[So Lôi] Cuộc gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 天选炸鸡给

Source: https://youzaichitangdeyu.lofter.com/post/7446fd43_2b9a786eb

Vẫn không thoát được cảm giác mẫn cảm a a a

Hai năm sau, Trương Quỳnh Dư gặp lại Tạ Lôi Lôi ở Thái Lan.

Trương Quỳnh Dư vừa ăn vùa phát sóng trực tiếp ở một nhà hàng. Mặc dù đã quen với việc phát sóng trực tiếp ở mọi nơi, cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

"Món snack Thái này rất ngon. Tớ sẽ mua thêm nhiều một chút."

Một câu tiếng Trung như vậy, xen lẫn với tiếng Thái xung quanh, lọt vào tai Trương Quỳnh Dư.

Cô đột nhiên quay đầu lại.

Kỳ thật mà nói, người kia cũng không quá thân cận với cô. Không biết tại sao khi Trương Quỳnh Dư vừa nghe thấy, liền nhìn qua đạn mạc rồi nói, "Tớ off đây, bai bai."

Sau đó lại thay đổi góc độ khác để quan sát người kia.

Điều đầu tiên Trương Quỳnh Dư thấy là đôi tay vẫn nắm chặt đôi đũa của nữ hài kia, không khác gì ngày trước.

Ngày đó Tạ Lôi Lôi rất gầy, Trương Quỳnh Dư nói rằng nếu em thay đổi cách cầm đũa, có khi lại có thể ăn nhiều hơn chút.

Em bây giờ vẫn rất gầy, không biết có phải do ăn không ngon không.

Hiện tại em cũng xinh hơn trước. Váy cũng rất hợp với em, không còn "lạnh lùng" nữa. Trương Quỳnh Dư nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên bật cười.

性冷淡风: phong cách đơn giản, không mặc những thứ khoa trương, sặc sỡ

Thật kỳ quái, mặc dù luôn nói bản thân rất vô cảm, nhưng khi gặp lại vẫn vô thức nhớ rõ từng chi tiết hơn ai hết.

Trương Quỳnh Dư tiếp tục quan sát, nhẹ nhàng thở ra khi thấy người ngối đối diện Tạ Lôi Lôi là một cô gái trạc tuổi em.

Tuyệt đối chỉ là bạn bè, Trương Quỳnh Dư cũng không biết vì sao mình lại chắc chắn như vậy.

Cô lại thấy cô gái kia gật đầu nói với Tạ Lôi Lôi, "Đi đi, tớ ở đây đợi cậu."

Trương Quỳnh Dư vội vàng đứng dậy, giả vờ gọi món. Cô lo lắng đến mức thậm chí không có thời gian để ý tại sao cô và em lại "trùng hợp" xuất hiện ở đây cùng một lúc.

Khi cùng đứng chọn đồ ăn, Tạ Lôi Lôi cuối cùng cũng chú ý đến Trương Quỳnh Dư.

Trương Quỳnh Dư cảm nhận được ánh mắt kia cứ quét tới quét lui. Thật đáng ghét. Đã vậy còn giả vờ như không biết, em cảm thấy điều này rất bình thường sao Tạ Lôi Lôi?

Cô rất muốn cười, nhưng cô không dám.

Tạ Lôi Lôi không nói gì, Trương Quỳnh Dư cũng kiên nhẫn không nói gì. Thẳng đến lúc cô lấy đồ ăn, xoay người chuẩn bị rời đi liền bị đôi tay kia kéo lại.

"Có chuyện gì không?"

Trương Quỳnh Dư cảm thấy việc nói tiếng Trung không phải là vấn đề gì nghiêm trọng. Vấn đề ở đây là cô đang ở Thái Lan, có nghĩa rằng cô đã biết người đang giữ chặt cánh tay của mình là người Trung Quốc.

Xem ra khả năng giả vờ của Trương Quỳnh Dư cũng không tốt lắm.

"Cái kia...chị đánh rơi đồ rồi"

Lúc này sắc mặt Trương Quỳnh Dư hẳn là rất khó coi. Cô trả lời một cách cứng nhắc.

"A? Cái gì vậy?"

Người kia đột nhiên nở nụ cười, mở điện thoại ra, lắc lắc nói:

"Wechat của em"

Trương Quỳnh Dư lúc này mới nhìn rõ trên màn hình là một cái mã QR. Hình đại diện ở giữa rất quen thuộc, chính là cô.

Nguyên lai vẫn là cô.

Cô cong môi, mở danh sách đen trên Wechat, trên đó có một dòng chữ lớn, "Tạ Xuẩn Xuẩn."

Kỳ thực cô không có ý định xóa, cô chỉ block thôi.

Trương Quỳnh Dư mơ mơ hồ hồ bị Tạ Lôi Lôi kéo đến bàn ăn của người bạn kia.

"Lôi Lôi, đây là ai a?"

Trương Quỳnh Dư cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái. Không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không, cô phát hiện cô gái này cũng Tạ Lôi Lôi cũng không quá thân quen.

"Một người bạn mà tớ tình cờ gặp được"

Cũng chỉ là bạn bè mà thôi. Trương Quỳnh Dư mỉm cười chào hỏi cô gái kia, sau đó cuối đầu ăn. Cả buổi ăn cũng không nói gì, tùy tiện phụ họa vài tiếng là được.

Trương Quỳnh Dư càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ. Hai người giống như không hề quen biết nhau, tựa như hai người lạ bị ép ở cùng một chỗ.

"Lôi Lôi, sinh nhật cậu cũng sắp đến rồi đi"

Trương Quỳnh Dư ngẩng đầu nghi hoặc. Không phải hiện tại chỉ mới tháng bảy thôi ư?

"Hahaha cậu đang nói đùa à"

Cô nhìn thấy Tạ Lôi Lôi đang nháy mắt với cô gái, sau đó cô gái dường như có phản ứng, thốt ra vài từ với giọng điệu rõ ràng.

"Hahaha, tớ chỉ đùa thôi mà"

Gượng ép cười, thật sự không giống một trò đùa bình thường.

Trương Quỳnh Dư không nhịn được mở miệng.

"Hai người cũng quá ăn ý đi. Ngay cả ngày sinh nhật cũng không nhớ nổi.

Cô gái kia ngơ ngác, "Hả? Ý chị là gì"

Tạ Lôi Lôi cười đến suýt nghẹn, lời này nghe như đang mỉa mai mình.

Trương Quỳnh Dư một chút cũng không thay đổi, vẫn thù rất dai a.

Tạ Lôi Lôi muốn nói rằng, kỳ thật lúc mình phát sóng trực tiếp trên douyin vào ngày sau sinh nhật chị ấy, là cố ý đó.

Nhưng em cũng không dám nói.

Bữa ăn cực kỳ xấu hổ cuối cùng cũng kết thúc. Tạ Lôi Lôi vuốt vuốt di động, nói với cô gái kia.

"Tiền cơm tớ đã chuyển rồi, khi nào rảnh lại hẹn"

Hai từ "tiền cơm" này được nhấn mạnh, như thể đang mang hàm ý gì đó. Trương Quỳnh Dư cũng không để ý lắm, quay về hướng ngược lại chuẩn bị rời đi.

"Soso"

Trương Quỳnh Dư dừng bước. Hầu như mọi người đều gọi cô như vậy, chỉ có Tạ Lôi Lôi là khác biệt. Âm cuối của em không cao lên cũng không hạ xuống, luôn đều đều như vậy, nghe không mấy vui vẻ.

"Hửm?"

"Đã lâu không gặp," dường như Tạ Lôi Lôi đã phải lấy hết dũng khí để nói những lời này, "có muốn đến chỗ em tâm sự một chút không?"

"Được thôi"

Trương Quỳnh Dư nghe thấy chính mình nói.

Tạ Lôi Lôi thuê một căn phòng ở Thái Lan. Càng trùng hợp hơn là nó chỉ có hai phòng.

Tạ Lôi Lôi thận trọng ngồi trên sô pha, nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện, cuối cùng lại nuốt xuống. Ước chừng khoảng hai mươi phút, vẫn không có ai mở miệng.

Bằng tầm nhìn ngoại vi của mình, Trương Quỳnh Dư nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, kìm nén ý cười trên môi.

Tạ Xuẩn Xuẩn, có phải em đã quên mất đây là nhà em a?

Trương Quỳnh Dư là người ghét sự im lặng. Cô quan sát bầu trời sau cửa sổ, nhận ra trời đã tối. Người kia dường như nhận ra suy nghĩ của cô, lập tức lên tiếng.

"Nếu không thì chị cứ ở lại đây đi. Nếu không quen với nơi này thì ban đêm ra ngoài không an toàn lắm"

Trương Quỳnh Dư cảm thấy Tạ Lôi Lôi cố ý trì hoãn đến tối. Nhưng khi thấy em nghiêm túc quan tâm tới bản thân, cô vô thức gật đầu.

"Làm phiền em rồi"

Tạ Lôi Lôi giơ hai tay lên, nói năng lộn xộn, "Không phiền phức tí nào cả. Chị vui là được rồi"

Trương Quỳnh Dư nghĩ thầm, nhịn cười thật sự rất khó a.

Chiếc giường dường như đã được dọn dẹp từ sớm. Lúc Trương Quỳnh Dư nằm trên giường, cô nghĩ về những gì đã xảy ra trong hôm nay, cảm thấy thật kỳ lạ, giống như đã có ai đó lên kế hoạch cho những việc này.

Cô không nghĩ rằng bản thân sẽ gặp Tạ Lôi Lôi ở đây.

Cơn buồn ngủ khiến cô nhắm mắt lại, nhưng những hành động kỳ lạ của Tạ Lôi Lôi cứ hiện lên trong đầu cô.

Làm sao bầu không khí kia lại xấu hổ như vậy? Ánh mắt của Tạ Lôi Lôi có ý gì? Nhấn mạnh hai chữ "tiền cơm" kia là có ý gì?

Những sự trùng hợp nối liền nhau, mạch suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng.

Trương Quỳnh Dư là một người thông minh. Hiện tại cái gì cô cũng thông suốt rồi.

Cô xông vào phòng của Tạ Lôi Lôi. Người kia ngơ ngác nhìn qua, tựa như bị dọa sợ.

Trương Quỳnh Dư từng bước từng bước đến gần, không nhìn ra được cô đang vui vẻ hay giận dữ.

"Đưa điện thoại cho chị"

"Soso, có chuyện gì vậy?"

"Chị nói," Trương Quỳnh Dư ổn định hơi thở, nói với giọng điệu nghiêm túc hơn, "điện thoại, đưa cho chị"

Tạ Lôi Lôi không dám nói lại cái gì, em cảm thấy nếu không mình đưa điện thoại cho cô liền sẽ bị Trương Quỳnh Dư giết mất~

Trương Quỳnh Dư như ý muốn lấy được điện thoại. Quả nhiên tìm thấy một người tên là "bạn kinh doanh" trong Wechat. Nhấp vào lịch sử trò chuyện, cô phát hiện ra Tạ Lôi Lôi mới liên lạc với người kia hai tuần trước,

Sau kh xem xong, mọi phỏng đoán của Trương Quỳnh Dư đã được xác thực. Người "bạn" kia là do Tạ Lôi Lôi thuê đến. Hai người xuất hiện trong nhà hàng kia là do em tìm thấy nó khi đang coi livestream của Trương Quỳnh Dư. Cái gọi là "tiền cơm" kia thực ra cũng là phí thuê.

Trương Quỳnh Dư tắt màn hình nhìn Tạ Lôi Lôi đang bối rối, như nghẹn ở cổ họng.

"Soso, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Em theo dõi chị làm cái gì?" Trương Quỳnh Dư rốt cuộc vẫn hỏi. Cô thực sự không thể hiểu được hành vi tư sinh của Tạ Lôi Lôi.

Biết được Trương Quỳnh Dư đã phát hiện ra mọi thứ, Tạ Lôi Lôi cũng không tiếp tục giả vờ. Em mỉm cười, nắm lấy tay của Trương Quỳnh Dư, kéo cô lên giường.

Lúc Trương Quỳnh Dư kịp phản ứng thì đã bị Tạ Lôi Lôi chế trụ. Đẩy người trước mặt cũng không nhúc nhích, chỉ có thể duy trì tư thế kỳ quái này.

Rõ ràng người kia trông yếu đuối đến mức một ngọn gió cũng thổi bay được, sao lại có sức lực lớn thế này?

Hiện tại Trương Quỳnh Dư còn có thời gian suy nghĩ lung tung.

Một giây sau, cô vừa chuẩn bị nói chuyện liền bị môi của Tạ Lôi Lôi chặn lại.

Đối với việc hôn nhau này, Trương Quỳnh Dư luôn tránh nói đến vì cô cảm thấy rất xấu hổ.

Dẫn đến trong quá khứ, hành vi thân mật nhất giữa hai người chỉ là hôn lên mặt nhau khi người kia đang ngủ.

Tạ Lôi Lôi cũng không hiểu, rõ ràng ngày trước Trương Quỳnh Dư là người chủ động hôn mình khi ngủ, vậy mà sau khi hai người chính thức ở cùng một chỗ liền không làm cái gì cả.

Vào lúc này, cuối cùng em cũng được như ý nguyện.

Tạ Lôi Lôi không biết hôn, một chút cũng không biết.

Theo lời Trương Quỳnh Dư nói, em lúc ấy hôn rất thành kính. Nhắm hai mắt lại, rất nhẹ nhàng đụng vào môi cô, vỏn vẹn chỉ chạm đúng hai lần.

"Trương Quỳnh Dư"

"Chị biết hiện tại em muốn làm gì chứ?"

Tạ Lôi Lôi nhẹ nhàng hỏi bên tai Trương Quỳnh Dư.

"Đại khái cũng biết đi"

Trương Quỳnh Dư xoay người đem Tạ Lôi Lôi đặt ở dưới thân.

Hôm sau, Trương Quỳnh Dư đăng vài bức ảnh được chụp ở biển lên Weibo.

Cô nhìn thấy có người trong túi phòng hỏi người bạn chụp ảnh cho cô có phải là nhiếp ảnh gia hay không, cô trợn mắt đáp, "Vẫn là tớ tìm góc độ, em ấy chỉ phụ trách ấn chụp mà thôi"

"Nhiếp ảnh gia" bên kia nghe được liền muốn gây sự, đưa tay giật lấy điện thoại hét lớn.

"Cái gì a?" Em ấn nút chụp cũng rất mệt, được chứ!"

Đến người qua đường cũng không nhịn được mà nhìn một chút.

"Đồ ngốc, em an tĩnh một chút đi. Chị để em chụp mệt hơn nhiều"

"Nói lại lần nữa. Em! Không! Ngốc!"

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro