Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn hình hiển thị thang máy đến số “8” rồi mới dừng lại. Lê Tích bước ra khỏi thang máy, lối đi yên tĩnh vô cùng, có thể nghe rõ tiếng giày giẫm lên sàn đá cẩm thạch cứng rắn.

Đèn tường chiếu ánh sáng nhàn nhạt từ trên đỉnh đầu xuống, Lê Tích đứng ở cửa một lúc lâu, mới giơ tay bấm chuông cửa.

Anh ấn ba lần vẫn không có phản hồi, Lê Tích mím môi, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.

Kétttt ——

Vừa mở cửa, một luồng khí lạnh xông thẳng vào mặt, trong không khí mơ hồ còn sót lại một ít bụi bay lơ lửng. Lê Tích bật đèn phòng khách ở cửa ra vào, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu sáng toàn bộ phòng khách, anh bước tới, nhưng lại phát hiện ra rằng tất cả đồ đạc trong phòng đều đã được bọc lại bằng vải trắng.

Lê Tích lại bước lên tầng hai, mở cửa phòng làm việc ra, nhưng toàn bộ dãy sách lầu hai trên giá sách đã biến mất.

Lông mày của Lê Tích đột nhiên nhảy dựng lên, như thế này… Rõ ràng là đã rất lâu rồi không có người ở.

Lúc đầu mua căn hộ này là do thích môi trường xanh, view lại đẹp, hơn nữa còn rất gần nơi làm việc của người đó. Say này trong quá trình sửa sang, anh lại bảo người ta cơi nới tầng trên và tầng dưới thành một thiết kế thông tầng*, lúc đó anh vẫn còn sợ người đó không chấp nhận…

Nhưng, hắn đã chuyển ra ngoài?

Một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong lòng Lê Tích, nếu đúng như những gì hắn đã nói lúc trước, rằng đến bên anh chỉ vì tiền tài, vậy tại sao lại phải chuyển ra ngoài?

——-

Tách tách ——

Ngọn lửa xanh nhạt liếm đáy chảo, dầu nóng ở đáy chảo phát ra âm thanh tanh tách, Sở Yến dùng một tay đập trứng, ngay khi lòng trứng tiếp xúc với bề mặt chảo thì mép lòng trắng trứng lập tức chuyển sang màu vàng.

[Ký chủ đại nhân thật là đỉnh của chóp á á, một tay đập trứng! Hành động tiêu sái này, á – em thật là hạnh phúc á á ~] Hệ thống 2333 tìm thấy một chiếc bát nhỏ và chui vào, trông trắng trắng mềm mềm như một chiếc bánh bao nhỏ.

Sở Yến nghe vậy thì bật cười, đặt quả trứng rán vàng ươm vào đĩa, [Mi học cái bợ đít lãng nhách này từ ai vậy hả?]

[Ký chủ đại nhân ơi, tối nay anh định ăn mỗi thế này thôi ạ?]

[Mi nói coi.] Sở Yến tắt bếp, mở tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một hộp cơm bán thành phẩm, xé giấy gói ra, đổ vào trong chảo rồi đun nóng lên.

Không có lò vi sóng, thôi đành đun lên đi.

[Ký chủ đại nhân thật là đáng thương, chỉ có thể ăn loại đồ ăn này, chúng ta đi ăn một bữa lớn thật lớn được không ạ?]

Sở Yến đặt đũa xuống, [Yên tâm đi, bữa lớn không còn xa nữa đâu.]

Sau khi giải quyết xong bữa tối, Sở Yến rửa sạch bát đũa xong thì ngồi xuống sofa – đồ đạc duy nhất có thể dùng được trong nhà ngoại trừ giường để chơi game, sau khi chơi một lúc mới mò dậy đi tắm rửa.

Cốc cốc ——

Khoảng lúc mười giờ tối, có tiếng gõ cửa truyền tới, Sở Yến kéo lấy khăn tắm để lau tóc rồi chậm rãi ra mở cửa.

Đèn trên hành lang rất mờ, Lê Tích vẫn còn đang giữ nguyên tư thế gõ cửa, đột nhiên cửa bị mở ra, đợi đến khi thấy rõ người tới, trong khoảnh khắc tay anh cứ cứng đờ trên không trung như vậy.

Lê Tích chậm rãi bỏ tay xuống, nhìn thẳng vào người trước mặt. Đường nét của hắn rất sâu, sống mũi thật cao, khi nhìn thẳng vào người khác, ánh mắt ấy thật sự sắc bén như dao.

Lương Tuế Từ cũng không ngờ người tới lại là anh, trong khoảnh khắc đó vẻ mặt hắn thậm chí có phần bất ngờ, phải một lúc sau hắn mới nói: “Lê Tích?”

Lê Tích quan sát vẻ mặt của hắn, và thất vọng phát hiện ra, trừ bất ngờ phút chốc thì cũng chẳng có biểu cảm nào khác.

“Bất ngờ lắm sao?” Khóe miệng anh có nụ cười như có như không, nhưng đáy mắt lại chỉ có sự lãnh đạm.

“Để trốn tránh tôi mà cậu thật sự muốn sống ở một nơi như này?”

Giọng điệu này của anh tuyệt đối không tính là thân thiện, giọng nói quen thuộc nhưng lại lạnh lẽo như băng, mang nồng nặc sự mỉa mai, tàn nhẫn phá vỡ bóng tối yên tĩnh và nặng nề.

Lương Tuế Từ lẳng lặng nhìn anh, như thể chẳng hề nhận ra trong lời nói này lại ẩn chứa đầy ác ý, chỉ có ánh mắt hắn là khẽ nhúc nhích, “Bây giờ muộn lắm rồi, anh tới đây để làm gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, nụ cười trên môi Lê Tích khẽ dừng, tầm mắt xuyên thấu qua hắn nhìn vào trong phòng, “Đến gặp cậu thôi, sao, bác sĩ Lương không muốn mời tôi vào nhà mới ngồi chơi chút sao?”

Sau khi nói xong, thừa dịp đối phương ngây người, anh nhấc chân bước thẳng vào trong nhà.

Lương Tuế Từ nghiêng người sang tránh theo bản năng, tay vẫn nắm trên khung cửa, có chút cứng ngắc.

Vừa vào cửa, Lê Tích đã phát hiện nơi này còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của anh. Tất cả mọi thứ trong phòng cũng đều được thu hết vào tầm mắt chỉ với một ánh nhìn, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, còn có nồng nặc mùi rượu thuốc gay mũi.

… Hắn cũng thật không ổn đúng không… Sống tại nơi này, không khí vừa lạnh vừa ẩm, ngay cả máy sưởi cũng không có, nhà cũng không có cách âm, tiếng xe cộ và dòng người ồn ào ngoài đường dường như có thể kéo dài đến tận sáng.

Không thể phủ nhận, Lê Tích phát hiện ra trong lòng mình lại sinh ra một loại ác ý xen lẫn một chút khoái cảm hả hê sảng khoái – bởi vì sự thật rằng hắn sống không tốt khiến mình hả giận ư? Loại tâm trạng bỉ ổi tăm tối này khiến chính anh cũng cảm thấy hết sức bất ngờ.

Ánh mắt anh cuối cùng cũng rơi vào chai rượu thuốc trên đầu giường, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, sau đó rời tầm mắt về phía Lương Tuế Từ đang đứng ở một bên.

Bởi vì ở nhà nên hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu sáng, bên dưới là một chiếc quần ngủ màu xám, tất cả đều rất rộng và mềm mại, khiến hắn trông gầy đi trông thấy.

Lê Tích nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó không coi ai ra gì mà ngồi xuống cái ghế sofa cũ rích.

“Tôi nghe bạn nói rằng, hôm nay bác sĩ Lương gặp chút chuyện rắc rối?” Lông mày sắc nhọn nhướn cao, ánh mắt sắc bén khiến anh trông có vẻ như phải nhìn thấu người trước mặt.

Nhìn thấy anh như vậy, trong đầu Lương Tuế Từ có thứ gì đó chợt lóe lên, như thể hắn đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trên mặt hiện lên một biểu cảm giống như không thể tin được, thật lâu sau mới khó khăn nói: “Vậy những gì anh nói đêm đó… chính là điều này?”

Trả một cái giá thật lớn, đây chính là cái giá phải trả mà anh đã nói sao? Bôi nhọ thanh danh của hắn và khiến cho mọi người nghĩ rằng hắn đã phá hoại gia đình của người khác.

Giọng nói ấy có phần run rẩy, Lê Tích nghe thấy ý không thể giải thích được của hắn, không khỏi cau mày, “Lúc cậu làm những chuyện này, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này?”

Lương Tuế Từ quay mặt qua chỗ khác, không nói lời nào.

Lê Tích nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười, “Trước khi gặp cậu, tôi thật sự không ngờ một người lại có kỹ năng diễn xuất tốt như vậy, tại sao lúc nào cũng phải giả vờ kiểu này, như thể cả thế giới đều có lỗi với cậu vậy?”

Lương Tuế Từ tức giận nói, “Rốt cuộc anh nói đủ chưa?”

Lê Tích đứng dậy khỏi ghế sofa, thờ ơ chỉnh lại ống tay áo của mình, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, “Không cho tôi nói? Cảm thấy bị sỉ nhục, vậy lúc đó khi làm ra chuyện này, tại sao cậu lại không cảm thấy xấu hổ?”

Sau khi anh nói xong những lời này, xung quanh bỗng nhiên lâm vào một khoảng im lặng chết chóc.

Thật lâu sau, Lương Tuế Từ mới khàn giọng nói, “Vì vậy mà hôm nay anh cất công tới đây để chê cười tôi?”

Lê Tích không bỏ lỡ sự khó chịu và chua xót trong mắt hắn, nơi trái tim anh lại không tự chủ được mà co quắp đau đớn, nhưng lúc mở miệng, giọng nói lại phi thường bình tĩnh, “Chắc là vậy.”

Anh quay đầu đối diện với ánh mắt của Lương Tuế Từ, khẽ bật cười, “Nhưng chuyện này, chẳng lẽ có gì sai sao?”

“Cậu biết không, tôi đã từng yêu cậu nhiều đến thế nào, thậm chí có thể vì cậu mà dâng cả tính mạng. Nhưng cậu lại vứt bỏ đôi giày ấy, tùy ý mà giẫm nát nó. Nếu cậu đã nói rằng đến bên tôi chỉ vì tiền, được, tôi có thể cho cậu cơ hội này.”

Ánh mắt anh bình tĩnh gần như lạnh lẽo, xoáy sâu vào Lương Tuế Từ, cất tiếng, “Làm tình nhân của tôi, thế nào?”

Lương Tuế Từ không thể tin nổi mà nhìn anh, khàn giọng nói: “Anh nói cái gì?”

“Làm tình nhân của tôi, có gì khó hiểu sao?” Lê Tích lấy chìa khóa trong túi ra, cúi người xuống rồi kéo bàn tay đang buông thõng bên hông của hắn, đặt chìa khóa vào bàn tay ấy, khẽ nhếch ra một nụ cười chẳng hề có nhiệt độ, “Làm tình nhân của tôi một năm, ngoài căn nhà này ra, tôi sẽ cho cậu thêm 20 triệu nữa, bác sĩ Lương, cậu thấy bảng giá này thế nào?”

Lương Tuế Từ rụt tay lại như bị điện giật, sắc mặt lập tức tái mét.

Chìa khóa đập xuống sàn phát ra một tiếng vang trầm, Lê Tích cũng không thèm để ý, “Đừng vội từ chối tôi như vậy chứ, cậu cho là khiến một kẻ thân bại danh liệt không thể lăn lộn ở thành phố M này khó lắm sao?”

Đúng vậy, không phải mục đích chính mà hôm nay người này tới đây là để cho hắn một lời cảnh cáo sao? Chỉ cần anh muốn, không phải sẽ dễ dàng mà bóp chết mình như bóp chết một con kiến ở cái thành phố M này sao?

Lương Tuế Từ sững sờ, “Tôi có thể từ chức…”

Lê Tích ngắt lời hắn, “Từ chức? Cậu nghĩ là chỉ đơn giản như vậy…”

Anh dễ dàng chặn lại lời nói của Lương Tuế Từ, như thể anh biết rõ hắn đang suy nghĩ gì.

Một lúc lâu, trong khoảng lặng khiến người ta nghẹt thở.

Cuối cùng Lương Tuế Từ cũng lên tiếng, “Một năm?”

Ha, một năm đáng giá đến tận 20 triệu, e rằng mình có cày cuốc cả đời này cũng chẳng kiếm được một số tiền lớn đến vậy.

Lê Tích như có điều suy nghĩ mà liếc hắn, “Nếu không thì sao, cậu nghĩ mình còn bao nhiêu hấp dẫn đối với tôi…”

Lương Tuế Từ đón nhận vẻ mặt lạnh lẽo của anh, bỗng nhiên bừng tỉnh, vô thức lùi về phía sau, đầu gối va vào mép giường, cơ thể mềm nhũn ngồi xuống.

“Nếu là như vậy, tại sao anh lại làm như này?”

Theo góc độ này nhìn từ trên cao xuống, thậm chí Lê Tích còn có thể nhìn thấy mạch máu trắng xanh ở bên cổ hắn, làn da trắng sáng gần như trong suốt, toát ra vẻ lạnh lùng và mỏng manh rung động lòng người.

Anh phớt lờ cơn đau không dứt như kim đâm dày đặc trong tim, nhìn hắn mà gằn từng chữ, “Bởi vì cậu nợ tôi.”

——–

Dưới lầu tối om đen kịt, chỉ có le lói vài ngọn đèn mờ. Lê Tích lấy chìa khóa ra bấm nút mở khóa, một chiếc xe màu đen cách đó không xa nháy lên hai lần đèn, anh bước tới kéo cửa xe định đi vào, nhưng lại thấy Lương Tuế Từ vẫn đứng im không nhúc nhích.

Hắn đứng lặng người trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt, một lúc sau, hắn mới chậm rãi đi tới.

Khi mở cửa xe ngồi vào, Lê Tích thậm chí có thể cảm nhận được hơi lạnh từ bên ngoài truyền vào trên người hắn, hòa với mùi thơm thoang thoảng của dầu gội đầu hắn thường dùng, trong nháy mắt lập tức tràn ngập toàn bộ khoang mũi của anh.

“Thắt dây an toàn.” Lê Tích nhắc nhở.

Sở Yến nghiêng người sang thắt chặt dây an toàn, sau đó cúi cả khuôn mặt mình vào trong khăn quàng cổ, có vẻ như cực kỳ lạnh.

Lê Tích liếc hắn một cái, “Bật máy sưởi lên.”

=====

*Thiết kế thông tầng: là một dạng xây dựng nhà ở mới lạ. Có thể bố trí các tầng, phòng ngủ, phòng khách, phòng khách, phòng tắm, bếp và các phòng phụ trợ khác, các tầng sẽ được kết nối bằng một cầu thang nhỏ bên trong, mang lại cảm giác như một biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy