Chương 22: Buông bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——

Thẩm Vũ phát giác có một trận mềm mại truyền đến trên môi nàng . Chờ ý thức được đó là cái gì, mới có chút sửng sốt. Nhưng mà nàng lúc này đã sớm không còn ý thức, đầu óc gì chỉ là bản năng muốn sống, liền chặt chẽ ôm eo người đó liều mạng hấp thu không khí.

Không biết qua sau bao lâu, Thẩm Vũ mới được đối phương từ trong hồ ôm lên.

Theo dòng nước trôi tới nơi này, hai bên yên tĩnh, xung quanh đều là rừng trúc xanh um tươi tốt. Một trận gió thổi qua, hàng trúc liền phát ra ào ào tiếng vang, cuối cùng, bốn bề vắng lặng chỉ còn tiếng róc rách nước chảy hòa với tiếng hót của chim.

Thẩm Vũ liên tục sặc hồi lâu, rồi từng ngụm từng ngụm hút khí, trước ngực lúc lên lúc xuống, kịch liệt run. Tay nàng còn gắt gao nắm chặt vạt áo người bên cạnh, sau đó nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mặt nam nhân. Thấy kim quan của hắn bị dòng nước cuốn đi rồi, trước mắt tóc đen rối tung, ẩm ướt dán ở mặt sườn, một đôi mắt phượng lại lạnh thấu xương đáng sợ, làm Thẩm Vũ không dám nhìn nhiều thêm một cái nữa.

Hắn vẫn chặt chẽ ôm mình.

Nhưng giờ phút này hai người quần áo ướt đẫm, thân mình gắt gao dán ở sát nhau, thêm việc ngày hè vốn ăn mặc đơn bạc, bây giờ trên người nàng nhìn càng không sót gì, hai quả trước ngực phập phồng đều hiện lên rõ ràng.

Thẩm Vũ bị đốt đỏ mặt, ngây ngốc không biết làm sao.

Phó Trạm cúi đầu nhìn tiểu cô nương trong ngực, cả người nàng ướt lộc cộc, khuôn mặt mỹ ngọc trắng bệch, bây giờ chật vật như vậy, nhìn càng thêm nhu nhược động lòng người.

Nhưng mà Phó Trạm lại hận không thể hung hăng cắn nàng thêm mấy cái.

Ngày thường tiểu cô nương khi phòng hắn đều rất thông minh, thà rằng ở luôn trong phủ một tháng cũng không chịu ra cửa, mà trước mắt, lại ngây ngốc không một người bên cạnh. Nếu không phải hắn vừa kịp lúc đuổi tới, mạng nhỏ của nàng đã sớm không còn.

Nghĩ đến đây, Phó Trạm cảm thấy nàng đáng giận tới cực hạn.

Một tiểu cô nương bạc tình lại không đầu óc như vậy, Phó Trạm hắn rốt cuộc coi trọng nàng cái gì?

Ánh mắt Phó Trạm quá đáng sợ, Thẩm Vũ theo bản năng dùng sức đẩy hắn ra. Vì vậy sắc mặt Phó Trạm đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn, rồi sau đó dùng sức cầm lấy cổ tay nàng, đem thân mình nàng đè lên sau vách đá, đôi môi chặt chẽ phủ lên.

Đôi môi mềm mại lại lạnh lẽo, làm Thẩm Vũ vừa thẹn lại vừa bực.

Nếu mới vừa rồi vì tình thế cấp bách truyền khí cho nhau, như vậy giờ phút này lại là một cái hôn thật. Thẩm Vũ cảm nhận được người nam nhân này quá bá đạo. Buộc tay nàng để ở sườn eo hắn, mà nàng sức lực nhỏ, vô luận đẩy như thế nào cũng không lay động nửa phần.

Thẩm Vũ cảm thấy Phó Trạm người này quá mức nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của —— hắn tuy cứu nàng, nhưng không thể tùy ý khinh bạc mình.

Chẳng qua chuyện này nàng sao có thể định đoạt? Thằng nhãi Phó Trạm này như chưa từng có hôn ai bao giờ, sức lực thực sự quá lớn, liều mạng hôn môi nàng, khi cắn khi mút, làm cho nàng vô cùng đau đớn. Nàng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên bị một người nam nhân hôn, cư nhiên không phải phu quân của mình, hơn nữa lại dưới tình huống như thế.

Phó Trạm ước chừng hôn được nửa khắc .

Hôn xong rồi, hắn mới cúi đầu nhìn đôi mắt tiểu cô nương hồng hồng khóc như hoa lê đái vũ. Có lẽ do trước đó bị kinh hách, bây giờ lại bị hắn khi dễ, một bộ dáng thực ủy khuất lại đáng thương . Sợ rằng ai nhìn thấy cũng sẽ mềm lòng, nhưng Phó Trạm lại rũ mắt, cái gì cũng không nói, sau đó không nhanh không chậm từ trên người nàng đứng lên.

Thẩm Vũ lấy lại tinh thần, phì phò thở từng ngụm từng ngụm , hai má đỏ rực. Nàng muốn duỗi tay lau nước mắt, chờ nhìn đến đầu ngón tay mình mới sửng sốt.

...... Máu.

Thẩm Vũ cúi đầu nhìn thân thể của mình , thấy xiêm y xanh dính một ít vết máu, nhưng nàng nhớ rõ mình không có bị thương. Như nghĩ tới cái gì, Thẩm Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Phó Trạm —— giờ phút này Phó Trạm một thân bạch y ướt đẫm, chỗ bụng máu đã chảy ra đỏ thắm.

Thương thế hắn còn chưa có tốt?

Thẩm Vũ nhớ tới vừa rồi ở trong nước gắt gao ôm eo hắn, lúc sau thời điểm hắn hôn mình lại liều mạng giãy giụa đẩy hắn ra, miệng vết thương kia sẽ vỡ ra, hơn phân nửa là bởi vì nàng. Thẩm Vũ vốn tức giận hắn khinh bạc mình, giờ phút này lại không khỏi lo lắng cho thương thế của hắn.

Ít nhất hắn bị thương còn tới cứu mình, nàng trong lòng thật sự cảm động.

Sau đó, Thẩm Vũ tạm thời không hề suy nghĩ việc hắn khinh bạc mình nữa.

"Vương gia......" Thẩm Vũ hấp môi có chút trắng bệch, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ. Tuy rằng nàng cùng Phó Trạm không thể nói quen thuộc bao nhiêu, nhưng giờ phút này cảm thấy tín nhiệm hắn. Mặc kệ nguyên nhân vì sao nàng rơi xuống nước, Phó Trạm cứu nàng, lại cùng nàng có da thịt chi thân, chuyện này nếu truyền ra —— đến lúc đó nàng chỉ có con đường đi theo Phó Trạm. Mà Phó Trạm lúc trước vẫn luôn đối với nàng có ý, cơ hội trước mắt tốt như vậy, hắn như thế nào sẽ buông tha?

Hơn nữa, bây giờ đừng nói là chính phi, cho dù hắn chỉ nạp nàng làm thiếp, nàng cũng không có lý do cự tuyệt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Vũ nhíu mày có chút lo lắng.

Nghe được thanh âm, Phó Trạm quay đầu lại. Hắn thấy tiểu cô nương xuất thần, liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ nhíu mày lạnh lùng cười: "Thẩm lục cô nương, bổn vương còn không có đê tiện đến như vậy. Bổn vương đích xác muốn tới cưới ngươi, chính là Thẩm Vũ...... Ngươi không cần quá coi thường bổn vương."

Hắn gọi nàng là Thẩm lục cô nương, lại gọi nàng là Thẩm Vũ, có vẻ xa lạ lại lạnh nhạt.

Bị xem thấu tâm tư, Thẩm Vũ cắn chặt môi dưới không còn lời nào để nói. Nàng nhìn sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ, đôi môi căn bản không có nửa phần huyết sắc, liền biết ngày ấy từ miệng Ngọc Toàn hắn thân bị trọng thương là thật.

Nhưng rõ ràng bị thương, hôm nay hắn vì sao còn muốn tới thôn trang?

Thẩm Vũ đoán không ra tâm tư của hắn, thấy hắn xoay người, liền cho rằng hắn phải đi, bèn bất lực lại gọi một tiếng. Phó Trạm dừng chân, nhìn tiểu cô nương quần áo ướt đẫm ngồi ở trên phiến đá , lúc này mới duỗi tay đem áo choàng trên người bỏ xuống.

Thẩm Vũ không dám nói lời nào, không biết hắn muốn làm cái gì, vội cúi đầu không nhìn hắn, gương mặt lại bắt đầu không biết cố gắng đỏ lên.

Nàng thấy Phó Trạm cởi áo choàng hướng tới trong rừng đi đến, rồi sau đó mới nghiêng đầu đối với nàng nói: "Ngươi đi vào bên trong, đem quần áo thay ra."

Thẩm Vũ nhìn xiêm y chính mình ướt đẫm, nhưng có còn hơn không. Phó Trạm thấy Thẩm Vũ chậm rì rì như vậy, nhất thời cảm thấy cái trán thình thịch nảy lên , ngữ khí cũng nặng thêm một chút: "Trước mắt ngươi quần áo ướt đẫm trở về, muốn từ bỏ thanh danh ngươi sao?"

Bị chọc trúng nỗi sợ, Thẩm Vũ ngẩng đầu, một đôi mắt ướt tội nghiệp.

Thẩm Vũ phút chốc nghe lời cực kỳ, giống như tiểu tức phụ ngoan ngoãn đi theo Phó Trạm vào rừng trúc.

Nàng thấy Phó Trạm dùng áo choàng của mình che lên mấy khóm trúc, như một cái lều trại nhỏ. Nàng lập tức minh bạch ý tứ Phó Trạm, đưa lưng về phía hắn rồi trốn vào, sau đó đem y phục bị ướt trên người mình cởi xuống dưới, thời điểm cởi đến yếm, Thẩm Vũ lại ngẩn người. Lúc này nàng còn ngượng ngùng như vậy làm cái gì...... Nếu Phó Trạm có tâm giúp nàng, nàng phải nên tin tưởng hắn mới đúng.

Thẩm Vũ duỗi tay, đem xiêm y của mình hướng ra ngoài.

Phó Trạm nhìn cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, ánh mắt không khỏi sâu hơn, lúc sau mới mặt không biểu tình tiếp nhận y phục ướt trong tay nàng. Sam mỏng xanh bích, váy áo trắng ngà, còn có hoa lan màu vàng thêu trước ngực...... Hắn giặt sạch sẽ vết máu trên áo, sau đó phơi tạm ở trên phiến đá.

Cũng may là mùa hè, qua không bao lâu xiêm y cũng đã hơi khô ráo.

Phó Trạm nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt, hắn nhìn tiểu cô nương tóc dài rối tung dựa vào trên cây trúc. Tuy rằng thân mình bị áo choàng hắn che khuất, nhưng đầu vai tắng nõn oánh nhuận lại như ẩn như hiện. Phó Trạm thu thu mi, nhớ tới trước đó vài ngày chẳng được quan tâm, cảm thấy mình thật là bị nàng hạ * bùa, liền một tiểu cô nương chưa cập kê như vậy lại có thể đem hắn mê mẩn đến xoay vòng.

Nhưng tâm địa nàng thật sự sắt đá, đối với chết sống của hắn hờ hững.

Nếu mình thật sự như người nàng nghĩ, là cái tên đê tiện lại vô sỉ, hiện giờ nên như vậy ôm nàng trở về, khi đó nàng dù không muốn nạp vào Kỳ Vương phủ cũng không thể không vào. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn không cam lòng, không cam lòng để trong lòng nàng nghĩ mình vô sỉ.

Phó Trạm rũ rũ mắt, giờ phút này cũng bất chấp miệng vết thương.

Đôi tay Thẩm Vũ ôm lấy thân thể chính mình, cũng may mùa hè không lạnh lắm. Nàng cố để ý sợ Phó Trạm nhìn thấy. Nhiều khi, nàng thấy Phó Trạm bước lại đây, liền sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng đem mình ôm càng chặt hơn, cúi đầu không muốn làm hắn thấy đến thân thể mình.

Nào biết Phó Trạm căn bản không phải nhìn nàng, mà đem áo choàng khóa chặt trên người nàng.

Áo choàng Phó Trạm không biết làm bằng gì, tơ lụa uyển chuyển nhẹ nhàng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ hắn là sợ chính mình cảm lạnh, nhất thời trong lòng có chút xúc động.

"Vương gia......" Thẩm Vũ muốn mở miệng hỏi thương thế hắn.

"Ngươi yên tâm, chờ xiêm y ngươi khô, bổn vương lập tức đi." Phó Trạm âm sắc lạnh lùng nói.

Thẩm Vũ cắn cắn môi, thầm nghĩ mùa hè rồi mà Phó Trạm lại vẫn như băng sương, vì thế đem lời nói định nói ra nuốt vào. Như vậy cũng tốt, hắn một khi đã lạnh nhạt, có thể thấy được hắn đối với mình quả thật là nửa điểm ý niệm đều không có.

Thẩm Vũ cảm thấy vui vẻ cực kỳ, nhưng vui vẻ trong chốc lát, lại có chút trống rỗng. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, biết được bụng hắn bị trọng thương, giờ phút này không nên ở đây lâu, mà phải chạy nhanh đi bôi dược.

Nhưng hắn lại không có để nàng một mình ở lại.

Cảm động thì cảm động, Thẩm Vũ cũng là người dễ tự ái. Nếu hắn lãnh lãnh đạm đạm, nàng còn quan tâm cái gì? Nghĩ như vậy, Thẩm Vũ liền không nhìn Phó Trạm nữa, mà là dùng áo choàng đem thân mình quấn chặt một ít.

Ước chừng qua hơn mười lăm phút, liền thấy Phó Trạm cầm xiêm y nàng đi tới. Nàng vừa định mở miệng nói cảm ơn, lại thấy Phó Trạm đã thực quân tử quay lưng, chỉ chừa cho nàng một cái bóng dáng cao dài như trúc. Thẩm Vũ trong lòng có chút phẫn nộ, nhớ tới hôm nay Phó Trạm nơi nào cũng cùng nàng phân cao thấp. Nếu thật sự quân tử như vậy, lúc ấy mới vừa cứu nàng đi lên, hắn vì sao còn muốn hôn mình?

Thẩm Vũ duỗi tay sờ sờ môi, cau mày không hiểu tư vị trong lòng là gì.

Đổi xong xiêm y, Thẩm Vũ lại sửa sang tóc một chút. Cũng may hôm nay nàng búi tóc đơn giản, tuy rằng trâm hoa rớt, cũng không có trở ngại. Nàng dùng dây buộc tóc buộc chặt lên, làm xong xuôi, đã thấy Phó Trạm cũng không quay đầu lại đi rồi.

Người này thật là......

Thẩm Vũ nhìn bóng dáng hắn, cũng không có gọi lại, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ.

Nàng nhìn chỗ Phó Trạm vừa mới ngồi qua, để lại một cái hà bao. Thẩm Vũ lập tức lộ ra vui mừng, chạy nhanh tiến lên đem hà bao nhặt lên, sau đó cẩn thận đem cất. Nàng không biết Phó Trạm không cẩn thận để rớt hay cố ý, hôm nay nàng một lần nữa lấy về được hà bao, cũng coi như là cùng hắn chặt đứt quan hệ.

Như vậy là tốt nhất.

Thẩm Vũ dùng sức nhéo nhéo, sau đó nghe có tiếng người kêu gọi , lúc này mới lớn tiếng trả lời.

Lập Hạ thấy tiểu thư nhà mình lẻ loi đứng ở bên hồ rừng trúc, lo lắng hỏng rồi, vội đi lên hỏi: "Tiểu thư sao chạy tới nơi này rồi?"

Thẩm Vũ chỉ nói vừa rồi lạc đường, mới mơ hồ đi tới nơi này. Thấy Ngọc Toàn quận chúa, Thẩm Diệu cùng những người khác cũng cùng tìm tới, Thẩm Vũ tất nhiên lại cười giải thích một lần. Thẩm Diệu thấy sắc mặt nàng không được tốt, lời này lại sơ hở quá nhiều, cũng không có nói, chỉ mang theo Thẩm Vũ sớm chút trở về.

Thẩm Vũ hướng tới Thẩm Diệu một ánh mắt cảm tạ.

*******😍😍😍 vote nhé

Ngồi ở trên xe ngựa, trong đầu Thẩm Vũ chỉ toàn là hình ảnh mới vừa rồi gặp Phó Trạm.

Thẩm Tường nhìn sắc mặt Thẩm Vũ không được tốt, cong cong môi sau lại kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Lục muội muội miệng ngươi làm sao vậy?"

Miệng?

Thẩm Vũ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, theo bản năng duỗi tay sờ cánh môi. Quả nhiên, chạm cái vào sẽ ẩn ẩn đau. Thẩm Vũ nhớ tới mới vừa rồi Phó Trạm dùng sức như vậy, lại gặm lại cắn,như muốn đem nàng cắn hư.

Thẩm Vũ cười cười nói: "Không có việc gì, mới vừa rồi không cẩn thận cắn phải."

Thấy Thẩm Vũ như vậy, Thẩm Tường tự nhiên cũng không có hứng thú hỏi đi hỏi lại. Nàng nhìn Thẩm Diệu cũng đang thất thần, ngữ khí quái dị nói: "Mới vừa rồi Lục muội muội đang tiếc không ở đó, Hoắc tướng quân......"

"Tứ tỷ tỷ." Thẩm Diệu đúng lúc đánh gãy.

Thẩm Tường nhíu mày cười nói: "Ngũ muội muội có cái gì thẹn thùng, mới vừa rồi Hoắc tướng quân nhìn Ngũ muội muội, mặt mày đỏ bừng, Ngọc Toàn quận chúa không phải còn trêu ghẹo nói ca ca nàng lần đầu như vậy."

Hoắc Thừa Tu cùng Thẩm Diệu......

Thẩm Vũ lập tức sáng tỏ. Nàng theo bản năng nhìn mặt Thẩm Diệu, thấy Thẩm Diệu hai má ửng đỏ, lỗ tai đều đã đỏ bừng một mảnh. Nhìn dáng vẻ này, lại nghe xong Thẩm Tường nói, nàng sao đoán không được? Kỳ thật, bộ dạng cùng nhân phẩm Hoắc Thừa Tu rất được, cùng Thẩm Diệu cũng coi như là môn đăng hộ đối, tuy rằng so với Thẩm Diệu hơn hơi nhiều tuổi, nhưng như vậy sẽ càng thêm chiếu cố người.

Thẩm Diệu dù sao cũng là tiểu cô nương chưa cập kê, đối với loại chuyện này tất nhiên là thẹn thùng. Thẩm Vũ trong lòng tuy tò mò, nhưng hôm nay ốc còn không mang nổi mình ốc, tự nhiên cũng không hỏi nhiều.

Bất quá, nếu về sau Thẩm Diệu thật gả vào Khang Vương phủ, cũng là một cọc nhân duyên tốt.

_______

Sau khi trở về Định Quốc Công phủ, Thẩm Vũ liền chạy nhanh đi rửa mặt một phen.

Hôm nay việc tuy mạo hiểm, nhưng từ khi Phó Trạm xuất hiện, nàng một lòng liền yên ổn. Tuy rằng Phó Trạm tính tình hơi không dừng, hôm nay đối xử với nàng lại lạnh như băng, nhưng cũng cứu mạng nàng và bảo vệ thanh danh nàng.

Trừ chuyện đó, đầu óc Thẩm Vũ chỉ toàn là hình ảnh bụng Phó Trạm đầy máu. Nhiều ngày như vậy mà miệng vết thương còn chưa khép lại, lúc ấy khẳng định là bị thương rất nặng, mà hôm nay hắn vì cứu mình, thương thế khẳng định lại một lần tái phát.

Thôi thôi, Phó Trạm đã cố ý cùng nàng phủi sạch quan hệ, nàng cần gì phải nhọc lòng như vậy? Thẩm Vũ dùng sức quơ quơ đầu, không thèm nghĩ đến Phó Trạm.

Chẳng qua Thẩm Vũ vào lúc ban đêm liền ngã bệnh.

Bây giờ dù là ngày hè, nhưng nàng ở trong nước lâu như vậy, thân thể vốn dĩ hư nhược, tắm gội xong liền ngã quỵ trên giường, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ. Bốn tiểu nha hoàn trong lòng sợ hãi, vội chạy tới nói cho Hàn thị.

Vừa nghe nữ nhi bị bệnh, Thẩm Trọng Khâm cùng Hàn thị lập tức lại đây xem. Ngay cả ca ca Thẩm Vũ - Thẩm Ngạn cùng thê tử Mạnh thị cũng một đường đi qua. Sau khi đại phu khám xong, liền kê phương thuốc, chỉ nói cơ thể khí hàn xâm lấn, cảm nhiễm phong hàn, yêu cầu nghỉ ngơi một thời gian.

Cái này làm cho tâm Hàn thị bị đều nắm lên.

Mấy ngày nay nữ nhi Học Họa vất vả, dù nàng tốn tâm tư bồi bổ, lại không ngờ nữ nhi càng ngày càng gầy. Hiện giờ nằm ở trên giường như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến đáng sợ, nào còn vẻ tươi đẹp tinh thần phấn chấn ngày thường?

Hàn thị không yên tâm, liền lưu lại tiếp tục bồi nữ nhi.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Hàn thị nhớ tới vừa rồi thời điểm nữ nhi nói chuyện theo bản năng rũ rũ mắt, động tác nhỏ như vậy nàng là rõ ràng nhất, nên cố ý đem bốn nha hoàn đuổi ra, rồi sau đó mới nhìn nữ nhi, nghiêm trang hỏi: "A Miên, nói cho nương, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

__________

Kỳ Vương đã bỏ cuộc à ta?😅😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro