Chương 8: Phải ngoan ngoãn nghe lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đế Trầm Uyên không cho phép Diệp Hàn Cố tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Đế Trầm Uyên: “Hàn Hàn.”

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, sao người lại đến nơi này?"

Diệp Hàn Cố không biết làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này, chỉ có thể gượng gạo đổi chủ đề, lại bị Đế Trầm Uyên vô tình vạch trần.

Đế Trầm Uyên: “Hàn Hàn, ngươi đừng đổi chủ đề.”

Nụ cười gượng gạo trên mặt Diệp Hàn Cố cứng lại. Tại sao đại lão cứ phải cố chấp với vấn đề này như vậy?

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, ta..."

Đế Trầm Uyên: "Hửm?"

Vừa nhìn thấy Đế Trầm Uyên tức giận Diệp Hàn Cố liền hoảng sợ. Hắn lập tức lao tới ôm lấy eo Đế Trầm Uyên bằng cả hai tay.

Đế Trầm Uyên giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diệp Hàn Cố. Vẻ lạnh lùng trong mắt y dần dần tiêu tán, trong lòng vô cùng vui mừng vì bản thân đã đến. Nếu không Hàn Hàn của y đã bị tên nam tử kia chiếm tiện nghi.

Diệp Hàn Cố toàn thân căng thẳng không dám cử động, hắn sợ đại lão không vừa mắt thì sẽ cho hắn một kiếm.

Một lúc sau mới cẩn cẩn thận thận buông eo đại lão ra.

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, sư đệ bọn họ bị cương thi tấn công. Chúng ta có nên nhanh chóng cứu người không?"

Trong lòng trống không, khí tức của Đế Trầm Uyên lại trở về lạnh lùng. Nhưng y cũng không để Diệp Hàn Cố ôm mình nữa.

Diệp Hàn Cố không trông chờ một đại lão như Đế Trầm Uyên sẽ ra tay giải quyết một tiểu nữ cương thi trăm tuổi. Hắn thừa dịp nữ cương thi và Tần Mộ Ca bọn họ không có phản ứng, liền cầm Khu Tà phù lao đến dán lên trán nữ cương thi.

Không biết nữ cương thi là bị khí tức của Đế Trầm Uyên làm cho sợ hãi hay là bị Khu Tà phù của hắn chế phục, đứng bất động tại chỗ.

Nhân cơ hội này, hắn nhanh chóng ném tất cả đệ tử trừ Tần Mộ Ca ra ngoài, hét lên với y.

Diệp Hàn Cố: "Ngây ra đó làm gì? Còn không mau phối hợp với ta thu phục nữ cương thi này?"

Tần Mộ Ca: "A. . . ồ!"

Tần Mộ Ca từ chấn kinh hồi thần lại, lập tức phối hợp với Diệp Hàn Cố. Hai người cùng nhau ra tay, dùng phù chú đặt lên kiếm phá tan thi khí trên người nữ cương thi. Sau lại dùng trận pháp khốn trụ nữ cương thi.

Sau khi bọn hắn thu phục cương thi, những để tử khác cũng hồi thần. Bọn họ lập tức đem những người khác cứu ra ngoài, bao gồm cả nam tử bị Đế Trầm Uyên ném xuống đất kia.

Đợi bọn hắn thu phục xong nữ cương thi, những đệ tử kia sẽ thu thập tốt phần còn lại.

Mọi người cùng quay về Nhị vương phủ.

Diệp Hàn Cố: "Sư đệ, bọn họ giao cho ngươi chiếu cố. Ta có việc đi trước."

Đùa gì chứ, Đế Trầm Uyên và Tần Mộ Ca đều ở đây, nếu hắn tiếp tục ở lại, Liễu Thiên Ti truy cứu những gì vừa xảy ra, liệu hắn có xong đời không?

Tần Mộ Ca nhìn Diệp Hàn Cố rời đi, trong vô thức muốn giữ người lại.

Tần Mộ Ca: "Đại sư huynh, ngươi cũng tới điều tra vụ việc này, không bằng cùng chúng ta hành động?"

Gia hỏa này ngày thường không phải rất ghét cùng hắn đứng một chỗ à?

Diệp Hàn Cố: "Không sợ ta đoạt công lao của ngươi à?"

Bị Diệp Hàn Cố khiêu khích như vậy, tính khí cạnh tranh hiếu thắng của Tần Mộ Ca lại bộc phát, liền ngẩng cổ đối Diệp Hàn Cố, cho rằng mình rất bá khí tuyên bố.

Tần Mộ Ca: "Ngươi có thể đoạt công lao của ta sao? Thật là nực cười."

Diệp Hàn Cố: "Được rồi được rồi, ta không cùng ngươi đoạt, ta đi trước."

Thuận lợi li khai Nhị vương phủ, hắn vốn định đến phủ của Liễu Khánh Hoằng tìm chỗ ngủ một giấc. Không ngờ, vừa xoay người lại đã thấy Đế Trầm Uyên đang đứng phía sau không xa.

Dưới đại thụ, y an tĩnh đứng đấy, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua làm bay những sợi tóc trước trán. Cảnh tượng chết tiệt này thật khiến người không thể rời mắt, hắn cứ như thế nhìn đến thất thần...

Ngay cả khi người đã đến trước mặt hắn cũng chưa hồi thần.

Mãi đến khi trên mặt cảm nhận được xúc cảm ấm áp, Diệp Hàn Cố mới đột nhiên hồi thần. Phát hiện đại lão đang sờ mặt mình, cơn sợ hãi lúc trước lại nổi lên,

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, đây...."

Đế Trầm Uyên: "Vi sư có việc phải ra ngoài, cần mở hội tế sơn mới có thể quay về. Trước khi vi sư quay về, Hàn Hàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?"

Nghe tin đại lão phải rời đi, Diệp Hàn Cố rất vui.

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, người phải rời đi sao?"

Đế Trầm Uyên rủ mắt nhìn Diệp Hàn Cố, ánh mắt lạnh lùng không có một tia cảm xúc. Thấy Diệp Hàn Cố một chút cũng không để tâm, chẳng lẽ là y biểu hiện quá vội vàng rồi?

Bàn tay thon dài có chút vết chai của Đế Trầm Uyên du tẩu ở cổ Diệp Hàn Cố, tại đó lưu liên vong phản.

Đế Trầm Uyên: “Vì sao vi sư cảm thấy Hàn Hàn nóng lòng hi vọng ta rời đi?”

Diệp Hàn Cố: "Không có chuyện đó, dệ tử và sư tôn đã nhiều năm không gặp, còn chưa có đàng hoàng cùng sư tôn tương xử(1), đệ tử không đành lòng rời xa sư tôn."

(1) Tương xử 相处Ở cùng nhau.

Vừa nói xong, hắn liền cảm giác được bàn tay trên cổ nháy mắt dừng lại, toàn thân Diệp Hàn Cố lập tức căng cứng.

Tính cách đại lão này thật quá khó để suy sét, vì cái mạng nhỏ này hắn phải đem người dỗ dành thật tốt, dù có vui đến mấy cũng phải kiềm lại.

Đế Trầm Uyên: “Nếu Hàn Hàn không đành lòng vi sư, vi sư cũng không thể để Hàn Hàn thương tâm, vậy ta liền không đi nữa.”

Diệp Hàn Cố: "..."

Không phải chứ, đại lão, ngài tùy hứng vậy sao?

Diệp Hàn Cố vừa vui được một nửa, nghe lời này biểu tình trên mặt suýt thì rạn nứt.

Diệp Hàn Cố: "Nhưng... như vậy không phải sẽ làm chậm trễ sự việc của sư tôn sao? Nếu như sư tôn vì đệ tử mà chậm trễ việc quan trọng, đệ tử sẽ vu tâm bất an(2) cả đời."

(2) Vu tâm bất an 于心不安 Nghĩa là người thường cảm thấy bất an trong lòng.

Trêu chọc không sai biệt lắm, Đế Trầm Uyên thu tay về  

Đế Trầm Uyên: "Thời gian vi sư không ở phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”

Diệp Hàn Cố: "Đệ tử nhất định ngoan ngoãn nghe lời, không gây phiền toái cho sư tôn."

Diệp Hàn Cố liền giơ tay vỗ ngực đảm bảo.

Thấy hắn nghe lời như vậy, Đế Trầm Uyên hài lòng xoay người rời đi.

Xác định Đế Trầm Uyên đã đi, không có quay lại, Diệp Hàn Cố tựa lưng vào tường, ngồi phịch xuống đất, thở ra một hơi nặng nề.

Diệp Hàn Cố: "Cuối cùng cũng đuổi được vị đại lão này đi, một khắc kia bị đại lão chạm vào cổ, ta còn tưởng y muốn mạng ta, 886 ngươi nói xem rốt cuộc vợ ta đang ở đâu chứ?"

Diệp Hàn Cố: "Ta hiện tại muốn cưới một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, sau đó..."

"Đoằng——"

Diệp Hàn Cố che cả hhi cánh tay mất đi tri giác, nằm dài trên đất với vẻ mặt toàn 'mmp'(3). Trong đầu hỏi thăm tổ tông của hệ thống vô số lần.

(3) MMP 妈卖批 Đây là một từ thông dụng trên Internet, là một từ chửi thề trong phương ngữ Tứ Xuyên, nghĩa của nó tương tự như Fuck trong tiếng Anh.

Diệp Hàn Cố: "Đập thấy mẹ ngươi, đập thấy mẹ ngươi!"

Diệp Hàn Cố: "886, ngươi có hay không một chút nhân tính? Một lời không hợp liền dùng sét đánh ta?"

886: "Xin ký chủ cẩn thận lời nói, bổn hệ thống đã sớm nói cho ngươi, phải chú ý ngôn hành cử chỉ(4) của mình. Ngươi là nam nhân đã có chủ."

(4) Ngôn hành cử chỉ 言行举止 Nghĩa là lời nói và hành vi, tư thế và thái độ của một người.

Diệp Hàn Cố trong lòng tràn đầy tức giận, nên không chú ý đến phát âm của hệ thống có gì không đúng.

Diệp Hàn Cố: "Ta đập thấy mẹ ngươi!"

Diệp Hàn Cố: "Sao lần này lại đau như vậy?"

Lần trước bị sét đánh, hắn còn có thể tự mình chạy về. Hiện tại hắn nằm dài trên mặt đất vừa đau đớn vừa tê dại.

886: "Quên nói với ký chủ. Hình phạt của nhiệm vụ quyền hạn là tăng lên theo từng lần, Lần thứ nhất chỉ là cảnh cáo, lần thứ hai gấp đôi lần thứ nhất, lần thứ ba gấp đôi lần thứ hai cứ thế mà tính tới."

Diệp Hàn Cố: "A——"

Diệp Hàn Cố cảm giác linh hồn của mình đã bay ra khỏi cơ thể, hận không thề trợn mắt bất tỉnh luôn cho rồi. Lúc đó tại sao hắn lại quỷ mê tâm khiếu(5) đáp ứng uy hiếp của hệ thống chó này. Tại sao?

(5) Quỷ mê tâm khiếu 鬼迷心窍 Bị quỷ ám, ẩn dụ cho sự hiểu biết không rõ ràng và khả năng tư duy suy yếu do bị ám ảnh bởi một điều gì đó. Nó thường được dùng để mô tả một người bị mê hoặc bởi những thứ khác, sâu sắc đến mức không biết được lợi ích và bất lợi.

Diệp Hàn Cố đang nằm dài trên đất với vẻ mặt tuyệt vọng. Tuy nhiên hiện tại mặt hắn đen thui hoàn toàn nhìn không ra biểu tình tuyệt vọng.

Đột nhiên trên đỉnh đầu có một bóng đen, Diệp Hàn Cố trợn mắt nhìn lên, đúng lúc đối diện với một gương mặt nhỏ tinh xảo, lanh lợi, và ngoan ngoãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro