[So Lôi] Trước nhà, có cây cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tác giả: 天选炸鸡给

Source: https://youzaichitangdeyu.lofter.com/post/7446fd43_2b9dad11a

—--------------------------------------------------

Sau khi Tạ Lôi Lôi biết được bạn mình muốn nàng đóng vai chính trong một video ngu ngốc, nàng mười phần kháng cự.

Nàng lập tức vùng ra khỏi vòng tay kia, liên tục lắc đầu, vẻ mặt đầy chán ghét.

"Không không không! Tớ thật sự không diễn được cái này!"

"Có thật sự phải diễn trò này không?"

Sau khi bị cô vứt bỏ, người bạn này cũng không quan tâm mấy. Nhún vai, vẻ mặt khinh thường nhìn cô.

"Cậu không phải không biết, trong thời đại internet ngày nay, cái này nhất định sẽ nổi a"

"Lôi Lôi, cầu xin cậu giúp tớ một lần này"

Không chịu nổi người bạn kém chút nữa là quỳ xuống cầu xin mình này, Tạ Lôi Lôi liền đáp ứng.

"Trước nhà, có cây cầu, một đàn vịt bơi qua..."

"Quạc quạc, có thật nhiều thật nhiều vịt..."

"Mau mau tới đếm một chút, hai bốn sáu bảy tám!"

"Trước nhà, có cây cầu, có một đàn vịt bơi qua!"

Biểu cảm chuẩn, giọng điệu chuẩn, điệu nhảy cuối cùng cũng chuẩn. Tạ Lôi Lôi sau khi xem hết video, biểu tình lộ ra vẻ cay đắng. Tốt xấu gì thì nàng cũng là sinh viên đứng đầu khoa biểu diễn của đại học Thâm Quyến, kết quả lại đi quay thứ quái quỷ này.

Nhưng bây giờ đã gia nhập công ty này, chỉ có thể hạ thấp mặt mũi của mình để kiếm tiền.

"Lôi Lôi, trong phần bình luận có rất nhiều fan hâm mộ của cậu a, cho tớ rất nhiều lưu lượng."

Giọng của người bạn này tràn đầy hưng phấn, vòng tay ôm Tạ Lôi Lôi như muốn hôn nàng. Tạ Lôi Lôi vội vàng dùng tay áo chặn lại.

"Dừng! Tớ có việc phải đi trước"

Ngồi trên taxi lấy điện thoại xem qua phần bình luận, Tạ Lôi Lôi rất muốn đem cái video kia báo cáo.

Để vớt vát thể diện, nàng mở Weibo đăng ba tấm ảnh xinh đẹp lên, đồng thời giải thích tại sao nàng lại ở trong video đó trong phần bình luận.

"Đoạn video ngắn mà mọi người xem là để giúp cho một người bạn tốt!"

Trong phần bình luận cũng không có ai nói cái này, Tạ Lôi Lôi hài lòng đặt điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, Tạ Lôi Lôi vẫn còn buồn ngủ, theo bản năng của một cựu thần tượng bấm vào Weibo, lập tức giật mình tỉnh dậy.

Một tài khoản marketing nào đó: "2023 rồi vẫn còn có đường của So Lôi"

Tạ Lôi Lôi sau khi bấm vào liền nghiêm túc suy nghĩ lần nói chuyện gần đây nhất với Trương Quỳnh Dư, không hề có liên lạc gì.

Cô không hề nói dối. Tần suất liên lạc giữa hai người đã giảm mạnh kể từ khi cô rời nhóm. Cả hai cũng không phải loại người cởi mở. Nếu ngươi không muốn tới tìm ta vậy ta cũng chẳng nguyện ý đến tìm ngươi.

Cho nên Tạ Lôi Lôi liền ngừng cười châm chọc khi nàng ấn vào phần nội dung. Đó là đoạn tin trò chuyện giữa Trương Quỳnh Dư và một hậu bối, Trương Quỳnh Dư vô cớ gửi một câu.

"Trước nhà, có cây cầu, có một đàn vịt bơi qua!"

Trong túi phòng hỏi đã xem qua video đó chưa, hậu bối kia bảo rồi.

Mặc dù ảnh đã bị hậu bối xóa từ lâu, nhưng ảnh chụp màn hình vẫn ở đây, không có cách nào để tự lừa dối mình rằng đó là giả.

Đối với tâm tình của Tạ Lôi Lôi, bản thân cô cũng có chút không xác định được.

Xấu hổ sao? Tất nhiên rồi, hai năm trước vẫn còn là đồng nghiệp, hai năm sau bản thân lại theo đường internet mà nổi tiếng.

Vui vẻ sao? Nàng không biết, nàng không dám nói hiện tại mình có tình cảm gì với Trương Quỳnh Dư, cũng không đoán được lời nói kia của Trương Quỳnh Dư là  để mỉa mai hay là có ý gì khác.

Tạ Lôi Lôi thậm chí có thể tưởng tượng được giọng điệu của Trương Quỳnh Dư khi nói câu nói này. Có thể là âm dương quái khí kéo dài âm cuối, cũng có thể là đang cười thầm. Tóm lại, Tạ Lôi Lôi nhớ rõ.

Người đầu tiên trong đoàn liên lạc lại với Tạ Lôi Lôi vì chuyện này là Tả Tịnh Viện. Cậu ấy gửi một đoạn nhắn thoại với nội dung: "Lôi Lôi à, sao cậu vẫn buồn cười như vậy"

Tạ Lôi Lôi cũng không cảm thấy có gì khác thường. Nàng và Tả Tịnh Viện luôn duy trì liên lạc. Bấm vào tin nhắn thoại rồi trả lời, "Trước đây tớ không buồn cười a"

Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của Trương Quỳnh Dư  trong tin nhắn thoại tiếp theo của Tả Tịnh Viện.

Chắc hẳn Tả Tịnh Viện đang ở trong nhà hát, xung quanh có rất nhiều tiếng ồn. Ngoại trừ tiếng cười điên cuồng rõ ràng của Tả Tịnh Viện, Tạ Lôi Lôi còn nghe được một thanh âm khác rất rõ ràng.

"Cái gì chứ! Chị mới không thèm để ý đến em ấy!"

"Rõ ràng là do Douyin đề xuất!"

Tạ Lôi Lôi lần nữa thu liễm ý cười.

Tả Tịnh Viện cho biết video kia được bị truyền bá khắp nơi ở Bắc Thượng Quảng. Những người biết nàng sẽ chỉ vào màn hình hỏi, "Đây là Tạ Lôi Lôi sao?" Những người không biết hiện tại đã biết nàng là ai.

Tạ Lôi Lôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hỏi.

"Ai nhìn thấy nó đầu tiên?

Tả Tịnh Viện ở đầu video kia biểu tình rất vi diệu. Tinh tế rời mắt khỏi camera nói, "Tớ không biết nữa, đột nhiên liền bị truyền ra"

"Tả Tả, cậu đang nhìn cái gì vậy?"

"Tả Tịnh Viện, nhìn chị làm cái gì?!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên, sau đó lại ăn ý im lặng.

Tạ Tịnh Viện nhìn Tạ Lôi Lôi có vẻ đang xấu hổ, sau đó lại nhìn Trương Quỳnh Dư mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn mình, đột nhiên cảm thấy thống khổ.

Tạ Lôi Lôi sau khi nói xong liền hối hận thở dài, thầm nghĩ bản thân quá xúc động rồi. Trương Quỳnh Dư thông minh như vậy,làm sao có thể nghe không hiểu đây.

Trương Quỳnh Dư sau khi nghe được âm thanh kia từ điện thoại Tả Tịnh Viện liền hiểu tất cả. Quá quen thuộc rồi. Khi đó bản thân luôn thích bắt chước giọng điệu của Tạ Lôi Lôi, sớm đã khắc sâu vào trái tim mình.

Trương Quỳnh Dư chào hỏi những người bên cạnh một tiếng, đi đến chỗ ngồi của Tả Tịnh Viện, liếc mắt nhìn cậu một cái rồi đưa tay cướp lấy điện thoại.

Tạ Lôi Lôi nhìn trên màn hình đột nhiên thay đổi sắc mặt, cau mày không nói gì.

"Tạ Lôi Lôi, em đang đếm vịt sao?"

Trương Quỳnh Dư không hề nể tình mở miệng, đem Tạ Lôi Lôi đang bối rối quay lại.

"So...Trương Quỳnh Dư..."

Tạ Lôi Lôi nhanh chóng đổi giọng, nhưng người bên kia vẫn nghe được.

"Gọi chị là cái gì?"

Trước kia khi hai người ở cùng một chỗ, Trương Quỳnh Dư cũng thích trêu chọc nàng như vậy. Bắt nàng gọi cô bằng những cái tên khác nhau. Tạ Lôi Lôi bỗng nhiên nở nụ cười.

"Soso"

Tả Tịnh Viện nhìn thấy Trương Quỳnh Dư và Tạ Lôi Lôi tán tỉnh nhau bằng điện thoại của mình, trong lòng đau khổ không thể tả.

                                                     /FIN/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro