Chương 10: Sao ngươi có thể chạm vào hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hàn Cố trừng mắt nhìn Tần Mộ Ca.

Diệp Hàn Cố: "Tần Mộ Ca, ngươi làm gì vậy?"

Sau khi quát Tần Mộ Ca, hắn cúi đầu nhìn Lăng Hành Tri. Thấy sắc mặt y tái nhợt liền có chút lo lắng.

Diệp Hàn Cố: "Ngươi không sao chứ?"

Nghe thấy Diệp Hàn Cố quan tâm đến mình, Lăng Hành Tri tựa hồ mới hồi thần lại. Lập tức từ trong lòng Diệp Hàn Cố đứng dậy, hèn mọn hướng Tần Mộ Ca tạ lỗi, sau đó quay đầu hướng Diệp Hàn Cố xin lỗi.

Lăng Hành Tri: "Đại sư huynh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta mạo phạm."

Diệp Hàn Cố: "..."

Hắn bối rối rồi, Lăng Hành Tri làm sai cái gì mà phải xin lỗi? Thật vô lý!

Thấy y vẫn cúi xuống xin lỗi, Diệp Hàn Cố liền đưa tay ra ngăn cản.

Diệp Hàn Cố: "Ngươi không làm gì sai tại sao phải xin lỗi? Có xin lỗi cũng là bọn họ xin lỗi ngươi."

Tần Mộ Ca: "Xin lỗi?"

Tần Mộ Cs có chút ngơ ngác trước lời nói của Diệp Hàn Cố, một hồi lâu không phản ứng lại. Vừa hồi thần liền nghe Diệp Hàn Cố muốn mình xin lỗi một đệ ngoại môn. 

Y đường đường là thiếu tông chủ Thiẻn Da Kiếm Tông làm sao có thể nhịn xuống.

Liền bước lên trước, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lăng Hành Tri.

Tần Mộ Ca: "Ngươi bảo ta đường đường thiếu tông chủ xin lỗi một đệ tử ngoại môn?"

Ha, cho nên gia hỏa này là đang ỷ vào thân phận của mình à.

Diệp Hàn Cố buông Lăng Hành Tri, quay sang phía Tần Mộ Ca.

Diệp Hàn Cố: "Vậy nên hôm nay ngươi là ở trước mặt đại sư huynh, cậy vào thân phận mình là thiếu tông chủ mà ức hiếp người?"

Diệp Hàn Cố xinh đẹp là một chuyện. Nhưng khi hắn tức giận, khí thế toàn thân đã thu liễm liền lộ ra, ngay cả Tần Mộ Ca cũng cảm thấy áp lực.

Đi theo Tần Mộ Ca đến gặp Diệp Hàn Cố còn có Liễu Thiên Ti, y cũng cảm nhận được một tầng hàn khí. Đây chính là cao thủ Kim Đan hậu kỳ sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày y mạnh được như thế.

Liễu Thiên Ti: "Chắc hẳn vị này là đại sư huynh của Tần đại ca đúng không? Đều là huynh đệ của nhau, không cần kiếm bạt nổ trương(1) như vậy."

(1) Kiếm bạt nổ trương 剑拔弩张 Tình hình căng thẳng sắp bùng nổ.

Liễu Thiên Ti đứng ra có ý muốn hòa giải.

Diệp Hàn Cố đang bực bội, bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện một người ngắt lời hắn, hắn nghĩ cũng không nghĩ liền trức giận trở lại.

Diệp Hàn Cố: "Ngươi là ai? Chuyện của ta không đến phiên ngươi quản."

Liễu Thiên Ti: "..."

Từ nhỏ đến lớn luôn luôn được sủng ái, một câu nặng lời cũng không ai nói với y. Đây là lần đầu tiên Liễu Thiên Ti trực tiếp đối mặt với sự tức giận tắng trợn như vậy, liền có chút ngơ ngẩn.

Đối phương không trả lời, Diệp Hàn Cố có chút kỳ quái. Quay đầu lại nhìn liền thấy một nam tử mặt tựa trăng sáng đêm rằm, kiều diễm như hoa đầu xuân, mi mục như họa, long lanh như ngậm sóng thu, cả người trên dưới đều toát lên một cổ yêu kiều.

Đây... không phải là Liễu Thiên Ti sao?

Hệ thống 886 rất đúng lúc mà bổ thêm một đao.

886: “Ký chủ thật thông minh, không cần bổn hệ thống giới thiệu cũng có thể nhận ra y.”

Diệp Hàn Cố: "Một chút cũng không vui có được không?"

Trong toàn văn vừa yêu kiều vừa cực phẩm chỉ có thể là cái tên Liễu Thiẻn Ti, nhận không ra mới là kì quái! Vậy nên hắn vừa rồi là hung dữ với Liễu Thiên Ti hả?

Ý thực được điều này, Diệp Hàn Cố lập tức quay sang nhìn Tần Mộ Ca. Quả nhiẻn Tần Mộ Ca đã một mặt phẫn nộ trừng hắn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tần Mộ Ca: “Đại sư huynh, đây là chuyện giữa chúng ta, ngươi việc gì phải tức giận với người khác? Thiên Ti cũng đâu đắc tội gì ngươi.”

Ta nói ta không cố ý, ngươi có tin không?

Bỏ đi, có nói cũng không ai tin!

May là hiện tại chỉ có một Tần Mộ Ca. Tu vi của Tần Mộ Ca sẽ không thể vượt qua hắn trong một thời gian ngắn, hắn chú ý né tránh một chút là tốt rồi.

Diệp Hàn Cố kéo Lăng Hành Tri rời đi.

Diệp Hàn Cố: “Thật là, ăn cơm cũng không thể an tĩnh. Ngươi đi theo ta, chúng ta tìm chỗ khác ăn.”

Tần Mộ Ca cho rằng Diệp Hàn Cố sẽ phản bác mình, nhưng Diệp Hàn Cố lại không làm vậy, còn kéo Lăng Hành Tri rời đi. Nhìn Diệp Hàn Cố cầm lấy cổ tay Lăng Hành Tri, y càng thấy gai mắt, rất muốn xông lên đem hai người tách ra.

Tần Mộ Ca nghĩ cái gì liền làm cái đó,. Xông lên một tay bắt lấy tay Diệp Hàn Cố, một tay bắt lấy tay Lăng Hành Tri cương quyết đem bọn họ tách ra.

Diệp Hàn Cố hoàn toàn không ngờ Tần Mộ Ca sẽ làm như vậy. Bị cương quyết kéo tay ra, hắn có chút ngơ ngác nhìn Tần Mộ Ca.

Diệp Hàn Cố: “Có bệnh?”

Bị Diệp Hàn Cố chất vấn, Tần Mộ Ca mới kịp phản ứng lại việc mình vừa làm? Y cũng không biết bản thân đang làm cái gì.

Tần Mộ Ca: “Ngươi là đại sư huynh của Thiên Da Kiếm Tông. Thời thời khắc khắc đều phải chú ý đến hình tượng của mình, không được làm mất mặt Thiên Da Kiếm Tông.”

Diệp Hàn Cố: “Cho nên.”

Tần Mộ Ca này não có bệnh hả? Hắn lúc nào làm mất mặt Thiên Da Kiếm Tông?”

Tần Mộ Ca: “Nơi đông người lại cùng nam tử lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì?”

Diệp Hàn Cố suýt nữa không thở nỗi.

Diệp Hàn Cố: “Tần Mộ Ca nếu ngươi không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại đi, không ai nói ngươi câm đâu.”

Cái gì gọi là cùng nam tử lôi lôi kéo kéo? Nếu không phải là Tần Mộ Ca đến tìm phiền phức, hơn nữa còn đem theo cả Liễu Thiên Ti, thì hắn đã đem Lăng Hành Tri rời đi.

Sau khi các đệ tử của kiếm tông thấy đại sư huynh và nhị sư huynh sắp cãi nhau, lập tức kéo Liễu Thiên Ti sang một bên.

Liễu Thiên Ti bị kéo sang một bên, có chút mờ mịt. Một vài đệ tử thấy y một mặt mông lung, liền ân cần giải thích với y.

Đệ tử Ất: “Ngươi không cần lo, đây là cách thức ở chung của nhị sư huynh và đại sư huynh. Bọn họ ở cùng một chỗ nếu không cãi nhau thì chính là cãi nhau.”

Đệ tử Giáp: “Bất quá trước kia đều là nhị sư huynh nói mười câu, đại sư huynh cũng không nhất định sẽ nói một câu. Hôm nay đại sư huynh đã nói mấy câu rồi, xem ra đại sư huynh là thật sự tức giận.”

Trương Tú: "Nói tới cũng kỳ quái, trước đây đại sư huynh sẽ không bao giờ tranh cãi với nhị sư huynh. Hôm nay đại sư huynh lại vì một đệ tử ngoại môn mà tức giận với nhị sư huynh. Chẳng lẽ ở giữa phát sinh chuyện gì mà chúng ta không biết?"

Bọn họ đều đến sau một chút, vậy nên không thấy một màn ném người của Tần Mộ Ca.

Liễu Thiên Ti: “Nguyên lai như thế. Nhưng đây cũng là trong khách điếm, nếu hai người bọn họ cứ như vậy, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông chủ. Thế thì không tốt chút nào.”

Liễu Thiên Ti bất động thanh sắc(2) ghi nhớ những thông tin này trong lòng, bộ dạng như một vị thánh phụ đang nghĩ đến chủ quán trọ.

(2) Bất động thanh sắc 不动声色 Thản nhiên, ung dung.

Trương Tú cảm thấy Nhị vương gia nói đúng, nhị sư huynh và đại sư huynh tiếp tục châm phong tương đối(3) như thế này thì sẽ thu hút người đến vây xem. Nàng liếc nhìn Lăng Hành Tri ở bên cạnh, liền đi tới đẩy Lăng Hành Tri ra ngoài.

(3) Châm phong tương đối 针锋相对 Đối chọi gay gắt.

Trương Tú: “Chuyện này đều là do ngươi mà ra, ngươi mau ngăn bọn họ lại đi.”

Lăng Hành Tri đang thầm mong đợi hai đệ tử ưu tú nhất của Thiên Da Kiếm Tông xuất thủ, thốt bất cập phòng(4) bị đẩy ra ngoài, đứng không vững nên đập cả người vào người Diệp Hàn Cố. 

(4) Thốt bất cập phòng 猝不及防 Tình huống xảy ra bất ngờ, đột ngột nên không kịp chuẩn bị.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Trương Tú cũng không ngờ Lăng Hành Tri sẽ trực tiếp đập vào người Diệp Hàn Cố. Ý thức được mình đã gây họa, nàng lập tức trống phía sau người bên cạnh.

Diệp Hàn Cố không hề tức giận, nhưng Tần Mộ Ca nhìn thấy Ling Hành Tri trực tiếp đập vào người Diệp Hàn Cố, liền gấp gáp. Lập tức xông lên đem Diệp Hàn Cố và Lăng Hành Tri tách ra.

Tần Mộ Ca: "Sao ngươi có thể chạm vào hắn, tránh ra cho ta."

Nhìn thấy Tần Mộ Ca còn muốn ra tay, Diệp Hàng Cô vội vàng ngăn cản.

Diệp Hàn Cố: "Tần Mộ Ca, ngươi lại điên cái gì? Mắt ngươi là để trang trí à? Không thấy hắn là bị người đẩy ra ngoài sao?"

Diệp Hàn Cố kéo Lăng Hành Tri ra phía sau mình, tỏ rõ ý muốn bảo vệ y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro