Chương 2: Ngươi là làm sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Hàn Cố: "Không phải năm sau y mới xuất quan sao? Hệ thống các ngươi làm ăn thế này à?”

Lần này hắn không đợi được 886 phản bác, mà thay vô đó là âm thanh lạnh lùng của hệ thống thông báo nhiệm vụ.

886: "Nhiệm vụ chính đã bắt đầu, xin ký chú nhanh chóng quay về Thiên Da Kiếm Tông trong vòng một ngày, gặp mặt sư tôn, cùng sư tôn uống rượu. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ mở khóa Tích Thủy kiếm. Nếu nhiệm vụ không được hoàn thành trong thời gian quy định, hình phạt là hai mươi roi trừu hồn."

Diệp Hàn Cố sắc mặt âm trầm, hắn tựa hồ đã hiểu được bị lừa tới chết là gì.

Thời điểm hắn cùng hệ thống giao dịch, hệ thống chó này chỉ nói có thể giúp hắn sống lại chứ không nói cho hắn biết mỗi nhiệm vụ hoàn thành đều là vật lộn trên bờ sinh tử.

Đúng là trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.

Vốn dĩ Diệp Hàn Cố muốn ngự kiếm, nhưng được nửa đường hắn liền lung lay rơi xuống.

Sau đó...vội vã chạy bộ quay về.

May mắn thay, nguyên chủ lúc ra ngoài đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, có rất nhiều loại phù. Cuối cùng vào lúc chạng vạng hắn cũng vừa kịp quay về Thiên Da Kiếm Tông.

Thấy thời gian nhiệm vụ chỉ còn lại hai giờ, Diẹp Hàn Cố dựa vào ký ức tìm đến Cô Hàn Cung. Trên đường đi có rất nhiều đệ tử hướng hắn hành lễ nhưng hắn không có thời gian quan tâm tới những điều đó.

Diệp Hàn Cố thông thông mang mang(1) chạy đến Cô Hàn Cung. Đẩy cửa điện liền thấy một người ngồi trên nhuyễn tháp, vừa nhìn rõ người kia thì chân hắn như nhũn ra, lập tức khụy gối xuống.

(1) Thông thông mang mang 匆匆忙忙 Vội vội vàng vàng; gấp ga gấp gáp; ba chân bốn cẳng.

Diệp Hàn Cố choáng váng, hoàn toàn choáng váng.

Khép cửa vào rồi lại lần nữa mở ra, người đó vẫn là người đó, gương mặt kia vẫn không khác đi.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp khi bị hệ thống uy hiếp, dù có chết cũng sẽ không hôn người trong quan tài.

Đế Trầm Uyên nhìn thấy Diệp Hàn Cố đứng đó mà không vào, nét mặt tràn đầy vẻ sợ hãi và hoảng loạn. Y liền đưa tay về phía hắn.

Đế Trầm Uyên: “Hàn Hàn, lại đây.”

Diệp Hàn Cố toàn thân run lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất khiến đầu gối đau điếng. Lập tức trong mắt nổi lên một tầng hơi nước nhưng hắn chỉ có thể nhịn.

Trong nguyên tác, vị đại lão này cũng gọi nguyên chủ như vậy khi y tước tứ chi của hắn. Khi đó, nguyên chủ tưởng rằng sư tôn của hắn sẽ hiểu cho hắn, nhưng nguyên chủ không biết chờ đợi mình sẽ là vạn kiếp bất phục.

Diệp Hàn Cố: "886, ngươi nói xem. Có phải đại lão biết ta lén hôn y, nên gọi ta về để giết không?"

Nếu biết trước sự tình như vậy, hắn thà không quay về. Ít ra thì chết ở ngoài vẫn bớt được chút thống khổ.

886: “Kiếm tôn lúc đó đang bế quan, chắc là không biết chuyện đó đâu ha?”

Diệp Hàn Cố: "Vậy nên? Vậy nên như nào? Ngươi có biết nếu y phát hiện chuyện kia, có khả năng ta sẽ bị ném vào hỗn độn khư(2) mặc người chà đạp. Sau khi chết còn phải làm gà(3) không?"

(2) Khư 墟 Gò đất lớn.

(3) Làm gà 做鸡 Nghĩa bóng là làm trai bao.

Diệp Hạn Cố mãi cùng 886 phun tào nên không để ý đến Đế Trầm Uyên đã đến trước mặt.

Đế Trầm Uyên: “Hàn Hàn, trăm năm không gặp, ngươi không nhớ sư tôn sao?”

Diệp Hàn Cố: "Ta... tất nhiên là nhớ sư tôn. Vừa nghe tin sư tôn xuất quan, ta lập tức bỏ việc lịch luyện quay về gặp sư tôn."

Nghe được câu hỏi, Diệp Hàn Cố vô thức muốn phản bác. Hắn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xanh bạc của Đế Trầm Uyên, nuốt nước bọt. Lời nói đến bên môi liền bị nuốt vào đổi câu khác.

Khóe môi Đế Trầm Uyên hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, Hàn Hàn so với trước càng thêm thú vị.

Đế Trầm Uyên: "Nhưng vi sư thấy ngươi tựa hồ rất sợ vi sư. Đứng ở cửa lâu như vậy vẫn không tiến vào."

Nếu cứ thế tiến vào, có khả năng hắn sẽ bị tước thành phế nhân. Như vậy thì sao mà dám vào.

Diệp Hàn Cố: "Đệ tử... Đệ tử chỉ là kinh ngạc. Gặp lại sư tôn, nhất thời nhịn không được."

Đế Trầm Uyên: “Thật sao?”

Cảm nhận được sự nguy hiểm trong lời nói của y, Diệp Hàn Cố nhanh chóng giơ ba ngón tay lên.

Diệp Hàn Côs: “Là thật, đệ tử xin thề, còn thật hơn cả thật.”

Trong mắt Đế Trầm Uyên hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất. Diện vô biểu tình nhìn Diệp Hàn Cố.

Đế Trầm Uyên: “Vậy ngươi thề đi.”

Diệp Hàn Cố: "..."

Người bình thường không phải sẽ không tin lời hắn sao?

Vị sư tôn này quả nhiên muốn mạng hắn!

Diệp Hàn Cố: "Đệ tử thề, đệ tử tuyệt đối không sợ sư tôn, nếu như không phải sự thật..."

Diệp Hàn Cố đào lại tri thức hai mươi ba năm của mình, cố tìm ra một từ nào đó nghe có vẻ nghiêm trọng nhưng thật chất lại chẳng nghiêm trọng chút nào.

Đế Trầm Uyên: “Là làm sao?”

Diệp Hàn Cố: "Là, là, là.. Ta cả sẽ không bao giờ tìm được đạo lữ, cả đói cô độc."

Diệp Hàn Cố cảm thấy việc cô độc cả đời chỉ là chuyện nhỏ, còn hơn là sống không bằng chết.

Sau khi đại lão nghe xong lời thề của Diệp Hàn Cố, nét mặt y liền trầm xuống. Quanh thân tỏa ra hàn khí có thể đông chết người.

Cảm nhận được sự thay đổi của đại lão, trái tim của Diệp Hàn Cố như thắt lại. Chẳng lẽ đại lão không hài lòng với lời thề của hắn?

Diệp Hàn Cố: "Đại... sư tôn không hài lòng sao? Nếu sư tôn không hài lòng, đệ tử có thể đổi câu khác."

Dù thế nào đi nữa, xem ra đại lão không biết chuyện hắn lén hôn y. Nên hắn phải giấu kín chuyện này, đến khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống liền tạm biệt nơi này.

Sau đó đại lão muốn như thế nào chính là như thế đó.

Đế Trầm Uyên nhìn Diệp Hàn Cố đang quỳ trên mặt đất, đưa tay nâng hắn dậy. Ôm lấy eo hắn bước vào trong.

Đế Trầm Uyên: “Hàn Hàn, về sau không được thề thốt linh tinh như vậy.”

Đột nhiên bị một cái ôm băng lãnh ập đến, trong đầu Diệp Hàn Cố trống rỗng, cán bản không nghe thấy Dế Trầm Uyên nói gì. Chỉ thuận theo gật đầu, muốn thoát khỏi Đế Trầm Uyên.

Diệp Hàn Cố tránh một chút, Đế Trầm Uyên lại ôm hắn chặt hơn một chút, suýt chút nữa thắt lưng hắn đã gãy.

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, đệ tử có thể tự mình đi."

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn?"

Đế Trầm Uyên không để ý đến hắn gọi, ôm người đến nhuyễn tháp rồi đặt xuống.

Diệp Hàn Cố làm sao dám ngồi vào chỗ của đại lão? Hắn gần như nhảy dựng lên ngay khi vừa được đặt xuống, lùi lại vài bước, quỳ một chân xuống.

Diệp Hàn Cố: "Đệ tử bái kiến ​​sư tôn."

Đế Trầm Uyên nhìn hắn gấp gáp rời khỏi người mình, mặt liền thoáng qua một tia không vui rồi nhanh chóng kiềm chế biến mất.

Dù sao cũng cách xa nhau trăm năm, nhất thời hắn cảm thấy khó chịu là chuyện bình thường.

Đế Trầm Uyên: "Đứng lên đi."

Đế Trầm Uyên: “Những năm này ngươi đã làm những gì?”

Nghe đại lão muốn biết đồ đệ của hắn những năm này đã làm gì? Diệp Hàn Cố chợt nảy ra một ý tưởng, hắn cảm thấy mình sắp hoàn thành được một nửa nhiệm vụ rồi.

Vậy nên hắn từ trong túi trữ vật bên hông lấy ra một bầu rượu.

Diệp Hàn Cố: "Sư tôn, trăm năm nay đệ tử đã làm rất nhiều chuyện, ba ngày ba đêm cũng không đủ để nói. Hay là chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện?"

Vừa nói, hắn liền rót cho đại lão một ly.

Đế Trầm Uyên thấy ly rượu được đưa cho mình, nhìn thẳng vào Diệp Hàn Cố.

Đế Trầm Uyên: “Từ khi nào ngươi có thói quen uống rượu?”

Diệp Hàn Cố: "..."

Nguyên chủ không uống rượu hả?

Hắn cẩn thận tìm kiếm trong đầu, theo nguyên tác, trước khi bị đuổi ra khỏi Thiên Da Kiếm Tông hình như nguyên chủ không uống rượu.

Hệ thống chó này, chính là đang đào hố khắp nơi để chôn hắn.

Diệp Hàn Cố: "Đệ tử không uống, đây là chuẩn bị cho sư tôn. Vừa nghe chuyện vừa uống rượu là một thú vui mà."

Đế Trầm Uyên thấy hắn rõ ràng là đang sợ, nhưng lại có dũng khí lấy lòng mình, cảm thấy đồ đệ này so với trước kia càng thêm thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro