốt thuần khiết của Đường Lê nhìn chằm chằm anh một hồi lâu.

"Làm sao vậy?"

Tề Diệp dừng lại, theo bản năng giơ tay lên sờ đuôi mắt mình.

"Có phải khi tôi cười lớn trông bộ dáng không được đẹp có phải không? "

Anh cân nhắc từng chữ từng chữ, cuối cùng chỉ mím môi dùng từ "không được đẹp" như vậy.

Tề Diệp trong lòng có chút hoảng hốt, bình thường khi anh nhìn thấy Đường Lê khi nhịn không được sẽ thả lỏng vẻ mặt.

Lại hiếm thấy đối phương giống như hôm nay nhìn chằm chằm mình.

"Em, nếu em không thích tôi cười như vậy, sau này tôi sẽ không cười nữa."

"Không có không có, anh đừng nghĩ nhiều. Có thể là vì trước kia không chú ý nên không có phát hiện khi anh cười thì đuôi mắt cong hơn một chút, hoặc khi khóc cũng đỏ hơn so với người thường một chút, giống như được kẻ eyeliner."

Đường Lê nói xong dừng một chút, có chút ngượng ngùng giơ tay lên gãi gãi hai gò má.

" Nhưng rất đẹp."

Thật ra phần lớn lúc trước Tề Diệp chỉ cong môi cười, nếu không phải Đường Lê nói ra anh cũng không chú ý tới.

Anh chỉ biết diện mạo của mình hơi nhu mì một chút, khác xa so với phẩm hạnh của mình.

Tuy nhiên anh vẫn không thích dáng vẻ quá mức nhẹ nhàng giống như đang câu người như vầy.

Cho nên bình thường anh vẫn luôn cúi mặt xuống, cố ý thu liễm bản thân lại.

Tề Diệp thấy trên mặt Đường Lê không có cảm xúc khác thường gì khác sau đó, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi có cái này cho em, mặc dù nó không phải là thứ đồ có giá trị, nhưng kể từ khi tôi giành được giải trong kì thi Olympic đầu tiên, tôi đã luôn mang theo nó, sử dụng nó để làm bài. Nó như một vật may mắn của tôi."

Anh mím môi mỏng, đưa cho cô một cây bút mực màu đen từ trong túi bút.

"Nếu em không chê thì lấy mà dùng đi."

"Không chê không chê, tôi là người ngay cả bút cũng không có, có thể có bút dùng đã là tốt rồi, nào dám chê."

Nếu Đường Lê không nói lời này, Tề Diệp và Cẩu Tầm cũng không biết được trên tay người trước mắt không cầm bất kỳ một cái gì.

Đừng nói túi bút, ngay cả một cây bút cũng không có.

"Không phải chứ, anh còn chúc em thi tốt nữa cơ. Đến bản thân anh thậm chí còn không có bút, anh thi bằng cái gì vậy? "

"Bình thường khi tôi đi học không phải ngủ thì là chơi game, sao cần bút?"

Cô không cảm thấy trong chuyện này có chuyện gì đó hơi sai sai một chút nào, cô dửng dưng để cây bút mà Tề Diệp đưa cho bỏ vào trong túi.

"Hơn nữa những lần thi trước đều là Trần Điềm Điềm đưa cho, tôi mang bút hay không thì có tác dụng gì?"

Người nói vô tâm nghe người cố ý.

Lúc trước Tề Diệp đã phát hiện trong nhà Đường Lê cũng không có bút, mỗi lần đều là chính anh lấy giấy bút qua cho cô dùng.

Vốn tưởng rằng túi bút của cô để ở trường, hóa ra cô căn bản không mua bút.

Anh theo bản năng nhớ tới Trần Điềm Điềm nói Đường Lê cũng không xem dự báo thời tiết, cho nên mọi lần cô đều chuẩn bị thêm để đưa cho cô.

Tề Diệp sau khi biết những thứ này thì anh cũng có thể từ từ quan sát, chậm rãi ghi nhớ, chậm rãi học.

Bởi vì anh không giống như Trần Điềm Điềm.

Cô quen biết Đường Lê hai năm, còn anh ngay cả một học kỳ cũng chưa đến, đương nhiên có rất nhiều chuyện anh có thể không biết toàn diện.

Nhưng mà khi thật sự hiểu được sự chênh lệch của thời gian giữa hai người, trong lòng Tề Diệp vẫn có chút khó chịu.

Cũng không phải bởi vì Trần Điềm Điềm như thế nào, anh chỉ cảm thấy chính mình dường như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Trong lòng thấy cô đơn.

Tề Diệp đột nhiên trầm mặc, Đường Lê không chú ý tới, nhưng Cẩu Tầm ở bên cạnh ngược lại phát hiện được.

Nhưng lúc ấy cậu không nói, đợi đến sau khi Đường Lê vào phòng thi.

Lúc này Cẩu Tầm cùng anh lên lầu mới giả vờ vô tình mở miệng nói.

"Thật ra cậu không cần quá để ý những thứ này, không chỉ có Trần Điềm Điềm mà còn có Khương Tuyết Nhi trường bên. Thành thật mà nói, chính tôi là một người đàn ông, nếu tôi được chọn, tôi chắc chắn sẽ không chọn cậu. "

Tề Diệp dừng bước, ngước mắt lên thản nhiên nhìn qua.

Anh không tức giận, chỉ lẳng lặng chờ thiếu niên nói xong.

"Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn nói cho cậu về quan điểm cá nhân của tôi. Tôi cảm thấy thời gian tình cảm có dài có ngắn thì cũng không sao cả, cậu xem Trần Điềm Điềm điềm thầm mến Lê ca hai năm, có ích lợi gì? Người không biết còn chưa tính, có một đoạn thời gian còn muốn ghép cô ấy và anh hợp thành một đôi. "

Chuyện này Tề Diệp biết.

Từ lúc trước Đường Lê và Trương Hiểu hổ đi trường Nam sinh bên kia chơi game, lúc cô bảo anh chở Trần Điềm Điềm trở về đã cảm giác ra ý đồ của cô.

Không chỉ có Trần Điềm Điềm không vui, lúc ấy anh cũng tức giận không nhẹ.

Cẩu Tầm thấy Tề Diệp nghe vào, lúc này mới không chút hoang mang tiếp tục nói.

"Cho nên là, thứ tình cảm này rất huyền bí, chú ý là một cảm giác. Lê ca có thể lựa chọn cùng cậu, từ một mức độ nào đó mà nói trên cơ bản cậu không có tình địch, càng không cần lo được lo mất. "

"Ý cậu là sao?"

Câu trước còn hiểu, khi đối phương nói đến câu sau, Tề Diệp ngược lại nghe không rõ.

" Lê ca không cần hai hoa khôi kia mà lựa chọn cậu, điều này không có nghĩa là so với nữ, anh ấy càng thích nam hơn sao? "

Cẩn thận cân nhắc câu từ, cố gắng dùng câu từ đơn giản để nói rõ ràng cho anh.

"Chính là nếu cậu là con gái, chắc chắn cậu có nhiều tình địch, dù sao Lê ca cũng rất được hoan nghênh. Nhưng anh là một người đàn ông, anh trong đống nam sinh đó là một vạn người cũng không tìm ra được một người có thể xinh đẹp hơn cậu, anh ta muốn bổ chân cũng khó. Điều này chẳng phải tương đương với không có tình địch sao? "

Anh sửng sốt, sau đó hiểu được đối phương đang khen mình thì không khỏi đỏ tai.

"...... cám ơn. "

"Đừng nói nữa, có gì để cảm ơn ? Tôi chính là sợ cậu lại giận Lê ca, các người nếu có mâu thuẫn gì, ngược lại cậu thì không có việc gì, nhưng tôi cùng Hổ tử sẽ rất thảm. "

Cẩu Tầm một mặt sợ Đường Lê nổi giận là thật, mặt khác cậu chủ yếu cảm thấy tính tình Tề Diệp quá giống mẹ cậu.

Cậu không thể mặc kệ được, cho nên phần lớn thời gian đều không nhịn được mà "bắn" vài câu.

Tuy nhiên Tề Diệp so với mẹ cậu có phúc khí nhiều hơn.

Giống như Đường Lê, cmn ngoại trừ có chút tiền ra thì trên cơ bản ba cậu không có gì tốt lành, suốt ngày đi xã giao không về nhà.

Ngày thường còn chưa tính, ngay cả trong ngày sinh nhật vợ, ông cũng không trở về.

Cẩu Tầm đã hơn một lần nhìn thấy mẹ len lén lau nước mắt, cũng không chỉ một lần trong phòng khách ban đêm nhìn thấy đồ ăn nóng của bà chờ một người về muộn lúc rạng sáng.

Rất nhiều lúc cậu đều muốn khuyên cô nên rời bỏ, ngoài kia mỗi người một vẻ. Vợ chồng không giống vợ chồng, cuộc sống này thật sự buồn tủi.

Nhưng cậu không có biện pháp, bà thích người đàn ông kia, tình nguyện một đêm chờ đợi, cố gắng cười, lo được lo mất, cũng không muốn rời xa khỏi ba cậu.

Cho nên rất nhiều lúc Cẩu Tầm khi nhìn Tề Diệp sẽ ít nhiều nhập vào cái bóng mẹ cậu, cũng không phải vì cảm thấy cậu sinh ra khí chất của phái nữ.

Cậu chỉ hy vọng, nếu mẹ cậu không có phúc khí, Tề Diệp có thể có.

Điều này cũng được coi là một sự viên mãn ở một mức độ nào đó.

Tuy nhiên những ý nghĩ này cậu không nói cho Tề Diệp, cũng không cần phải nhắc tới.

Tuy cậu không đề cập tới, không có nghĩa là Tề Diệp không cảm giác được đối phương quan tâm mình hơn người bình thường.

Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, nhất là khi đối diện với thiếu niên đang trầm mặt.

"Cẩu Tầm, tuy rằng nói như vậy có chút tự đa tình, nhưng mà, tôi vẫn muốn nói cho cậu một tiếng..."

Anh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được trầm giọng mở miệng.

"Thi cử vẫn nên dựa vào chính mình mới tốt."

"Nếu hôm nay tôi cùng phòng với Đường Lê, tôi cũng sẽ không giúp cậu ấy gian lận."

"......"

Ồ, ok, ok.

Vẫn cảnh giác như vậy.

Hai người các cậu luôn cảm thấy tôi thi qua môn là dựa vào quay cóp phải không???

......

Chuông đã reo.

Đường Lê chậm rãi đi ra ngoài mua một lon coca, khi đi vào phòng thi thì chuông reo.

Vốn không chú ý, khi dựa theo sbd mà ngồi vào vị trí, Đường Lê mới phát hiện trước mặt mình vẫn là một người quen cũ.

Người quen cũ Tống Đào nhìn thấy phía sau là Đường Lê thì cả người đều khóc không ra nước mắt, cũng không phải bởi vì cậu sợ cô.

Chỉ là theo bản năng nhớ tới lần trước cùng phòng thi với cô, giống như sợ người khác không biết mình gian lận, cô cầm điện thoại di động vào cũng không biết bật chế độ im lặng.

Chỉ nửa tiếng sau, có ai đó đã gọi cho cô.

Sau đó việc cô bị phát hiện còn chưa tính.

Thậm chí còn liên lụy đến mức cậu bị âm thanh đột nhiên vang lên kia làm cho hoảng sợ, tay tra đáp án run lên, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Cậu cũng bị bắt quả tang tại chỗ, bị xử phạt và suýt nữa bị tước quyền thi đấu giải bóng chuyền thành phố.

Cũng may hiện tại trận đấu đã đánh xong, Tống Đào vốn nghĩ lúc này có thể không có gì để bận tâm để quay cóp nữa.

Không ngờ Đường Lê lại cùng mình trong một phòng thi, còn ngồi ở phía sau mình.

Lúc này còn cách giờ thi chính thức mười lăm phút, đề thi cũng chưa được phát.

Tống Đào thấy giám thị còn ở trên kiểm tra đề thi, lúc này mới quay đầu, hạ thấp giọng mà nói với Đường Lê.

"Lê ca, lần này điện thoại của anh có tắt tiếng không?"

"Nếu chưa thì tắt nhanh, đừng để đến lúc thi được một nửa thì bị bắt."

"Cmn, cái gì? Hôm nay tôi không mang theo di động. "

Lúc trước là vì duy trì nhân thiết, cho nên mỗi lần đều nhờ người gọi điện hoặc nhắn tin cho cô.

Hiện tại cô lại không cần nữa, đương nhiên không cần cố ý gian lận.

"Lần này không phải cậu sớm đã tìm được người gửi đáp án rồi sao?

Tống Đào nghe xong sửng sốt, theo bản năng nhìn chung quanh một cái.

"Kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ của trường mỗi lần sắp chỗ ngồi đều rất chó, cặn bã học tập như chúng ta đều sẽ ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Hai hàng cạnh cửa bên kia mới là chỗ tốt, bọn họ cách chúng ta quá xa, căn bản không có cách gửi đáp án. "

"Cậu còn không thừa dịp còn chưa mở đề thi lấy cớ đi ra ngoài đi vệ sinh, trở về cất điện thoại đi."

Tống Đào lời này cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt mà thôi, dù sao kỳ thi giữa kỳ này nếu thi không xong thì nhất định là muốn bị mời phụ huynh.

Đường Lê lần trước mới được mời, nếu lại mời tiếp phỏng chừng người trong nhà cô sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.

Nhưng mà trọng tâm lời nói trong một đống lớn như vậy, Đường Lê cũng chỉ nghe được câu "cặn bã học tập như chúng ta".

"Mẹ kiếp, nói chuyện chú ý một chút, ai giống như cậu? Trước kia tôi là "thao quang dưỡng dục", không phải thật sự cmn cái gì cũng không biết. "

"......"

Còn rất vần điệu.

Tống Đào ở trong lòng yên lặng chửi bới một câu.

Thấy Đường Lê không định nghe mình đề nghị trở về cất điện thoại di động, cậu cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao chỉ cần lúc này đây đừng quấy nhiễu cậu chép đáp án là được, những thứ khác cậu cũng không quản.

Tống Đào nghĩ như vậy, sau khi kiểm tra lại điện thoại di động có tắt tiếng hay chưa, liền chờ giáo viên giám thị phân phát đề thi.

Bài thi đầu tiên là ngữ văn, Tống Đào muốn chép cũng không nhiều, chỉ có hơn mười câu hỏi lựa chọn mà thôi.

Những người khác tự mình tùy tiện viết hết mặt giấy là xong việc.

Các thành viên của đội bóng chuyền đều tuyển sinh theo hệ thể thao đặc biệt, thành tích không quá tốt.

Vì vậy, họ có một nhóm kín, sau mỗi kỳ thi truyền câu trả lời và bất cứ điều gì vào trong group.

Tống Đào lưu ý vị trí của giáo viên giám thị, mỗi kỳ thi đều có hai giáo viên giám sát.

Nói chung phía trước một phía sau một.

Cậu đợi đến khi giám thị đi xa đến cửa mới thôi, vội vàng mở group chuẩn bị chép đáp án trong đề thi.

Thế nhưng Tống Đào vừa mới mở ra, phát hiện từ phía sau chợt truyền đến tiếng ong ong.

Đó là âm thanh của điện thoại di động rung.

Tống Đào bị dọa đến mức suýt nữa đem điện thoại di động rơi xuống đất, thật vất vả mới cầm chặt điện thoại di động.

Cậu không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ quay đầu lại hung hăng trừng Đường Lê một cái, hạ thấp giọng tức giận mở miệng.

"Không phải cmn cậu nói mình không mang theo di động sao?"

Đường Lê đang gãi tai gãi má làm phần cổ văn, tâm tình cũng đang phiền.

Cũng không nghe rõ đối phương nói gì, thấy cậu quay lại vội vàng đưa tay lật giấy của mình sang một bên.

"Đây là kết quả ông đây vất vả khổ sở làm ra, đừng hòng trộm thành quả lao động của ông. "

"...... không, điện thoại di động của câu đang đổ chuông. "

Điện thoại đổ chuông?

Mặc dù Đường Lê biết mình không mang theo điện thoại di động, nhưng nhìn đối phương mang vẻ mặt chắc chắn nghe được, hơn nữa phía trước có mấy học sinh cũng nhìn về phía sau.

Cô sửng sốt, cho rằng mình thật sự không cẩn thận mang theo một chiếc điện thoại khác tới đây.

Theo bản năng đưa tay vào túi quần áo sờ soạng một cái.

Kết quả Đường Lê còn chưa kịp "sờ sờ" gì, giám thị từ phía sau đã đi tới trước một bước.

"Tìm cái gì?"

"Cmn, còn có thể tìm cái gì, tìm điện thoại di động đó."

Đường Lê không chút suy nghĩ liền thuận miệng trả lời một câu.

Kết quả cô vừa dứt lời mới nhận ra điều gì, nên mạnh mẽ quay đầu lại.

Thật trùng hợp không khéo, vừa vặn đối diện với gương mặt quen thuộc của giám thị.

Tống Đào cũng ngây ngẩn cả người, dư quang nhìn qua điện thoại di động được cầm trên tay giám thị.

Lúc này mới biết hậu giác phản ứng lại, vừa rồi tiếng rung không phải là điện thoại di động của Đường Lê, mà là giám thị.

Cậu nuốt nước miếng, há miệng vừa định nói cái gì đó.

Đường Lê trăm miệng không thể biện minh, tức giận nhấc chân hung hăng đạp vào ghế Tống Đào.

"Dm! Cmn cậu dám hại tôi! "

"......"

Sory mn vì mình ở ẩn lâu vậy.Mặc dù hơi muộn 😥 nhưng vẫn chúc mừng truyện được 100k lượt đọc ✨✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro