Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao lại nóng như vậy?" Tuyên Cảnh đưa tay sờ trán An Tuyệt, nhìn người mê man trên giường nhíu mày hỏi Ứng Từ Văn phía sau.

"Tiểu nhân đáng chết, nghĩ tiên sinh thật sự chỉ đang nghỉ ngơi, vẫn không đến quấy rầy, không biết tiên sinh lại sốt cao." Ứng Từ Văn lập tức quỳ trên mặt đất kinh hoảng đáp.

Tuyên Cảnh liếc mắt nhìn hắn, cũng không trách cứ thêm, cầm tay An Tuyệt từ trong chăn ra bắt mạch, phân phó: "Đi lấy bút mực đến."

Ứng Từ Vũ nhanh chóng đi đến thư phòng cầm bút mực lại đây, nơm nớp lo sợ đặt trên bàn Tuyên Cảnh.

Tuyên Cảnh đi đến đặt bút viết phương thuốc giao cho Ứng Từ Văn: "Dựa vào phương thuốc này đi bốc thuốc, nhanh nấu đem tới đây."

Ứng Từ Văn cầm phương thuốc chạy ra cửa nói với Ứng Từ Vũ: "Đi lấy chậu nước nóng đến đây, với một cái khăn sạch sẽ."

"Vâng." Ứng Từ Vũ cũng chạy đi ra ngoài, động tác nhanh chóng bưng chậu nước vào phòng.

Tuyên Cảnh từ trong tay hắn nhận lấy khăn mặt, nhún vào trong nước rồi vắt, xoay người đặt trên trán An Tuyệt, không quay đầu lại nói: "Để đồ trên bàn đi, đến nhà bếp nấu chút cháo đem đến."

Ứng Từ Vũ đáp một tiếng rồi đi.

Nghe tiếng đóng cửa vang lên, Tuyên Cảnh đưa tay thử xoa khuôn mặt An Tuyệt vì thời gian dài mê man mà gầy gò đến mức tái nhớt.

Một lúc lâu, hắn mới như sợ quấy nhiễu người đang ngủ lẩm bẩm nói: "Thật là thế sự khó liệu, tìm nhiều năm như vậy, ta chưa từng nghĩ tới tướng quân dũng mãnh thiện chiến, uy danh lan xa của Kỳ Diệu lại là ngươi... Đúng là chẳng sợ tên của các ngươi đọc tương tự như vậy."

Ngón tay dọc theo đường viền khuôn mặt tựa hư đao khắc của An Tuyệt nhẹ nhàng miêu tả, mang theo dịu dàng và quyến luyến: "Chỉ là không biết, ngươi có còn nhớ ta không?"

Hỏi xong liền thất vọng thu tay về, đặt tại tay trái của chính mình trên cổ tay, khóe môi dắt ra một tia như có như không cười khổ: "Nghĩ đến ngươi là không muốn nhớ lại đi, dù sao năm đó..."

"... Lâm Thư." Người đang ngủ mê man bỗng nhiên nhăn chặt lông mày, từ trong miệng nói mê hai chữ.

Giọng nói rất là yếu ớt, nhưng cố tình Tuyên Cảnh lại nghe rõ.

Hắn cả người cứng đờ, chầm chậm quay đầu lần nữa nhìn về phía mặt An Tuyệt.

"Ngươi vừa mới... Gọi cái gì?" Hắn nghe thấy thanh âm của mình không thể khống chế hỏi.

Không có người trả lời.

An Tuyệt chân mày nhíu chặt hơn, dưới chăn tay phải không tự chủ bấm vào cổ tay trái, lông mi rung động hồi lâu, mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Mới vừa từ trong mộng tỉnh lại hắn có chút mờ mịt nhìn chằm chằm màn che một lát, mi mắt dày đặc chớp mấy lần, mới miễn cưỡng đem tâm trí từ trong mộng trở về toàn bộ.

Theo bản năng quay đầu đi, vừa vặn đối diện một đôi mắt cực kỳ phức tạp.

An Tuyệt biến sắc, giãy dụa muốn từ trên giường ngồi dậy.

"Đừng nhúc nhích." Tuyên Cảnh động tác cứng rắn đè hai vai của hắn xuống, rồi lại cầm khăn rơi trên chăn một lần nữa nhún nước vắt khô đặt trên trán hắn: "Ngươi còn sốt rất cao, chớ có tỏ vẻ nhất thời."

An Tuyệt trong lòng buồn bực, không thể không thừa nhận hôm nay mình rơi vào hạ phong, là người bị kiểm soát, vừa mới động một chút quả thật không còn nhiều sức lực, không thể làm gì khác hơn nằm sát vào trong, không chịu nhìn người bên giường.

"Muốn uống nước sao?" Bầu không khí ngưng trệ trong phút chốc, Tuyên Cảnh đột nhiên hỏi.

An Tuyệt không đáp, cũng không chịu quay đầu nhìn hắn.

Ngay sau đó đột nhiên không kịp chuẩn bị bị một bàn tay lớn vắt ngang vai đặt trên gáy từ giường đỡ nửa người dậy.

"Uống nước." Tuyên Cảnh đưa chén nước tới bên môi hơi khô nứt của hắn, giọng điệu cương quyết.

An Tuyệt oán hận ngước mắt lên liếc nhìn hắn, giận dữ nghiêng đầu qua.

"Nếu ngươi không uống thì ta sẽ đổ vào." Tuyên Cảnh hé mắt, giọng nói bình thường như nước, chỉ là tay ôm lấy bả vai hắn nắm chặt một chút, mang theo nồng đậm nguy hiểm.

An Tuyệt sao lại sợ hắn, hắn từ trước đến giờ thích mềm không thích cứng, bình sinh không sợ nhất là bị người khác uy hiếp, nên vẫn duy trì tư thế cứng ngắc kia không nhúc nhích.

Hai người giằng co chốc lát, Tuyên Cảnh ánh mắt thay đổi liên tục, trong giây lát trên mặt lộ ra vô số sắc mặt, cuối cùng chỉ thở dài, cúi đầu nhìn chằm chằm cái gáy đầy căng thẳng của hắn chậm rãi nói: "Ngươi cần gì mang theo địch ý với ta như vậy, từ khi rớt xuống vách núi, ta từng có ý muốn hại ngươi sao?"

Thấy An Tuyệt vẫn không chịu trả lời, lại nặng nề thở dài: "Nếu như ngươi thực sự không muốn ở lại, ta thả ngươi đi cũng được."

"Thật chứ?" An Tuyệt gần như lập tức mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn không ra hình thù gì.

"Tất nhiên là thật." Tuyên Cảnh một lần nữa đưa chén nước tới bên môi hắn: "Cho nên ngươi phải mau khỏe lại."

ĐNhận được câu trả lời của hắn, An Tuyệt mới uống hết chén nước trong tay hắn, thở phào một cái.

Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên.

Ứng Từ Vũ bưng đồ ăn đi vào.

Tuyên Cảnh nhận bát từ trong tay hắn, ra hiệu cho người lui ra ngoài, động tác tự nhiên múc một muỗng đưa tới bên miệng An Tuyệt.

An Tuyệt: "..."

"Đã khuya rồi, ngươi một ngày chưa ăn uống gì thì bệnh, chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm." Tuyên Cảnh giọng ôn hòa ở trên đầu hắn vang lên.

An Tuyệt bất động một lát, động tác cứng ngắc nhận bát từ trong tay hắn, biểu tình rất không tự nhiên: "Ta tự mình ăn."

Tuyên Cảnh cũng không bắt buộc, buông lỏng tay, đem gối chồng lên nhau lót ở sau thắt lưng hắn, bản thân di chuyển ngồi trên ghế cạnh giường, lẳng lặng nhìn hắn ăn.

An Tuyệt dưới ánh nhìn chằm chằm không chớp mắt của hắn nhanh chóng giải quyết hơn nửa bát cháo hoa, còn chưa kịp mở miệng, Tuyên Cảnh liền cực kỳ tự nhiên lấy bát đặt ở trên bàn phía sau, quay đầu lại chạm vào trán của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Cảm thấy khỏe hơn không?"

An Tuyệt ánh mắt phức tạp nhìn hắn, vẫn không chịu nói.

"Ngươi nằm đi." Tuyên Cảnh đứng dậy lấy gối phía sau hắn đặt lại vị trí cũ, đỡ người nằm ở trên giường, rồi thay hắn dịch góc chăn, không nhịn được hỏi: "Nếu ngươi khỏe lại, thật sự phải đi sao?"

An Tuyệt ánh mắt vô hồn nhìn màn che, gật gật đầu.

"Vì sao không thể ở lại trấn Song Hòe với ta? Chúng ta đã không còn là kẻ địch rồi." Tuyên Cảnh năm ngón tay đột nhiên nắm chặt tay áo. Trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Nếu vì hôm nay ta nói gì đó sai, thì ta có thể xin lỗi ngươi."

An Tuyệt nghe thấy lời này, đôi mắt tan rã từ từ có lại tiêu cự, nhìn về phía hắn, chỉ cảm thấy tâm tình đặc biệt phức tạp.

Thầm nghĩ tốc độ trở mặt của người này quả thực có thể nói là hạng nhất, làm cho hắn nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Tuyên Cảnh dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, cười nói: "Có phải tướng quân vì thái độ lúc này với ban ngày trong sân của ta đều thẳng thắn, nên trong lòng nảy sinh ngờ vực?"

An Tuyệt thành thực gật đầu một cái.

"Ngươi rất ngay thẳng." Tuyên Cảnh bật cười, lắc lắc đầu: "Kỳ thực ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ban ngày ta nói chắc chắn có chỗ không đúng, không nên lỗ mãng với ngươi, càng không nên vì ép ngươi ở lại mà hạ độc... Ta nếu muốn ngươi ở lại, tất nhiên phải có chút thành ý, không thể đối với ngươi như vậy nữa."

An Tuyệt im lặng một lát, nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn hỏi: "Vậy vì sao ngươi hi vọng ta ở lại?"

Tuyên Cảnh thản nhiên đối diện ánh mắt của hắn, tự nhiên đáp: "Việc này lúc sáng ta có nói, ta đối với tướng quân thật sự sinh lòng quý mến..." Đột nhiên thấy An Tuyệt sắc mặt đen sì lập tức sửa lại lời nói: "... Cảm thấy kính phục, với lại chúng ta bây giờ đều một thân một mình không bằng ở lại nơi này làm bạn, sống nương tựa lẫn nhau thôi."

An Tuyệt một lời khó nói hết liếc nhìn hắn, quay đầu lại cương quyết nói một câu: "Ta muốn đi tìm người."

Tuyên Cảnh trong mắt nhanh chóng chợt lóe lên dị sắc, mắt cũng không chớp nhìn hắn: "Tìm ai?"

"Bạn thuở nhỏ." An Tuyệt không phát hiện khác thường, đáp lời của hắn.

Tuyên Cảnh trên mặt từ từ nổi lên vẻ phức tạp, lẳng lặng chăm chú nhìn An Tuyệt không nói nữa.

An Tuyệt yên lặng nhắm chặt mắt lại, cũng không muốn nói thêm gì.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Ứng Từ Văn bưng canh thuốc đi vào.

"Uống thuốc rồi ngủ tiếp đi." Tuyên Cảnh nhận chén thuốc đưa cho hắn: "Nếu như nhiệt độ không hạ, sợ là nóng đến hỏng đầu."

An Tuyệt nghiêng đầu liếc hắn một cái, yên lặng ngồi dậy uống một hơi hết sạch nước thuốc đen sì, mở miệng nói cảm ơn, đang muốn nằm về trong chăn, miệng bỗng nhiên bị Tuyên Cảnh nhét đồ vào.

Từ lần trải qua việc bị hạ thuốc những năm nay vẫn mang lòng đề phòng, An Tuyệt theo bản năng nghiêng đầu muốn nhả ra.

Bị Tuyên Cảnh ngăn lại.

"Không cho nhả!" Tuyên Cảnh lấy quạt giấy để trên cằm của hắn, cau mày nói: "Cũng không phải thuốc độc."

An Tuyệt mím môi dừng lại, trong miệng quả nhiên tràn ngập vị mơ trong veo.

Hắn hơi ngượng ngùng nhìn về phía Tuyên Cảnh: "Ta cũng không phải trẻ con ba tuổi, không cảm thấy thuốc này..."

"Ai nói người lớn sẽ không cảm thấy đắng?" Tuyên Cảnh ngắt lời hắn, nhướng mày: "Chỉ là chịu đựng giỏi thôi."

An Tuyệt bị hắn làm cho nghẹn, một lần nữa nằm trở về giường, tay kéo hân qua người, không nói nữa.

"Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta đến thăm ngươi." Tuyên Cảnh không có ý định ở thêm, cầm chén thuốc đưa cho Ứng Từ Văn, không quay đầu lại đi ra ngoài, lúc đi đến cửa chợt dừng chân, giọng nói mang theo chút khẩn cầu: "Đối với việc đi hay ở... Hi vọng ngươi có thể nghiêm túc suy nghĩ lại một chút."

An Tuyệt nhìn góc áo của hắn biến mất ở cửa, rồi nhìn Ứng Từ Văn cúi chào hắn nhẹ nhàng khép cửa lại, hơi thất thần.

Tuyên Cảnh rốt cuộc vì sao đối xử với hắn như vậy không cần phải suy nghĩ, sau này nên làm gì, trong lòng hắn một chút tính toán cũng không có.

Trước khi đi theo Kỳ Quan Mục, hắn vì sống sót mà sống , mỗi ngày bôn ba vất vả, vì xin một miếng ăn.

Sau khi đi theo Kỳ Quan Mục, hắn vì Kỳ Quan Mục mà sống, vượt mọi chông gai trên đường, vì giúp hắn đoạt được thứ hắn muốn, để nhận được một chút tán thưởng, với... Một chút dịu dàng nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng bây giờ, hắn hiểu thiên địa rộng lớn, đã quên mất cảm giác vì sống sót mà sống, cũng không cần vì Kỳ Quan Mục sống, phút chốc cuộc đời của hắn phảng phất ý nghĩa quan trọng, chỉ còn dư lại nỗi lo sợ nghi hoặc mờ mịt không bờ bến.

Sau này làm gì, đi chỗ nào, trong lòng hắn cũng không biết, đường phía trước như ẩn trong một lớp sương mù dày đặc, khiến hắn không phân rõ phương hướng, cũng không biết nên đi đâu.

Lúc trước sống chết không chịu ở lại chỗ này, cũng là bởi vì bị Tuyên Cảnh chọc tức.

Nhưng hôm nay người này ăn nói khép nép giữ lại như vậy...

An Tuyệt thu lại ánh mắt, quay đầu nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng vừa rồi.

Lê Mạch không biết tung tích, người tâm niệm kia... ở Cung Uyển, không tìm được Lê Mạch, không thể trở về Kỳ Diệu, cũng không muốn đi Cung Uyển, trong lúc giật mình hắn phát hiện thế nhưng mình không có nơi để đi.

"Thật sự phải ở lại chỗ này sao?" Hắn trong lòng hỏi bản thân như thế.

Trong lòng suy nghĩ miên man lung tung, vòng tới vòng lui tự hỏi một câu, sau đó bị dược liệu giải nhiệt ý thức mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro