13 - Bị thương rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 - Bị thương rồi...

- Seulgi, vừa nãy cô làm gì vậy ?

Joohyun cởi áo khoác, bên trong còn lại váy ngủ thắt lưng màu tím.

- Vứt rác

Seulgi chui vào ổ chăn, cũng không có nhìn Joohyun, nàng nghĩ Joohyun mặc rất bại lộ, nhìn dáng dấp kia, máu của nàng liền mạnh mẽ vọt lên đầu. Khiến nàng chịu không nổi.

- Vứt rác ? Thế sao Minsoo gọi cô là lão đại ?

Joohyun cũng nằm ở trên giường, cô nghiêng thân thể, gối lên một cánh tay nhìn Seulgi dưới sàn nhà.

- Tôi vừa thử xem thân thủ của anh ta ! Ngủ đi, rất muộn rồi

Seulgi lật qua lật lại, quay lưng về phía Joohyun, mặc dù không ngủ trên một giường, Seulgi vẫn cảm giác cả người khó chịu. Trong đầu nàng luôn luôn hiện lên Joohyun tóc dài ôn nhu, mặc váy lụa mỏng, đôi chân duyên dáng trắng nõn, còn có gò má bởi vì tắm xong mà ửng đỏ. Seulgi đem chăn trùm kín đầu, nỗ lực khắc chế suy nghĩ của chính mình, xem ra là muốn điên rồi, vì sao luôn luôn xuất hiện một hình ảnh như vậy, thân thể còn khô nóng khó chịu.

Joohyun nhìn Seulgi xoay qua chỗ khác, cũng không hỏi nữa, nằm ở trên giường không lâu thì ngủ thiếp đi. Kỳ thực trải qua mấy ngày nay Joohyun luôn không ngủ ngon, dù Seulgi ở trong nhà cô, thế nhưng một mình ngủ ở trong phòng lòng cô vẫn sợ muốn chết, vậy mà ngày hôm nay lại ngủ rất nhanh, xem ra Seulgi thực sự để Joohyun rất có cảm giác an toàn.

Seulgi nghe Joohyun hít thở đều đều, giọng gọi ra, người này ngủ thật mau. Ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ len lén chiếu vào, Seulgi si ngốc nhìn Joohyun ngủ say, tóc dài thuận tản ra trước ngực, lông mi thật dài run run, cả người cũng nhu hòa lên, cùng dáng vẻ lúc tỉnh hoàn toàn bất đồng. Joohyun lúc này tan mất băng lãnh, ngủ giống như một đứa trẻ. Seulgi cứ như vậy nhìn cô, vẫn là Joohyun như vậy tốt, đã không có cao ngạo, đã không có băng lãnh, sẽ không ngăn cách nàng bên ngoài.

Nghĩ ngày hôm nay bản thân cảm giác kỳ quái, Seulgi hồi tưởng lại khi còn bé. Khi đó có một cô bé mập mạp bầu bạn cùng nàng đi qua sáu năm tiểu học. Cô bé rất khả ái, học tập cũng tốt, giáo viên, bạn bè cùng trang lứa đều rất thích nàng ta. Seulgi sờ sờ vết sẹo nhàn nhạt trên mu bàn tay, đó là bởi vì một lần cãi nhau với cô bé, nguyên nhân vì sao đã nhớ không nổi, Seulgi tự mình cầm dao nhỏ cắt mu bàn tay mình. Seulgi lấy lại tinh thần, lại thoáng nhìn nữ nhân đang ngủ, trong lòng nàng chợt hiện ra một ý nghĩ, chẳng lẽ mình thích nữ nhân ? Nghĩ đến khi đó bởi vì cô bé chuyển trường, hai người ôm nhau khóc chết đi sống lại, lúc gần đi cô bé còn hung hăng cắn một ngụm trên bả vai của Seulgi, muốn mình nhất định không được quên nàng ấy. Lẽ nào đây không phải tình bạn ?

Chuyện cách nhiều năm sau ngày hôm nay Seulgi bắt đầu nghi vấn. Sau đó lên trung học, bằng hữu bên người đều bắt đầu tỉnh tỉnh mê mê yêu đương. Đối mặt với nam sinh rất tốt với mình, nàng cũng không có bất luận cảm giác gì, trái lại cảm thấy rất kỳ quái. Nàng lại nghĩ tới Jungsuk, một nam nhân ưu tú như vậy, đối với con gái tuổi tác như mình mà nói, sẽ không động tâm ? Thế nhưng đặt Jungsuk và Joohyun ở cùng một chỗ mà so sánh, vẫn là Joohyun có thể hấp dẫn mình hơn. Này khí chất băng lãnh tự nhiên mà thành, này phong phạm nữ vương cao cao tại thượng. Bất luận là vui buồn tức giận một mặt nào của Joohyun, Seulgi đều vì đó mà mê muội. Trời ơi ! Seulgi rốt cuộc phát hiện, hình như nàng trời sinh chính là đồng tính luyến ái !

Seulgi nhìn mặt Joohyun ngủ suy nghĩ rất nhiều, nàng không biết bản thân là ngủ lúc nào. Trong mông lung mơ hồ nghe thấy được chút động tĩnh, thanh âm rất nhỏ, cảm giác thanh âm như con mèo cào kính. Seulgi đột nhiên mở mắt, lẳng lặng lắng nghe một hồi, thanh âm là từ ngoài cửa sổ vọng lại. Nàng chậm rãi đứng dậy nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa sổ vẫn là hình dạng như trước lúc ngủ. Nàng nhẹ nhàng đứng lên, nàng cảm giác được nguy hiểm, cảm giác như mỗi lần làm nhiệm vụ bị địch nhân phục kích.

Tiếp tục cẩn thận nghe, ngoài cửa sổ có thanh âm sàn sạt, như là vật gì đó cắt kính. Seulgi tính toán thời gian, lúc ban ngày nàng có lưu ý qua cửa kính nhà Joohyun nếu như muốn mở ra cần 3 phút, nếu người là từ trên sân thượng xuống, chỉ cần cắt một cái cửa nhỏ mượn lực một cước có thể đối phó.

Nàng xem xem Joohyun ngủ say, lấy tay nhẹ nhàng huých cô một chút, nhìn con mắt cô giật giật, xem ra cũng là một người ngủ cạn. Joohyun dùng tay xoa xoa con mắt mông lung, bĩu môi, hơi nhíu mày, hiển nhiên còn không có hoàn toàn thanh tỉnh. Seulgi làm một động tác cấm thanh với cô, mặc vào áo khoác cho Joohyun, xốc lên chăn trên người cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Nàng đặt Joohyun ở chỗ mình mới vừa ngủ, Seulgi quỳ một chân trên đất, đem đầu kề sát bên tai Joohyun ôn nhu nói.

- Đừng nói chuyện, cũng đừng động

Nàng nhìn nhìn Joohyun đang mê muội, vừa nãy lúc nàng ôm cô, xúc cảm mềm mại, hương thơm thoang thoảng, để trong lòng Seulgi run lên một cái. Đây là cảm giác thích sao ? Seulgi lắc đầu một hồi.

Nàng kéo chăn đệm trải trên sàn về bên giường, từ cửa sổ đó nhìn sang không đến mức lập tức phát hiện cô. Từ lúc đánh thức Joohyun đến khi buông cô bất quá một phút đồng hồ, Seulgi lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lại nhìn một chút Joohyun, lúc này xem ra cô đã thanh tỉnh, đôi mắt luống cuống nhìn nàng. Seulgi đặt ngón tay ở trước môi mình, ra hiệu cô không nên nói, trên mặt nở nụ cười ấm người. Nàng đứng dậy lục lọi ở trên tủ đầu giường, tìm được cái nút ấn bấm xuống một cái, liền nhẹ nhàng di động qua bên cửa sổ.

Seulgi mới vừa tiếp cận cửa sổ, một tiếng vang giòn xẹt qua bầu trời đêm, theo sát đó một bóng người mang theo mảnh kính bể cắt xén tiến vào. Đối phương tựa hồ rất rõ tình huống trong phòng, chân điểm một cái trên mặt đất, trong tay nắm dao găm phiếm quang trực tiếp đâm về phía Seulgi. Seulgi hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ có chiêu thức ấy, vội vàng tránh sang một bên, nhưng dao của đối phương còn chưa tới trước mắt liền biến hóa phương hướng, giống như là sớm biết Seulgi sẽ né tránh. Tay Seulgi nắm rèm cửa sổ xoay chuyển vài lần, đề lực một cái thân thể hướng lên trên né tránh.

Seulgi chân đạp bệ cửa sổ trên không trung xoay người một vòng, người còn chưa rơi xuống đất liền hướng phía người nọ đá ra một cước. Người nọ đâm hai nhát chưa thành công thân thể né sang bên giường, hiểm hiểm tránh được chân Seulgi. Seulgi đứng thẳng trước tủ đầu giường híp mắt nhìn nam nhân trước mặt, người nọ một thân *hắc y (*trang phục màu đen) linh hoạt, mũ lưỡi trai màu đen áp thấp thấy không rõ tướng mạo.

Không cho phép Seulgi suy nghĩ nhiều, người nọ lại bắt đầu chuyển động, tốc độ hắn công kích cực nhanh, chuyên chọn chỗ hiểm hạ thủ. Bởi vì giường cùng cửa sổ cự ly rất gần, địa phương cũng tương đối nhỏ, hai người xuất chiêu đều có vẻ chân tay co cóng. Seulgi không ngừng kiềm chế hắn, nàng sợ hắn phát hiện tồn tại của Joohyun. Nam nhân nọ hình như phát hiện cái gì, bởi vì vừa nãy Seulgi túm xuống rèm cửa sổ, ánh trăng đã chiếu vào, trong phòng cũng sáng sủa không ít. Nam nhân nọ nhìn về phía bên kia giường, né tránh quyền cước của Seulgi, tay cầm ngược dao găm lật nghiêng một cái lăn đến trước mặt Joohyun.

Lúc này Joohyun ngồi dậy.

- A !

Cô hô to, bèn tự mình bưng kín miệng.

Seulgi theo chân nam nhân nhào tới, một tay nàng kéo Joohyun, tránh thoát dao găm của nam nhân. Nam nhân phát hiện Joohyun thì tỏ ra rất hưng phấn, một chiêu rồi lại một chiêu nhanh tấn công tới, đều hướng về phía Joohyun. Seulgi đem Joohyun hộ vào trong ngực, ngay cả thời gian đẩy cô đi ra ngoài cũng không có. Joohyun mắt thấy dao sáng loáng của nam nhân tại trước mặt, cô vừa sợ vừa lo lắng. Nam nhân tiếp tục đâm dao găm về phía Joohyun, Seulgi một tay ôm Joohyun một tay rất nhanh nắm cổ tay đối phương, xoay người một cái, đối phương cũng cấp tốc xoay người muốn tránh thoát.

Bỗng Joohyun trong lòng Seulgi chuyển động, cô thấy tay nam nhân nọ bị Seulgi nắm, bản năng muốn đi đoạt dao găm. Seulgi không nghĩ tới Joohyun lá gan lớn như vậy, mà lúc này cũng đã chậm, nam nhân nhìn tay mình nắm dao găm giãy không ra, tay kia nhanh chóng cầm lấy dao găm hướng ngực Joohyun hung hăng đâm xuống. Lúc này Joohyun đã ngây ngẩn cả người, Seulgi không có cách nào bèn đem tay trái chắn đến, thời điểm dao găm cắt ra cánh tay trần trụi của Seulgi, Seulgi thuận thế đem Joohyun ôm vào trong ngực vọt đến cạnh cửa.

- Joohyun chạy mau !

Seulgi kéo lại cửa phòng đẩy Joohyun đang thất kinh một cái, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, âm thầm thở một hơi. Xem ra Jang Minsoo bọn họ chạy tới rồi.

Nam nhân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hắn yếu ớt lung lay Seulgi một đao, lần thứ hai đánh về phía Joohyun. Seulgi dùng tay tuốt cánh tay không ngừng xuất huyết một hồi, nghênh đón nam nhân, hai người lại chiến cùng nhau. Tiếng bước chân tới gần, mấy người Minsoo chạy đến, Seulgi hô.

- Mang Joohyun đi ra ngoài !

Lúc này nam nhân đứng dậy chạy trốn về phía cửa sổ, biết đối phương muốn chạy, nàng theo sát tới đó. Nam nhân tốc độ rất nhanh, từ lỗ hổng trước cửa sổ lưu loát nhào ra ngoài. Seulgi vô ý thức đưa tay bắt một cái, cái gì cũng không bắt được, nàng nhìn ngoài cửa sổ nam nhân theo dây thừng leo lên phía trên. Seulgi không dám thò đầu ra, nàng biết phía trên nhất định có người tiếp ứng. Nhìn cánh tay mình bị thương, buông tha ý nghĩ truy đuổi.

- Tôi lên sân thượng

Minsoo chuẩn bị chạy ra bên ngoài.

- Đừng đi, anh không phải đối thủ của hắn, đuổi không kịp

Seulgi lạnh lùng nói. Nàng đi ra phòng ngủ khắp nơi bừa bộn. Đại sảnh đèn đã sáng lên. Joohyun hiển nhiên bị sợ không nhẹ, áo khoác bao bọc lấy thân thể, sững sờ ngồi trên sô pha, ánh mắt có chút tan rã. Seulgi nhìn cô một cái, xoay người trở về phòng ngủ, lấy ra hòm thuốc, ngồi ở bên người Joohyun.

- Không sao

Seulgi nắm lấy bàn tay run rẩy của Joohyun nói.

Thân thể Joohyun kinh ngạc một chút, cô đột nhiên quay đầu tới.

- Tay cô ?

Một tay Joohyun che miệng mở lớn, một tay cầm lấy cánh tay không ngừng chảy máu của Seulgi, trong mắt chan chứa lệ.

- Không sao, không đau tý nào

Seulgi chịu đựng đau, thoải mái nói.

- Lão đại, bây giờ cô cần tới bệnh viện khâu

Minsoo nhìn Seulgi lông mày cũng không nhíu một cái bôi thuốc lên vết thương. Trong lòng hắn thật là càng ngày càng bội phục cô gái này, dáng vẻ thanh tú nhu nhược, không nghĩ tới kiên cường như vậy, vết thương này xem chừng phải khâu 7 8 kim, thịt lật lật ra bên ngoài, không ngừng tuôn ra giọt máu rớt xuống sàn.

- Tôi biết, tôi phải xử lý trước ! Tới giúp tôi quấn một chút

Tay phải của Seulgi cầm tăm bông thấm Povidone Iodine chà lau vết máu xung quanh vết thương. Cầm băng gạc quấn vòng quanh cánh tay.

- Tôi, tôi gọi điện thoại gọi bác sĩ tới

Joohyun hoảng loạn đứng lên, đi đến phòng ngủ.

- Joohyun, không cần, bây giờ chúng ta đi bệnh viện

Seulgi gọi lại Joohyun, rồi nói với Minsoo giúp mình quấn băng.

- Quấn chặt chút

Giản đơn băng bó xong, Seulgi mặc quần áo mang theo mấy người chạy đến bệnh viện, trên đường gọi điện cho Jungsuk, nhờ Jungsuk tới nhà Joohyun.

Minsoo một đường chạy như bay tới bệnh viện, Seulgi ngồi trên ghế sau sát bên Joohyun, một đường chú ý có người theo dõi hay không, hoàn hảo không có xe cộ gì khả nghi.

Thời điểm xử lý khâu 7 kim, Seulgi nghe tiếng bước chân rất nhiều người, sau đó cửa bị mở, gia gia, ma ma của Joohyun mang theo 5 6 nam tử áo đen đi đến. Bác sĩ thấy bỗng chốc đi vào nhiều người như vậy nhíu nhíu mày, không nói gì. Mấy người thấy Joohyun cũng không có bị thương đều thở dài một hơi, cùng Seulgi hàn huyên vài câu liền đi ra ngoài. Vết thương không có thương tổn đến gân cốt, đánh thuốc tê khâu 7 kim. Bác sĩ nói cần tiêm chống viêm, Seulgi cự tuyệt, vốn là ghét tiêm, Joohyun lại tùy thời đều có nguy hiểm, không thích hợp ở lại bệnh viện. Dưới nhiều lần kiên trì của Joohyun, Seulgi tiêm uốn ván. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là rạng sáng ba giờ.

- Seulgi thế nào rồi ?

Jungsuk chạy nhanh tới, trên trán mồ hôi hột.

- Không sao rồi, dao găm cắt một đường

Jungsuk nhìn đám người Bae gia trong hàng lang, há mồm há miệng, cũng không nói ra cái gì, lòng hắn rất tức giận, không thân chẳng quen, đến nỗi như thế không muốn sống sao ? Hắn lại nghiêng mắt nhìn Joohyun đứng ở bên cạnh Seulgi.

- Tôi xem hiện trường, người là từ trên sân thượng xuống, tổng cộng hai người, cô thấy tướng mạo người đó không ?

- Không, lúc đó trong phòng đèn tối đen, hắn mang mũ

Một tay Seulgi túm túm áo khoác, đi đến cửa bệnh viện.

- Đi, ngày mai tôi lại tìm cô, đơn giản lục khẩu cung

Jungsuk đuổi kịp Seulgi nói.

- Đêm nay mọi người ở đâu ?

Seulgi quay đầu nhìn Joohyun, xem ra đã trở lại bình thường từ trong kinh hãi, tóc hơi rối, vẻ mặt đóng băng.

- Đều quay về lão trạch đi

Bae gia gia quay đầu nói.

- Vâng

Joohyun nhìn gia gia gật đầu.

- Jungsuk, giúp tôi một việc nhé ?

Seulgi kéo Jungsuk thả chậm cước bộ.

- Cô nói ?

Jungsuk nhìn Joohyun đồng dạng dừng lại cước bộ nhưng không sang đây, quay đầu nhìn Seulgi.

- Ngày mai hai người em gái tôi khai giảng, tôi đáp ứng ngày mai đi đưa, anh xem tôi đã như vậy, giúp tôi đưa một lát nha ?

Seulgi dùng tay trái xoa bóp huyệt thái dương.

- Được, giao cho tôi đi

Jungsuk rất sảng khoái đáp ứng.

- Cảm ơn anh

Seulgi có chút mệt mỏi nói rằng.

Trời tháng mười xanh thẳm, sáng sớm nắng trời nhè nhẹ tỏa trên người rất thoải mái, 6 giờ sáng Seulgi đứng ở trong hiên hoa Bae gia gọi điện cho Yerim. Nàng vẫn quyết định đi đưa muội muội đến trường, cúp điện thoại của Yerim, lại gọi tới cho Jungsuk, nhờ hắn lập tức đến đón mình.

- Sao dậy sớm như vậy ?

Theo thanh âm lành lạnh Joohyun đã đi tới.

- Sớm

Seulgi xoay người, mỉm cười chào hỏi Joohyun.

- Cánh tay thế nào ? Thực xin lỗi...

Joohyun nhìn cô bé nhỏ hơn mình 7 tuổi này, ngày hôm nay Seulgi mặc một bộ đồ thể thao, màu sắc trắng đen cân xứng, mặc ở trên người nàng có vẻ rất có phấn chấn. Joohyun muốn nói chút gì đó, rồi lại không biết thế nào mở miệng, cô luôn cảm thấy mình mang đến cho Seulgi phiền toái rất lớn, bây giờ còn bị thương, đây đều không phải ước nguyện ban đầu của cô.

- Không sao, qua vài ngày liền tốt rồi

Trên thực tế Seulgi là đang an ủi Joohyun, bởi vì vết thương đau, cả đêm chưa từng chợp mắt, trời sáng nàng liền rời giường, chọn cho mình một bộ đồ thể thao, mặc tay áo rộng thùng thình còn có thể thoải mái chút.

- Lát nữa Jungsuk qua đón tôi, tôi vẫn muốn đưa Yerim đến trường

- Ừ...ngày hôm nay Minsoo bọn họ theo tôi là được, cô đi đi

Joohyun nghĩ sơ một hồi nói rằng.

- Cánh tay cô còn đau không ? Nghìn vạn lần cẩn thận đừng đụng phải

Joohyun nhìn tay trái nàng buông xuống mày hơi nhíu lại.

- Tốt rồi, yên tâm đi

Ngón tay trái Seulgi theo bản năng giật giật, bây giờ còn thật không dám dùng sức. Có điều nàng biết không quá ba ngày sẽ khá lên.

- Tiểu thư, Park tiên sinh tới

Quản gia Bae gia đi tới.

- Đã biết, tôi tới ngay

Joohyun cùng Bae thúc vẫy tay, ý bảo ông xuống phía dưới.

- Seulgi, trở lại ăn điểm tâm đi

- Không được, Jungsuk lập tức liền tới đây, đã không đủ thời gian

Seulgi nói, điện thoại di động liền vang lên.

Joohyun tiễn Seulgi, xoay người đi đến phòng khách. Park Bogum một mặt uể oải ngồi ở trên sô pha uống sữa bò, Bae gia gia đang xem báo chí.

- Sao đến sớm vậy ?

Thanh âm của Joohyun không có bất luận ôn độ nào. Cô ngồi ở bên người Bogum.

- Anh nghe nói tối hôm qua nhà em bị tập kích, em không sao chứ ?

Park Bogum nghe thấy giọng của Joohyun lập tức đứng lên, không đợi Joohyun nói, hắn nói tiếp.

- Anh mới vừa nhận được tin tức, lập tức tới đây ! Em không sao chứ ?

Hắn kéo tay Joohyun khẩn trương nhìn cô.

- Không có việc gì

Joohyun thoáng rút tay ra, cô thả lỏng thân thể tựa ở trên sô pha.

- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi ! Lát nữa anh cùng em đi làm

Thân thể căng thẳng của Park Bogum thoáng thoải mái xuống, lấy tay che miệng ngáp một cái, có vẻ uể oải cực kỳ.

- Gia gia, rốt cuộc là ai muốn hại Joohyun ạ ?

Bogum nhịn không được hỏi Bae gia gia xem báo ở một bên.

- Bogum, cháu nghỉ ngơi không tốt ? Làm sao con mắt đỏ bừng ?

Bae gia gia không có tiếp lời Bogum, hỏi ngược lại.

- Dạ, mấy ngày nay công ty nhiều việc, rất bận

Park Bogum mất tự nhiên xoa mặt.

- Bận rộn nữa cũng phải thích hợp, mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi một hồi

Bae gia gia thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem báo chí.

Park Bogum nhìn Bae gia gia không định đàm luận vấn đề này chắc hẳn trong lòng đã có cân nhắc, thức thời cũng không hỏi nhiều. Hắn nhìn Joohyun tựa ở bên cạnh mình nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ chuyện tình trong khoảng thời gian này, lòng bất ổn vạch không ra manh mối.

Ăn điểm tâm, đến giờ đi làm, nhóm Joohyun 7 người 2 xe trước sau chạy ra đại trạch Bae gia. Sau cửa sổ lầu hai, Bae Kyunghoon kiên nghị đứng ở đó, khuôn mặt đông cứng. Nhìn xe lái ra cửa lớn, ông thu hồi ánh mắt xoay người cầm lấy điện thoại trên bàn.

- Bae tổng !

Điện thoại kết nối, một giọng nam truyền tới.

- Điều tra sao rồi ?

- Xác định là hắn làm sao ?

Thanh âm của Bae Kyunghoon âm vang hữu lực với dáng vẻ hòa ái bình thường như hai người khác nhau.

- Mạnh tay làm đi, chứng cứ đủ tới gặp tôi

Bae Kyunghoon nặng nề ném điện thoại trên bàn, ngực dồn dập phập phồng.

- Cha

Theo cửa phòng mở ra, Bae Doojoon xoay xe đẩy xuất hiện tại trước mặt.

Bae Kyunghoon nhìn con trai mình đã từng luôn lấy làm kiêu ngạo, bây giờ chỉ có thể sinh hoạt dựa vào hai cái bánh xe. Hắn không biết có phải bản thân kiếp trước tạo cái nghiệt gì hay không, hôm nay phải dằn vặt bản thân như thế.

- Doojoon, ba ba xin lỗi con

Bae Kyunghoon mệt mỏi ngồi trên sô pha, trong mắt tràn đầy áy náy, yêu thương nhìn Bae Doojoon.

- Cha...

- Con yên tâm, ba ba sẽ không để bất luận kẻ nào làm hại tới Joohyun, ai cũng không được

Đằng sau vài chữ nói ra, là bật ra từ trong kẽ răng, ông hận, đã có lỗi với Doojoon. Trước đây ông không đủ nhẫn tâm, thế nhưng lần này ông không cho phép Joohyun gặp chuyện không may. Bỏ đi tôn tử tồi tệ đó, Bae gia hắn còn có một cháu gái bảo bối tài năng kế thừa tổ nghiệp, dù phải giết ruột thịt, ông cũng sẽ không tiếc.

- Cha, con cũng không muốn, thế nhưng Joohyun...mấy ngày nay e rằng sợ hãi

Bae Doojoon u buồn nói, trong lòng hắn so với ai khác đều rõ ràng, mấy ngày nay phát sinh việc này, thoát không khỏi can hệ với em trai mình. Hắn cam tâm cả đời ngồi trên xe đẩy, không đi truy cứu, thế nhưng hiện tại em trai hắn muốn giở lại trò cũ thương tổn con gái hắn, hắn sẽ không ngồi xem mặc kệ, hiển nhiên hắn cũng không phải người dễ bắt nạt.

- Không cần nói gì cả, trong lòng ba ba rõ ràng, nhiều năm như vậy ủy khuất con, ba ba sẽ cho con một cái công đạo

Nói xong, Bae Kyunghoon khoát khoát tay, bảo Bae Doojoon xuống phía dưới.

Mỗi người đều có giới hạn, lúc này Bae Sunghoon dám động Joohyun, rốt cuộc chạm đến lằn ranh của hai nam nhân đương gia Bae gia.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro