Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn phim "Dân quá vãng sự" tổ chức tiệc khai máy, mở một tiệc mừng cực lớn.

Thời tiết tháng ba vẫn còn chút hơi lạnh, nhưng trong phòng thuê lại náo nhiệt giống như ăn tết. Ngoại trừ nam chính Lăng Hạo còn đang ở nước ngoài, còn lại đều có măt đầy đủ.

Hơn hai mươi người ngồi vây vòng tròn lớn trên bàn lớn, đồ ăn còn chưa kịp dọn lên, Lý Dao đã giơ chén rượu, "Tuy rằng chúng ta còn chưa biết có đoạt giải hay không, nhưng có thể được đề cử thì đã đạt hiệu quả tuyên truyền rồi! Tôi tuyên bố chúng ta đã giành được thắng lợi đầu tiên!" Tiếp theo anh ta ngẩng cổ lên "Ừng ực ừng ực" đem ly rượu trắng uống hết vào bụng.

Dương Hi ngồi bên cạnh, vẻ mặt ghét bỏ mà "Di" một tiếng, "Anh tuổi còn trẻ mà như vậy sao."

Lý Dao ngồi xuống, nghe cô nói, đem cánh tay đặt lên trên thành tựa lưng ghế ngồi của Dương Hi, áp sát vào cô nói giỡn "Muội muội, nàng kính ca ca một ly?"

Cô nhìn anh ta như kẻ dở hơi, bị chọc cười thành tiếng.

Dương Hi vừa cười vừa ghét bỏ đẩy ra, "Ca cái đầu anh, không ăn gì đã uống rượu trắng."

Ngồi đối diện bọn họ là Lâm Vân cùng một người nào đó đã thấy qua vài lần. Cô ta cúi đầu, tay nắm chén trà, bộ dáng vẫn thẹn thùng như cũ, "Thật đáng tiếc tôi không thể tham gia "Chuyện cũ của dân quốc", hôm nay đến đây hưởng một chút không khí vui mừng, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác."

Sau đó nâng hai tay bưng lên chén trà, "Tôi...... Tôi không uống rượu, nên lấy trà thay rượu kính anh một ly, mong anh đừng ghét bỏ." Xong, lịch sự nhã nhặn uống hết ly trà.

Ngồi bên cạnh Lâm Vân là một chị gái hào sảng, chị ta ý vị thâm trường cười một chút. Là người hơn ba mươi tuổi làm sao không hiểu tâm tư của cô gái mới đôi mươi, vậy nên tự nhiên sinh ra một chút địch ý. Lâm Vân chủ động lên kính rượu nhưng lại dùng trà trà, nhìn ra có chút khó hiểu. Cũng đã 21 tuổi, chứ không phải 12 tuổi, còn trong sạch gì sao?

Không khí trong phòng trở nên xấu hổ, Lâm Vân cũng cảm giác được, bày ra một bộ dáng lẻ loi đáng thương, không thể hòa hợp với bữa tiệc.

"Kính trà hay rượu không quan trọng, có tâm ý là tốt rồi."

Trình Dập ngồi ở vị trí chủ tọa, tuy thái độ đạm mạc, nhưng cũng giúp Lâm Vân giải vây.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, anh cũng giơ lên chén trà, "Lát nữa tôi còn phải lái xe, hôm nay không thể uống rượu, cho nên cũng lấy trà thay rượu, kính mọi người một ly. Cảm tạ công sức của mọi người, thành tích hôm nay là thành quả nỗ lực của cả đoàn, hy vọng bộ phim sẽ thành công tại liên hoan phim, đến lúc đó chúng ta lại mở một buổi tiệc lớn nữa."

Mọi người nghe Trình Dập nói liền quên mất Lâm Vân, nhiệt liệt mà vỗ tay vỗ tay, ánh mắt đều tập trung trên người anh.

Không ai chú ý tới ánh mắt của Lâm Vân lúc này, không chỉ có cảm kích mà còn kèm theo ái mộ và sùng bái.

Trong lòng cô ta là một mảng ngọt ngào, nhưng khi ngồi xuống dùng bữa, những ngọt ngào đó nhanh chóng biến mất......

Giản Ninh ngồi bên cạnh Trình Dập.

Hai người thì thầm gì đó, Lâm Vân ngồi ở xa nghe không được, chỉ cảm thấy bọn họ thoạt nhìn rất vui vẻ, bộ dáng mà người khác đều chen vào không lọt.

Trình Dập thấy Giản Ninh nhìn chằm chằm vào tô canh rau chân vịt ở phía xa, khi đồ ăn chuyển tới trước mặt anh, anh liền giúp Giản Ninh gắp một miếng.

"Cảm ơn."

"Không khách khí. Kịch bản mới cô thấy có chỗ nào cần sửa không?"

Giản Ninh suy nghĩ, "Ta cảm thấy kết cục của nữ chính nên chỉnh sửa một chút. Nữ chính là nữ biên tập thời thượng, bề ngoài tuy rằng nhu nhược, nhưng nội tâm vẫn rất kiên cường, mọi chuyện không thể đều để nam chính hỗ trợ, tự nàng cũng muốn có thể đảm đương. Lúc nam nữ chính kết hôn, nữ chính không nên chỉ làm mẹ làm vợ. Sự nghiệp dốc sức nhiều năm, sao có thể vì kết hôn liền từ bỏ. Bất quá hiện tại rất nhiều nữ sinh đều mơ tưởng 'anh phụ trách kiếm tiền, em phụ trách xinh đẹp như hoa '. Kết cục như vậy, là anh muốn đón ý thị trường sao?"

Trình Dập vừa ăn ớt đen cao bồi vừa nghe cô phân tích, "Không nghĩ tới nhìn cô nhu nhu nhược nhược, cư nhiên lại hiểu suy nghĩ của nữ cường nhân."

Giản Ninh cười "Tôi nhìn nhu nhược, nhưng nội tâm thì không hề nhu nhược nha."

Trình Dập còn tưởng sẽ cùng cô tranh luận thêm chút nữa, ai ngờ Giản Ninh nhìn thấy canh bơ bí đỏ khoai sọ, khuỷu tay nhẹ nhàng chạm vào anh một chút, sau đó cằm hấc lên bàn, lại hướng về phía anh cười cười.

Lòng Trình Dập lập tức mềm xuống, kịch bản gì đó đều vứt ra sau đầu, giúp cô múc nửa chén canh, nghe được giọng nói ngọt ngào của cô "Cảm ơn." Chính mình cũng không tự giác mà cười.

Bữa tiệc kết thúc, mọi người nháo muốn đi tân 2 ở quán bar.

Dương Hi vì muốn Giản Ninh có trạng thái tốt nhất trên thảm đỏ, nên cưỡng chế cô, không thể uống rượu, không thể thức đêm, ăn cái gì cũng chú ý......

Giản Ninh cũng không quá thích môi trường ở quán bar, vì thế dứt khoát quyết định về trước.

Lâm Vân thấy Giản Ninh không ở lại, rốt cuộc cô ta cũng có cơ hội đơn độc tiếp cận Trình Dập.

Không nghĩ tới Trình Dập vừa nghe Giản Ninh muốn về nhà, liền đưa cô về.

Lâm Vân đi theo đám người ra đến cửa, nhìn Trình Dập và Giản Ninh cùng nhau đi về hướng khác, cả người đều bức rức khó chịu.

Lúc này, Lý Dao đột nhiên nhanh chạy đến bên cạnh Trình Dập, khoác tay lên vai anh, xoa huyệt Thái Dương "Vừa rồi uống nhiều rượu trắng, cậu cũng đưa tớ về đi, tớ không đi tân 2."

Trong lòng Lâm Vân vui vẻ, thế này thì Trình Dập cùng Giản Ninh không thể có thế giới của hai người.

Ai ngờ, Dương Hi thấy Lý Dao đi quấy rầy khuê mật cùng người trong lòng, cũng bắn lên trên như mũi tên,kéo Lý Dao thoát khỏi Trình Dập, hung hăng nói "Ông chủ không tiện đường đưa anh, ngồi xe tôi đi, tôi tiện đường......Anh ở nơi nào?"

Lý Dao vẻ mặt dần thối nhìn cô, "Cô không biết tôi ở đâu mà còn tiện đường?"

Dương Hi vừa trừng vừa mắng, "Hỏi nhiều làm gì? Tôi kêu anh đi thì anh mau đi!"

Lý Dao bị Dương Hi túm tới chiếc xe màu đỏ, anh oán giận, "Con gái kiểu gì mà sức lớn như vậy?"

Dương Hi "Nói nhảm ít thôi!"

Trình Dập và Giản Ninh thấy bọn họ ồn ào nhốn nháo lên xe, nhìn nhau cười.

Anh mở cửa xe, đưa Giản Ninh ngồi ghế phụ.

Tay của Lâm Vân năm thành quyền, thấy Giản Ninh lên xe, Trình Dập cũng đang chuẩn bị vào, vì thế nuốt xuống một hơi, nói với người đi cùng"Vương tỷ, tôi không đi quán bar." Sau đó lập tức chạy tới trước mặt Trình Dập, "Trình đạo diễn, tôi cùng chị Ninh Ninh ở chung, tôi có thể về chung không?."

Trình Dập "Ừ" một tiếng, cũng mời Lâm Vân ngồi vào phía sau.

Về nhà, Giản Ninh tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa kiểm tra cửa nẻo.

Đến phòng khách, Lâm Vân cư nhiên còn chưa ngủ,ngồi một đống trên sô pha, ánh mắt lạnh hơn một chút so với ngày thường.

Giản Ninh bị dọa, "Vân, cô ngồi đây làm gì?"

Vẻ lạnh như băng trên mặt Lâm Vân bỗng nhiên thay bằng nụ cười ôn hòa, "Chị Ninh Ninh, tôi cảm thấy Trình đạo diễn đối với chị rất tốt nha. Anh ấy đang theo đuổi chị sao?"

Giản Ninh sửng sốt, "Cô nghĩ nhiều rồi?"

Lâm Vân lắc đầu, "Trình đạo diễn đối với người khác đều lạnh như băng, nhưng lại cười với chị."

Giản Ninh thở dài, "Anh ấy là người cuồng công việc, bình thường tìm tôi đều bàn chuyện công việc. Tôi cũng từng hiểu lầm, sau đó mới phát hiện là tự mình đa tình. Đúng rồi, đêm nay sao cô lại trở về? Bình thường không phải đều ở lại ký túc xá sao?".

Ánh mắt Lâm Vân lung lay, "Ách...... Bạn cùng phòng gần đây nhận phim, buổi tối đều ở học lời kịch, tôi ngủ không được, về đây hai ngày."

Giản Ninh cười "Vậy nghỉ ngơi cho tốt."

Lâm Vân cười "Vâng" một tiếng, chờ Giản Ninh đi vào toilet sấy khi, vẻ ôn hòa trên mặt lại khôi phục thành lạnh lẽo như băng.

**

Để Trình Dập hiểu rõ hơn về vẻ mạnh mẽ của nữ chính, Giản Ninh trực tiếp viết một phần kịch mới. Đương nhiên, hầu hết nội dung đều không đổi, chỉ là thay đổi một chút biểu hiện nội tâm của nữ chính, thay đổi kết cục từ ở nhà làm nội trợ biến thành tiếp tục phát triển sự nghiệp.

Sửa xong, Giản Ninh đưa cho Dương Hi xem đầu tiên.

Gió Núi xác nhập vào Trục Ảnh, Dương Hi từ vị trí trợ lý cho Khương Lam, trực tiếp trở thành tổ trưởng tổ quản lý nghệ sĩ, được cấp cho một văn phòng độc lập.

Dương Hi đưa lưng về phía cửa sổ, ngồi ở bàn làm việc, đối chiếu kịch bản của Trình Dập và Giản Ninh, đọc qua một lần.

Lúc cô xem xong kịch bản, ngắm ngắm Giản Ninh.

Giản Ninh thấy nàng thần sắc người bạn không thích hợp, lo lắng hỏi "Sao vậy? Tớ sửa không tốt sao?"

Dương Hi lắc đầu, do dự một chút, nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định nói cho Giản Ninh "Cậu có cảm thấy hình tượng nữ chính rất giống cậu không?"

Giản Ninh vẻ mặt "Sao có thể" nói "Giống chỗ nào? Nữ chính là một bình hoa không sống qua 10 phút nếu thiếu nam chính, tớ giống chỗ nào?"

Dương Hi sốt ruột vì cô không hiểu ý mình, "Tớ biết cậu không phải loại người này, nhưng cậu lại cho người ta loại cảm giác này. Bên ngoài nhu nhu nhược nhược, có thể kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông, ngày thường trang điểm rất nhạt, rất có cảm giác hiền thê lương mẫu......"

Giản Ninh ngẫm lại...... Xác thật mình cho người ta loại cảm giác này.Nhưng mà......

"Nữ chính giống tớ thì sao, cậu kích động cái gì?"

Dương Hi hận đến nghiến răng, gấp đến độ vỗ một cái lên bàn, "Ông chủ Trình vì sao lại lấy cậu làm nguyên mẫu cho kịch bản yêu đương? Rõ ràng là anh ta cũng có cảm giác với cậu nha!"

Giản Ninh cảm thấy Dương Hi nói có đạo lý, nhưng nhớ đến cảnh tượng tự mình đa tình lần trước, cô lại ngượng ngùng.

"Ai, có thể là do lúc anh ấy viết kịch bản này, thì tiếp xúc với tớ tương đối nhiều đi? Tóm lại hiện tại tớ sẽ không suy nghĩ nhiều."

"Vậy cậu còn thích sao?"

Giản Ninh ngước mắt nhìn Dương Hi, muốn phủ nhận nhưng sợ cô không tin, rối rắm một trận, cuối cùng mới thành thật gật gật đầu.

Dương Hi sắc xảo nói "Lỡ như anh ta đối với cậu thật sự có ý tứ, cậu lại không dám đối mặt, cuối cùng bỏ lỡ này đoạn duyên phận này thì sao? Ông chủ Trình lớn lên đẹp trai, có tài có tiền, loại đàn ông kim cương này, tìm đỏ mắt cũng không thấy."

Giản Ninh nghe mấy lời này, trong lòng loạn cả lên, nhưng cẩn thận nghĩ lại một lúc, mang theo cổ quật cường kiên trì nói "Tớ có thể ám chỉ cho anh ấy, nhưng sẽ không công khai, nếu anh ấy nhận thấy được tâm ý của tớ, nếu anh ấy cũng cảm giác với tớ, sẽ có hành động, nếu anh ấy thờ ơ, tớ sẽ hết hy vọng."

Dương Hi lắc đầu, "Cậu yêu đương quá ngốc, tớ mà muốn liền trực tiếp đi lên hỏi 'tôi thích anh, anh có thích tôi không?' '"

Giản Ninh thấy bộ dáng kinh nghiệm mười phần của cô, tò mò hỏi "Vậy hiện tại cậu có thích ai sao?"

Dương Hi mở khóa di động, chỉ vào mặt trên Lăng Hạo trên màn hình chính "Đây là lão công mới! Lần sau cậu nhìn thấy anh ấy, nhớ giúp tớ nói rõ, tớ gần đây rất thích anh ấy, mong anh ấy bảo trì mị lực."

Giản Ninh lắc đầu cười, không có biện pháp.

Vừa muốn tiếp tục bàn kịch, màn hình điện thoại chứa hình Lăng Hạo hiện lên một thông báo WeChat, là Lý Dao kêu Dương Hi đến phòng Trình Dập họp.

Dương Hi ôm vài phần văn kiện, vòng qua bàn làm việc, "Thẳng thắn mà nói, kịch bản của ông chủ Trình ngọt hơn, phù hợp với khẩu vị của nữ sinh."

Dương Hi đi rồi, Giản Ninh lại tiếp tục sửa kịch, nghĩ thầm có người phụ nữ hiện đại nào, đang công thành danh toại lại vì kết hôn mà từ bỏ sự nghiệp.

Tóm lại, cô khẳng định sẽ không làm như vậy.

Trong phòng hội nghị.

Ngồi bên trái Trình Dập là Dương Hi, bên phải là Lý Dao.

Dương Hi mở văn kiện, báo cáo việc phân chia tài nguyên cho Trình Dập.

Tiếp theo Lý Dao đưa cho bọn họ hai phần văn kiện, bên trong là Kế hoạch tuyền truyền "Chuyện cũ của dân quốc", báo cáo hạng mục công việc.

Trình Dập đọc văn kiện, nhíu mày, "Thời gian Lăng Hạo phối hợp tuyên truyền quá ít, như vậy sẽ làm tỉ lệ xuất hiện thấp hơn."

"Không còn cách nào, anh ta là tiểu thịt tươi đang nổi, có thể phối hợp tham gia một hai tiết mục đã rất không tồi. Không thể giống Giản Ninh, toàn bộ hành trình đều đi theo đoàn phim làm tuyên truyền." Nói đến công việc, Dương Hi không hề mang theo một chút tư tình.

Lý Dao oán giận nói "Về sau nam chính tìm diễn viên gạo cội hoặc tìm người mới nghe lời đi. Loại này kỹ thuật diễn không tốt, cũng không đảm bảo được phòng vé."

Dương Hi đan hai tay lại, "Anh không thích Lăng Hạo, nhưng tôi lại rất hy vọng, người mới của công ty về sau có thể phát triển giống anh ta."

Lý Dao nhấc tay nói rõ "Ta không phải có ý kiến cá nhân với Lăng Hạo, quan hệ cá nhân của tối với anh ta rất tốt. Tôi không thích hợp tác cùng loại nghệ sĩ này, bởi vì bọn họ không có tự do, chỉ có thể nghe theo công ty sắp xếp. Mà công ty, chỉ quan tâm lợi ích."

Trình Dập nắm bút gõ gõ mặt bàn, "Quay lại vấn đề," anh gạch lên văn kiện một đường, "Thời gian Lăng Hạo không phối hợp, làm một tuyến tuyên truyền riêng đi. Dương Hi, cô liên lạc với đại diện bên kia xác định thời gian, tôi cùng Giản Ninh giữ nguyên kế hoạch tuyên truyền."

Lý Dao cảm thấy như vậy khá hợp lý, có thể tối đa hóa tần số xuất hiện của phim trước khán giả.

Dương Hi ghi chú yêu cầu của Trình Dập phía dưới, nhưng cũng có điểm suy nghĩ, với thời gian của Giản Ninh, cô có thể phối hợp với thời gian của Lăng Hạo để nhận vài tiết mục. Ông chủ Trình thật sự chỉ là vì tuyên truyền, mới xếp công tác của anh ta với Giản Hi chung với nhau sao?

Lý Dao lật xem văn kiện của Dương Hi mang đến, "Trước đây học viện Điện ảnh yêu cầu sinh viên trước năm ba không thể đóng phim, nhưng bây giờ thì không còn nghiêm khắc như vậy nữa. Tại sao cô xếp công tác của Lâm Vân ít như vậy?"

"Lâm Vân là người đặc biệt, cha mẹ cô ấy là chỗ người quen của Lam tỷ, cho nên lúc trướ Lam tỷ mới có thể ký hợp đồng lúc còn là sinh viên. Tôi và Lâm Vân đã nói chuyện qua rồi, cô ấy học diễn, thât ra đều là ý của cha mẹ. Cô ấy cũng không muốn làm diễn viên, cho nên chưa bao giờ yêu cầu tài nguyên gì, phân cho cô ấy xong cô ấy cũng từ chối."

Đoạn,Dương Hi quay đầu nhìn Trình Dập nói "Lần đầu tiên tới Trục Ảnh,khi nhìn thấy anh, nói muốn cùng anh hợp tác, chính là lần đầu tiên cô ấy chủ động yêu cầu cơ hội diễn xuất."

Lý Dao lấy văn kiện không chút lưu tình đập lên cánh tay của Trình Dập , "Lão trình, nếu người ta coi trọng cậu như vậy, cậu cũng không thể cô phụ người ta nha."

Dương Hi trừng mắt liếc nhìn Lý Dao một cái, nghĩ thầm anh ghép bậy CP làm cái gì, Trình lão bản cùng khuê mật nhà tôi mới là một đôi.

Lý Dao mắt lé nhìn lại "Cô trừng tôi làm gì?" Anh ta nghĩ thầm, không lẽ Dương Hi thích Trình Dập?

Thoáng nhìn qua vẻ lạnh nhạt của Trình Dập, rồi lại quay đầu về phía Dương Hi "Cô hết hy vọng đi, lão Trình không thích cọp mẹ, cậu ấy chỉ cùng hiền thê lương mẫu yêu đương."

Dương Hi trợn trắng mắt, lấy cây bút trên bàn ném qua, "Tư duy logic của anh như rắm!"

Mỗi lần hai người bọn họ nói chuyện chính sự xong cũng đều nháo thành một đoàn, Trình Dập bất đắc dĩ mà thở dài, "Hai người bao nhiêu tuổi rồi, tưởng mình còn đi học sao?."Anh nhìn tư liệu của Lâm Vân "Nếu cô ta không muốn làm nghệ sĩ, vậy tìm cơ hội dứt khoát khuyên cô ta giải ước đi."

Lý Dao giả vờ làm bộ thiếu nữ đau đớn che ngực, "Oa, người ta thưởng thức cậu, cậu lại nhẫn tâm như thế sao!" Hắn chỉa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chỉ chỉ Trình Dập.

Dương Hi dựa lưng vào ghế dựa, hai tay đặt lên thành ghế hai bên, bộ dáng như lão đại của hắc bang, lắc lắc ngón tay đang chỉ của Lý Dao "Tôi thưởng thức anh."

Trình Dập chịu không nổi hai người bọn họ, lắc đầu bỏ đi.

**

Hoạt động tuyên truyền phim điện ảnh mệt nhất chính là chạy show.

Chỉ trong vòng ngắn ngủn mấy ngày, đã phải chạy đến hơn hai mươi cái thành thị, toàn đoàn phim đều phải thức khuya dậy sớm. Buổi tối về khách sạn, cơ bản chưa kịp ngủ lại phải thức dậy tiếp tục hoạt động, ngủ một chút cũng sợ quá nhiều, đa số thời gian đều phải tranh thủ chợp mắt vào ban ngày ở trên xe.

Thân thể Giản Ninh có chút ăn không tiêu, có hôm chuông báo thức không reo, làm kéo dài thời gian xuất phát của toàn bộ đoàn.

Cô ngồi trên xe thương vụ, cúi đầu, trong lòng tự trách.

Trình Dập ngồi cách mấy dãy ghế, thấy cô dọc đường một câu cũng chưa nói, đoán được trong lòng cô không dễ chịu. Chờ hoạt động buổi sáng kết thúc, từ trong rạp hát ra ngoài, anh đi đến bên cạnh Giản Ninh, "Sáng mai tôi gọi điện thoại kêu cô dậy."

Giản Ninh "Ừ" một tiếng, cúi đầu "Thực xin lỗi."

Trình Dập mỉm cười vỗ vỗ bả vai cô, "Đừng nghĩ nhiều, cũng không đến địa điểm trễ."

Giản Ninh gật gật đầu, ánh mắt nhìn Trình Dập mang theo vài phần cảm tạ.

Khách sạn đêm nay của đoàn phim ở, tuy rằng là khách sạn cao cấp 5 sao, nhưng bởi vì đã hoạt động được mười mấy năm, nội thất trong phòng hơi cũ.

Đặc biệt là phòng của Giản Ninh. Bức tường màu trắng đã bị năm tháng lưu lại vết bẩn, cửa toilet cũng không khóa chắc, vòi xịt còn lậu nước. Cô nằm ở trên giường, bên tai có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt "Tích tích" khiến cô rất sợ hãi, buổi tối cũng không dám tắt đèn. Nhưng cô bật đèn thì lại ngủ không yên......

Cả người rất mệt, lại gặp phải tình huống này, làm đầu cô càng lúc càng đau. Giản Hi cầm lấy di động, lướt trên vòng bạn bè, cố quên đi cảnh vật chung quanh. Nhưng mãi vẫn không được, tiếng nước cứ như ma chú quanh quẩn ở bên tai.

Trong lòng đang rầu rĩ không biết phải xử lý ra sao, đột nhiên WeChat có cuộc gọi đến. Không ngờ người gọi lại là Trình Dập.

Không lẽ giờ này mà còn muốn chỉnh sửa kịch bản sao?

"Alo, Trình đạo diễn."

"Sao chưa ngủ đi."

"Sao anh biết tôi chưa ngủ?"

"Ta thấy cô vừa thích trên vòng bạn bè."

Giản Ninh cười cười, "Bị anh phát hiện rồi."

"Nhớ để âm lượng chuông điện thoại to nhất, coi chừng ngày mai không nghe thấy."

Anh nghĩ cô là heo sao? Chuông bật to nhất còn sợ cô không nghe thấy.

Giản Ninh nhịn không được tức tối phản bác "Tôi không có ngủ như chết!" Sau đó mới từ từ hạ xuống, nhỏ nhẹ nói "Sáng hôm nay là do sơ ý quên bật âm lượng......"

Trình Dập cười hai tiếng, truyền tới tai cô, phảng phất có thể cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng lên xuống của anh.

Trình Dập cười hỏi "Sao chưa ngủ?"

Giản Ninh mắt nhìn toilet, miệng thì lại liếng thoắng cáo trạng, "Tôi hỏi lễ tân rồi, hết phòng rồi, không đổi phòng khác được."

"Vậy cô tới phòng tôi ngủ đi."

"A?!"

"Tôi tới phòng của cô, chúng ta đổi phòng."

"Nga......"

"Nga cái gì, nghĩ gì đó?"

"...... Không, không có. Vậy anh không sợ sao?"

"Tôi là đàn ông, sợ cái gì. Cúp đây, đợi tôi qua."

Giản Ninh nghe được tiếng mở cửa, vậy nên cô cầm di động ra cửa đợi.

Chỉ một lúc sau, tiếng đập cửa đã vang lên, "Là tôi."

Giản Ninh nhanh chóng mở cửa.

Hai người ở cùng tầng, đều đang mặc áo ngủ.

Trình Dập mặc một bộ áo quần đều màu đen, còn Giản Ninh mặc một cái váy lụa tơ tằm màu trắng.

Anh đứng ở cửa, cúi đầu nhìn bộ dáng yêu kiều của Giản Ninh, bỗng nhiên nghĩ nếu bây giờ cô không phải mở cửa cho anh mà là mở cửa cho chồng của mình thì sẽ như thế nào?

Chắc chắn sẽ là một khung cảnh tốt đẹp tuyệt vời. Anh âm thầm quyết định trong bộ phim tới nhất định phải có cảnh này.

Thấy Trình Dập như đi vào cõi thần tiên, Giản Ninh ngẩng đầu hỏi "Anh đang nghĩ gì đó?"

Trình Dập quay người lại, thành thật trả lời "Suy nghĩ phân cảnh phim mới."

Giản Ninh cười lắc đầu, cô chịu thua.

Trình Dập nhìn đồ đạc trong phòng, "Ngủ một giấc đã, không cần dọn đồ đạc, sáng mai dậy rồi hãy làm."

Giản Ninh nhận thẻ phòng, nói"Cảm ơn." rồi đi đến phòng đối diện.

Trình Dập không dám đến phòng toilet xem xét, ở đó cô có thể để đồ cá nhân, quá riêng tư.

Anh nằm trên giường, ngửi mùi hương vẫn còn lưu lại nhàn nhạt trên chăn màn, tâm tư tự nhiên bay đi đâu đâu. Lắc lắc đầu, ép chính mình không nghĩ linh tinh nữa.

Anh nhìn đồng hồ sau đó mở điện thoại gửi một tin nhắn Wechat.

Giản Ninh mới vừa đóng cửa phòng lại, đã nhận được tin nhắn của Trình Dập "Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon." Khóe miệng hơi hơi con lên, trả lời "Được, ngủ ngon."

Cô thực sự rất thích giọng nói của anh, vừa ôn thuần vừa trầm ấm. Nếu có thể, cô hy vọng anh gửi tin nhắn thoại chúc cô ngủ ngon.

Phòng của Trình Dập rất gọn gàng, trên mặt đất có một cái tạ tay.

Giản Ninh đi tới, khom lưng muốn nâng thử xem bao nhiên cân......

Nặng muốn chết!

Cô nhấc cục tạ lên ngang cá chân liền từ bỏ. Thứ nhất là nâng không nổi, thứ hai là mệt mỏi cả một ngày rồi. Vậy nên cô dứt khoát leo lên giường đi ngủ.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, điện thoại của Giản Ninh đã reo inh ỏi.

Trình Dập hình như cũng vừa tỉnh ngủ, giọng hơi khàn khàn nói "Rời giường."

Giản Ninh mềm mại "Ừa" một tiếng, "Anh cũng mau rời giường."

Trình Dập cười một tiếng, "Sao biết tôi còn chưa rời giường?"

Giản Ninh nhắm mắt lại, lười biếng "Tư thế giống nhau, đương nhiên biết được."

Còn không phải đều vẫn đang nằm trên giường sao?

Hai người hiểu ý nhau mà cười cười.

Trình Dập khuyên nhủ "Ngoan, dậy đi." Giọng anh có vẻ như đang dỗ cô, nhưng nghe ra cũng giống như đang dỗ chính mình.

Giản Ninh cười ha ha nói "Anh cũng thật là. Kêu tôi rời giường mà mình tự mình cũng chưa chịu dậy."

Trình Dập bị vạch trần cũng không tức giận, tâm tình vui sướng như bay trên mây, "Vậy chúng ta đỡ nhau dậy đi."

Trong lời nói của anh pha lẫn một chút hương vị thân mật. Trong lòng Giản Ninh bỗng nhiên trở nên thật mềm mại, nhẹ nhàng mà "Ừm~" một tiếng.

Một tiếng "Ừm~" như hóa thành lông chim, hung hăng gãi gãi trong lòng của Trình Dập.

Khi Giản Ninh về phòng mình, Trình Dập mở cửa nhìn cô,ánh nắng buổi sáng nhẹ nhẹ chiếu lên trên người đang đứng. Cô cười dịu dàng nhu tình, tựa như một bức cổ họa nữ thần phương Tây.

Buổi sáng là lúc hormone sinh sản nhiều nhất, vậy nên lực hấp dẫn trở nên rất mãnh liệt.

Trình Dập tự nhiên rất muốn gần gũi Giản Ninh, ôm một cái, sau đó áp thân mình lên thân cô...

Cái ý tưởng này vừa mới sinh ra trong đầu anh, liền dọa anh phát ngốc. Nam đạo diễn đối nữ diễn viên có ý tưởng không an phận, không ổn rồi.

Giản Ninh cười trả lại thẻ phòng cho anh, rồi nói "Cảm ơn anh."

Trình Dập hoàn hồn, vội vàng rời khỏi, nghĩ thầm nên khắc chế cảm giác của mình đối với Giản Ninh.

Nhưng mà, thứ cảm giác này, có thể khắc chế được sao?

Ps: Chương này siêu siêu dài luôn. Gấp đôi mấy chương khác >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro