Chương 5: Nửa đêm lên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì để trách thêm chuyện bất ngờ xảy ra, đêm đó Diệp Hàn Cố lập tức thu dọn đồ đạc, suốt đêm xuất phát đến hoàng thành Vân Châu.

Hắn không hề biết rằng mỗi nhất cử nhất động của mình đều được phản ánh lại trong đôi mắt xanh bạc nào đó.

Trong Đồ Mi Điện, Đế Trầm Uyên ngồi tựa trên nhuyễn tháp, ba ngàn sợi tóc thuận theo xõa tung sau lưng. Trong tay cầm rượu Diệp Hàn Cố để lại, để ánh trăng sáng vỡ thành những ngôi sao ánh lên trong ly rượu.

Đế Trầm Uyên: “Hàn Hàn, lần này ngươi nhất định sẽ là của ta, ta tuyệt sẽ không nhường ngươi cho bất cứ ai.”

Vừa dứt lời, rượu và ly trong tay y liền biến mất.

Ở bên kia, Tần Mộ Ca trở về phòng. Hắn nằm trên giường trằn trọc không thể ngủ được. Bộ dạng y sam không chỉnh của Diệp Hàn Cố cứ hiện lên trong đầu hắn.

Làn da trơn mịn, xương quai xanh quyến rũ, gương mặt tuyệt mĩ hiện rõ nét kinh hoảng, nhớ....

Tần Mộ Ca tự tát vào mặt mình.

Tần Mộ Ca: "Tần Mộ Ca, không phải chỉ là thân thể nam nhân thôi sao? Cũng không phải là ta chưa từng thấy qua, cho ta cũng không thèm."

...

Diệp Hàn Cố vội vàng rời khỏi Thiên Da Kiếm Tông, hướng về Vân Châu.

Sự tình lần trước hắn nói không phải chỉ để thoát thân, Diệp Hàn Cố thực sự muốn đến hoàng thành Vân Châu để cứu một người.

Đây là người duy nhất trong nguyên tác dù có chuyện gì cũng sẽ tin tưởng nguyên chủ, thời điểm nguyên chủ gặp khó khăn chính là hắn nguyện ý đưa tay. Chỉ tiếc là người này trúng độc lâu năm thành bệnh, chết khi còn trẻ.

Hoàng thành Vân Châu, Hi Hòa Viện trong Thất vương phủ.

Nằm trên giường là nam nhân tuấn mĩ sắc mặt tái nhợt, giữa mi mày hiện rõ vẻ hư nhược, gương mặt không một chút huyết sắc.

Nam tử đang ngủ đột nhiên mở mắt, ôm ngực ho kịch liệt.

Nam tử: “Khụ khụ khụ khụ——”

Thị vệ Vân Tranh nghe thấy tiếng động liền chạy vào giúp nam tử thuận khí. Nhìn thấy nam tử ho ra máu, nhất thời tay chân hắn liền luống cuống.

Vân Tranh: "Vương gia!"

Nam tử lắc đầu, tỏ ý rằng mình không sao.

Vân Tranh: "Diệp công tử sao vẫn chưa quay lại? Không phải y nói có cách cứu ngài sao? Đã ba ngày trôi qua rồi."

Nam tử: "Vân Tranh, đừng trách Hàn Cố, y đã tận lực rồi."

Diệp Hàn Cố trực tiếp tiến vào Hi Hòa Viện, vừa vào liền nghe cuộc đối thoại kia. Hắn cảm thán từ trong tâm, hảo huynh đệ đúng là hảo huynh đệ.

Khi nhìn thấy vết máu còn vương trên khóe miệng nam tử, Diệp Hàn Cố càng nhịn không được cảm thán. Hắn bước tới đẩy Vân Tranh ra, tự tay đỡ Liễu Khánh Hoằng.

Diệp Hàn Cố: "Đồ vật ta tìm được rồi, độc của ngươi có thể giải."

Không đợi Liễu Khánh Hoằng kịp hỏi, Diệp Hàn Cố đã điểm huyệt ngủ của y. Hắn đem ra ba trái tim trước đó lấy được từ sói yêu, truyền toàn bộ tinh khí vào tim Liễu Khánh Hoằng.

Sau khi giúp Liễu Khánh Hoằng loại bỏ hết độc tố còn sót lại thì trời đã sáng.

Diệp Hàn Cố nói với Vân Tranh: "Trở về cứ dựa vào phương thuốc này mà làm, ngươi phải tự mình sắc thuốc không được để cho bất cứ người nào khác.”

Vân Tranh: "Vương gia nhà chúng ta..."

Vân Tranh có chút lo lắng nhìn Liễu Khánh Hoằng đang ngủ trên giường.

Diệp Hàn Cố lắc đầu.

Diệp Hàn Cố: "Yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, vương gia nhà ngươi sẽ không sao."

Buổi trưa, Liễu Khánh Hoằng lặng yên tỉnh lại.

Diệp Hàn Cố vẫn luôn ở cạnh giường, nên khi người vừa tỉnh hắn liền phát hiện.

Diệp Hàn Cố: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?"

Liễu Khánh Hoằng muốn ngồi dậy nhưng thân thể còn có chút vô lực. Diệp Hàn Cố liền đưa tay đỡ y lên, kê một cái gối sau lưng.

Liễu Khánh Hoằng: “Hàn Cố, ta đây là?”

Diệp Hàn Cố: "Ta nói rồi, chỉ cần có ta ở đây ngươi sẽ không có chuyện gì. Độc của ngươi đã giải, khoảng thời gian tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được."

Khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Khánh Hoằng mở mắt ra, trong lòng Diệp Hàn Cố ẩn ẩn nổi lên một cảm xúc vô cùng phức tạp. Giống như vừa buông xuống một niềm hối hận to lớn nào đó.

Liễu Khánh Hoằng nghe lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây hắn đã nghe nói chỉ có trái tim của sói yêu ở tuyết vực mới có thể giải độc cho hắn. Chỉ là sói yêu ở tuyết vực đều là yêu thú cấp cao.

Sau khi nghe điều kiện hắn không ôm hy vọng với ai. Không ngờ nửa đường hắn lại quen biết một hảo huynh đệ, cư nhiên có được tim sói yêu.

Không cần biết Diệp Hàn Cố làm sao lấy được nó, khoảng thời gian đó trải qua những gì? Đời này kiếp này Liễu Khánh Hoằng y nhận người huynh đệ này.

Liễu Khánh Hoằng: "Hàn Cố, sau này ngươi chính là huynh đệ duy nhất của Liễu Khánh Hoằng ta. Về sau nếu gặp chuyện, nơi nào ta có thể giúp chỉ cần ngươi nói một tiếng là được."

Diệp Hàn Cố: "Ha, yên tâm đi, sau này sẽ không khách khí với ngươi."

Cứu được Liễu Khánh Hoằng, Diệp Hàn Cố mới thật sự thở phào. Tuy không biết tại sao lại thế nhưng cứ coi như giúp nguyên chủ báo đáp phần chân tâm đi.

Ngay từ lần gặp đầu tiên, Liễu Khánh Hoằng đã biết Diệp Hàn Cố xinh đẹp đến khác biệt với người khác.

Trước đây mỗi ngày đều bị tra tấn bởi độc tố nên hắn không có tâm tư để ý mọi thứ. Hiện tại bản thân đã ổn, đối mặt với Diệp Hàn Cố ở khoảng cách gần như vậy, hắn còn cười. Trầm ổn đạm định(1) như y cũng phải phân tâm.

(1) Trầm ổn đạm định 沉稳淡定 Chỉ người bình tĩnh, quyết đoán khi gặp vấn đề, không kiêu ngạo và không nản chí.

Diệp Hàn Cố: "Ngươi nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có hoa sao?"

Diệp Hàn Cố thấy hắn nhìn mình chằm chằm, tò mò hỏi.

Liễu Khánh Hoằng: "Hàn Cố..."

Liễu Khánh Hoằng hồi thần, vừa định trả lời Diệp Hàn Cố, nhưng đột nhiên pháp khí truyền tin bên eo Diệp Hàn Cố phát sáng cắt ngang lời của y.

Diệp Hàn Cố: "Chờ một chút, bên sư môn tìm ta, ngươi trước tiên nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đi xem xem rốt cuộc là chuyện gì."

Diệp Hàn Cố đứng dậy đi ra ngoài viện, xác định xung quanh không có người mới mở truyền tin ra. Sau đó liền nghe thấy giọng nói lạnh băng có thể đông chết người của đại lão từ bên kia truyền đến.

Đế Trầm Uyên: “Người ngươi muốn cứu đã cứu được rồi sao?”

Đại lão là đến tra xét à?

Diệp Hàn Cố: "Hồi sư tôn, người đã được cứu, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục. Đệ tử định ở lại quan sát thêm."

Đế Trầm Uyên: "Hửm? Không quay lại?"

Diệp Hàn Cố: "..."

Đại lão muốn hắn quay lại?

Không biết đại lão nghĩ thế nào, Diệp Hàn Cố hiện tại cũng không muốn quay về một mình đối mặt với đại lão. Nếu đại lão lại kêu hắn đến Cô Hàn Cung, hắn sẽ không tìm được lý do thứ hai để trốn tránh.

Hắn vẫn còn trẻ, không muốn bị nhồi máu cơ tim.

Diệp Hàn Cố: “Đây là lần đầu đệ tử giúp người giải độc nên cũng không chắc chắn lắm. Đệ tử nghĩ đã ra tay giúp đỡ thì phải giúp đến cùng. Sau kác định y không còn gì đáng ngại nữa đệ tử sẽ quay về kiếm tông.”

Đế Trầm Uyên: "Tần Lam Dư nói Vân Châu có dị tượng, hắn đã cho Tần Mộ Ca đến đó trước để điều tra. Các ngươi cùng đi điều tra đi."

Diệp Hàn Cố: "Đệ tử tuân mệnh."

Giải thích xong, đối phương liền trực tiếp ngắt truyền tin.

Diệp Hàn Cố đứng đó ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng lại. Đại lão không phải đến để tra xét mà là để giao nhiệm vụ.

Hắn nói mà!

Đại lão cảnh giới cao như vậy làm sao lại vô duyên vô cớ quan tâm đến hành động của hắn, người chỉ là đến an bài nhiệm vụ mà thôi.

Đột nhiên âm thanh hệ thống của 886 vang lên trong đầu.

886: "Ting, nhiệm vụ tuyến phụ đã mở. Trong vòng ba tháng ký chủ phải điều tra án liên hoàn sát ở hoàng thành Vân Châu. Mhiệm vụ hoàn thành phần thưởng là 50.000 điểm và kích hoạt tính năng thương thành(2)."

(2) Thương thành 商城 Nơi bán vật phẩm như trung tâm thương mại, cửa hàng.

Chỉ nghe nhiệm vụ mà không nghe hình phạt, Diệp Hàn Cố có chút bất ngờ.

Phải biết rằng mỗi lần hệ thống chó này đưa ra hình phạt của nhiệm vụ đề là muốn lấy mạng hắn, lần này cư nhiên không có hình phạt, không khỏi có chút nghi hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro