Chương 9: Hắn trốn không thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Côn Lôn Động Đình, nơi ở của Tinh Hà Phủ Quân.

Tinh Hà Phủ Quân nhìn thấy Đế Trầm Uyên đột nhiên xuất hiện, chiếc thìa đang cầm trên tay chuẩn bị tưới nước liền rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng.

Tinh Hà Phủ Quân: “Đế Trầm Uyên?”

Đế Trầm Uyên ngồi xuống bên cạnh bàn, gật nhẹ đầu.

Tinh Hà Phủ Quân hồi thần, đến ngồi cạnh y.

Tinh Hà Phủ Quân: "Vì cái gì một trăm năm ngươi mới xuất quan?"

Đế Trầm Uyên lạnh lùng nhìn hắn một cái, Tinh Hà Phủ Quân liền tức giận ngậm miệng. Hắn không muốn phủ đệ mà mình không dễ dàng gì mới tu sửa xong lại bị Đế Trầm Uyên một kiếm phá nát.

Tinh Hà Phủ Quân: "A hèm, tru thần kiếm tôn vô sự bất đăng tam bảo điện(1), hôm nay tại sao lại nghĩ tới ngôi miếu nhỏ của ta nha?”

(1) Vô sự bất đăng tam bảo điện 无事不登三宝殿 Đại loại ko có việc thì ko đến gõ cửa. Ý nghĩa ban đầu đề cập đến chánh điện trong chùa dùng để thực hiện các nghi lễ, cầu nguyện, không có việc không thể vào. Sau này, nó được dùng để mô tả những người sẽ không đến thăm trừ khi có việc quan trọng.

Những ngón tay thon dài của Đế Trầm Uyên nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, trên cổ tay xuất hiện một sợi tơ hồng. Tinh Hà Phủ Quân lập tức chấn kinh khi nhìn thấy sợi tơ hồng này.

Tinh Hà Phủ Quân: "Đây là... Thần hôn?"

Tinh Hà Phủ Quân là người duy nhất biết vì sao Đế Trầm Uyên lại bế quan. Vì để tránh cái gọi là thần hôn này, y thậm chí còn buông tay, bỏ xuống đồ đệ bảo bối trong lòng mình.

Không màng tới ai liền bế quan, vậy mà vẫn không tránh được sao?

Đế Trầm Uyên bất khả tri phủ(2), nhẹ gật đầu.

(2) Bất khả trí phủ 不可置否 Không phủ nhận, không thể phủ nhận

Đế Trầm Uyên: “Là hắn.”

Tinh Hà Phủ Quân: “Là ai?”

Tinh Hà Phủ Quân vẫn không thích ứng kiểu nói chuyện nhảy nhót tưng bừng nhất như kí vãng(3) này của y. Nghẹn một lúc mới phản ứng lại, y nói hắn là nói ai.

(3) Nhất như kí vãng 一如既往  Nghĩa là thái độ, hành vi không có sự thay đổi, vẫn như cũ.

Vừa nhận ra Tinh Hà Phủ Quân liền đứng bật dậy khỏi vị trí.

Tinh Hà Phủ Quân: “Là đệ tử bảo bối kia của ngươi?”

Đế Trầm Uyên không phủ nhận, Tinh Hà Phủ Quân liền hít sâu một hơi.

Tinh Hà Phủ Quân: "Đã là đồ đệ bảo bối của ngươi, vậy tại sao ngay từ đầu ngươi lại tự làm khổ mình làm gì? Trực tiếp đem người về nhà kết đạo lữ không phải xong việc sao? Dù sao thì ngươi cũng đã sớm có tâm tư đó với người ta, không phải à?”

Đôi mắt xanh bạc của Đế Trầm Uyên phủ một tầng hàn khí, khí tức áp chế vô thức tỏa ra. Tinh Hà Phủ Quân một trận rùng mình, lập tức giải thích.

Tinh Hà Phủ Quân: "Đừng tức giận, đừng tức giận, là ta tư tưởng bẩn thỉu, suy nghĩ quá nhiều, được không!"

Tinh Hà Phủ Quân: “Ngươi đã biết đối tượng thần hôn là hắn, vậy hiện tại ngươi còn do dự cái gì?”

Đế Trầm Uyên: "Trước khi bế quan, ta giao hắn cho ngươi chiếu cố. Tại sao bây giờ hắn đối với ta xa lạ, thậm chí sợ ta?"

Trong mắt Đế Trầm Uyên không có nhiều thế tục quy củ. Đối với đồ đệ một tay mình nuôi lớn, nếu sinh tâm tư khác cũng không phải chuyện gì quá lớn. Chỉ là lần đại chiến kia đã khiến y thụ thương, lại bị Thiên Đạo lợi dụng cơ hội định xuống thần hôn.

Vì để tránh cái thần hôn chết tiệt đó y lựa chọn bế quan.

Bất quá Đế Trầm Uyên phát hiện, xuất quan mấy ngày nay, đồ đệ vẫn là đồ đệ, nhưng lại không còn là đồ đệ luôn dính lấy y, đồ đệ mềm mại gọi y sư tôn.

Tuy y biểu hiện không để ý, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.

Tinh Hà Phủ Quân: "Hắn mất trí nhớ."

Tinh Hà Phủ Quân nhớ tới, lúc đó người biết chuyện này cũng không nhiều, hoặc đã phi thăng hoặc đều đã chết. Hình như chỉ còn lại hắn là người biết chuyện lúc đó.

Đế Trầm Uyên: "Mất trí nhớ?"

Sau khi y bế quan Hàn Hàn của y đã trải qua những gì? Sao lại mất trí nhớ?

Tinh Hà Phủ Quân rốt cuộc cũng hiểu ra, hôm nay Đế Trầm Uyên không phải đến thăm hảo hữu của mình, mà là đến để tìm hiểu xem sau khi y bế quan chuyện gì đã xảy ra với đồ đệ bảo bối của y.

Tinh Hà Phủ Quân: “Sau khi đồ đệ bảo bối của ngươi biết ngươi bế quan dưỡng thương, hắn liền đi khắp nơi tìm dược cho ngươi. Có một lần hắn rơi vào một bí cảnh thời gian, lúc ta chạy tới người đã bất tỉnh nhân sự. Ta dùng hết các biện pháp hắn cũng không tỉnh lại, cứ như khuyết đi linh hồn. Ta định xông vào địa phủ xem xem người có bị bọn họ giữ lại ở đó không. Kết quả hắn tỉnh lại, chỉ là mất trí nhớ.”

Tinh Hà Phủ Quân: “Sau đó ta thấy hắn trừ việc mất trí nhớ thì không có chuyện gì liền đưa người về lại Thiên Da Kiếm Tông, tưởng rằng nơi quen thuộc sẽ có thể khiến hắn khôi phục ký ức. Bất quá ngươi tìm tới, xem ra một chút hiệu quả cũng không có,”

Đế Trầm Uyên đứng dậy, cho Tinh Hà Phủ Quân một bóng lưng.

Nhìn cái kiểu dùng xong liền vứt đi như thế của y, Tinh Hà Phủ Quân tức đến ngứa răng, rất muốn hắt nước lạnh vào Đế Trầm Uyên.

Tinh Hà Phủ Quân: “Đồ đệ bảo bối của ngươi đã không còn nhớ ngươi, khẳng định sẽ không gả cho ngươi.”

Đế Trầm Uyên: “Hắn trốn không thoát.”

Đế Trầm Uyên ngự kiếm rời đi, chỉ trong nháy mắt khí tức đã biến mất.

Tầng hai của khánh điếm Minh Húc.

Diệp Hàn Cố được Lăng Hành Tri đưa về khách điếm, chuẩn bị nước nóng cho hắn tắm. Nhớ đến mùi vị lần trước bị sét đánh tiêu hồn, hắn liền không dám để Lăng Hành Tri tắm cho mình.

Diệp Hàn Cố đưa tay ra ngăn cản Lăng Hành Tri.

Diệp Hàn Cố: "Lăng sư đệ, ta có thể tự mình tắm rửa, sự việc vừa thật là làm phiền ngươi quá."

Lăng Hành Tri nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Diệp Hàn Cố thê thảm như vậy, cố gắng lắm mới có thể nhịn cười.

Lăng Hành Tri: "Thế đại sư huynh có gì phân phó thì cứ gọi ta vào, ta ở ngay bên ngoài."

Diệp Hàn Cố: "Ừ."

Đợi Lăng Hành Tri đi ra ngoài, Diệp Hàn Cố mới cởi y phục tiến vào thùng tắm. Làn da tê dại chạm vào làn nước ấm áp, cảm giác thật thoải mái.

"Ân……"

Diệp Hàn Cố nhất thời không kìm được phát ra một tiếng rên, hắn bây giờ cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà tắm.

Ở ngoài cửa Lăng Hành Tri nghe thấy tiếng rên, trên môi lộ ra một mạt ý cười.

Vị đại sư huynh của Thiên Da Kiếm Tông này xem ra không cao ngạo lạnh lùng như trong lời đồn. Thật thú vị.

Đợi Diệp Hàn Cố tắm xong, hao hết sức để mặc xong y phục, Lăng Hành Tri đã bảo tiểu nhị chuẩn bị bữa tối, đang ngồi đó đợi hắn.

Nhìn thấy Diệp Hàn Cố đi xuống, Lăng Hành Tri hai mắt sáng lên.

Quả nhiên là người được đám nữ tử đề cử là yên hoa tam nguyệt(4) đứng đầu mỹ nam bảng, Diệp Hàn Cố đúng thật là danh phó kì thực(5).

(4) Yên hoa tam nguyệt là một câu trong bài thơ 《Hoàng  Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng》của thi tiên Lý Bạch.

(5) Danh phó kì thực 名副其实 Danh xứng với thực.

Bóng dáng đó, khuôn mặt đó, đặc biệt là nét mị hoặc vô ý lộ ra trong đôi mắt đó, sự phong tình vô ý này là thứ khiến người khác khó dời mắt nhất.

Thật khiến lòng người ngứa ngáy đến nóng nảy.

Lăng Hành Tri vẫn đang đắm chìm trong mỹ nhan bạo kích(6) của Diệp Hàn Cố sau khi tắm.

(6) Bạo kích 暴击 Một từ thông dụng trên internet và một thuật ngữ trong trò chơi, đề cập đến lượng sát thương đột ngột và rất lớn.

Khi y nhìn thấy mỹ nhân trong lòng bước đến ngồi xuống trước mặt mình, thập phần bất nhã mà bắt chéo chân, sau đó cầm một chiếc chân gà lên ngồi gặm.

Nhất thời tâm tình của y liền trở nên vi diệu.

Trong mắt Diệp Hàn Cố căn bản là không có hai từ hình tượng. Bắt đầu từ tối hôm qua, hắn trước là thức suốt đêm, còn chưa kịp ngủ một giấc đã bị gọi đi cứu người.

Thu phục xong nữ cương thi, nửa điểm lợi ích cũng không có. Rồi lại bị Đế Trầm Uyên làm cho hoảng sợ, sau đó là bị sét đánh. Bụng ta đã bắt đầu không thành kế(7) mà kêu rồi.

(7) Không thành kế 空城计 Kế để trống thành; vườn không nhà trống; chiến thuật để vườn không nhà trống (một câu chuyện trong tiểu thuyết "Tam Quốc Diễn Nghĩa". Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Về sau, khi nói đến "Không thành kế" là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)。

Diệp Hàn Cố: "Khụ khụ khụ..."

Hắn ăn vừa nhanh vừa gấp, không chú ý nên bị nghẹn. Liền vội cầm lấy chén nước bên cạnh uống một ngụm. Thậm chí còn có thể nghe được cả tiếng ừng ực. Khi nuốt nước.

Toàn bộ động tác hành vân lưu thủy(8) không có nửa điểm do dự. Lăng Hành Tri nhìn mà há hốc mồm, biểu cảm trên mặt gần như rạn nứt. Y không dám tin người trước mặt mình vừa nảy còn là một tuyệt sắc mỹ nhân trong mắt.

(8) Hành vân lưu thủy 行云流水 nước chảy mây trôi.

Lăng Hành Tri: "Đại sư huynh ngươi ăn chậm một chút, không đủ lại gọi thêm."

Sau khi Lăng Hành Tri chấn kinh, y liền cố gắng lấy lại nhận thiết của mình, đưa tay giúp Diệp Hàn Cố thuận khí.

Diệp Hàn Cố xác thực bị nghẹn, hắn không cảm thấy hai nam nhân giúp nhau có vấn đề gì. Kết quả cảnh tượng này bị Tần Mộ Ca đến tìm nhìn thấy.

Tần Mộ Ca: "Lăng Hành Tri, ngươi đang làm gì vậy? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người hắn."

Diệp Hàn Cố còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, nguyên bản người bên cạnh đã bị xách lên ném ra ngoài. Khi nhìn thấy thân ảnh Lăng Hành Tri bay đi, hắn lập tức thả chân gà trong tay, bay lên đỡ lấy người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro