12 - Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 - Uy hiếp

Hai người đến tầng 23, nhìn thấy trước cửa văn phòng Joohyun đứng nhóm nhỏ bốn người trẻ tuổi tây trang giày da, Seulgi đi theo sau Joohyun, thấy Joohyun bước chân hơi chút chần chờ.

- Gặp qua Bae tiểu thư

Bốn người thấy được Joohyun, đồng đều ủy thân hành lễ.

- Các anh là ?

Bốn người cũng không nói lời nào, theo tiếng bước chân một giọng nam truyền tới.

- Bae tiểu thư đã trở về ! Chúng tôi là lão gia tử phân phó tới bảo hộ tiểu thư

Một người nam tử tuổi trẻ đi tới, hắn không giống với bốn người kia, hắn trái lại mặc một thân quần áo *hưu nhàn (*thoải mái, nhàn hạ), trên mặt trắng nõn nà mang nụ cười ấm áp.

- Đi vào nói chuyện đi

Joohyun dẫn đầu vào phòng làm việc.

Hóa ra là Bae gia gia lo lắng an toàn của cháu gái, nhờ bằng hữu tìm tới vài người, *đầu lĩnh (*thủ lĩnh) gọi là Jang Minsoo, gương mặt lúc nào cũng cười tít mắt, ngược lại khiến Seulgi nhớ tới chỉ đạo viên của mình, người kia lại nham hiểm, người thực sự không thể nhìn tướng mạo. Nhìn Minsoo gương mặt trắng nõn nà, Seulgi đúng là muốn kiến thức bản lĩnh của hắn. Nhớ tới bên ngoài bốn người tây trang giày da, Seulgi cười thầm, đeo kính đen, thật giống như xã hội đen. Nàng nhìn nhìn Joohyun lãnh ngạo, ừ, nữ lão đại xã hội đen, cô vẫn đúng là mang theo phong thái đó đi.

Năm người bảo vệ tiến vào trong phòng đối diện Joohyun, bọn họ đúng là nói rất ít, có vẻ cũng rất chuyên nghiệp, tiến vào phòng Joohyun liền bắt đầu nghiên cứu xung quanh, *đảo cổ (*nhanh chóng đến rồi đi) nửa giờ, mấy người mới lui ra. Seulgi ngồi ở trên sô pha nhìn bọn họ bận rộn, Joohyun cau mày, tuy rằng lòng tràn đầy không muốn, cũng biết gia gia là vì tốt cho cô, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại. Mới vừa rồi còn nhận được điện thoại gia gia gọi tới, biết không phải là người Bae Sunghoon tìm cho, cô coi như là yên tâm, ít nhất gia gia không đến mức hại cô, cũng mặc bọn họ lăn qua lăn lại.

Buổi tối ăn cơm xong, Seulgi nhận được điện thoại của dì hai, để điện thoại xuống, lông mày khóa lại. Nàng quay về phòng nằm ở trên giường, hiện tại mới phát hiện quyết định của chính mình có phải thực sự sai rồi không, chớ tìm tới phiền phức cho người trong nhà, lời nói của Jungsuk lượn quanh bên tai, đám người này cái gì cũng có thể làm được, nếu như bọn chúng không hạ thủ được ở chỗ Joohyun, uy hiếp đến trong nhà mình...

Nghĩ tới những điều này, nàng bắt đầu có chút sợ.

Hóa ra khi Seulgi rời đi chợ nhỏ không lâu sau, lúc khách nhân gần như rời đi hết lại tới năm người đàn ông, gọi một bàn món ăn thật ngon, dì hai vui đến miệng đều khép không được. Chuyện làm ăn tốt, mệt nữa cũng không đáng kể. Xào xong món ăn cho bọn họ, một nhà dì hai cũng ngồi ở bàn đối diện bắt đầu ăn, năm tên đàn ông đúng là ăn thoải mái, ngụm lớn dùng bữa ngụm lớn uống rượu.

Thời điểm dì ăn sắp xong, có một thanh niên câu được câu không bắt đầu cùng dì tán gẫu, trò chuyện một lúc, liền tán gẫu tới Seulgi, hắn tự nói lúc buổi trưa cùng bằng hữu tới nhìn thấy qua, cảm thấy hiếu kỳ liền hỏi một chút. Dì cũng không suy nghĩ nhiều liền nói thật cho đối phương biết, nói là phục vụ trong quân đội. Đối phương vòng tới vòng lui lại hỏi Seulgi binh chủng nào, lúc này dì hai liền để lại một tâm nhãn, Seulgi từng nói cho bà về binh chủng của nàng tận lực bảo mật đối với bên ngoài, chỉ nói là lính truyền tin. Mấy người ăn cơm đi rồi, dì hai liên tưởng đến Seulgi chạy hỏi bà chuyện ba chàng trai kia, liền vội vàng gọi điện cho Seulgi.

Park Bogum nhận được điện thoại của anh em chạy tới quán cơm, vào cửa trực tiếp lên phòng tầng hai, phòng ăn lớn như vậy an vị một người, Bogum cởi áo khoác giao cho người nọ.

- Gấp gáp như vậy, có việc ?

Bogum uống một hớp lớn trà hỏi.

- Không có việc gì, đã lâu không gặp Bogum ca rồi

Mingyu treo tốt quần áo, mở bia rót cho hai người.

Bogun nhìn lướt qua món ăn bốc hơi nóng trên bàn.

- Tôi còn không biết cậu à, có rắm thì thả

Bogum tiếp nhận chén rượu Mingyu hai tay đưa qua uống một ngụm.

- Bogum ca, có người muốn gặp anh

Mingyu cẩn cẩn dực dực nói rằng.

- Ai ?

- Bae Sunghoon

- Ông ta ? Nhị thúc Joohyun ! Ông ta muốn gặp tôi cậu cần phải nhắn lời ?

Bogum nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú co quắp một chút, hắn biết nhị thúc Joohyun là cái hạng người gì, trên đường lăn lộn nhiều năm như vậy, tin tức các huynh đệ tìm hiểu trở về đều là liên quan tới phạm tội, ông ta tìm mình để làm gì ? Chắc chắn không có chuyện tốt.

- Có nói gì không ?

Bogum nhìn Mingyu không dám nói tiếp, tiếp tục hỏi.

- Có nói, muốn mời Bogum ca hỗ trợ, còn nói nếu mà sau khi chuyện thành công không thể thiếu chỗ thật tốt cho Bogum ca, còn có Bae tiểu thư, ông ấy nói có biện pháp để Bae tiểu thư gả cho Bogum ca

- Ồ ? Ông ta có biện pháp ?

Bogum cười lạnh một tiếng, đừng nói Joohyun cùng Bae Sunghoon quan hệ không tốt, chính là Bae lão gia tử đứng ra, nếu như Joohyun không muốn gả cho mình, cũng sẽ không làm theo, bạn gái mình tính tình thế nào trong lòng Park Bogum rất rõ ràng.

- Không gặp ! Hỏi, thì nói tôi đi công tác rồi

Bogum phớt lờ rượu trong chén, đứng lên. Mingyu cũng vội vàng đứng dậy, cầm lấy quần áo của Bogum, mặc cho hắn. Kéo cửa ra, hơi khom người xuống tiễn hắn đi ra ngoài.

Bogum đi rồi, Mingyu ngồi trở lại chỗ ngồi của mình. Hắn và Park Bogum xem như là bạn thân, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là con trai bảo mẫu nhà Park Bogum.

Tuy bình thường Bogum luôn luôn ức hiếp hắn, thế nhưng đến thời điểm quan trọng đối với hắn cũng thực sự tốt. Nghĩ đến mấy ngày hôm trước cùng Bae Sunghoon tiếp xúc ngắn ngủi, hắn biết đối phương tuyệt đối không phải hảo tâm (*có lòng tốt) gì, bảo mình nhắn một lời liền cho mình gần hai triệu won. Hắn biết Bogum cũng không phải đám cậu ấm cô chiêu tồi tệ kia, anh ấy là có đầu óc.

- Nhắn lời chưa ?

Một giọng nam cắt đứt mạch suy nghĩ của Mingyu, hắn ngẩng đầu lên, thấy Bae Sunghoon dẫn hai người đi vào phòng, hắn đứng dậy hơi cúi mình.

- Ông Bae !

- Thế nào ? Không thuận lợi ?

Bae Sunghoon ngồi ở vị trí Park Bogum vừa ngồi, nhướng nhướng mày, có loại cảm giác không giận mà uy.

Mingyu không dám ngồi xuống nữa, hắn nhìn Bae Sunghoon một chút, tại giữa ngực móc ra một tá tiền còn chưa ủ nóng, hai tay dâng đến trước mặt Bae Sunghoon.

- Ông Bae, Bogum ca đi công tác rồi, tôi gọi điện thoại, anh ấy nói phải vài ngày nữa mới về

Lúc Mingyu nói còn không dám ngẩng đầu nhìn Bae Sunghoon. Hắn rất sợ, hắn biết người như vậy muốn giết chết hắn giống như giết chết một con kiến, cho dù Park Bogum lại bênh vực mình, trở ngại bởi phía Bae Joohyun cũng sẽ không vì mình cùng ông Bae trở mặt.

- Junyoung

Bae Sunghoon không có nhận tiền trong tay Mingyu.

- Bae tổng

Junyoung đứng phía sau Bae Sunghoon lấy điện thoại di động nối một cú điện thoại, đưa điện thoại cho Bae Sunghoon. Bae Sunghoon tiếp nhận điện thoại, cũng không nghe, trực tiếp đưa cho Mingyu, Mingyu hồ nghi nhận lấy, nhìn Bae Sunghoon diện vô biểu tình, lại nhìn Junyoung, Junyoung ra hiệu hắn nghe một chút. Mingyu để di động bên tai, tay hắn hơi run, hắn cảm thấy sự tình không hề tốt sắp phát sinh.

- Alo ?

Mingyu nỗ lực khắc chế bản thân không cho thanh âm run rẩy.

- Anh, anh, là anh sao ? Anh, cứu em !

Một giọng nữ bén nhọn truyền tới, thanh âm kia rõ ràng mang theo khóc nức nở. Đại não Mingyu trong nháy mắt trống rỗng.

- Jia, Jia em làm sao vậy ?

Hắn nghe ra là thanh âm em gái.

- Anh, a...

Em gái thét chói tai kích thích đại não Mingyu, Junyoung đoạt đi điện thoại, hắn phẫn hận ngẩng đầu, con mắt bức bách nhìn Bae Sunghoon.

- Ông đây là ý gì ?!

Mingyu hung hăng nắm nắm đấm, hắn không biết Bae Sunghoon muốn tìm Bogum làm gì, vì sao bắt cóc em gái hắn.

- Đừng kích động, ngồi

Khuôn mặt mập mạp của Bae Sunghoon mọc đầy nụ cười.

- Ông làm gì em gái tôi rồi ?

Lúc này con mắt Mingyu đều trào ra máu, hắn cắn răng nhìn Bae Sunghoon.

- Cậu yên tâm, em gái cậu còn ở Seoul, chỉ cần cậu ngoan ngoãn cùng tôi hợp tác, tôi bảo đảm nó không có bất cứ vấn đề nào

- Rốt cuộc ông muốn như thế nào ?

Mingyu hô to xông về phía Bae Sunghoon, Junyoung phía sau rất nhanh lên chân một cước, Mingyu ngã ngồi tại một bên, con mắt dường như muốn bốc lửa.

- Mingyu, *kẻ thức thời mới là tuấn kiệt (*sống khôn ngoan, biết thời thế mới là kẻ tài giỏi), nhìn cậu đường đường nam tử hán, cũng nên hiểu đạo lý này ! Park Bogum hắn không biết trời cao đất rộng, hừ ! Tôi chỉ muốn cho hắn giúp đỡ bận rộn mà thôi

Bae Sunghoon nói Junyoung hạ thủ, Junyoung đưa qua một hộp thuốc lá, Bae Sunghoon ném thuốc lá dưới chân Mingyu.

Mingyu cầm lấy hộp thuốc lá đã mở bao, tuy bao mở, nhưng bên trong xếp chỉnh tề 20 điếu thuốc. Mingyu vẻ mặt không hiểu nhìn Bae Sunghoon, hắn không biết Bae Sunghoon rốt cuộc là có ý gì.

- Tôi sẽ không làm khó dễ cậu, lại càng sẽ không làm khó em gái cậu ! Cậu mang hộp thuốc lá này về, nghĩ biện pháp để Park Bogum có thể hưởng thụ

Bae Sunghoon nói xong tà ác nở nụ cười.

Trong đầu Mingyu nhanh chóng hiện lên một cái ý niệm.

- Ma túy, ông muốn cho Bogum ca hít thuốc phiện !

Thanh âm của Mingyu bất giác đề cao gấp đôi, há to miệng, không khống chế được xê dịch cái mông ra sau. Bae Sunghoon này rốt cuộc muốn làm cái gì, đó là ma túy đó, dạng người gì dính đồ chơi này sao có thể tốt chứ !

- Không được, tuyệt đối không được !

Mingyu vừa xua tay vừa lắc đầu nói.

- A, hiện tại thì không phải cậu quyết định rồi, nếu cậu không muốn em gái xinh của cậu bị các huynh đệ hưởng thụ, thì làm theo tôi nói

Bae Sunghoon nhấn mạnh nói hai chữ hưởng thụ.

- Ngày mai vào lúc này tôi chờ điện thoại cậu

Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.

- Tiểu tử mày tốt nhất thức thời chút

Junyoung giơ giơ quả đấm với Mingyu vẫn đang ngồi dưới đất, ném một cái danh thiếp tới trên người hắn, dương dương tự đắc ngẩng cao cổ đi ra ngoài.

Mingyu ngồi dưới đất chậm chạp rất lâu mới bò lên, hắn nhìn thoáng đường phố bên ngoài đèn đuốc sáng choang, thu hồi tiền và thuốc phiện chậm rãi đứng lên.

Bởi vì ban ngày xảy ra sự kiện theo dõi, Seulgi bắt đầu nghiêm cẩn lên. Sở dĩ để người ta theo lâu như vậy chưa từng phát hiện, căn bản là nàng chưa tiến nhập trạng thái, nói cách khác trong tiềm thức nàng cũng không có cảnh giác. Nghĩ đến buổi chiều Joohyun nói với nàng 3 ngày sau đấu thầu, xem ra đối phương là có động tác. Nhìn qua là muốn bắt cóc Joohyun, không cho cô dự họp đấu thầu. Kỳ thực bọn họ là muốn giết chết Joohyun, khiến cô vĩnh viễn biến mất. Như vậy cáo già Bae Sunghoon kia thuận tiện một tay che trời.

Kang Seulgi là ai, đó là bộ đội đặc chủng, tính cách cứng cỏi, tính tình quật cường, phàm là chuyện nàng đã quyết định nhất định phải làm được tốt nhất, không cho phép phạm lỗi, trong khái niệm của nàng sai lầm chẳng khác nào tử vong. Chỉ cần một ngày nàng ở đây liền tuyệt đối không để Bae Joohyun xảy ra chuyện gì.

- Joohyun, ngày mai cô có ra ngoài không ? Yerim với Saeron khai giảng, tôi phải đưa các em đi trường học

Từ khi Seulgi tới, sau cơm tối Joohyun đều sẽ đem laptop đến trên bàn trà để làm việc.

- Cô cần thời gian bao lâu ?

Joohyun nhìn số liệu trên laptop, không có ngẩng đầu.

- Hẳn là không lâu, lúc nhập học đồ dùng cũng đã mua, tôi sẽ đưa các em qua đó, nhìn hoàn cảnh là được

- Được, ngày mai tôi đi cùng cô

- Hả ?

Seulgi vô cùng kinh ngạc.

- Không cần, làm sao sẽ phiền phức cô, hơn nữa phải dậy sớm

Bây giờ là thời gian nghỉ Quốc Khánh, bởi vì trường học ở ngay trung tâm thành phố, cho nên hai đứa nhỏ sớm tinh mơ đi đến đó liền vội chạy vào lớp.

- Không sao, chúng ta lái xe đi đón các em

Joohyun cười cười với Seulgi, lại vùi đầu xem số liệu.

Seulgi cũng không có nói gì nữa, cô sẵn lòng đi thì đi thôi, vừa lúc lái xe còn có thể nhanh chút, nàng đứng dậy đi gọi điện thoại cho Yerim, hẹn cẩn thận thời gian đón các em.

Seulgi xem TV một hồi cũng là đến lúc ngủ. Nàng suy nghĩ một chút, quay về khách phòng đem chăn của mình ôm vào phòng ngủ của Joohyun, Joohyun còn đang bận rộn, nàng cũng không báo cho biết, lại cầm một cái chăn trải trên sàn nhà làm đệm giường. Hiện tại nàng chân chính cảm giác được nguy hiểm, không thể cùng Joohyun phân phòng ngủ, vài giây giết chết một người độ khả thi tương đối cao.

- Cô làm cái gì vậy ?

Joohyun đứng ở cửa phòng ngủ của mình thấy Seulgi đang quỳ rạp trên mặt đất chỉnh lý đệm chăn.

- Về sau tôi ngủ trong phòng cô

Seulgi quay đầu lại nhìn Joohyun vẻ mặt khó hiểu.

- Vì sao ? Tôi...

Joohyun muốn nói cô không quen hai người ngủ, lúc cùng Park Bogum ở chung hai người làm xong cũng là phân phòng ngủ, bên người cô có người ngủ không quen.

- Tôi lại không ngủ giường của cô, yên tâm đi, tôi ngủ rất an ổn, tuyệt đối không có động tĩnh lạ...

Seulgi đứng dậy vỗ vỗ tay -...Tôi đi tắm

Nói xong đã đi ra ngoài.

- Seulgi

Joohyun gọi nàng.

- Ừ ?

Seulgi quay đầu nhìn cô.

- Nếu nhất định phải như vậy, cô vẫn là ngủ trên giường đi, cô ngủ trên sàn nhà như vậy, tôi càng ngủ không được

Joohyun hiếm có biểu hiện tiểu nữ nhân.

- Ha ha, không sao, cô coi tôi không tồn tại liền tốt rồi, tôi quen ngủ phản cứng, tôi ở phòng mình cũng là ngủ sàn nhà

Nói xong nàng xấu hổ cười cười, liền đi tắm.

Joohyun hiển nhiên thật không ngờ Seulgi vậy mà liên tục ngủ ở sàn nhà. Cô xem xem giường mình, lại nhìn sàn nhà một chút, cảm giác người này thực sự là đặc biệt.

Tắm rửa xong Seulgi nhìn đồng hồ, buổi tối hôm nay nàng luôn luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, có loại cảm giác hoảng hốt, nàng theo thói quen hơi híp mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh. Trong sảnh đèn đã tắt, Joohyun đang tắm ở phòng ngủ chính, rèm cửa sổ màu vàng nhạt che nửa ánh trăng, cả gian phòng chỉ có đèn trong hành lang và đèn giường của Joohyun vẫn sáng. Seulgi đi tới bên cạnh rèm cửa sổ, xuyên qua cửa sổ sát đất to lớn nhìn bên ngoài, từ độ cao tầng 15 nhìn xuống phía dưới, bên ngoài đèn đuốc rã rời, thỉnh thoảng vang vài tiếng còi. Nàng xuất thần nhìn về phía cao ốc đối diện.

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, ngày đầu tiên tới nhà Joohyun nàng đã tỉ mỉ quan sát qua hoàn cảnh bốn phía, nàng đem bản thân nghĩ thành một sát thủ, địa phương nào thích hợp mai phục. Nếu như là nàng, nhà đối diện là ngắm bắn tốt nhất. Seulgi kéo rèm cửa sổ lên, lên khách phòng tiện tay khoác lên bộ quần áo đi tới phòng bếp, giả bộ cầm lấy túi rác mở cửa đi ra ngoài. Đóng cửa lại Seulgi đứng ở tại chỗ, nàng nhìn trái phải một chút, hàng lang rất an tĩnh, đèn cảm ứng tỏa ra ánh sáng mờ mịt. Nàng không nhúc nhích, cứ đứng như vậy, như là chờ đợi cái gì.

Seulgi đứng vài giây trước cửa, cửa đối diện mở ra, Jang Minsoo một thân quần áo hưu nhàn đi ra.

- Kang tiểu thư, có vấn đề gì sao ?

Jang Minsoo cười ha hả nhìn Seulgi.

Seulgi hơi nhíu mày lại, không nói tiếng nào, mang theo túi rác đi đến thùng rác, thùng rác tại bên cạnh cầu thang bộ. Seulgi vứt túi rác rồi chậm rãi bước đi trên cầu thang, Minsoo đi theo. Seulgi đưa lưng về phía Minsoo.

- Kang tiểu thư...

Không đợi Minsoo nói xong, Seulgi đột nhiên xoay người tấn công, Minsoo nở nụ cười, hai người liền bắt đầu xuất chiêu. Minsoo một quyền hướng chính mặt Seulgi, Seulgi cũng không né tránh, giơ lên tay phải nắm cổ tay Minsoo hướng về một vùng phía sau, hơi nghiêng người tay trái cong lên làm bộ muốn đánh xuống, hiển nhiên Minsoo cũng không phải một tiểu nhân vật, thuận theo cường độ của Seulgi dùng chân đá dưới tường lộn mèo một cái, né tránh Seulgi công kích. Nhìn Minsoo dừng tại trên cầu thang, Seulgi bước nhanh đá tới.

- Ai u

Minsoo cau mày bò trên mặt đất. Seulgi động tác nhanh chóng khiến hắn kinh ngạc, Minsoo đã sớm nhìn ra Seulgi thông hiểu võ thuật, không nghĩ tới đã vậy còn quá lợi hại.

- Đứng lên đi

Seulgi thu chân, nhìn vết chân của mình trên âu phục nhàn nhã màu trắng của Minsoo, lè lưỡi một cái. Lúc này trong hàng lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Minsoo nắm tay Seulgi đưa tới, đứng lên, phủi phủi bụi trên người.

- Lão đại ?

Hai người thủ hạ của Jang Minsoo đã chạy tới, nhìn lão đại một thân bụi bẩn, lại thoáng nhìn Seulgi đã đi trở về, hai người không hiểu ra sao nhìn Minsoo.

- Lão đại cái rắm, cô ấy mới là lão đại !

Nói xong bước nhanh theo tới.

Seulgi thấy Joohyun khoác áo khoác đứng ở trước cửa, Seulgi đi mau vài bước.

- Lão đại ?

Minsoo hướng về phía Seulgi gọi.

- Lão đại, có cơ hội dạy tôi một chút đi ?

Minsoo kéo quần áo Seulgi nói.

- Anh xuất thân là gì ?

Seulgi lướt nhìn dưới góc áo, Minsoo buông lỏng tay ra.

- *Võ cảnh (*có chức năng bảo đảm an ninh trật tự)

Minsoo cười ha hả nói.

- Ồ ?

Âm điệu của Seulgi giương lên, rất có hứng thú nhìn Minsoo.

- Lão đại, về sau chúng tôi liền cùng cô lăn lộn

Nói xong Minsoo nghiêm chỉnh bái Seulgi một cái.

- Đừng vậy, cái gì lăn lộn hay không lăn lộn, tôi cũng không có tiền cho các anh

Seulgi vỗ vai Minsoo.

- Jang ca, thân thủ của anh không tồi ! Buổi tối bảo các huynh đệ anh lên tinh thần !

Seulgi thu hồi mỉm cười, hướng hắn gật đầu một cái, xoay người vào nhà cùng Joohyun.

- Lão đại, các anh đánh nhau ?

Đồ đệ Yong Gi vọt tới bên người Minsoo hỏi.

- Đánh cái rắm, đó là người ta thử xem thân thủ của tôi ! Nữ nhân này thực không đơn giản, nghe nói là quân nhân

Minsoo đánh xuống đầu Yong Gi nói rằng.

- Ồ, vậy sao anh gọi cô ấy là lão đại ?

Yong Gi nhăn mặt xoa đầu mình.

- Chưa hai phút đã đem tôi đánh ngã, cậu nói cô ấy có thể làm lão đại chúng ta hay không ? Trở về phòng, đêm nay các cậu đều lên tinh thần chút !

Nói xong Minsoo cũng vào phòng.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro