43 - Hơi thở thuộc về chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

43 - Hơi thở thuộc về chị

Seulgi phân phó tài xế chạy xe đến dưới lầu tập đoàn Bae thị, nàng thanh toán tiền xe liền xuống xe. Sau một tháng, nàng lại lần nữa trở lại trước cao ốc này, nàng đứng ở trong phong tuyết, ngước đầu nhìn lên tầng 23, có phòng làm việc còn sáng đèn, nhất định là có một số người còn chưa kết thúc công tác.

Seulgi hoảng hốt cho rằng Joohyun vẫn còn đang tăng ca, cô chăm chỉ làm việc luôn luôn đeo một bộ kính mắt viền vàng, đề phòng phóng xạ, còn có tóc dài búi lên, lông mày cau lại.

Seulgi đứng ở dưới lầu sửng sốt thật lâu, mãi đến khi nàng cảm thấy cái cổ đã mỏi nhừ, lúc này mới cúi đầu, thở dài, xoay người đi vào trong tiểu khu đối diện.

Seulgi đi tới dừng lại trước cửa tiểu khu Joohyun ở, nàng muốn đi tiểu biệt thự của Joohyun nhìn một tí. Tuy rằng biết nhìn không thấy người, thế nhưng chỉ là để nàng cảm thụ một chút hơi thở của Joohyun là tốt rồi...

Lúc Seulgi đang buồn rầu nghĩ có nên như kẻ trộm lật hàng rào vào tiểu khu hay không, thì cái cửa nhỏ chỉ có thể quẹt thẻ thông hành bị một người phụ nữ trung niên mở ra từ bên trong. Seulgi bước nhanh chạy sang, dùng một tay chống đỡ cửa lại muốn đóng, nghiêng đầu cảm kích cười với người phụ nữ kia, liền thuận thuận lợi lợi tiến vào cái tiểu khu sa hoa bảo vệ nghiêm ngặt này.

Đi tới trước cửa tiểu biệt thự của Joohyun, Seulgi nhìn trái phải một chút, lúc này đã gần 11 giờ đêm, trong tiểu khu ngoại trừ mấy chỗ đèn đường mờ nhạt kéo dài thân ảnh của nàng, tại trong tiểu khu lại không thấy được những người khác. Seulgi cúi đầu tìm kiếm công cụ có thể mở được cửa phòng, cuối cùng ở trên tay cửa ga ra nhà Joohyun tìm được một sợi dây thép nhỏ, nàng không chút do dự gỡ ra. Seulgi cố sức cong dây thép mấy lần, đầu kề sát ở trên cửa nhà, chỉ trong chốc lát cửa liền mở ra như thần kỳ.

Seulgi vào nhà, nàng không có bật đèn, cởi giầy ở trước cửa liền chân trần đi vào. Thân là bộ đội đặc chủng bởi vì bình thường yêu cầu nàng tác chiến buổi tối, khiến nàng có thể thích ứng loại tối tăm này. Đôi mắt nhỏ híp lại bao giờ cũng rất nhanh thích ứng bóng tối, mặc dù là không gian đưa tay không thấy năm ngón, nàng vẫn tới lui tự nhiên như thường, không bị một chút ảnh hưởng.

Seulgi đi tới cửa phòng ngủ của Joohyun, nàng hít sâu một hơi, liền nhẹ nhàng đẩy ra cửa. Đèn đầu giường trong phòng còn sáng, cũng không biết có phải lúc Joohyun đi quên tắt hay không. Seulgi đứng ở trước cửa nhìn bốn phía xung quanh, đây là lần thứ hai nàng tới tiểu biệt thự này của Joohyun, cùng với phòng ngủ của cô.

Seulgi rõ ràng cảm giác được, lần này tiểu biệt thự của Joohyun thay đổi hình dạng. Trong phòng không hề có vẻ trống trải lành lạnh, trái lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp lên. Xem ra nàng đi hơn một tháng nay Joohyun nhất định là thường quay về nơi này ở.

Suy nghĩ xong, Seulgi chuyển đầu sang bên khác, nàng đột nhiên ngây ngẩn cả người. Nàng không nháy mắt nhìn chằm chằm bên tủ quần áo, đó là một cái giá áo lập thể, trùm trên giá áo chính là bộ quân trang nàng đã mặc hai năm mà ngày đó nàng về đơn vị Joohyun muốn lấy đi. Quân trang lồng bên trong bọc quần áo trong suốt, chỉnh tề trùm ở đó, mà vị trí giá áo vừa lúc hướng về phía giường của Joohyun.

Seulgi mím chặt môi, ánh mắt chậm rãi nổi lên sương mù, hóa ra Joohyun quan tâm nàng nhiều hơn nàng nghĩ, thực sự là làm khó chị ấy. Từ sau khi hai người xác lập quan hệ bản thân vừa đi chính là một tháng, hơn nữa trong lúc đó một cú điện thoại cũng chưa từng gọi, Seulgi không nghĩ tới Joohyun sẽ quý trọng bộ quân trang này như vậy...

Seulgi hoảng hốt đi tới trước giường Joohyun, nàng cúi người vuốt đệm chăn Joohyun từng ngủ qua. Lúc này nàng hy vọng biết bao Joohyun có thể xuất hiện tại trước mặt nàng, dù cho chỉ là băng lãnh như trước, chỉ cần chị ấy an toàn thì cái gì cũng không hy vọng xa vời. Seulgi chịu đựng nước mắt ngẩng đầu lên, bỗng chốc liền thấy ảnh chụp của nàng được Joohyun đặt ở trên tủ đầu giường, tiếp đó nước mắt của nàng liền chảy xuống như vỡ đê.

Joohyun là yêu nàng, tuy rằng cho tới bây giờ chị ấy cũng chưa từng nói rõ. Hiện tại Seulgi mới phát hiện, lúc đó cũng không phải Joohyun không đồng ý lời yêu của nàng, chẳng qua, Joohyun là đang dùng hành động của chị ấy để đáp lời...

Đối với tình yêu say đắm giữa hai người, tuổi tác, thân phận đều tương đối cách xa, trái tim của Seulgi luôn luôn lơ lửng, lúc này rốt cuộc thả xuống. Seulgi vươn tay vô cùng cẩn thận cầm lấy một bức ảnh chỉ có mình Joohyun ở trên tủ đầu giường, nàng tỉ mỉ quan sát một hồi, nước mắt liền từng giọt từng giọt nhỏ xuống ở trên khung ảnh thủy tinh.

Seulgi ôm ảnh chụp của Joohyun ở trước ngực, nàng cúi xuống nằm nhoài ở trên giường, trầm tiếng khóc lên...

Thiếu một chút, lúc Seulgi chân trước mới vừa chuồn ra nhà lớn giam giữ nàng, chân sau xe quân đội của Kong Minjae liền lái vào cửa chính bộ đội. Hai người trước sau chỉ kém 10 phút, mà vẻn vẹn chỉ 10 phút này, Seulgi lòng như lửa đốt cũng đã leo tường rời khỏi liên đội.

Xe Jeep quân dụng thắng gấp một cái trực tiếp dừng ở trước cửa nhà lớn. Kong Minjae nhanh chóng xuống xe, theo ở phía sau chính là Jihu và Seungwan vũ trang hạng nặng, trong tay Jihu còn nhấc một cái túi hành quân to lớn. Ầm ầm hai tiếng, ba người đóng sầm cửa xe bước nhanh đi vào trong nhà.

Ba người đi tới dừng bước ở trước cửa một gian phòng, Kong Minjae chào đáp lại binh sĩ bảo vệ, từ trong túi lấy ra một phong văn kiện giao cho binh sĩ, cùng hắn giải thích ý đồ đến. Binh sĩ thoáng nhìn văn kiện rồi rất cung kính mở cửa, ba người đi vào. Vừa tiến vào gian phòng lông mày rộng thô của Kong Minjae liền nhăn ở một chỗ, nhìn Seulgi nằm ở trên giường đưa lưng về phía hắn, trong lòng lộp bộp một hồi. Hắn theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn ngoài cửa, bước nhanh đi đến trước giường.

Khi Kong Minjae thấy người nằm trên giường cũng không phải Seulgi, trong lòng không khỏi nguội lạnh, tất cả đều rõ ràng, có điều, đây là Kang Seulgi chạy trốn. Cô ta cứ không não chạy trốn ra ngoài như vậy, Kong Minjae siết chặt nắm đấm, phẫn hận nhìn người đàn bà vẫn còn ngất trên giường. Nếu như lúc này người trên giường biến thành Seulgi, hắn sẽ không chút do dự đá người ngã lăn trên mặt đất, xem nàng còn muốn ngọ nguậy không.

- Chỉ huy, Seulgi em ấy...

Seungwan kinh ngạc nhìn người đàn bà xa lạ trên giường, trên người người đàn bà này mặc quần áo rằn ri cùng băng tay liên đội các nàng, rõ ràng là quần áo của Seulgi. Lẽ nào Seulgi em ấy...chạy trốn rồi ?

- Jihu, anh đi nghĩ biện pháp đuổi binh lính giữ cửa, 15 phút sau, gặp ở rừng cây nhỏ

Kong Minjae thu hồi ánh mắt xoay người thấp giọng phân phó với Jihu.

- Rõ

Jihu hiểu rõ gật đầu, mặt vô cảm xúc xoay người đi ra ngoài.

Seungwan vẫn sững sờ nhìn người đàn bà trên giường, nàng nghĩ thầm: Seulgi này cũng thật là ngang bướng, cứ chạy trốn như thế, còn làm ngất đi một...Nàng quay đầu trầm ngâm nhìn chỉ huy, nói rằng.

- Chỉ huy, cô ấy làm sao bây giờ ?

Kong Minjae hít sâu một hơi, hắn khẽ khàng đi đến trước cửa, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, xoay người nói với Seungwan.

- Cô xem xem, có thể làm cô ấy tỉnh lại không

Seungwan hiểu ý gật đầu, cúi người kiểm tra người trên giường, thế nhưng, rất nhanh Seungwan liền ngẩng đầu nhìn chỉ huy. Nàng lắc đầu, cũng không biết Seulgi làm gì người đàn bà này, người hoàn toàn hôn mê rồi.

- Cô cõng cô ấy, chúng ta đi, mang về đại đội trước rồi tính toán sau

Kong Minjae hiển nhiên là bao che khuyết điểm, hắn làm ra quyết định như vậy tất nhiên là đã phạm sai lầm, âm thầm mang người đàn bà này rời khỏi, hắn là tòng phạm của Seulgi. Thân là một quân nhân làm ra quyết định như vậy là sẽ có phiền toái lớn, nhiều năm làm chỉ huy bộ đội đặc chủng như vậy, hắn cũng không phải không biết nặng nhẹ, chỉ là, hắn nghĩ thật vất vả vì Seulgi tranh thủ được cơ hội, không thể cứ buông tha như vậy. Kong Minjae ở trong lòng cầu khẩn, chỉ mong, tất cả còn có thể vãn hồi...

Seungwan không nói hai lời, cõng người đàn bà trên giường đi theo phía sau chỉ huy, bước nhanh ra ngoài nhà lớn. Nàng vừa đi vừa nghĩ, Seulgi này thực sự là tìm đường chết, chỉ huy quyết định như vậy hiển nhiên là liều lĩnh mạo hiểm rất lớn, một khi sự tình bại lộ vậy gặp họa sẽ không chỉ có một mình Seulgi.

.
.
.
.
.

Seulgi không biết khóc bao lâu, từ lúc mới bắt đầu trầm tiếng khóc đến sau đó lại gào khóc, nàng không hề kiêng dè chút nào phát tiết tích tụ trong lòng, tựa hồ muốn một lần đều phát tiết ra. Nghĩ đến Joohyun tung tích không rõ, trong lòng nàng thập phần sợ hãi, lại cảm thấy oan ức vì tình cảnh hiện tại của bản thân. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Kyuhyun chết, Joohyun mất tích, bản thân nàng suy tàn, nàng nghĩ không ra cuộc sống tốt đẹp làm sao đã biến thành cái dạng này.

Khóc mệt mỏi, Seulgi nằm nghiêng trên giường của Joohyun, nàng cong cánh tay giơ ảnh chụp của Joohyun, nhìn không nháy mắt. Nước mắt thỉnh thoảng tuôn rơi làm nhòe đi khuôn mặt tươi cười của Joohyun trên ảnh chụp, lướt qua gò má nhỏ xuống ở trên đệm, nàng cũng không thèm quan tâm. Tùy ý đệm chăn dưới mặt trở nên ẩm ướt dính mặt nàng...

Gian phòng vắng vẻ đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động, Seulgi tỉnh táo lại, nàng ngồi dậy, móc ra bộ điện thoại di động Gikwang kín đáo đưa cho nàng, liếc nhìn điện báo. Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, trên màn hình điện thoại di động biểu hiện dĩ nhiên là số điện thoại của đại đội.

Khi điện thoại di động cố chấp vang lên lần thứ ba, Seulgi ấn nghe, cẩn thận đặt ở bên tai.

- Seulgi, là em sao ?

Trong điện thoại truyền đến tiếng lo lắng của đội trưởng Seungwan.

Seulgi thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rằng là chỉ huy biết nàng trốn, gọi điện thoại tới răn dạy nàng. Nghe câu hỏi của đội trưởng Seulgi bất giác gật đầu, tiếp đó lại nghĩ tới đội trưởng nhìn không thấy, nàng cúi đầu ừ một tiếng.

- Kang Seulgi, em muốn chết có đúng hay không ? Hả ? Em thật đúng là bản lĩnh lớn, có phải em nghĩ ai cũng ngăn không được em, còn dám chạy trốn, em nói, em có phải lính mãnh hổ không ?

Nghe giọng nói uể oải của Seulgi, Seungwan liền giận không chỗ phát tiết. Nàng kích động quở trách Seulgi, khẩu khí đó hận không thể lột sống Seulgi bên kia điện thoại.

Seulgi hơi đem điện thoại rời xa bên tai, không nói tiếng nào nghe đội trưởng rít gào.

- Em câm rồi hả ? Sao không nói lời nào, hiện giờ ở đâu ?

- Đội trưởng, Joohyun, Joohyun tìm không thấy nữa...

- Em chỉ vì cái này, chỉ vì cái này mà chạy trốn bất chấp hậu quả ? Kang Seulgi, đầu em có phải nước vào hay không ? Em biết chính mình đang làm cái gì không ? Em biết em làm như vậy hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng không ?

- Đội trưởng, em tìm không được Joohyun...

Nghe giọng nói luống cuống của Seulgi, Seungwan hầu như tức giận thổ huyết. Người này là tẩu hỏa nhập ma rồi, cũng không biết Bae Joohyun luôn luôn lạnh như băng cho Seulgi cái sâu độc gì, khiến Seulgi luôn cẩn thận sít sao biến thành bộ dạng này. Seungwan thở dài, chầm chậm nói rằng.

- Chúng ta còn có 10 phút thì xuất phát đi Yeosu ! Chỉ huy bảo tôi thông báo cho em, lập tức chạy tới Yeosu cùng bộ đội hội hợp, nhiệm vụ lần này em cũng có phần

Nói đến đây Seungwan thoáng dừng, có chút bất đắc dĩ nói tiếp -...Seulgi, đừng xử trí theo cảm tính nữa, lần này em chạy trốn quản chế, vì đè xuống tin tức em chạy trốn, chỉ huy và chỉ đạo viên gánh chịu rất nhiều nguy hiểm ! Nếu như em tiếp tục khư khư cố chấp, không chỉ chính em sẽ bị hủy, còn sẽ liên lụy những người khác

Seungwan dừng ở đây, nàng thấy Seulgi vẫn không lên tiếng, khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.

- Joohyun đang ở Yeosu, nhiệm vụ lần này của chúng ta là đi cứu cô ấy ! Em mau chóng chạy tới cùng chúng tôi hội hợp, cái khác chờ gặp mặt lại nói

Seulgi vừa nghe có tin tức của Joohyun lập tức tỉnh táo. Nàng vừa định há mồm hỏi, liền nghe trong điện thoại vang lên tiếng còi khẩn cấp tập hợp. Seulgi nắm chặt điện thoại di động phản xạ có điều kiện đứng lên, mà đội trưởng cũng đã cúp điện thoại.

Seulgi ngây ngốc nhìn điện thoại di động trong tay, đột nhiên trợn tròn đôi mắt nhỏ, Joohyun ở Yeosu ! Nàng không vội suy nghĩ nhiều cái khác, đẩy ra cửa phòng chạy vội đi ra ngoài.

Seulgi đi tới sân bay, chuyến bay gần nhất là rạng sáng 5 giờ. Nàng thấy thời gian trước mắt mới hơn 2 giờ, nghĩ đi nghĩ lại cả đêm chưa từng ăn cơm, nàng đi vào KFC lầu một sân bay, một hơi muốn 3 cái hamburger cộng thêm một cốc Coca Cola, cũng không chú ý ánh mắt giật mình của người bên ngoài, bắt đầu ăn như hổ đói...

Phương bắc mùa đông thực sự rất lạnh, ăn vài thứ Seulgi mới cảm thấy ấm áp chút. Trên người nàng vẫn mặc nữ quân y thường phục, mặc thường phục xuân thu mà nàng lại có thương tích trong người, còn thỉnh thoảng có chút ho khan, khiến nàng có loại cảm giác sắp hư thoát...

Lúc máy bay đáp xuống sân bay Yeosu, lòng Seulgi đã lo lắng không có cách nào hình dung. Nàng là người thứ nhất chạy xuống máy bay, một đường chạy vội về phía nhà khách bộ đội vũ cảnh.

Seulgi bước vào nhà khách vũ cảnh một bước cũng không chần chờ đi về phía phòng họp đèn đuốc sáng trưng, đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy nhóm đội trưởng, Jihu đang ngồi vây quanh cùng một chỗ nghiên cứu cái gì. Nghe cửa phòng mở ra, đoàn người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng. Seulgi hơi xấu hổ đi vào, lúc này có thể một lần nữa trở lại liên đội này, nhưng Seulgi làm sao cũng không vui vẻ nổi, luôn cảm thấy bản thân nàng như một đào binh, làm cho nàng có chút không ngẩng đầu lên được.

Seulgi đi tới trước bàn hội nghị liền ngoan ngoãn đứng ở trước mặt mọi người chờ mọi người chỉ trích và răn dạy.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, không đi thay quần áo đi !

Tiếng nói trung tính của đội trưởng Seungwan xuyên qua toàn bộ phòng họp. Mặt nàng âm trầm nhìn Seulgi, nếu không có nhiệm vụ nàng thật muốn nghiêm khắc dạy bảo đứa nhỏ này !

Mấy người chiến hữu liếc nhìn Seungwan tức giận, nháy mắt với Seulgi. Sau đó Tiểu Miêu đứng dậy, đi tới trước mặt Seulgi, ánh mắt nhìn Seulgi tràn đầy yêu thương, cô vươn tay kéo Seulgi đang sững sờ đi ra phòng họp.

Tiểu Miêu dẫn Seulgi đi vào một gian khách phòng, cô thoáng nhìn bộ dạng có chút chật vật của Seulgi, mở miệng nói rằng.

- Seulgi, chốc lát chúng ta xuất phát, chỉ huy đang cùng cảnh sát địa phương nghiên cứu phương án, em rửa mặt rồi thay đổi quần áo trước đi

Nói xong cô đi tới bên giường nhấc lên túi hành quân của Seulgi đặt ở trên giường, lấy ra quần áo Seulgi phải mặc.

Seulgi trầm mặc nhìn Tiểu Miêu, nàng biết cô ấy đau lòng nàng, cũng biết đội trưởng rống nàng cũng không phải thật sự tức giận nàng, còn có chỉ huy, bởi vì nàng chạy trốn cũng phạm vào sai lầm. Nghĩ tới những thứ này, Seulgi cảm thấy không ngẩng đầu lên được, trong lòng rối bời rất khó chịu.

Sau khi Seulgi rửa mặt chải đầu xong, Tiểu Miêu kiểm tra cho nàng. Khi cô trông thấy trên băng gạc quấn bên ngoài vết thương vẫn thấm vết máu, Tiểu Miêu đỏ con mắt, cô không nói tiếng nào bôi thuốc cho Seulgi, băng bó lại lần nữa. Nhìn bộ dạng rất đau lòng của Tiểu Miêu, Seulgi thoải mái cười cười với cô, bắt đầu vũ trang bản thân.

Joohyun xác thực là bị tập thể tội phạm buôn lậu súng ống bắt, lúc cô đánh Seulgi một cái tát rồi rời đi, cô cũng không có lập tức bị tức giận mà rời khỏi Yeosu. Tuy rằng thái độ Seulgi đối với cô, cùng câu 'Chúng ta chia tay đi !' khiến Joohyun rất tức giận, nhưng cô vẫn kìm lại không nhẫn tâm rời khỏi. Ngày thứ ba cô ở lại Yeosu, đang ở nhà hàng Tây ăn bữa cơm, cô bị một người đàn ông cầm súng trực tiếp trói đi, mà mấy người Minsoo cũng rất nhanh bị chế phục mang vào trên một chiếc xe Minibus khác.

Joohyun không biết bản thân bị nhóm người này đưa đi địa phương nào, vốn là lần đầu tiên cô tới Yeosu, đối với cái nơi này căn bản là không quen thuộc. Cô cảm thấy sợ hãi cực kỳ, mà Seulgi lại bị giam, mấy người Minsoo cũng bị bắt, ở một thành thị xa lạ này, ai còn có thể tới cứu cô ? Joohyun hầu như tuyệt vọng...

Nhóm người đó mang Joohyun vào một căn nhà, sau đó liền nhốt cô ở trong một gian phòng tối. Ngoại trừ người đưa cơm mỗi ngày, Joohyun chưa thấy có những người khác ở đây, cũng không có người đến tìm cô hỏi, hoặc là làm khó cô. Loại tình huống này quá khác thường, không khỏi làm Joohyun càng thêm sợ hãi.

Lúc đầu Joohyun cho rằng lần này bị bắt cóc là nhị thúc nhẫn tâm ở sau lưng chỉ điểm, thế nhưng sau đó cô biết mình đã đoán sai rồi. Ngay ở giữa trưa ngày thứ hai cô bị giam, hai nam nhân đi đến, thô lỗ kéo cô đến một đại sảnh rất rộng rãi. Đại sảnh đứng rất nhiều người, mỗi người âu phục giày da thái độ nghiêm túc chắp tay mà đứng. Ở giữa phòng đặt một chiếc ghế sô pha bằng da thật, một nam nhân cạo đầu trọc ngồi ở trên. Joohyun bị người trói chặt ở trên ghế gỗ và niêm phong miệng, cô bị ép ngồi đối diện nam nhân đầu trọc.

Không bao lâu lại có một nam nhân gầy gò đi tới, cầm trong tay DV bắt đầu thu hình cô. Thu hình kéo dài không tới hai phút liền kết thúc, nam nhân gầy gò cung kính giao DV vào trong tay nam nhân đầu trọc. Nam nhân đầu trọc đó từ đầu đến cuối chưa từng liếc mắt nhìn Joohyun, hắn tiếp nhận DV quay về ống kính nói rất nhiều.

Mãi sau khi nghe thấy lời nói của nam nhân đầu trọc, Joohyun mới hiểu được, hóa ra những người này đều là nhằm về phía Seulgi. Sở dĩ bắt cóc cô, cũng là vì bắt cô áp chế Seulgi mà thôi.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro