Chương 11: Không nghe lời sẽ nhốt lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hàn Cố bên này nói không được, Tần Mộ Ca bên kia phóng ánh mắt lên người Lăng Hành Tri, hung dữ trừng y. Bộ dạng như thể muốn đem người trừng thủng.

Lăng Hành Tri ngước mắt lên nhìn Diệp Hàn Cố đang đứng trước mặt mình.

Mấy năm nay y đã sớm quen với đủ loại ức hiếp ở Thiên Da Kiếm Tông. Đừng nói đệ tử nội môn, đến ngay cả cùng là đệ tử ngoại môn cũng có thể ức hiếp y.

Từ trước đến giờ chưa có ai giúp Lăng Hành Tri, đây là lần đầu tiên có một người đứng ra che chở cho y, vì y đòi lại công bằng.

Diệp Hàn Cố, ngươi thực sự là một người rất thú vị.

Có ngươi ở đây, Thiên Da Kiếm Tông không còn nhàm chán nữa rồi.

Lăng Hành Tri phía sau Diệp Hàn Cố đứng dậy, rụt rè nhìn Tần Mộ Ca, lời nói ra cũng mang theo sự sợ hãi.

Lăng Hành Tri: "Nhị sư huynh, ngươi đừng tức giận với đại sư huynh, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, thực xin lỗi."

Nói xong lièn quay lại nhìn Diệp Hàn Cố.

Lăng Hành Trii: "Ta bất quá chỉ là một đệ tử ngoại môn, không đáng để đại sư huynh và nhị sư huynh vì ta tranh chấp. Đại sư huynh, ta không sao đâu."

Vãi, Lăng Hành Tri này cũng quá đáng thương rồi! Không phải lỗi của mình mà cũng phải xin lỗi.

Diệp Hàn Cố: "Tất cả đệ tử của Thiên Da Kiếm Tông đều nên được đối xử như nhau. Tần Mộ Ca, ngươi là thiếu tông chủ đáng ra nên rõ điều này nhất. Vậy mà ngươi không những không nhận ra điều này, còn cùng những người khác trợ Trụ vi ngược(1). Thật khiến người thất vọng."

(1) Trợ Trụ vi ngược 助纣为虐  Ám chỉ việc giúp đỡ Trụ vương thi hành bạo chính. Là ẩn dụ cho việc giúp đỡ người xấu làm điều xấu.

Hắn trong sách biết được Tần Mộ Ca rất độc đoán, không ngờ y không chỉ độc đoán mà còn vô lý như vậy. Cũng không biết Tần Lam Dư làm sao yên tâm đem Thiên Da Kiếm Tông giao vào tay y.

Cật táo dược hoàn!(2)

(2) Cật táo dược hoàn 吃枣药丸 Một tiếng lóng trên Internet, thực chất là một câu đồng âm của "sớm muộn gì cũng toang".

Trước đây Tần Mộ Ca căn bản không quan tâm Diệp Hàn Cố nhìn mình ra sao, chỉ cần có thể thắng được Diệp Hàn Cố là tốt rồi. Nhưng hôm nay bị Diệp Hàn Cố đánh giá như vậy, cảm giác đầu tiên của Tần Mộ Ca thế nhưng không phải là tức giận mà là hoang mang.

Y sợ trở thành loại người mà Diệp Hàn Cố ghét.

Tần Mộ Ca: "Ta..."

Tần Mộ Ca vừa định biện giải cho mình, nhưng còn chưa lên tiếng, Liễu Thiên Ti bên cạnh đã đứng dậy.

Y muốn Tần Mộ Ca dẫn mình đến Thiên Da Kiếm Tông, vậy nên phải tranh thủ trong đoạn thời gian này cùng Tần Mộ Ca có quan hệ tốt. Tốt nhất là khiến y đối với mình dục bì bất năng(3).

(3) Dục bì bất năng 欲罢不能 Muốn ngừng mà không được.

Liễu Thiên Ti: "Vị này... đại sư huynh, cũng không phải như ngươi nói. Tần đại ca chỉ là quan tâm ngươi. Ngươi sao có thể nói y như vậy? Ngươi như vậy thật là khiến người đau lòng."

Diệp Hàn Cố vốn muốn tiếp tục chất vấn Tần Mộ Ca. Nhưng thấy Liễu Thiên Ti đứng ra nói đỡ cho y, hắn liền nuốt xuống mấy lời đã đến bên miệng, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Hào quang nhân vật chính của Liễu Thiên Ti ở đâu hắn cũng không muốn chạm vào.

Quên đi, hắn chính là ra ngoài giẫm phải phân chó.

Diệp Hàn Cố không so do, không có nghĩa Lăng Hành Tri bên cạnh không so đo.

Y nhìn Diệp Hàn Cố, lại nhìn Liễu Thiên Ti. Tốt nhất là mình nên bị tiểu bạch kiểm này bắt nạt.

Lăng Hành Tri: "Vị này... công tử ngươi hiểu lầm rồi. Đại sư huynh không phải là tức giận nhị sư huynh. Tất cả đều là Hành Tri sai, các ngươi đừng trách đại sư huynh."

Liễu Thiên Ti: "Tần đại ca và Diệp đại ca là huynh đệ, sao có thể tức giận? Hy vọng có người đừng ở giữa khiêu bát li gián(4)."

(4) Khiêu bát li gián 挑拨离间 Gây xích mích, chia rẻ.

Liễu Thiên Ti nhìn Lăng Hành Tri trước mặt. Xem thái độ và nội dung trò chuyện của bọn họ, người này hẳn là một đệ tử ngoại môn. Loại mà không ai quan tâm đến, như vậy thì y có thể hảo hảo lợi dụng.

Lông mày của Lăng Hành Tri tối sầm lại một chút, xem ra là gặp được đối thủ rồi.

Lăng Hành Tri: "Vị công tử này nói hoàn toàn đúng."

Diệp Hàn Cố: "Được rồi, đến tìm ta làm gì?"

Nghe bọn họ mỗi người một lời, Diệp Hàn Cố cảm thấy răng mình có chút ê. Bất quá hắn vẫn còn thiếu Lăng Hành Tri một ân tình, nên ra tay giúp y một chút. Vạn nhất để y đắc tội Liễu Thiên Ti, sau này khẳng định kết cục sẽ thê thảm.

Nguyên chủ chính là ví dụ tốt nhất.

Hắn vừa nói, Lăng Hành Tri và Liễu Thiên Ti đều dừng lại.

Sau Tần Mộ Ca mới phản ứng lại bọn họ đến tìm Diệp Hàn Cố để bàn về nữ cương thi trăm tuổi, y lập tức đem những vấn đề khác vứt ra sau đầu.

Tần Mộ Ca: “Lúc trước ta dùng phù chú định kiểm tra xem ký ức của nữ cương thi, nhưng ký ức của nàng cứ như sương mù che lấp, một chút vết tích cũng không tìm ra. Ta nghi ngờ nàng là bị cố ý tạo ra rồi vứt đi.”

Diệp Hàn Cố: "Có người đang tạo cương. Ta đêm qua... ừm... nói đến vấn đề này, ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi dẫn theo nhiều người như vậy để đối phó một cuong thi trăm tuổi, nhưng lại suýt nữa toàn quân bị diệt?"

Còn hên, suýt thì nói ra đêm qua mình cũng ở đó.

May là lực chú ý của bọn họ đều đặt trên nữ cương thi và tạo cương, không chú ý đến hắn đột nhiên chuyển chủ đề.

Tần Mộ Ca nhớ lại đêm qua nếu như Diệp Hàn Cố không đến, đừng nói đến cứu người, sợ rằng cuối cùng ngay cả y ở đâu cũng không biết.

Đây là lần đầu tiên Tần Mộ Ca trầm mặc khi đối diện với câu hỏi của Diệp Hàn Cố.

Đợi một lúc Tần Mộ Ca cũng không phản bác, Diệp Hàn Cố có chút khó hiểu. Đây còn là Tần oán hận luôn đối đầu với mình sao? Mình ghét bỏ y như vậy, y cư nhiên cái gì cũng không nói?

Diệp Hàn Cố: "Ngươi..."

Diệp Hàn Cố tính hỏi sau này bọn họ dự định điều tra như thế nào, bản thân hắn chỉ có ba tháng. Nhưng chỉ vừa nói từ 'ngươi', pháp khí truyền tin trên thắt lưng đã lóe lên ánh đỏ.

Đại lão tìm hắn?

Y không phải vừa đi sao?

Hắn có thể tàn nhẫn với Tần Mộ Ca, nhưng lại không dám đắc tội đại lão này.

Diệp Hàn Cố: "Nói sau đi."

Diệp Hàn Cố lập tức quay người đi ra ngoài tìm một góc vắng vẻ, mở ra truyền tin của Đế Trầm Uyên.

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn."

Đế Trầm Uyên: “Ừ.”

Không tự tại thì hãy cứ không tự tại đi. Đứng trước tính mạng thì đây cũng chỉ là một điều nhỏ nhặt, Diệp Hàn Cố tiếp thu câu nói này mà không có chút áp lực nào.

Thật đó!

Đế Trầm Uyên: “Vi sư không ở, Hàn Hàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”

Nghe lời, cả nhà ngươi đều nghe lời.

Diệp Hàn Cố: "Đệ tử cẩn tuân sư mệnh, không dám vượt quá."

Tần Mộ Ca đi ra tìm Diệp Hàn Cố, thấy hắn đứng ở đây, liền bước tới mười phần quen thuộc vỗ vai Diệp Hàn Cố.

Tần Mộ Ca: "Ngươi sao còn ở đây? Chúng ta đã đợi ngươi rất lâu rồi."

Hắn đang nghĩ làm thế nào mới có thể kết thúc truyền tin cùng đại lão, may là Tần Mộ Ca đi tới. Đây đúng thật là một lý do chính đáng.

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, đệ tử và Mộ Ca sư đệ còn có việc. Nếu không còn chuyện gì để nói, đệ tử xin cáo lui trước."

Nói xong không đợi Đế Trầm Uyên trả lời đã ngắt truyền tin.

Đế Trầm Uyên bị ngắt truyền tin, sắc mặt liền tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Đế Trầm Uyên: "Ngươi nói xem, đồ đệ không nghe lời có nên nhốt lại không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro