Chương 115 Cậy sủng sinh kiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 115 "Cmn, còn vì được cưng chiều mà sinh hư."

Chúc Dạ Ngọc

19.08.2022 🎂

Ngày thường, camera trong lớp học luôn được mở, nhưng thời gian giám sát không có nhiều, nói chung chỉ khi nào có chuyện bất bình thường nào đó xảy ra thì sẽ được check.

Lúc này đây cũng vậy, cũng may cam vẫn được mở không có tắt, có gian lận hay không thì check cam sẽ được sáng tỏ.

Nhưng mà Đường Lê không có gian lận, ngược lại Tống Đào ở một bên lén cầm điện thoại tìm đáp án thì bị ghi lại rõ ràng.

Giám thị nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên cười lớn hay cười thầm.

Thầy đưa tay vỗ vỗ bả vai Tống Đào, liên tiếp 2 cái, cái sau mạnh hơn cái trước, suýt chút nữa khiến cho cậu ngã chổng vó xuống đất

Đương nhiên không phải do sức mạnh cánh tay của giám thị, mà do chính Tống Đào tự dọa mình sợ.

"Có phải không nhỉ, cậu là Tống Đào của đội bóng chuyền đúng không? Hôm nay tôi còn tưởng mình bắt trượt người, ngược lại hóa ra tôi hiểu nhầm Đường Lê, ngược lại bắt được một con cá lọt lưới này."

"Không phải vậy đâu thầy ơi, thầy nghe em chém gió, à không thầy nghe em giải thích. Em đúng là có định chép, nhưng em còn chưa kịp làm gì, em bị oan mà.."

Tống Đào cảm thấy mình quá xui xẻo, nếu gian lận thành công mà bị bắt thì cậu nhận, nhưng ngay cả đáp án cũng chưa kịp nhìn thấy đã bị bắt ngay tại chỗ.

Cậu ta thực sự xui xẻo.

"Thầy xem, chúng ta có thể thương lượng một chút được không? Thực ra hành động của em vẫn chưa thành công, thầy có thể hay không giơ tay đánh khẽ, phê bình giáo dục hoặc viết cái kiểm điểm gì đó, không có xử phạt... được không?"

Lúc này Đường Lê và Tống Đào bị giáo viên giám thị gọi đến hành lang, nói chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến thí sinh trong phòng thi.

"Giơ tay đánh khẽ sao? Lời này anh đi mà nói với giáo viên chủ nhiệm rằng tôi không thể làm chủ. "

Thầy giật tay áo, cũng không vì lời Tống Đào nói mà thái độ có chút buông lỏng.

Mà Đường Lê thuộc loại không gian lận, nhưng có ảnh hưởng đến kỷ luật phòng thi.

Giáo viên giám thị tùy tiện phê bình giáo dục vài câu rồi thả cô về lớp.

Trong buổi thi đầu tiên môn ngữ văn xảy ra sự kiện "ô long", sau đó đến môn toán học thì diễn ra hết sức thuận lợi.

Những đề này đối với Đường Lê mà nói cũng không khó, ngoại trừ ngữ văn dùng nhiều thời gian hơn một chút ra, toán học trên cơ bản nửa giờ cô có thể giải quyết xong.

Đường Lê sau khi làm xong kiểm tra lại một lần nữa, thấy không có vấn đề gì, vừa chuẩn bị đứng dậy, thì giám thị phía trước ngước mắt lên nhìn lại.

"Không thể đi vệ sinh sau 30 phút bắt đầu làm bài."

Thầy còn cho rằng Đường Lê muốn đi ra ngoài để làm điều mờ ám gì đó, cho nên nói rào trước một bước.

Đường Lê đối với chuyện này cũng không thèm để ý, dù sao mỗi lần thi lúc trước của cô đều làm cho người ta có ấn tượng không tốt lắm.

Cô đứng dậy cầm bài thi, bước lên bục giảng đặt bài thi trước mặt giáo viên giám thị.

"Vậy thì, nộp bài trước có thể đi ra ngoài chứ?"

Đường Lê nói xong lời này cũng không đợi đối phương phản ứng gì liền đút tay vào túi quần chậm rãi đi ra ngoài phòng học.

Giáo viên trông thi hôm nay là một giáo viên trẻ dạy toán lớp 5, tuy rằng anh chưa từng dạy Đường Lê. nhưng anh ít nhiều có ấn tượng.

Tất nhiên, là ấn tượng không tốt.

Thấy Đường Lê nộp bài trước đi ra ngoài cũng không ngăn cản, chỉ nghĩ nếu cô tiếp tục ở lại cũng không làm được gì, không chừng còn có thể quấy rầy thí sinh khác làm bài, nên để cho cô đi.

Anh nghĩ như vậy, nhưng khi anh chuẩn bị đem bài thi của Đường Lê đặt ở vị trí góc trên bên phải.

Không chú ý lắm, vốn tưởng rằng tờ giấy sẽ đầy khoảng trắng thì lại được lấp đầy bởi những con chữ.

Anh sửng sốt, theo bản năng cầm lấy bài thi xem câu trả lời.

Anh vừa nhìn vừa kinh ngạc vừa suy tư, đến lúc thi xong vẫn còn ngồi trên bục giảng cầm đề thi không kịp phản ứng.

"Hà lão sư? Thầy Hà? "

Giáo viên giám thị khác ở một bên cất thẻ, chuẩn bị gọi người đàn ông cùng nhau đến căng tin ăn trưa.

Kết quả phát hiện không biết tại sao, ngay từ đầu anh đã ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, kêu vài câu cũng không có phản ứng gì.

"Thầy Hà, bài thi kia của thầy nên được bỏ vào bao niêm phong rồi."

"Không phải, cô Lưu, cô có thể đánh tôi một cái được không? Để xem tôi có còn nằm mơ không. "

"...... có chuyện gì với anh vậy? Cái gì không mơ? "

Thấy anh nói chuyện mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, cô đi tới cúi đầu nhìn thoáng qua bài thi trong tay anh.

"Đây không phải là bài thi của Đường Lê sao? Hóa ra từ lúc vừa rồi thầy vẫn nhìn chằm chằm bài thi của em ấy hả? Bài kiểm tra có gì đẹp, cho dù có chữ viết không phải cũng là viết bừa hay sao...?! "

Cô vừa dứt lời, cẩn thận liếc nhìn phần lời giải bên trên thì ngẩn ra.

Cả người đều ngạc nhiên tại chỗ.

Hai người theo bản năng nhìn nhau, đồng dạng đều ở trong mắt đối phương thấy được bộ dáng khiếp sợ của mình.

Người thứ hai trầm mặc một lúc lâu, sau khi nhiều lần xác nhận trên tay đối phương đang cầm bài thi Đường Lê.

Cô dừng lại, và sau đó nói tiếp.

"...... nếu không thầy cũng đánh tôi một cái đi. "

"Tôi cảm thấy nếu không phải thầy đang nằm mơ thì chính là tôi đang nằm mơ."

"......"

Đường Lê cũng không biết mình nộp bài trước khiến cho hai giáo viên giám thị "oanh thương lẫn nhau", cô cố gắng cũng đã làm bài xong.

Mà không ngờ khi cô vừa ra khỏi lớp học, đi đến cầu thang góc liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hình như cậu ta ở chỗ này chờ một hồi, sau khi nghe được tiếng bước chân theo bản năng ngước mắt nhìn lại.

"A Đường."

"Thôi nào, anh tới đây từ khi nào vậy? Tôi đã đi ra sau nửa giờ hoặc lâu hơn, tôi nghĩ rằng tôi đã đủ nhanh, anh cũng quá thần tốc đi? "

"Không có, tôi cũng vừa mới tới."

Lúc này tất cả mọi người đều đang thi, hành lang trên dưới đều không có người.

Tề Diệp cũng không e dè như thường lệ, to gan tiến lên nắm lấy tay Đường Lê.

"Chúng ta đi căng tin trước đi, bọn Cẩu Tầm cũng đã sớm qua rồi."

Mặc dù biết mọi người căn bản không làm được bài, đợi đến giờ nộp bài thi mới ra khỏi phòng thi.

Nhưng Đường Lê lại cảm thấy giống như lại trở về ngày trước cùng bọn họ buông thả, lúc ấy cô cũng không viết gì vào giấy, cứ như vậy mà nộp bài rồi đến thẳng căng tin.

"Làm sao vậy?"

"...... không có, chỉ là cảm thấy hiện tại đi căng tin cùng bọn họ hội họp, cảm giác cái thành tựu nộp bài sớm sẽ không còn. "

"......"

ở căng tin chừng mười giờ là có thể nấu cơm, đợi đến khi bọn Đường Lê đi qua, bọn họ trương hiểu hổ đã giúp đỡ chuẩn bị trước.

Cẩu Tầm và Tề Diệp thi ở lầu hai, mà Đường Lê và trương hiểu hổ ở lầu một.

trương hiểu hổ đang thi ở lớp 2.

Lớp 2 vừa vặn ở gần vị trí cửa hành lang.

Lúc ấy cậu đi ra sớm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đường Lê cùng Tống Đào bị giám khảo lão sư gọi ra ngoài.

"Anh Lê, sáng nay anh làm bài có được không? Sao lại bị giám thị gọi ra ngoài, cháu trai Tống Đào kia hình như cũng ở đó. "

Không đề cập đến cái này còn tốt, vừa nhắc tới Đường Lê này liền một bụng tức giận.

Cô thật vất vả mới nghiêm túc thi một lần, kết quả nửa đường còn xảy ra một "ô long" như vậy.

"Cmn, không có gì. Giáo viên giám thị nghĩ rằng tôi mang theo điện thoại di động, kết quả cuối cùng check cam mới phát hiện ra rằng Tống Đào mang theo điện thoại di động. Dù sao cũng không phải việc to tát gì, không cần để ý. "

Đường Lê vừa nói vừa đem miếng thịt cá được lọc xương bỏ vào trong khay cơm của Tề Diệp.

Thiếu niên cũng nhặt sườn cô thích ăn mà đặt vào khay bên bên kia.

Nghe Đường Lê nói như vậy thì dừng một chút, vẻ mặt có chút nặng nề.

"Vậy thầy giáo kia xin lỗi em không?"

"Hả? Xin lỗi? "

Đường Lê đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, cẩn thận nhớ lại.

"Không có xin lỗi, dù sao mặc dù tôi không mang theo điện thoại di động, nhưng cũng coi như quấy rầy trật tự phòng thi. chỉ đơn giản là chỉ trích tôi một vài từ rồi để tôi trở lại. "

Một cú đạp kia của cô cũng không tính là nhẹ, nếu không phải Tống Đào ngồi yên, phỏng chừng nó có thể làm cả người cả ghế của cậu ngã xuống đất.

Tề Diệp mím môi mỏng lại, cũng không vì lời giải thích của Đường Lê mà thoải mái được bao nhiêu.

Anh không thích những người khác hiểu lầm cô, anh không thích nó.

Bởi vì nó.

Sau buổi thi, thậm chí đến lúc tan học, thậm chí đến lúc tan học, mặt anh vẫn còn đen xì.

Đường Lê dù có thô thần kinh thế nào cũng phải phát hiện ra được, lúc này vừa tan học, cô đẩy xe đạp tới.

Nhìn bộ dạng thiếu niên đứng tại chỗ, mặt mày rũ xuống, tiến lên kéo anh đến trước mặt.

"Hôm nay anh bị sao vậy?" Tại sao từ giữa trưa vẫn luôn rầu rĩ không vui? Hả? "

Tề Diệp dừng một chút, kỳ thật anh không muốn nói, nói ra rồi lại cảm thấy có chút tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi.

Thế nhưng vì Đường Lê đã phát hiện, anh mím môi, trầm giọng mở miệng.

"Tôi vẫn có chút tức giận, tôi không thích người khác hiểu lầm em."

Thiếu niên bất thình lình nói một câu như vậy.

Làm cho Đường Lê sửng sốt, chậm lại một hồi mới hiểu được đối phương nói hiểu lầm này là có ý gì.

"À, anh nói chuyện sáng nay hả, anh vì chuyện nhỏ này mà mất hứng một ngày?"

Cô hỏi lời này không có ý tứ gì khác, chỉ là đơn thuần nghi hoặc xen lẫn kinh ngạc.

Dù sao theo cô, loại chuyện nhỏ này căn bản không cần phải nhớ kỹ, không nghĩ tới Tề Diệp có thể bởi vì chuyện này mà không vui lâu như vậy.

Đường Lê bị hiểu lầm làm trong lòng Tề Diệp vốn rất khó chịu, ấy vậy mà hết lần này tới lần khác đối phương còn bày ra một thái độ không cho là đúng.

Anh càng tức vừa ủy khuất.

"Cái gì gọi là chút chuyện nhỏ này? Rõ ràng em không làm gì, kết quả bị nhầm lẫn với gian lận, đây có phải là chuyện nhỏ không? "

"Không phải, không phải sau đó đã được làm sáng tỏ rồi sao? Cũng không có ảnh hưởng gì cả. "

Đường Lê không rõ vì lí do gì mà đối phương có phản ứng lớn như vậy, có chút không hiểu, giơ tay lên gãi gãi hai gò má.

"Hơn nữa muốn nói xui xẻo cũng là cháu trai Tống Đào kìa, ha ha, anh không biết đâu, cậu ta vừa mới lấy điện thoại di động ra còn chưa kịp chép, kết quả đã bị giám thì bắt được, còn ghi kỷ luật..."

"Đó là chuyện của cậu ta không liên quan đến tôi, tôi chỉ quan tâm chuyện của em, để ý cảm nhận của em."

Đường Lê còn chưa kịp nói xong, thiếu niên liền lạnh giọng cắt ngang lời cô.

"Đường Lê, đây không phải là chuyện nhỏ. Lần này mặc dù đã được thanh minh, nhưng nếu lần sau lại xuất hiện tình huống này, nhỡ may giám thị vừa vặn không mở cam được thì sao? Làm thế nào để em giải thích đây? "

"...... nào có gì lần sau lỡ may, anh đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề. Không phải là tôi đang yên đang lành, không có gì sao? "

Cô tưởng tượng lúc trước khi ôn nhu dỗ dành Tề Diệp, để cho qua chuyện này.

Đường Lê nghĩ như vậy, vừa đưa tay đi qua chuẩn bị ôm anh, trấn an tinh thần.

Nhưng hôm nay thiếu niên lại hiếm có cố chấp.

Anh không muốn cứ như vậy mà quên đi, muốn đem chuyện này nói rõ ràng.

"Đường Lê, kỳ thật không chỉ là chuyện này, lúc trước cũng có rất nhiều tình huống tương tự như hôm nay. Em có thể không quan tâm đến những người khác hiểu lầm mình, phỉ báng mình, không quan tâm những gì người khác nghĩ về mình, nhưng tôi quan tâm. "

Tề Diệp cắn cắn môi, hơi bình phục cảm xúc đem suy nghĩ trong lòng mình cùng bàn phó ra.

"Tôi chính là không thích, không thích bộ dáng không sao cả của em. Tôi càng không thích khi bọn họ hiểu lầm em như vậy, còn ỷ vào việc em tâm lớn không quản, ngay cả một lời xin lỗi cũng không có. Tôi không thích nó. "

Người mình để trong lòng bị đối xử bởi những người không thích cô như vậy.

Anh không thích nó.

Bình thường khi Tề Diệp lặp đi lặp lại vài lần, đều thể hiện anh có chấp niệm rất sâu.

Đường Lê cũng không nghĩ tới chuyện như vậy sẽ làm cho Tề Diệp khó chịu đến mức này, thật ra cô cũng biết mình có rất nhiều lúc luôn cảm thấy vấn đề không lớn, chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Cũng không phải cô là quả hồng mềm không có suy nghĩ, chủ yếu là do cô là người từ nhỏ đến lớn thật sự rất ít khi để ý thứ gì, phần lớn mọi việc cô đều không quan tâm.

Nhưng điều mà cô không nghĩ tới chính là những chuyện nhỏ nhặt này cô không để ở trong lòng, thế nhưng Tề Diệp lại để ý như vậy.

Thậm chí so với lúc mình bị hiểu lầm còn khó chịu hơn.

Đường Lê đột nhiên cảm thấy trong lòng có cái gì đó đang ùng ục bốc lên bọt khí, nhưng nói không nên lời đó là cảm giác gì.

Cô được Đường Hoa nuôi lớn, ba cô dù tốt như thế nào đi chăng nữa cũng không thay thế được vị trí của mẹ cô.

Tính tình Đường Lê rất giống ba, nhiều lúc có chuyện gì đó không vừa lòng, nhưng cũng rất rộng lượng.

Ban đầu cô cũng cảm thấy một số người trong số họ nói quá nhiều. Hồi còn học mẫu giáo và tiểu học, khi nhà trường tổ chức một cuộc họp phụ huynh, bình thường người đến họp đều là ba mẹ, chỉ có Đường Lê vĩnh viễn đều là ông bà ngoại.

Trẻ con thường hay thật thà, sẽ nói cô không có ba mẹ gì đó.

Đường Lê lúc đầu cũng rất tức giận, thậm chí có một lần còn động thủ.

Đường Hoa cũng không có phạt gì cô, chỉ là khuyên cô đừng quá để ý đến ý kiến của người khác.

Ông nói mẹ dùng mạng đổi lấy cô, đó là điều quý giá trên đời này.

Người khác có nói gì thì kệ họ, đây là một thực tế không thể thay đổi, ông nói rằng mẹ yêu cô nhiều hơn cuộc sống của chính mình, nhiêu đó là đủ.

Có thể là bởi vì lời an ủi này mà sau đó Đường Lê không còn có mâu thuẫn gì với người khác nữa.

Cô cảm thấy miệng của người khác mọc trên cơ thể của người khác, cô cũng không quản được.

Những gì họ nói đều không phải là sự thật, vậy nên không cần phải quan tâm làm gì cả.

Sau đó, dần dần Đường Lê học được cách áp chế bằng vũ lực, cho dù người khác khó chịu như thế nào thì cũng không dám nói cái gì trước mặt cô.

Cho dù bọn họ lén lút nói xấu sau lưng cái gì, chỉ cần không truyền đến tai, cô sẽ không cảm thấy sao cả

Lấy chuyện sáng nay bị cho là gian lận mà nói, Đường Lê cũng không cảm thấy có cái gì phải buồn lòng.

Dù sao cô làm cho người ta có ấn tượng như vậy, nếu không bị hoài nghi mới là kỳ quái.

Đường Lê nghĩ tới đây, theo bản năng muốn mở miệng giải thích.

Nói trước đây cô từng có tiền án, giáo viên hoài nghi là hợp lý, không có gì to tát.

Chỉ là khi cô há miệng.

Nhìn đuôi mắt phiếm hồng của thiếu niên, trong lúc nhất thời cái gì cũng nói không nên lời.

Hai người cứ đứng mặt đối mặt như vậy, một lúc lâu sau, Đường Lê lúc này mới mở miệng phá vỡ sự yên lặng này.

"...... À ừ, nếu không tôi liền trở về ấn đầu giám thị bảo thầy cúi đầu xin lỗi tôi? "

"Nếu em làm như vậy, sẽ thêm tội đánh đập giáo viên."

"...... vậy làm thế nào để anh giải quyết cơn giận? "

Tề Diệp đang tức giận ngay lập tức nở nụ cười, ban đầu là muốn cho Đường Lê mình nghĩ rõ ràng.

Nhưng kết quả cô lại cho rằng mình tức giận, muốn mình bớt giận mà thôi.

"Tôi không tức giận, tôi chỉ là tức giận thay em."

Tề Diệp cố gắng nói đơn giản dễ hiểu một chút.

Vẻ mặt của anh cũng rất nghiêm túc, hy vọng Đường Lê nghe vào.

"Tôi chỉ hy vọng sau này khi xảy ra những chuyện này em nên để ý một chút, đừng có cái gì cũng không sao cả. Em có thể không quan tâm, nhưng đừng dễ tính như vậy. Bằng không những người đó sẽ trở nên được nước làm tới, được một tấc tiến một thước. "

Nói đến một nửa, Tề Diệp phát hiện Đường Lê vẫn nhìn chăm chú vào mình.

Đôi mắt trong suốt, tầm mắt lại nóng rực.

"Em, em nhìn tôi như vậy làm gì? Vừa rồi tôi nói cho em một tràng dài như vậy, em, rốt cuộc em có nghe vào hay không? "

"Không có gì, tôi nghe xong nửa ngày còn chưa hiểu, hiện tại xem như thật sự đã rõ."

Đường Lê vừa nói vừa đi về phía Tề Diệp, cho đến khi hai người cúi đầu một chút là có thể chạm vào, lúc này cô mới dừng lại.

Cô ngước mắt lên, nhìn lông mi của thiếu niên bởi vì căng thẳng mà run rẩy.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, hô hấp cũng quấn quýt cùng một chỗ.

Tim Tề Diệp đập rất mạnh, theo bản năng muốn cúi đầu tránh tầm mắt Đường Lê.

Đường Lê trước một bước đưa tay giữ chặt gáy của anh, không cho anh "loạn".

"Tề Diệp, hóa ra trong mắt anh tôi chính là người không biết giận, đối với ai cũng tốt, ai có đắc tội tôi đều không sao cả, người tốt?"

"Còn cái gì mà người đó sẽ trở nên được nước làm tới, được một tấc tiến một thước..."

"Cmn, anh suốt ngày nghĩ linh tình gì đó? Nếu thật sự có người dám đu mũi lên mặt tôi như vậy, cũng chỉ có anh thôi. "

Đường Lê nói đến đây một hồi, đưa tay cố ý xoa xoa vành tai đỏ bừng của anh.

Cho đến khi hài lòng nhìn thấy thân thể anh run lên, hô hấp đã loạn, trong lòng lúc này mới hơi bình phục lại tâm trạng.

"Chỉ có anh, càng ngày càng được nước làm tới, được một tấc tiến một thước. Cậy sắc hành hung..."

Nói đến đây Đường Lê dừng lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, hạ thấp giọng lại gần một chút.

nghiến răng nghiến lợi bổ sung.

"Cmn, còn vì được cưng chiều mà sinh hư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro