Chương 116 Hài hước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116 hài hước

Trúc Dạ Ngọc

23.08.22

Ngày thi vừa vặn diễn ra vào thứ 6, mọi người sau khi thi xong có thể nghỉ ngơi thư giãn vào 2 ngày cuối tuần.

Lúc trước Đường Lê đã đồng ý dẫn Tề Diệp đến công viên giải trí chơi, vốn định cuối tuần trước đi, chỉ là Tề Diệp lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy kỳ thi tuần này của cô, cho nên hoãn lại đến bây giờ.

Có vẻ là Tằng Quế Lan thứ tư tuần sau trở về, mấy ngày nay trong nhà vẫn chỉ có một mình Đường Lê.

Hôm nay cô thi cử nguyên một ngày, vốn có rất ít người nghiêm túc làm hết tất cả các câu hỏi.

Sau khi làm bài xong, cả người cũng mệt mỏi. Vừa vào phòng, cô trực tiếp ném cặp sách, cầm máy chơi game nằm lên sofa chơi.

Thế nhưng vừa mở máy lên chưa được bao lâu, điện thoại trên mặt bàn đã rung lên.

Cô không bỏ máy chơi game xuống, chỉ liếc mắt qua.

Là một thông báo đẩy.

Đường Lê dừng một chút, vốn chỉ tùy ý nhìn qua, nhưng khi nhìn thấy 4 chữ "Cặp đôi đề cử" phía trên, cô chợt dừng lại động tác trên tay.

Mặc dù cô đã đặt trước vé vào cửa vào ngày mai, cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, chợt phát hiện hình như mình ngoại trừ nó ra thì không có chuẩn bị thêm gì khác.

Với cô thì thế nào cũng được, mặc dù cô cũng chưa đến những nơi này chơi, nhưng Tề Diệp thì khác.

Đầu tiên, chưa nói đến đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cả hai nên được coi trọng, thực ra trước đây khi ở thị trấn nhỏ Hoài Hà kia cũng chẳng có chỗ nào để chơi, càng không nói đến công viên này nọ.

Nghĩ đến đây, Đường Lê để máy chơi game đặt lên bàn trà, cầm lấy điện thoại chạm vào thông báo đẩy.

Khi cô mua vé online đã chú ý đến rồi, không ngờ còn trùng hợp đến mức nó lại hiện lên vào đêm trước ngày hẹn.

Vào mỗi tuần tại công viên giải trí này đều có rất nhiều cặp đôi và phụ huynh dẫn con đi chơi, nguyên nhân vì nơi đây được trang bị đầy đủ nhiều trò chơi thú vị.

Không chỉ có vậy, công viên còn tổ chức các hoạt động vào cuối tuần.

Thành phố Nam thành mặc dù không giáp biển, nhưng nơi đây có rất nhiều hồ, được mệnh danh là "Thành phố ngàn hồ."

Nơi có hồ là nơi thích hợp để chèo thuyền, tổ chức bắn pháo hoa.

Khi pháo hoa nổ trên trời cũng nở rộ trên mặt hồ trong suốt, một cảnh tượng rất đẹp vào ban đêm

Trong sự kiện lần này cũng được tổ chức bên hồ và có bắn pháo hoa

Chỉ là hai hoạt động này không được bao gồm trong tiền vé, nó là hoạt động vào ban đêm sẽ được phụ thu.

Đường Lê lướt xuống, ánh mắt không chớp lấy một cái liền chọn đặt hàng.

Nhìn lại các hoạt động khác, phần lớn đều phải trả tiền riêng.

Nếu đổi lại là người khác thấy có thể ít nhiều sẽ do dự, nhưng mà Đường Lê không thiếu nhất chính là tiền.

Phàm là thứ gì cô cảm thấy không tồi, cô đều không do dự mà chốt đơn.

Cho đến khi cô phản ứng kịp thì đã bất tri bất giác tiêu hết hai ngàn tệ.

"......"

Có vẻ như cô đã mua quá nhiều.

Những hoạt động này không thể chơi hết trong một ngày.

Nhưng đã mua thì không thể không đi.

Mà không đi không chơi thì có vẻ rất lãng phí.

Cô vừa nghĩ vừa đưa tay lên gãi gãi hai gò má, sau đó mới nhớ ra điều gì, vội vàng mở wechat gửi tin nhắn cho Trầm Lộc.

【Lê Lê thượng thảo nguyên: Lão Lộc, ngày mai rảnh không? 】

【Ô Ô Lộc Minh: Rảnh. Có chuyện gì vậy? Có lẽ tôi sắp được mời ăn tối chăng? 】

【Lê Lê thượng thảo nguyên: Vậy em gái cô có rảnh không? Tôi nhớ lớp học năng khiếu của em gái cô dường như vào chiều chủ nhật. Tôi sẽ mua cho cô hai vé đi công viên giải trí để đi chơi một hôm. Thật vất vả mới có kỳ nghỉ, cô dẫn theo em gái cùng nhau thả lỏng thư giãn, thấy thế nào? 】

Người bên kia còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy tin nhắn đối phương lạch cạch đánh một chuỗi dài như vậy.

Cô không phải là một kẻ ngốc.

Đứa thần kinh thô như Đường Lê, có thể nhớ tới có người như cô còn chưa tính, làm sao còn có thể nghĩ đến em gái cô.

【Ô Ô Lộc Minh:... có phải ngày mai cô muốn hẹn hò với Tề Diệp, không cẩn thận mua nhiều không trả được mới nhớ tới tôi? 】

Đối với sự nhạy bén của Trầm Lộc, mặc dù lúc trước đã sớm lĩnh giáo vài lần, nhưng Đường Lê thấy vẫn giật nảy mình.

Cô rất chột dạ "sờ sờ" mũi.

【Lê Lê thượng thảo nguyên: cũng không phải do tôi sợ lãng phí sao? Hơn nữa lúc trước tôi gửi cô chút tiền cô lại không cần, cho nên mới muốn mua vé để mang theo em gái cô đến chơi sao? 】

Đường Lê nói như ruột ngựa, cô thấy Trầm Lộc thiếu tiền, theo bản năng nghĩ đến chính là tiền.

Về cơ bản, tính cách của cô ấy giống ba của mình.

Cũng may là Trầm Lộc biết cô không có ý tứ khác, nếu đổi lại là những người khác phỏng chừng sẽ không cảm kích, chỉ cảm thấy đối phương thay đổi cách để nhục nhã mình.

Sau khi nhìn thấy lời này của Đường Lê, Trầm Lộc thở dài.

【Ô Ô Lộc Minh: Được rồi. 】

【Ô Ô Lộc Minh: Nếu cô đã nói đến chuyện này, tôi cũng không khách khí với cô nữa, công viên giải trí bên kia của các cậu cách Hoài Nam khá xa. Cô mua vé tiện thể thêm tiền xe qua lại cho tôi, những thứ khác cô không cần quan tâm. 】

Đường Lê thấy Trầm Lộc đáp ứng, sợ cô đổi ý, vội vàng chuyển tiền xe qua.

【Lê Lê thượng thảo nguyên: Đã chốt, chúng ta ngày mai chín giờ sáng ở cửa công viên chủ đề không gặp không về. 】

【Ô Ô Lộc Minh: Không gặp không về cái rắm? Hai người hẹn hò liên quan gì đến chúng tôi? Ngày mai chúng ta mỗi nhóm một nơi, xong thì ai về với mẹ người nấy ...]

【Ô Ô Lộc Minh:... ồ, tôi gần như quên mất, cô và tôi không có mẹ. 】

【Lê Lê thượng thảo nguyên:...】

......

Ngày hôm sau hẹn tám giờ ra ngoài, Tề Diệp sáu giờ rưỡi cũng đã rời giường.

Chính xác hơn, anh vì cuộc hẹn hôm nay mà phấn khích đến nỗi gần như không ngủ cả đêm.

Hôm nay trời vừa sáng không bao lâu, anh liền đi vào phòng bếp nấu bữa sáng.

Làm một phần cho Tề Minh và Tần Uyển, đồng thời cũng làm cho Đường Lê một phần rồi mang tới cho cô.

Lúc này lúc này đang là bảy giờ, Đường Lê còn đang ngủ trên giường.

Bởi vì sau khi Tằng Quế Lan đi rồi, buổi sáng không có ai gọi Đường Lê dậy.

Có đôi khi buổi tối chơi muộn, cho dù có đặt đồng hồ, ngày hôm sau cũng không đánh thức được cô.

Cho nên Đường Lê đưa chìa khóa dự phòng cho Tề Diệp, tiện cho mỗi buổi sáng anh tới đây nấu cơm.

Chỉ cần anh tới, cô ngủ sâu đến đâu cũng có thể được gọi dậy đi học.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.

Lúc Tề Diệp đến liền theo bản năng từ bên ngoài nhìn thoáng qua cửa sổ bên kia, phát hiện Đường Lê còn chưa rời giường, lúc này mới nhẹ nhàng mở cửa tiến vào.

Đường Lê tối hôm qua ngủ sớm, cho nên lúc này đã tỉnh, chỉ là còn đang nằm trên giường mà thôi.

Nghe được tiếng chìa khóa chuyển động mở cửa bên ngoài, lông mi khẽ động, cũng biết Tề Diệp tiến vào.

Cô hơi thích ứng với ánh sáng, lúc này mới chậm rãi mở mắt nhìn qua.

Tề Diệp lúc vừa đẩy cửa vào, anh còn định tới gọi Đường Lê dậy. Kết quả vừa vài phòng đã đối diện với tầm mắt của cô, ánh mắt không rõ ràng, bộ dáng buồn ngủ.

Cô nhìn thiếu niên một chút, sau đó chậm rãi ngồi dậy từ trên giường.

"À, xin lỗi, ngủ hơi lố. Tôi đứng lên rửa mặt..."

Đường Lê cho rằng mình lại ngủ quên không nghe thấy chuông báo thức lần nữa, cô duỗi thắt lưng, vén chăn chuẩn bị xuống giường.

Bộ đồ ngủ cô mặc là quần short ngắn tay, không vén chăn thì tốt, vừa nhấc chân thon dài lên liền đột nhiên bạo bạo. "sương" trong không khí.

Không chỉ có thế, bản thân Đường Lê là con gái, chân của cô nhỏ hơn rất nhiều so với các chàng trai khác.

Tề Diệp cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mỗi một lần nhìn thấy bộ dáng "trắng nõn phấn nộn" của cô, vẫn sẽ vô thức đỏ mặt.

"Không, không vội, hiện tại còn sớm, là tôi đến sớm."

Anh lắp ba lắp bắp nói, một tay cuống quýt cầm chăn lên cho Đường Lê ngồi dậy.

"Bây giờ là 7 giờ, tôi có mang cho em bữa sáng, em ăn xong thì ngủ thêm một lát đi."

Đường Lê còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Tề Diệp đem hộp cháo thịt nạc còn nóng hổi ra.

Cô dừng lại, vừa chuẩn bị đưa tay ra đón, đã thấy thiếu niên dùng thìa múc một chút, nhẹ nhàng thổi, sau đó vẻ mặt chờ mong đưa đến bên môi cô.

"......"

Tuy rằng không quen lắm, nhưng Đường Lê nghĩ hôm nay là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò, cô cũng không tiện ngay từ đầu đã quét sạch hứng thú của anh.

Vì thế do dự trong chớp mắt, vẫn là nhận từng ngụm từng ngụm mà thiếu niên đút cho ăn.

"Thế nào? Hương vị có nhạt không? "

"Không có, tôi cảm thấy vừa miệng."

Tề Diệp cong khóe môi cười ôn hòa, thấy khóe miệng Đường Lê dính chút, anh cực kỳ tự nhiên đưa tay dùng ngón tay lau đi cho cô.

Lúc anh đến gần, Đường Lê lúc này mới nhìn thấy khoảng xanh đen chỗ bọng mắt của anh

"Tối hôm qua anh có ngủ ngon không?"

"...... ừm. "

Tề Diệp ậm ừ cho qua, bởi vì quá hưng phấn cho nên không ngủ được, chỉ nhẹ giọng đáp như vậy, tiếp tục thổi cháo đưa đến bên môi Đường Lê.

Thật ra cô đã hơi no, nhưng vẫn ăn sạch sẽ toàn bộ chút còn lại.

Đường Lê sờ sờ cái bụng nhỏ hơi phồng lên, đang chuẩn bị xuống giường đi rửa mặt.

Vừa đi tới cửa mới nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói với Tề Diệp.

"Đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết. Tối hôm qua lúc tôi mua vé thuận tiện mua luôn cho Trầm Lộc và em gái cô ấy, anh còn nhớ không, Trầm Lộc ở Nhất trung Hoài Nam. "

"Ngày thường phần lớn thời gian, cô ấy đều làm việc bán partime, gần đây thật vất vả mới được rảnh, cho nên tôi mua luôn cho hai người bọn họ. cũng không phải việc lớn gì, chỉ là sợ đến lúc đó anh gặp mặt lại suy nghĩ nhiều, nên nói trước cho anh một tiếng. "

Thật ra Tề Diệp đối với Trầm Lộc không có ý kiến gì, ngược lại anh còn rất thưởng thức đối phương.

Cùng tuổi với mình, cha mẹ cũng không còn, chỉ còn lại bà ngoại, hơn nữa còn ở nông thôn.

Một mình cô ấy phải đi học, phải làm việc bán thời gian và chăm sóc em gái, đều dễ dàng gì.

Trước đây sở dĩ anh không muốn Đường Lê tiếp xúc quá gần với Trầm Lộc, vì cho rằng đường Đường Lê thích cô, vậy nên anh coi cô như tình địch, rất chán ghét cô.

Hiện giờ hiểu lầm đã được giải trừ, Tề Diệp càng sẽ không để ý.

"Được, vậy lát nữa chúng ta sẽ đi gặp cô ấy sao?"

"Không cần, chúng ta mỗi người một nhóm đều không can thiệp lẫn nhau. anh hỏi cái này để làm gì? "

"Không, chỉ là cảm thấy nếu đã mua vé cùng, tôi còn cho rằng cũng sẽ cùng nhau đi chơi..."

"Vậy thật đúng là rất đáng tiếc."

Lúc anh nói lời này trong lòng mừng thầm, nhưng bề ngoài lại không biểu hiện quá rõ ràng, thậm chí còn lộ ra chút tiếc nuối.

Tề Diệp sở dĩ hỏi như vậy cũng không phải thật sự muốn cùng Trầm Lộc gặp mặt gì đó, tuy rằng anh đối với Trầm Lộc không có ý kiến gì, nhưng hôm nay đối với anh là một ngày rất đặc biệt.

Đây là lần đầu tiên anh và Đường Lê hẹn hò, anh không hy vọng có người khác xen ngang.

Anh sợ Đường Lê nghĩ nếu có nhiều người cùng nhau chơi sẽ náo nhiệt hơn, nên gọi hai chị em Trầm Lộc lên.

Nghe được câu trả lời này của Đường Lê, Tề Diệp trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà một giây sau, Đường Lê phun đám bọt trong miệng ra, từ chỗ bồn rửa mặt thò đầu ra nhìn lại.

"Thế nào? Có phải anh muốn gọi cô ấy đi chơi với chúng mình phải không? "

Đường Lê không biết trong lòng Tề Diệp đang suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng anh thật sự cảm thấy tiếc nuối.

"Tối hôm qua tôi cũng nói với Trầm Lộc như vậy, kết quả cô ấy nói nếu cô tới anh sẽ mất hứng. Nếu anh không phiền, bây giờ tôi cũng có thể gọi điện thoại cho họ, công viên mà, càng nhiều người càng vui. "

Thấy sắc mặt thiếu niên chợt trầm xuống.

Bàn tay Đường Lê cầm bàn chải đánh răng dừng lại, biết mình nói sai, vì thế yên lặng thu hồi tầm mắt.

Sau đó một lúc lâu, bởi vì không nghe thấy thêm động tĩnh gì.

Cô lại đem tay kéo ở bên cửa cẩn thận khép vào, chỉ lộ ra một đôi mắt màu trà.

"À..."

"Nếu anh thật sự không ngại, anh có thể đồng ý sao? Tôi có thể thông báo cho họ ngay lập tức. "

Đường Lê vừa dứt lời, một cái gối đầu trực tiếp được ném tới cửa phòng ngủ của cô.

Cô nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người tránh được cuộc tấn công bất ngờ này.

"Không phải, không phải anh nói muốn chơi cùng sao?"

"Tôi, tôi cũng không thể phản đối? Tôi chỉ khách sáo một chút, ai ngờ em lại làm thật? Này, đồ khốn! Em có cố ý đúng không? "

"Có phải em còn thích cô ấy đúng không, em cố ý, rõ ràng là cố ý mà! Em rõ ràng biết tôi chờ mong ngày này như vậy, tối hôm qua tôi cũng không ngủ ngon giấc, kết quả em còn chọc giận tôi? Thằng khốn! "

Tề Diệp cầm gối muốn ném qua thêm một lần nữa, Đường Lê nhìn thấy vội vàng ba bốn bước tiến lên ôm lấy anh.

"Không có không có, tôi không có, vừa rồi là tôi nói giỡn, anh đừng tức giận, đừng tức giận."

Thiếu niên bị Đường Lê nhấn gáy vào trong ngực, tay kia vỗ lưng dịu dàng trấn an.

Thật ra Đường Lê không phải nói giỡn, cô thật sự cho rằng Tề Diệp không ngại.

Kết quả nào ngờ người này cậy mình không thể làm gì anh, cao hứng liền cao hứng, còn nhất định phải giả vờ. Cô nào có hiểu được anh rốt cuộc có để ý hay không.

Tuy nhiên những thứ này cô cũng không nói ra, sợ phản tác dụng, chỉ đành bắt được cái cớ như vậy thuận theo trấn an.

"Ai bảo anh lúc trước rõ ràng nghe xong rất vui còn làm bộ làm bộ tiếc nuối, tôi đây là muốn chọc anh thêm một lần nữa. Anh không có khiếu hài hước nào hết..."

Một lúc lâu sau, Tề Diệp hơi hồi lại cảm xúc, lúc này mới trầm giọng mở miệng.

"...... Đường Lê. "

"Ừ?"

"Em có cảm thấy mình hài hước không?"

"......"

----------------------

Chúc mừng 111k lượt đọc 🎉🎉🎉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro