[Thủy Tuyền] Bộ giảm âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Qinyuchuan

Source: https://archiveofourown.org/works/55899517

----------------------------------------------------------------------------

Cảnh báo: Hai kẻ mất trí

*Thiết lập 《Mute》 +《Mộng》


  Gậy bóng chày bị kéo dọc trên mặt đất phát ra âm thanh ma sát, khi cường độ ma sát đạt đến mức nào đó sẽ phát ra âm thanh như một tiếng còi huýt, tựa như âm thanh chói tai mà lạnh thấu xương do gỗ khô cọ xát tạo ra.


  Người thi hành bị vặn gãy xương tay lùi lại, mà nữ nhân đứng trước mặt lại dùng gậy chống xuống đầu gối của hắn.


  "Đếm đến ba, nếu chạy được năm mét thì hai cái đùi này sẽ an toàn——"


  "Bắt đầu——"


  "Một——"


  "Hai——"



  Nàng không hề nói "ba," dùng sức vung mạnh cây gậy, giống như những gì nàng từng thấy trên chiếc TV cũ kia, hai tay gập xuống, nhấc gậy gỗ, hóa ra động tác của thi đấu thể thao và giết người không khác nhau mấy, nàng lớn tiếng cười, "Đau không?"


  Âm thanh xương cốt bị đập nát che đi tiếng rên rỉ ngày càng yếu ớt kia, Đoàn Nghệ Tuyền dùng đòn cuối cùng đập bể đầu của người thi hành, huyết dịch nổ tung như pháo hoa, hộp sọ và gậy gỗ đồng thời vỡ nát, phần gãy sắc nhọn bị nữ nhân kia tiện tay đâm vào tim người thi hành.


  "Thật vô vị." Đoàn Nghệ Tuyền xoa mái tóc đã trở nên rối bù vì mấy ngày bị giam cầm, dùng ngón tay lau đi vết máu trên mặt, hít một hơi thật sâu, mùi máu tanh ngọt ngào ngoan cố trong căn phòng nhỏ, gian phòng không có cửa sổ trở thành phòng giam tự nhiên, tối tăm không có mặt trời, sống trong bóng tối, cũng chết trong bóng tối, cuối cùng trở thành tiện chủng thấp hèn nhất trong miệng đám bụng phệ quyền quý kia, chết cũng không tiếc.


  Mà tiếng xương cốt vỡ vụn trong phòng vẫn không ngừng vang lên.


  Thiếu nữ với mái tóc bù xù giống như lệ quỷ từ trong địa ngục bước ra, cậu giẫm người thi hành vào góc tường, dùng gậy bóng chày đập hộp sọ, càng giống như đập một quả dưa hấu chín mọng và đỏ tươi, chất lỏng màu đỏ chảy khắp mặt đất, uốn lượn giống như những con rắn trong thần thoại thế giới cũ.


  Một lần, một lần, lại một lần.


  Cái đầu đã bị nện đến nát bét, kỳ quái giống như con búp bị bị cắt lộ bông phía trong khi Dương Băng Di còn nhỏ, vào lúc đó cậu đã khóc, hiện tại cậu lại cười vui vẻ.


  Đoàn Nghệ Tuyền đá nhẹ vào lưng cậu, Dương Băng Di giống như có mắt ở phía sau, nghiêng người tránh khỏi cước của nàng, nặng nề đặt cây gậy bóng chày lên thi thể đẫm máu, âm thanh dinh dính của xương cốt bị nghiền nát vang lên cùng lúc với giọng nói khàn khàn của cậu, "Chị thật phiền."


  Đoàn Nghệ Tuyền đến gần cậu.


  Mùi hương trên người cũng không tính là quá dễ ngửi, cũng không nhớ rõ đã bị giam trong đây bao lâu rồi, ba ngày? Hay là bốn? Có khi còn lâu hơn, các nàng cũng đã quen với mùi máu tươi gay mũi, thậm chí còn tuân theo bản năng của sát thủ, phá lệ thưởng thức mùi hương này.


  "Muốn hôn hôn." Đoàn Nghệ Tuyền dùng tay ôm cổ Dương Băng Di, dùng răng cắn xuống phần gân mềm trên cổ tay, bộ ngực căng tròn mềm mại dán chặt vào người cậu, tay mò lên mái tóc bạc mềm mại. Chóp mũi của Dương Băng Di đụng vào nàng, hô hấp nặng nề tràn ngập lạnh lẽo, đại khái là không khí ở hạ thành trước sau như một, cái lạnh thấm sâu vào tận xương tủy, từ lỗ chân lông thấm vào da thịt, người sống sờ sờ chỉ có máu tươi là ấm áp.


  Dương Băng Di nhấn cái ót của Đoàn Nghệ Tuyền, hôn nàng, ngón tay luồn vào mái tóc dài hơi xoăn của người kia, bàn tay đủ để áp bách nàng, để nàng ở gần cậu.


  Nụ hôn của cậu còn nóng bỏng hơn cả máu tươi. Dương Băng Di hôn rất sâu, cắn vào đôi môi nứt nẻ vì thiếu nước của Đoàn Nghệ Tuyền, nước bọt tràn ra trong nụ hôn, tựa như chất lỏng trong veo từ một cây xương rồng bị cắt ra trong sa mạc, các nàng hôn nhau mãnh liệt, đầu lưỡi chạm vào nhau, cảm giác nghẹt thở cùng sinh lý buồn nôn kích thích thần kinh, Đoàn Nghệ Tuyền tùy ý buộc tóc của Dương Băng Di lại thành một cái đuôi ngựa, những lọn tóc lộn xộn hòa vào nhau, các nàng đụng vào chiếc lồng đã nhốt các nàng vài ngày, khiến nó rung lắc dữ dội.





  Vào ngày đầu tiên bị bắt vào đây, các nàng đã bị tiêm thuốc giãn cơ, đáng tiếc là tên thi hành án quá mức kiêu ngạo, tự cho là đúng nghĩ rằng các nàng dưới tác dụng của dược vật sẽ biến thành con rối mặc cho người khác định đoạt, nhưng làm sao lại có sát thủ nào chưa trải qua huấn luyện kháng dược chứ?


  Các nàng đã khôi phục năng lực hành động trước khi người thi hành bước vào căn phòng này, khiến cho "phản đồ" bị tra tấn ở cách vách khàn cả giọng cầu xin tha thứ, hai người bị ngăn cách bởi bức tường không khác gì giấy, buồn bực ngán ngẩm điên cuồng ân ái.


  Đoàn Nghệ Tuyền nghẹn ngào cao trào trong tiếng rên rỉ cách vách, để lại hàng loạt dấu răng đỏ trên cổ Dương Băng Di.


  Chiếc lồng chật chội vốn chỉ nên dành cho một người, Đoàn Nghệ Tuyền bị Dương Băng Di cố định trong ngực, tất cả run rẩy đều bị cậu nuốt chửng, hô hấp lan ra một bên gáy, xuyên qua đuôi tóc ướt át, đầu lưỡi cố ý cọ vào vết thương vừa đóng vảy trên xowng quai xanh, như ý nguyện nhận được vị máu rỉ sắt.


  Đoàn Nghệ Tuyền ngẩng đầu lên, cái cổ cũng theo động tác mà giơ lên, Dương Băng Di cứ như vậy mà nhìn cái cổ thon gầy trắng nõn của nàng, chỉ cần cậu vươn tay —— Hay thậm chí chỉ là một nụ hôn, dùng sức một chút sẽ vò nữ nhân này thành từng mảnh.


  Đầu gối của Dương Băng Di tách hai chân của Đoàn Nghệ Tuyền ra, để nàng lơ lửng trên không, để nàng không còn điểm tựa, khiến nàng chỉ có thể chăm chú dựa vào bản thân, giống như một lữ khách bám chặt vào mảnh gỗ trôi dạt trong biển đầy giông bão.

  Môi lưỡi của cậu còn nóng hơn cả máu, gần như khiến Đoàn Nghệ Tuyền bị bỏng.

  Đoạn Nghệ Tuyền mở mắt ra, cơ hồ bị con ngươi đen kịt kia hút vào một vòng xoáy không đáy.

  Nàng biết, nàng không thể trốn thoát được.






  Súng ống tạm thời không thiếu, người thi hành án ngạo mạn cũng không chuẩn bị quá nhiều nhân lực ở đây, Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền mặc bộ đồ hành quyết dính đầu máu, mang theo cây gậy bóng chạy bị gãy làm đôi, nghênh ngang bước ra ngục giam còn dơ bẩn hơn khu ổ chuột trong thành phố này.


  Nửa giờ sau, các nàng lại quay lại.


  "Bùm" một tiếng, ngục giam bị thổi bay thành đống đổ nát trong góc tối của hạ thành.


  Các nàng cũng không thể quay về nơi ở ban đầu, đã sớm bị đám người ở hạ thành kia bắt đi, ngay cả chủ nhà thuê cũng làm như không thấy, cổng cũng được lắp khóa chuyên dụng của người thi hành, cho dù là Thiên Vương đến cũng không mở ra được.


  Đoàn Nghệ Tuyền đứng ở hành lang, dùng gậy bóng chày chọc chọc căn phòng vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng, "Không thể quay về rồi——"


  "Không thể quay về thì không thể quay về." Dương Băng Di thờ ơ lắc đầu.


  Dương Băng Di nhìn chằm chằm cậu, lông mi dài tựa như một cây quạt, mở ra lại khép vào.


  "Nhưng mà, Dương Băng Di, đây là phòng của em thuê."







  Giấy phép hành nghề của Đoàn Nghệ Tuyền bị thu hồi sau vô số lần nàng nhổ hết răng của bệnh nhân, nợ hai tháng tiền nhà không thể trả, cuối cùng bị chủ thuê đuổi khỏi gian nhà vừa nhỏ vừa đổ nát kia.


  Chủ nhà vừa đóng cửa lại, cửa đối diện liền xuất hiện một đứa nhỏ tóc bạc bị ném ra ngoài, cả người đầy bụi, còng lưng, cau mày nhìn Đoàn Nghệ Tuyền một chút, vội vã xách balo màu trắng xuống lầu.


  Đứa nhỏ này cao hơn nàng không ít, nhìn khá trẻ, ngược lại ánh mắt so với người bình thường đều hung ác nham hiểm hơn, Đoàn Nghệ Tuyền đưa tay bắt lấy bím tóc vung vẩy của cậu, nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mặt từ trên xuống dưới, "Có tiền không?"


  Dương Băng Di vừa bị chủ nhà đuổi ra ngoài không biết nữ nhân này có bị thần kinh không, nhịn xuống cảm giác muốn rút súng từ trong túi ra bắn hai phát, đồng thời dùng tay trái bắt lấy cổ tay của Đoàn Nghệ Tuyền.


  Đồng tử của cậu giống như một con mèo, dựng đứng như những cây kim nhọn.


  Xương tay của Đoàn Nghệ Tuyền suýt chút nữa là bị nghiền nát, nàng nhướng mày, "Không có sao?"


  "......" Tựa hồ như Dương Băng Di không thèm để ý đến tóc của bản thân vẫn còn trong tay đối phương, khí lực lớn đến lạ thường, khẽ đảo cổ tay, ném Đoàn Nghệ Tuyền văng ra ngoài.


  Đoàn Nghệ Tuyền nhẹ nhàng lăn nửa vòng trong cầu thang chật hẹp, lưng chạm vào bức tường xi măng đầy bụi bặm —— hiện tại cũng chỉ còn hạ thành là còn sử dụng loại vật liệu xây dựng lỗi thời này.


  Lần này người từ trên cao nhìn xuống biến thành Dương Băng Di, khuôn mặt chìm trong ánh sáng của đèn tự động điều khiển, khóe miệng rũ xuống, đường viền gò má gầy gò được phủ một lớp ánh sáng bạc, lộ ra vẻ lạnh lẽo cứng rắn mà cay nghiệt.


  Cậu lạnh lùng phun ra ba chữ, "Không có tiền."


  Dương Băng Di cúi đầu rời đi, khi đi ngang qua Đoàn Nghệ Tuyền, nàng lại trông thấy thần sắc âm trầm của đứa nhỏ này, giống như đại đa số người ở hạ thành, không có sinh khí, không có sắc thái, chỉ có sự tầm thường bị tô điểm bởi màu trắng đen, ngoại trừ gương mặt không tệ lắm ra tựa hồ cũng không còn gì khác.


  Đoàn Nghệ Tuyền phủi bụi trên người, từ trong túi lấy ra máy truyền tin, trên đó hiện ra số dư: ba tệ ba xu.


  Được lắm, số tiền keo kiệt đến mức còn chẳng thể thuê xe được.


  Tổ tiên ba đời có linh, nhìn xem đứa cháu bất hiếu của các người, làm thầy thuốc lại trở thành thế này khiến cho tổ tiên đều tức đến bốc khói.


  Cửa hành lang bị hỏng từ lâu, Đoàn Nghệ Tuyền vừa đá văng cánh cửa liền bị một đám lưu manh chắn đến góc đường, nàng lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn, mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tên cầm đầu, khóe miệng lộ ra vẻ lạnh lùng, "Tiểu ca, tôi cũng không có tiền, không thì..."


  Tên nam nhân lộ ra vẻ mặt buồn nôn, tay còn chưa kịp chạm vào má Đoàn Nghệ Tuyền đã có một cơn đau nhói truyền từ vai hắn.


  "Anh đưa tiền cho tôi đi."



  Sau mười phút, Đoàn Nghệ Tuyền ngâm nga bài hát, nhét số tiền vào túi, ghi vào máy truyền tin, ngăn cản một chiếc xe ở ven đường, vui vẻ tìm được phòng tình báo chứa đầy vũ khí ở tầng dưới quán bar, lên tiếng chào tiếp tân đứng sau quầy, "Chào~ Liên hệ với ta thật đúng lúc, vừa vặn đang thiếu tiền —— nhiệm vụ là gì?"


  Giọng điệu nhân viên tiếp tân cứng ngắc, đưa cho nàng một danh sách, "Tự mình xem đi."


  Đoàn Nghệ Tuyền nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, "Ai ra lệnh truy nã vậy? Thông tin không rõ ràng như vậy, các ngươi cũng dám nhận?"


  Trong lệnh truy nã chỉ viết tên một chữ "Thủy," phần giới thiệu cũng chỉ có một câu "Giết người quen tay, tàn bạo vô độ."


  Đoàn Nghệ Tuyền đã từng nghe qua đại danh "Thủy" này, là một tên biến thái tiếng tăm lừng lẫy trong vòng tròn nhỏ của các nàng, khi còn trẻ người non dạ cũng từng nghĩ đến việc giằng co một trận với vị sát thủ thành danh này, đáng tiếc là phạm vi hoạt động chưa bao giờ bị trùng, chưa bao giờ gặp được.


  Nhân viên lễ tân mười phần lạnh lùng, "Thân phận của người ủy thác là cơ mật, cô không có quyền hỏi."


  Đoàn Nghệ Tuyền thờ ơ lắc đầu, "Tôi cũng sẽ không đi giết người ủy thác, khẩn trương như vậy làm gì?"


  "Cô không phải chưa từng giết qua."


  "Có chuyện này sao?"


  Đoàn Nghệ Tuyền suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên bật cười, từ trong quầy lấy ra một cây bút lông, một vật cổ như vậy cũng rất hiếm thấy ở hạ thành, nàng thuần thục ký tên, cất lệnh truy nã vào, hôn gió với người lễ tân, "Tôi sẽ nhận nhiệm vụ này, thù lao thật phong phú, đủ để tôi có thể mua một căn hộ ở trung tâm." Mặc dù là trung tâm ở hạ thành.


  Người tiếp tân cuối cùng cũng mỉm cười, cứng ngắc nhếch khóe miệng, "Chúc cô may mắn."


  Đoàn Nghệ Tuyền nhận lấy tiền đặt cọc.


  "Vẫn nên đi tìm người lập trình lại cho cậu đi." Đoàn Nghệ Tuyền mỉm cười, dùng đầu ngón tay gõ vào khóe miệng cứng nhắc của tiếp tân, móng tay sắc nhọn cào vào lớp da nhân tạo, chảy ra chất lỏng màu đồng, "Cười quá khó nhìn."






  Đi lên cầu thang từ phòng tình báo, Đoàn Nghệ Tuyền yêu cầu bartender làm cho nàng một ly Bloody Mary, lại dùng bảng điện tử đổi lấy vé thông hành lên thượng thành ——Tất nhiên là giả mạo.


  Kể từ khi bùng nổ dân số vào một năm nào đó, nơi còn lại của nhân loại trên hành tinh này bị đe dọa, dù cho có dùng khoa học kỹ thuật xây những tòa nhà cao tầng thì vẫn có những người nghèo khổ ngủ bên ngoài, dưới ánh nắng mùa hè bị thiêu đốt như một con tôm cuộn mình, lại vào mùa đông giá rét mà bị đông cứng thành cá chết, bọn họ không có nhà để về.


  Cuối cùng, sau nhiều năm quan sát từ học giả, dù cho là chính sách gì hay bỏ mặc người chết cũng không thể thay đổi hiện trạng, bọn họ cử một số người vào không gian để tìm kiếm hành tinh thích hợp để sinh tồn, mà phần nhân loại còn lại bị phân chia thành hạ thành và thượng thành.


  Hạ thành không hề có mặt trời. Được đặt ở dưới lòng đất, chỉ có vô số mặt trời nhân tạo sáng lên và tắt đi vào lúc bình minh và hoàng hôn, không có bốn mùa, chỉ có người dân quanh năm đều lạnh thấu xương, mọi ngôi nhà đều được nối với mặt đất phía trên ——tài nguyên khan hiếm, nước mà người ở hạ thành uống đều là nước thải do người dân ở thượng thành thải ra, đồ ăn cũng là sản phẩm nhân tạo, mỗi tháng mỗi người đều được nhận một định mức, hương vị giống nhau, vị giác của người dân ở hạ thành như chết lặng, mà nhìn sinh mệnh cũng từ từ chết lặng.


  Thế là trong nhiều năm hỗn loạn, hạ thành được gọi là "thành phố cho dân đen," ban đầu người dân còn kêu gào bình đẳng, phản đối phân biệt giai cấp, dần dần trở nên cam chịu, tự mình gán mác cho bản thân là "kẻ lãng phí," "tên hạ đẳng," vô pháp vô thiên thực hiện những việc ác.


  Đoàn Nghệ Tuyền dùng vé thông hành rời khỏi hạ thành, quen cửa quen nẻo dùng lệnh truy nã ba không kia đổi lễ phục, chuẩn bị tham gia tiệc tối mà "Thủy" có thể sẽ xuất hiện.


  Nếu may mắn còn có thể "cầm" một ít tiền cho bữa ăn tiếp theo từ những người tham gia bữa tiệc.


  Trong vòng một giờ, số tiền đặt cọc đã bị Đoàn Nghệ Tuyền tiêu xài phung phí, nàng ăn một bữa ngon lành, bỏ ra một ít tiền mua một chút thông tin, tìm được nơi tổ chức tiệc chiêu đãi tối nay, là một tòa nhà không khác gì gậy như ý, cao vút tron mây, chật kín người. Từ lầu ba mươi sáu đến tám mươi đều là khách sạn, nàng tùy tiện thuê một phòng giá rẻ, ngủ một giấc đến tận đêm.


  Thay đổi lễ phục, Đoàn Nghệ Tuyền vô cùng hài lòng ngâm nga một bài hát, với thân phận giả mạo thuận lợi tiến vào hội trường, thuần thục cầm ly rượu.


  "Để xem......Tôm chiên? Bò bít tết? Nên ăn cái nào trước đây?"


  Đoàn Nghệ Tuyền gác lại nhiệm vụ ám sát, tập trung lấp đầy những chiếc đĩa trong tay cho đến khi chúng chất thành một ngọn núi nhỏ. Ở hạ thành khó có mà ăn được đồ ăn được chế biến phong phú cùng với gia vị xào nấu như vậy, tâm trạng của Đoàn Nghệ Tuyền càng ngày càng tốt, cắt miếng bít tết phủ nước sốt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào miệng nhai, các mô thịt bị răng cửa và răng hàm cắn ra, dù cho là hai trăm năm nữa thì thực phẩm nhân tạo cũng sẽ không thể nào sánh ngang với thực phẩm nguyên chất được.


  Có người hướng nàng mời rượu, nàng cũng mỉm cười cụng ly với người kia, rượu vang đỏ chạm vào môi, vừa chạm vào liền tách ra, bất kể là chuyện gì thì nàng cũng có thể hào hứng trò chuyện với người kia, giống như là hoàn toàn không nhận ra ánh mắt phóng đãng của những nam nhân kia rơi trên đôi vai trần cùng cổ của nàng, xuyên hoa dẫn bướm đi dạo nửa vòng lớn quanh hội trường.


  Đi dạo một hồi, nàng vẫn không thể tìm ra ai phù hợp với danh tính của "Thủy."


  "Bị chơi xỏ rồi sao?" Phản ứng đầu tiên của nàng là nhân viên lễ tân đã đưa sai thông tin, sau khi nghĩ nghĩ thì cảm thấy không có gì to tát, "Sai thì sai, ăn ngon uống ngon làm tâm trạng tốt."


  Đoàn Nghệ Tuyền vui vẻ múc một thìa salad khoai tây nghiền cho vào miệng.


  Thời hạn nhiệm vụ khá dài, nàng tin rằng bản thân sẽ tìm được "Thủy" trước khi hết hạn, sau đó dùng súng ngắm bắn vào đầu người kia....không, như thế quá không lịch sự, hay là dùng thuốc độc? Không được, tử trạng sẽ quá khó coi...


  Bằng không thì vẫn cắt yết hầu đi? Sau khi chết sẽ giúp người đó khâu lại vết thương, sau đó dùng dây đỏ thắt một cái nơ, chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Đoàn Nghệ Tuyền thỏa mãn híp mắt trước sự khéo léo của mình.


  Đã ăn xong đồ ăn trên mâm, Đoàn Nghệ Tuyền lại đi đến chiếc bàn dài lấy đồ ngọt, một hàng bánh quy và bánh ngọt xếp thành hình tròn, ở giữa có rất nhiều kem được bỏ vào, Đoàn Nghẹ Tuyền không quá thích ăn món kia, nàng ưa thích ăn thứ gì nóng, không cần phải đem thứ gì lạnh lạnh như hạ thành bỏ vào dạ dày mong manh của nàng.


  "Hửm?"


  Độ mẫn cảm của sát thủ vẫn khác với người bình thường. Đoàn Nghệ Tuyền ngẩng đầu, nhìn thấy tiểu hài vừa ném nàng qua vai lúc sáng cũng mặc lễ phục, nhìn chằm chằm nàng từ đầu kia của chiếc bàn.


  Dương Băng Di đứng cạnh hiếc bàn dài ở trung tâm hội trường, lặng lẽ nhìn Đoàn Nghệ Tuyền mặc lễ phục màu trắng.







  "Người của hạ thành sao lại ở đây?"







  Dương Băng Di còn chưa kịp nuốt kem vào miệng đã nhìn thấy người hàng xóm cũ mới gặp vài lần khi đổ rác ở hạ thành bước đến, đưa tay về phía cậu, "Muốn nhảy một bài chứ?"


  Thiếu nữ thon gầy có chút cong lưng, ngay cả âu phục nhỏ nhất cũng không tránh khỏi việc có chút rộng, mái tóc đuôi ngựa màu xám bạc sau lưng giống một đám cỏ khô. Cậu cũng biết bản thân ăn mặc không hợp lý, nhưng mà có thể tiến vào hội trường ở độ tuổi này đã đủ không hợp lý, không bằng trực tiếp giả thành nữ nhi phản nghịch của phú hào nào ăn mặc thành thế này, sát thủ rất giỏi ngụy trang, không ai dám đến trêu chọc Dương Băng Di, thế là cậu cứ ăn từ món này đến món khác trên chiếc bàn dài.


  Cậu cũng nhạy cảm với mùi hương. Vào lúc Đoàn Nghệ Tuyền đến gần, cậu đã nghe mùi hương nhàn nhạt, mùi tanh ngọt ngào nhàn nhạt, là mùi máu.


  Dương Băng Di cũng không nghĩ gì khác, cậu cảm thấy có lẽ là do nữ nhân này bị thương, hoặc là mấy ngày xấu hổ hàng tháng đến rồi, đều là những chuyện rất bình thường...nhưng mà một người ở hạ thành lại ăn mặc sang trọng đi dự bữa tiệc thượng lưu, đây không phải chuyện bình thường.


  Sát thủ trẻ tuổi nheo mắt lại, lại nghe được mùi hương ngọt ngào trên người nữ nhân kia —— mùi máu đặc thù, tựa như rượu chưa ủ đủ năm.


  Cậu ôm lấy eo Đoàn Nghệ Tuyền, cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy khe rãnh ở ngực nàng, trầm giọng, "Tôi không biết khiêu vũ." Thật ra không phải cậu không nhảy được, nhưng hiện tại thiết lập của cậu là đại tiểu thư phế vật kỳ quái, cậu phải giả vờ, còn phải giả vờ cho giống.


  Đoàn Nghệ Tuyền cười cười, "Không sao, tỷ tỷ có thể."


  Nàng hơi xoay người, thoát khỏi cái ôm của Dương Băng Di, sau đó quay người nắm lấy ngón út của thiếu nữ bước đến sàn nhảy, nhẹ nhàng như bướm xuyên qua bụi hoa, nàng nghịch tay của Dương Băng Di, thả trên eo nàng, nắm tay còn lại.


  "Tiểu bằng hữu, vóc dáng không tồi." Đoàn Nghệ Tuyền nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Dương Băng Di, trái lương tâm tán dương dáng người gầy gò này.


  "Chị cũng vậy." Dương Băng Di mỉm cười, hai tay từ bên hông nàng trượt xuống, đầu ngón tay di chuyển từ eo đến bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, bàn tay to lớn di chuyển từng chút một qua váy, gây ra cảm giác ngứa ngáy, "Dáng người rất đẹp."


  Đoàn Nghệ Tuyền cảm thấy tiểu hài tử có chút vấn đề, cũng có chút ý tứ.


  Thời điểm Đoàn Nghệ Tuyền chuyển vũ đạo liền bị giẫm phải góc váy, Dương Băng Di không chút xấu hổ nói, "Thật xin lỗi."


  Cậu lợi dụng tình thế ôm Đoàn Nghệ Tuyền vào trong lòng, mùi hương ngọt ngào giống như đường fructoza cậu trộm khi nhỏ bắt đầu kích thích tế bào khứu giác, Dương Băng Di hít một hơi thật dài, khiến Đoàn Nghệ Tuyền lảo đảo một chút, chóp mũi chạm vào xương quai xanh của nàng, đợi lúc cậu ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy hai mắt đỏ ngầu, cậu cong môi nói, "Váy rất đắt, lại hỏng mất rồi."


  Bị rách một góc thôi mà, đợi có tiền hoa hồng sẽ bồi thường cho tiếp tân mười phần. Nàng thầm nghĩ trong lòng.


  Dương Băng Di nhẹ nhàng thở ra một hơi, đến gần bên môi Đoàn Nghệ Tuyền, lại hà hơi bên cạnh gò má nàng:


  "Muốn thay một bộ đồ khác không? Tôi có một phòng ở lầu tám mươi."


  Lầu tám mươi, căn phòng đắt nhất.






  Khi thẻ phòng phát ra tiếng "bíp," Dương Băng Di đẩy Đoàn Nghệ Tuyền vào phòng, muốn mượn bóng tối một phát bắn nổ bạn nhảy vừa khả nghi vừa nguy hiểm này, Đoàn Nghệ Tuyền bỗng nhiên nhấn cậu vào cửa, đồ vật lạnh buốt chạm vào tim cậu.


  Trong bóng tối, đôi mắt của Dương Băng Di tròn xoe trông có vẻ ngây thơ vô tội cậu nhìn xuống nòng súng gần như hòa nhập với bóng tối, cười lớn: "Tỷ tỷ, đây là tình thú mới sao?"


  "Đúng vậy." Đoàn Nghệ Tuyền mỉm cười, cơ hồ muốn dán vào môi cậu, nòng súng áp vào huyệt thái dương, "Bằng!"


  Nàng khoa trương bắt chước tiếng đạn bắt ra khỏi nòng, cổ tay run lên một cái, vào lúc bóp cò chỉ thấy một cành hoa hồng rơi ra ngoài, mà Đoàn Nghệ Tuyền bị Dương Băng Di nâng hai chân lên, nàng cúi đầu nhìn thấy ánh mắt sáng rực của thiếu nữ, nàng ngậm hoa hồng cười, ôm lấy cổ của Dương Băng Di mà hôn những chiếc gai chưa cắt tỉa trên cành hoa hồng cào vào môi và lưỡi của các nàng, Dương Băng Di lại áp Đoàn Nghệ Tuyền vào cửa, ngẩng đầu cơ hồ muốn nuốt nàng vào bụng.


  Hoa hồng và súng đồ chơi bị Dương Băng Di tiện tay ném đi, cậu dùng thiết bị điều khiển ánh sáng trong phòng, mơ màng ấm áp, mập mờ kiều diễm, bộ váy đắt tiền của Đoàn Nghệ Tuyền hoàn toàn bị xé nát, bị ném lên chiếc giường mềm mại, những cánh hoa hồng xa hoa lãng phí bị nàng ép nhăn, Dương Băng Di ép lên người nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, nắm lấy cằm của nàng.


  "Bác sĩ Đoàn...ở hạ thành?"


  "Không nghĩ đến em cũng biết đến tôi." Đoàn Nghệ Tuyền cong mắt, cười đến mị mà, giọng nói mềm mại truyền vào tai của Dương Băng Di, "Nhưng mà em tên gì?"


  "Dương Băng Di." Thiếu nữ nói, đuôi tóc màu xám bạc được tẩy lại quét qua xương quai xanh mảnh khảnh của Đoàn Nghệ Tuyền, "Làm sao bác sĩ Đoàn lại đi vào khu thượng lưu nha."


  "Tôi là bác sĩ, y thuật tốt, luôn có người nguyện ý mời tôi." Đoàn Nghệ Tuyền không để ý đến việc từng bị người trước mắt nhìn thấy nàng bị đuổi ra ngoài, "Vậy tại sao tiểu bằng hữu lại đến đây."


  Dương Băng Di cũng mở miệng nói, "Tôi trúng tuyển vào một đại học ở khu này."


  "Oa." Đoàn Nghệ Tuyền không nhịn được cười lạnh, "Tiểu bằng hữu thật sự rất tuyệt nha." Nàng ranh mãnh chế nhạo cậu.


  Dương Băng Di nheo mắt lại, nhéo cằm Đoàn Nghệ Tuyền hôn nàng, mút đầu lưỡi nàng đến tê dại, cảm giác tê dại như dòng điện truyền đến não, Đoàn Nghệ Tuyền cười khanh khách lại bị Dương Băng Di cắn môi dưới khiến cô có chút đau đớn.


  Đoàn Nghệ Tuyền xoay người ngồi dậy, chân trần giẫm lên tấm thảm đắt tiền trong phòng như một chú mèo, lấy chai rượu đắt tiền nhất trong tủ ra, cầm lấy hai chiếc ly đế cao, dưới ánh mắt sững sờ của Dương Băng Di mà rót một ít rượu, tựa như đã hoàn toàn quên mất bản thân chỉ mặc nội y mỏng dính, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt nóng bỏng của tiểu hài kia, đặt ly rượu vào tay cậu, "Trưởng thành rồi? Mà vị thành niên cũng không sao, người ở hạ thành cũng không có nhiều quy củ như vậy."


  Nàng ngồi quỳ xuống trước người Dương Băng Di, đầu gối dán lên hai bên đùi của cậu, đưa ly rượu của bản thân đến bên môi cậu, dụ dỗ cậu uống rượu, "Mọi người đều nói những lời khi say đều là nói thật, em có bí mật gì sao? Sau khi uống thì có thể nói cho tỷ tỷ nghe chứ?"


  Dương Băng Di hé miệng muốn uống, tựa hồ như đã bị nàng mê hoặc, Đoàn Nghệ Tuyền vừa cười vừa thu tay, lại bị cậu nắm chặt.


  Thiếu nữ tóc xám nheo mắt lại, giống như một con báo ẩn núp chuẩn bị tấn công. Đoàn Nghệ Tuyền thỏa mãn nhìn người kia chuẩn bị uống hết rượu đỏ, mặt mày tròn trĩnh bị tính xâm lấn mãnh liệt biến thành con dao sắc nhọn, cậu nhéo cổ tay Đoàn Nghệ Tuyền, uống hết rượu trong ly, vào lúc Đoàn Nghệ Tuyền chưa cảm giác được nguy hiểm mà bóp chặt cổ nàng, ấn nàng vào tấm ván giường mà cưỡng hôn, rượu theo đầu lưỡi mà chảy vào khoang miệng, tràn vào thực quản và khí quản mà chưa được cho phép, khiến cho Đoàn Nghệ Tuyền cảm giác nghẹt thở mà ho sặc.


  Nghiến chặt răng, Đoàn Nghệ Tuyền đẩy đầu gối, xoay người đè lên người Dương Băng Di, rượu chưa kịp nuốt thuận theo khóe miệng rơi xuống ngực Dương Băng Di, để lại ấn ký nho nhỏ.


  "Tôi không thích bị đè phía dưới." Dương Băng Di nhăn mũi.


  "Tỷ tỷ cũng không thích bị người ta bóp cổ." Đoàn Nghệ Tuyền cúi người, vuốt đuôi tóc hơi xoăn lướt qua chóp mũi của cậu, hôn xuống khóe môi của Dương Băng Di.


  "Vậy tôi sẽ không làm như vậy nữa, tỷ tỷ," Dương Băng Di thu hồi răng nanh, giọng nói trầm thấp, rung ra âm thanh, "Có thể chứ?"


  Có thể hay không?


  Đoàn Nghệ Tuyền mỉm cười, nhiệm vụ thì ngày nào không thể làm được?


  Tiểu hài tốt như vậy không phải ngày nào cũng gặp được.






  "Này, bỏ món đồ đó xuống đi."


  Dương Băng Di dừng lại, chiếc còng tay cậu lấy ra từ trong tủ dừng lại ở cổ tay Đoàn Nghệ Tuyền, cậu vô tội nghiêng đầu: "Tỷ tỷ, tôi thích chơi thế này nha."


  Chết tiệt, sao lại giống cún đến như vậy. Đoàn Nghệ Tuyền bị ánh mắt đáng yêu như vậy làm cho chấn động, nhưng nàng cũng không cho phép bản thân rơi vào nguy hiểm, không có cái gì quan trọng hơn mạng sống của mình, dù cho lúc này nội y của nàng đã bị cún con trên người xé thành từng mảnh, cũng không có ý định quay đầu.


  Đoàn Nghệ Tuyền nguy hiểm cười, "Ngoan, tỷ tỷ không thích."


  Nhưng Dương Băng Di lại không có ý định bỏ qua, dùng ngón tay chạm vào eo Đoàn Nghệ Tuyền, ôm nàng vào lòng, sơ mi ma sát vào bộ ngực sữa đã căng cứng, Dương Băng Di vùi vào hõm cổ nàng, lưu lại một ấn ký đỏ thẫm, mùi thơm trên tóc hòa quyện cùng trầm hương, cậu hỗn độn nghĩ: Thật là một bác sĩ kỳ quái.


  Chiếc còng tay được khóa chặt trên cổ tay của Dương Băng Di —— bản thân cậu tự làm —— nửa còn lại như ý nguyện khóa vào cổ tay của Đoàn Nghệ Tuyền.


  Đoàn Nghệ Tuyền khó hiểu nhìn về phía cậu, lại bị cậu cắn nhẹ vào xương quai xanh.


  Dương Băng Di chôn mặt sâu vào ngực nàng, kiên trì cắn mút bộ ngực căng mộng của nàng, đầu ngực cứng rắn bị gặm cắn đến sưng đỏ, Đoàn Nghệ Tuyền hoàn toàn không hề có ý định che giấu dụng vọng của mình, hừ hừ cong eo lên, đưa bản thân vào miệng Dương Băng Di, bám vào tấm lưng gầy gò của cậu, mơ màng nghĩ: Sao lại có người vẫn mặc quần áo khi ân ái chứ?


  Dương Băng Di hướng xuống phía dưới, để lại vết đỏ trên eo nữ nhân kia, đầu lưỡi mát lạnh quấn quanh rốn của nàng, ngoài ý muốn phát hiện ra đây là điểm mẫn cảm của Đoàn Nghệ Tuyền —— phần cơ bắp ở bụng của nàng co rút lại mỗi khi cậu chọc vào cái rốn tròn trịa ấy, bàn tay bị còng nắm chặt bàn tay của Dương Băng Di, mười ngón tay đan xen vào nhau.


  Phần bụng khẽ co rút lại, giống như một loại ám hiệu tình dục nào đó.


  Dương Băng Di muốn dùng tay nặn ra một phần thịt mềm mà cậu có thể ngậm được, nhưng Đoàn Nghệ Tuyền lại quá gầy, thậm chí còn gầy hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, giống như một thanh tre bằng da người, không còn cách nào khác đành phải ngẩng đầu lên ngậm lấy môi dưới của Đoàn Nghệ Tuyền, dây xích còng tay phát ra tiếng vang, hòa lẫn với tiếng rên rỉ tinh tế của nữ nhân kia. Cậu lại muốn bóp chặt cổ Đoàn Nghệ Tuyền, cảm nhận mạch đập mong manh lại mạnh mẽ ở ngón tay, đập đi đập lại, rực rỡ như ánh nắng và ánh trăng ở thượng thành


  ......Muốn phá hủy, muốn bóp nát.


  Khóe mắt Dương Băng Di đỏ bừng như đang chảy máu, cậu nhấc chân Đoàn Nghệ Tuyền lên, ngón tay dính một ít thủy dịch nóng bỏng kia, vừa tiến vào liền bị huyệt thịt nóng hổi chặn lại, cổ tay không ngừng chuyển động, cơ hồ mỗi lần đi vào đều đi đến chỗ sâu nhất, từ một ngón biến thành hai ngón, mỗi một tấc nếp uốn đều bị cậu kéo ra, cửa huyệt bị làm cho sưng đỏ, phun ra nhiều dịch thủy nóng bỏng hơn.


  Đoàn Nghệ Tuyền híp mắt, hơi ngẩng đầu lên, mạch máu như ẩn như hiện dưới làn da trắng nõn, hài lòng nhếch miệng lên như mèo nhỏ, giống như bị vui thích làm choáng váng đầu óc, mơ hồ gọi tên Dương Băng Di, trên đầu lưỡi xuất hiện vị ngọt dính dính kỳ lạ như mật hoa.


  Dương Băng Di trầm mặc, khao khát nhìn chằm chằm nàng.


  Cậu nhìn đường cổ mịn màng của nữ nhân trước mặt, nhìn Đoàn Nghệ Tuyền vặn vẹo eo nghênh hợp động tác của cậu, nhìn Đoàn Nghệ Tuyền không hề che giấu dục vọng mà rên rỉ, nhìn nàng ý loạn tình mê, toàn thân đều hồng hồng gợi tình, không biết xấu hổ mà dùng chân quấn lấy eo của cậu, dùng mũi chân nhẹ nhàng giẫm lên xương cụt của Dương Băng Di.


  Thật gợi tình.


  Ngón tay của thiếu nữ bị siết chặt, vòng xoáy tình dục kết nối đại não của cậu và Đoàn Nghệ Tuyền lại với nhau, khoái cảm mãnh liệt từ đầu ngón tay dâng lên tận não bộ, cậu thở dốc nằm trên người Đoàn Nghệ Tuyền, nhẹ nhàng liếm lấy khóe miệng của nàng.


  Việc thích hôn có khiến sát thủ trở nên kém lãnh khốc sao? Dương Băng Di nghĩ ngợi lung tung, cau mày cười.


  Đoàn Nghệ Tuyền ô ô hừ hừ giẫm lên sống lưng của cậu, ngón tay trong cơ thể chạm vào điểm nào đó với cường độ cao khiến tiếng rên rỉ rầm rì biến thành tiếng khóc cao vút, thắt lưng mỏi nhừ, quá nhiều khoái cảm chồng chất trong cơ thể nổ thành từng mảnh, nàng vô thức muốn chạy trốn, lại bị Dương Băng Di chế trụ một tay, ấn vào gối không ngừng nghỉ mà làm đến cùng.


  Cao trào diễn ra nhanh chóng lại mãnh liệt, thủy triều nóng bỏng trào ra thấm ướt cánh tay của Dương Băng Di.


  Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền đồng thời thở dốc, trong mắt tràn ngập sương mù, cậu cúi đầu xuống, cắn khóe miệng của Đoàn Nghệ Tuyền, nếm chút vị máu ấm, cuối cùng cũng khôi phục lại một chút ý thức.






  Đoàn Nghệ Tuyền cho rằng quang não không thể ghi lại cảm giác sau đó phát lại liên tục thật sự quá gà rồi.


  Dương Băng Di nghĩ con người không thể không có nhục dục, những người tự cho là thanh cao biến bản thân thành máy móc thật sự quá ngu xuẩn rồi, ngoại trừ việc lưu trữ ký ức từ thân thể này qua thân thể khác, theo đuổi sự bất tử, tựa hồ không còn tác dụng gì khác.


  Thế giới này, quá ngu ngốc rồi.






  Đoàn Nghệ Tuyền phải mất hai ngày mới tra ra được tất cả mọi người tham dự tiệc rượu ngày hôm đó, hiệu suất đạt đến đỉnh cao, việc tìm ra danh tính của một người nghe có vẻ hơi keo kiệt.


  "Keo kiệt" lại là danh từ quái dị ở thượng thành.


  Không có gì ngạc nhiên khi người kia chính là Dương Băng Di —— một đứa nhỏ sinh ra và lớn lên ở hạ thành, không cha không mẹ, nhỏ hơn Đoàn Nghệ Tuyền năm tuổi, sơ yếu lý lịch mỏng như tờ giấy, giống với nàng, cũng là một người da bọc xương, toàn thân trên dưới không thể tìm ra chỗ nào có thịt, gió thổi vào bốn phương, tiếng gió gầm vang vọng trong lồng ngực kèm theo tiếng nức nở mờ nhạt, đây chính là bộ dángcủa mọi người ở hạ thành, mà Dương Băng Di cũng chỉ là một người bình thường trong số đó.


  Nhưng cậu lại sống rất tốt. Đoàn Nghệ Tuyền nghĩ thầm, nhếch môi cười, đem thông tin tình báo nhét vào văn kiện, gõ cánh cửa trước mặt.


  Dương Băng Di vừa mở cửa ra liền như bị phỏng tay, một cước đạp lên cửa, lại bị Đoàn Nghệ Tuyền dùng sức nắm lấy cánh cửa, lộ ra nụ cười thành công, "Tiểu bằng hữu, ngủ xong liền không thừa nhận sao? Tỷ tỷ rất đau lòng nha——"


  Dương Băng Di trong sinh hoạt thường ngày trông giống một học sinh hơn, không có u ám như vậy, mái tóc rối bời xõa trên vai, tựa hồ như mới tỉnh dậy, cậu hung tợn trừng mắt nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, giấu khẩu súng trong tay sau cánh cửa, sẵn sàng bắn thủng xương sọ của vị khách không mời mà tới này, "Làm sao chị lại tìm được tôi?"


  "Rất khó sao?" Đoàn Nghệ Tuyền cười xấu xa, "Không mời vào ngồi một chút sao?"


  "Không."


  "Băng Băng thật tuyệt tình nha."


  ......Xưng hô này từ đâu ra vậy.


  Dương Băng Di chặn ở cửa, đánh chết cũng không cho Đoàn Nghệ Tuyền vào, lần này Đoàn Nghệ Tuyền đến đây để xác nhận xem đứa nhỏ này có phải là "Thủy" hay không, thế là cười nửa miệng, tựa vào khung cửa, "Không phải ngươi giấu người trong phòng chứ? Nam? Nữ? Hay là không phải người?"


  Dương Băng Di lặng lẽ chĩa súng vào trái tim của Đoàn Nghệ Tuyền sau cánh cửa, "Tôi không có sở thích đặc thù như vậy."


  Đoàn Nghệ Tuyền mỉm cười, "Thích chơi còng tay, thích bóp cổ, những cái này không tính là sở thích đặc thù sao? Em cũng thật biến thái nha."


  Dương Băng Di trừng mắt nhìn nàng, giọng của Đoàn Nghệ Tuyền chợt trở nên lạnh lẽo, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi, khẩu Phật tâm xà nói, "Tiểu bằng hữu, để tôi đoán xem."


  "Phía sau cửa là dao, súng, hay là máy chiếu laser?"


  Phía sau cửa ngoài, Đoàn Nghệ Tuyền cũng chĩa súng vào tim Dương Băng Di.


  Dương Băng Di nhếch miệng cười. Căn phòng tối tăm chỉ có đèn trần yếu ớt không thể chiếu sáng toàn bộ căn phòng, khuôn mặt cậu lộ ra vẻ tái nhợt mà xấu xa dưới ánh đèn yếu ớt, "Tôi còn tưởng ngày hôm đó chị sẽ không nhịn được mà rút súng ra."


  "Không còn cách nào, em cũng sống quá tốt đi." Đoàn Nghệ Tuyền vừa nói vừa đẩy cửa, hai viên đạn sượt qua xương sườn của nàng và Dương Băng Di trong nháy mắt, máu phun ra, bả vai đụng vào cửa gây ra cảm giác lạnh lẽo đau đớn.


  Trong phòng vang lên tiếng đánh nhau, hết hộp đạn này đến hộp đàn khác lần lượt được bắn ra, ống giảm thanh phát huy hết tác dụng của chúng, vào lúc mặt trời nhân tạo còn sáng cũng không thu hút người đi tuần, nhưng lại chọc tức người bán thịt phía dưới, mang dao phay đập cửa, sau cửa là một nữ nhân tóc dài xinh đẹp với một tầng mồ hôi mỏng trên mũi, tiếng ồn ào lắng xuống, hắn chửi ầm lên, nữ nhân kia mỉm cười xin lỗi, nói rằng đang cãi nhau với bạn gái, thật sự xin lỗi đã làm phiền.


  Dao phay phản lên ánh sáng trong tay người bán thịt kia, vào thời điểm nào đó mà những tiếng chửi rủa của hắn đột nhiên dừng lại.


  ——Trong bóng tối đằng sau cánh cửa, một thiếu nữ tóc xám ở phía sau lộ ra sát ý, tựa hồ như đang ôm lấy nữ nhân kia, tựa cằm lên vai của nàng,


  Tay phải xuyên qua vòng eo nhỏ nhắn, họng súng đen ngòm tuyên cáo tên bán thịt không biết phong tình này đã đi đến cuối của cuộc đời nhàm chán này.







  Đoàn Nghệ Tuyền nhìn Dương Băng Di thuần thục xử lý thi thể của tên bán thịt nặng gần 200 cân, chợt nhớ đến cái chết bi thảm của mục tiêu của "Thủy" mà bản thân may mắn gặp được.


  Đầu của thi thể như dưa hấu nát, là vết tích do bị một vật cùn đập đi đập lại, quang não đã biến mất, là đem đi đổi thành tiền hay được đưa cho người khác, Đoàn Nghệ Tuyền cũng không rõ, chỉ là thi thể trong tình trạng chết khó coi như vậy đập vào mắt nàng, khiến nàng cau mày chán ghét.


  Đoàn Nghệ Tuyền chưa bao giờ nhìn thấy thi thể bị chặt nát thành từng mảnh như vậy, cũng không biết có bao nhiêu thù hận. Không biết vị "Thủy" này hành động như vậy để làm gì, chỉ là vì đơn thuần khát máu hay là trả thù, hay chỉ là vui vẻ vì không bị người tuần tra bắt được.


  Nàng nhàm chán giơ súng lên, trên đùi của Dương Băng Di xuất hiện một lỗ máu.


  Dương Băng Di cũng không quay đầu lại.


  "Thật là một người nhàm chán." Đoàn Nghệ Tuyền lại bắn thêm một phát, lần này đạn xuyên vào cánh tay của Dương Băng Di, cánh tay gầy gò xuất hiện một lỗ máu. Cậu vẫn không quay đầu lại.


  Đoàn Nghệ Tuyền tò mò tiến lên nhìn, Dương Băng Di trầm mặc dùng dao cắt thi thể thành từng mảnh, ngón tay run rẩy ném từng khối vào túi chống nước, không để ý đến cánh tay và cái đùi đang chảy máu của mình.


  Đoàn Nghệ Tuyền mỉm cười, "Xem ra không cần bản thân động thủ, bản thân đứa nhỏ này cũng muốn tìm chết rồi."


  Nàng quyết định chờ đến khi Dương Băng Di mất máu, sau đó cầm đầu của đứa nhỏ này đổi lấy tiền thù lao còn lại của mình, đủ để nàng phung phí trong một thời gian dài.


  Dương Băng Di đột nhiên quay đầu lại, vô cảm nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, khiến nàng hiếm thấy mà lạnh lẽo sống lưng, bóp tay vào cò súng, "Nếu em không muốn mất máu quá nhiều thì tôi cũng có thể cho em ra đi vui vẻ."


  Dương Băng Di kinh ngạc cúi đầu xuống, phảng phất nhận ra bản thân bị thương, cau mày lại, da thịt thuận theo lông mày mà xoắn lại, giống như người máy chậm chạp bị nhiễu tín hiệu. Cậu lại ngẩng đầu nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, lúc đứng lên tựa hồ như đã đụng vào trần nhà, tấm lưng ọp ẹp bị uốn cong bởi căn phòng như nhà tù này, đi về phía Đoàn Nghệ Tuyền.


  Đoàn Nghệ Tuyền cũng không cảm thấy khẩn trương, nàng chỉ cảm thấy Dương Băng Di đang ở trong trạng thái mà nàng chưa bao giờ thấy, không có tính công kích, cũng không có cảm giác áp bách, càng giống như một tiểu hài đi lạc với món đồ chơi bị hỏng.


  ......Thật kỳ quái.


  Dương Băng Di đứng trên ghế nhìn Đoàn Nghệ Tuyền, giang hai tay ra, giống như cây khô vươn cành, ôm lấy Đoàn Nghệ Tuyền.


  Đoàn Nghệ Tuyền: "......?"


  Đoàn Nghệ Tuyền tưởng bản thân đã nghe nhầm, ngực thiếu nữ vừa nhỏ lại cứng, xương ngực và xương sườn cấn vào nàng khiến nàng đau đớn, vừa mở miệng liền cảm thấy ngực trái đau nhức.


  Ống giảm thanh loại bỏ âm thanh chói tai, Đoàn Nghệ Tuyền nghĩ, thật đáng chết, bị tiểu tử này lừa rồi.


  Viên đạn xuyên qua xương sườn của Đoàn Nghệ Tuyền, Dương Băng Di điều chỉnh hướng bắn, không nhắm vào tim, kẻ điên này điều chỉnh viên đạn trong cơ thể Đoàn Nghệ Tuyền, cuối cùng quay lại bụng của bản thân.


  Đau đớn khiến cậu lấy lại tinh thần:






  "Bác sĩ Đoàn, hòa nhau."






  Đoàn Nghệ Tuyền và Dương Băng Di tìm thấy một chiếc RV cũ trong một bãi phế liệu, phải tìm nhiên liệu để khởi động nó.


  Tất nhiên là không thể tìm được tài nguyên cao cấp như nhiên liệu rồi. Dương Băng Di mày mò hai ngày, cải tiến mạch điện, miễn cưỡng khiến chiếc xe này có thể sáng lên vào ban đêm.


  Dương Băng Di xếp bằng ngồi trên đất, cởi áo ngoài, tự mình khử trùng vết thương, rồi quấn từng lớp băng vào cánh tay và ngực, bả vai gồ ghề trong như một con bướm sắp phá kén, rung rinh chuẩn bị bay cao.


  Đoàn Nghệ Tuyền nhẹ nhàng đi lại, ôm Dương Băng Di từ phía sau, cơ bắp trên tay cậu căng cứng lại thả lỏng, cảm nhận Đoàn Nghệ Tuyền áp tai vào tim, cố gắng nghe nhịp tim của cậu.


  "Kiểu gì bọn chúng cũng sẽ tìm đến." Dương Băng Di nói, "Trừ khi tôi móc tim ra."

  Bên tai Đoàn Nghệ Tuyền vang lên tiếng gió trống rỗng, hệt như một loại nhạc cụ cổ xưa, nàng thầm nghĩ: Tìm đến thì có sao chứ? Không ai có thể đánh bại nàng, cũng không ai có thể giết chết Dương Băng Di.


  Mùi i-ốt nồng nặc trên người Dương Băng Di.


  "Rõ ràng số tiền tiết kiệm của em đủ để sống thoải mái trên thượng thành mấy đời rồi, tại sao vẫn còn muốn ở lại hạ thành?" Đoàn Nghệ Tuyền chán nản chơi đùa với đuôi tóc màu xám bạc của Dương Băng Di, nàng thấp hơn Dương Băng Di, nhưng lúc này ôm Dương Băng Di từ phía sau khiến nàng cảm thấy đứa nhỏ cao gầy này một lõi máy móc nhỏ vĩnh viễn không thể học được vui buồn tức giận.


  Dương Băng Di suy nghĩ, tựa hồ như không ngờ Đoàn Nghệ Tuyền sẽ hỏi vấn đề này, "Bởi vì sẽ không có ai mà đi thích quái vật cả."


  "Tôi lại cảm thấy những "nhân tài" trên thượng thành kia mới là quái vật." Đoàn Nghệ Tuyền vội vàng đứng dậy, lấy ra chiếc máy phát nhạc cũ mà nàng đã tìm thấy ở bãi phế liệu hai ngày trước, đây là phát minh hơn mấy trăm năm về trước, khi nàng còn bé sẽ đi trộm của người khác chơi, vụng về bỏ chiếc đĩa nhạc không biết từ đâu ra vào, chiếc máy phát nhạc cũ kỹ phát ra tiếng nhạc khàn khàn và kỳ quái.


  Là một bài hát rất cổ, du dương mà sầu não, Đoàn Nghệ Tuyền không nghe ra được tư vị, cười ha hả lộ ra hai chiếc răng nanh, cúi đầu nhìn Dương Băng Di, "Kỳ thực, em hẳn là đang đi tìm súng trên người tôi vào lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ đi."


  Dương Băng Di ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt trong veo tròn xoe, "Vào lúc chị giở trò trên giường tôi cũng đã mò thấy vũ khí của tôi không phải sao?"


  Cả hai đều biết rõ điều đó.


  Kẻ giết người như các nàng vốn nên cằn cõi cả đời, thú vi mà không thú vị. Chỉ có thể nhìn những ảo ảnh xuất hiện trong sa mạc từ xa, đợi đến khi đến gần hơn mới giật mình phát hiện đó là vực thẳm dẫn đến địa ngục.


  "Ai quản chứ?" Đoàn Nghệ Tuyền nhăn mũi.


  Dương Băng Di đứng dậy, mái tóc bạc mềm mại rũ trên vai, tóc mái dài ra hơn một chút, che một bên mắt của cậu, nhìn chằm chằm Đoàn Nghệ Tuyền, âm thanh khô khốc mà bất đắc dĩ, "Muốn khiêu vũ sao?"


  Cậu vươn tay, có chút khom người, mời Đoàn Nghệ Tuyền.


  "Được." Đoàn Nghệ Tuyền mỉm cười, đặt tay vào bàn tay của Dương Băng Di.


  Đoàn Nghệ Tuyền đi chân trần, chỉ đeo một cái đai lưng mỏng, ép vào thân thể có chút lạnh lẽo của Dương Băng Di, ngẫu nhiên khiêu vũ theo tiếng nhạc, chỉ là muốn nhảy cùng cậu mà thôi, khi đó khiêu vũ với ý đồ xấu, không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc.


  "Dương Băng Di." Đoàn Nghệ Tuyền nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân của cậu, vén một góc áo thun của thiếu nữ lên, để lộ ra một vết sẹo dữ tợn ở gần tim, "Thời gian bị đuổi giết dường như cũng không khó khăn như vậy."


  Tay của nữ nhân kia cũng lành lạnh như băng, Dương Băng Di ôm eo nàng, hoảng hốt nghĩ: Tại sao lại lạnh như vậy?


  Từ khi các nàng xé bỏ hai tờ truy nã kia đã bị tổ chức coi là kẻ phản bội, người thi hành của hai phe không ngừng bước vào cuộc sống sinh hoạt của hai người, người sống, người máy, nửa người nửa máy, đã gặp nhiều rồi, giết cũng phá lệ thuận buồm xuôi gió.


  Đây là một cuộc truy sát ta sống ngươi chết.


  Đoàn Nghệ Tuyền tựa cằm vào bờ vai gầy gò của Dương Băng Di, nhẹ nhàng ngâm nga trong mái tóc dài quanh cổ của cậu.


  Dương Băng Di cảm thấy không khó chống cự, mà cũng không dễ thoải mái như vậy.


  Nhưng khi nghe tiếng ca hát của Đoàn Nghệ Tuyền hòa lẫn với âm thanh đứt quãng của máy phát nhạc, trong nháy mắt cảm thấy hình như cậu chẳng có thứ gì cả, lại hình như cái gì cũng có.


  Đoàn Nghệ Tuyền đột nhiên nhảy lên người cậu, hai chân quấn lấy eo, hét lớn bên tai cậu, "Dương Băng Di, tới làm đi"


  Dương Băng Di bị Đoàn Nghệ Tuyền đẩy ngã xuống đất, nữ nhân ngồi trên eo cậu, ấn vai cậu hôn triền miên, tựa như hai con dã thú đồng dạng điên cuồng gặm nuốt môi của đối phương, khắc sâu hơi thở vào cơ thể của nhau, cũng không biết môi của ai bị cắn xuống, mùi máu ngọt ngào trở thành liều thuốc kích tình tốt nhất, đốt cháy toa xe nhỏ hẹp này.


  Khi Dương Băng Di ngẩng đầu lên lại bị Đoàn Nghệ Tuyền hung hăng ép xuống, cái ót đập xuống đất phát ra âm thanh vang dội, môi dưới bị ngậm lấy, có chút nhói. Cậu nghe thấy Đoàn Nghệ Tuyền hung tợn uy hiếp, "Không được nhúc nhích."


  Dương Băng Di không quan tâm đến lời uy hiếp không hề có tác dụng của nàng, trở tay chế trụ cổ tay Đoàn Nghệ Tuyền, bóp lấy eo nàng, đẩy xuống chiếc giường đơn sơ. Giường và xe không chịu nổi tác động lớn như vậy, bắc đầu lung lay.


  Đoàn Nghệ Tuyền vùi mặt vào chiếc gối cũ kỹ, khó chịu vặn vẹo cơ thể, bị Dương Băng Di tiến vào từ phía sau, rên rỉ thở hổn hển, nghiêng đầu cũng không thể nhìn được vẻ mặt của cậu. Không phải hai người chưa từng thử tư thế này, đầu gối chống lên giường, eo của nàng bị Dương Băng Di giữ chặt, bờ mổng vểnh lên, ngón tay của cậu bắt đầu trừu sáp, chảy ra chất lỏng sền sệt óng ánh, nhỏ xuống tấm ga trải giường màu trắng.


  "Dương Băng Di......" Đoàn Nghệ Tuyền cau mày, vừa đau khổ lại vui thích, giống như mèo mà gọi tên của cậu, "Tới đi."


  Dương Băng Di ngoan ngoãn đi đến, tiếng thở dốc hòa lẫn vào nhau, bị Đoàn Nghệ Tuyền ôm cổ hôn, mút lưỡi cậu đến tê dại, tựa như hai dã thú bị thương điên cuồng giao hợp, trao đổi nước bọt và máu, giọng Đoàn Nghệ Tuyền khàn đi vì rên rỉ, trầm giọng, "Dương Băng Di....đưa tôi....tới....."


  Dương Băng Di nói, không thể.


  Cậu không thể chịu được bộ dáng chìm đắm trong dục vọng đến mê loạn của Đoàn Nghệ Tuyền.


  Nhưng Đoàn Nghệ Tuyền lại nói, không có gì là không thể cả.


  Đoàn Nghệ Tuyền xoay người, nắm lấy tay của Dương Băng Di, đặt lên cổ nàng, hơi ngẩng đầu lên, chiếc cằm kiêu ngạo nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của cậu, mài vào lớp da mỏng kia, "Dương Băng Di, dù cho giết tôi cũng không sao cả, không có gì là không thể."


  Ánh mắt nàng mờ đi vì dục vọng, mạch đập hỗn loạn run trên đầu ngón tay của Dương Băng Di —— Kia là sinh mệnh, sinh mệnh bừng bừng tươi sống.


  Đây chính là Đoàn Nghệ Tuyền. Dương Băng Di nghĩ như vậy.


  Lần đầu tiên Dương Băng Di có cảm giác muốn khóc, nhưng nước mắt lại không thể rơi xuống.


  Rõ ràng con người đã chứng minh cảm xúc là tín hiệu từ đại não truyền đến, không liên quan quá nhiều đến trái tim, nhưng trái tim làm bằng máy móc được cấy vào người Dương Băng Di khiến cậu mất đi những cảm xúc người thường phải có —— không học được cách yêu hay hận, bị tổ chức lợi dụng trong việc làm cho nhân loại đồng thời có được sự bất tử và nhân tính, trái tim đó chỉ thông qua một loại thiết bị đặc biệt mà bơm máu cung cấp sự sống cho Dương Băng Di, đồng thời tước đi quyền lợi được yêu của cậu.


  Bàn tay của Đoàn Nghệ Tuyền ấn chặt vào tim Dương Băng Di, ngón tay trên cổ run run nắm chặt, cảm giác ngạt thở khiến những đốm trắng hiện lên trước mắt nàng, lan rộng ra thành những bóng ma lớn, cảm giác ngột ngạt cùng khoái cảm đan xen vào nhau không thể phân biệt được, vào thời điểm cao trào, Đoàn Nghệ Tuyền phát ra tiếng rên rỉ trong cổ họng, cảm giác áp bách trên cổ đột nhiên biến mất, nàng được Dương Băng Di ôm vào lòng, để lại dấu tay nhàn nhạt trên cổ.


  Đoàn Nghệ Tuyền ho dữ dội, nước mắt theo quán tính mà rơi xuống.


  Nàng bị Dương Băng Di che mắt lại, lòng bàn tay nóng bỏng như lửa đốt.


  "Đoàn Nghệ Tuyền, nếu như tôi có thể học được "yêu" là gì, tôi hy vọng người đầu tiên tôi yêu sẽ là chị."


  Cậu thấp giọng nỉ non.






  Đoàn Nghệ Tuyền mỉm cười, cắn vào vành tai của Dương Băng Di.


  "Vậy chúng ta đoạt lấy một con tàu vũ trụ đi, chúng ta đi đến hành tinh khác, tôi sẽ dạy em."








  "Nói trước, đây không phải là chạy trốn, mà là phản kích."




  End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro