Chương 32: Mẹ chồng nàng dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm
——
   Phó Trạm vốn đưa Oản Phi cùng Minh Nguyệt công chúa tới biệt viện. Oản Phi thấy thương thế nhi tử mới tốt không lâu, nước ôn tuyền đối với nhi tử sẽ hữu ích, liền khuyên Phó Trạm cũng ở thêm một ngày.
Nhưng nói mãi hắn vẫn không chịu ở , lúc này mới từ bỏ. Chỉ là một lát sau, nhi tử lại đột nhiên thay đổi chủ ý ở lại. Oản Phi nghĩ trăm lần cũng không ra, đại cung nữ bên người Oản Phi-Phẩm Hương tìm hiểu ,  rồi bẩm báo: “Nương nương, hôm nay vài vị nữ quyến Khang Vương phủ cùng Định Quốc Công phủ  đều tới Hoa Trạch Sơn ngâm suối nước nóng.”
Khang Vương phủ cùng Định Quốc Công phủ luôn  lui tới chặt chẽ, điều này cũng dễ hiểu.
  Hơn nữa, nàng cũng minh bạch vì sao nhi tử lại thay đổi chủ ý ở lại.
Vị Lục tiểu thư Định Quốc Công phủ kia đích xác sinh ra rất mỹ mạo, so với thời điểm hồi trẻ của Hàn Tú Ninh không thua một tấc, nhân đạo hổ phụ vô khuyển tử, mẫu thân mỹ lệ, sinh ra nữ nhi cũng sẽ kế thừa, càng trò giỏi hơn thầy. Mới đầu nhi tử vẫn luôn không có tâm tư thành thân, trong lòng nàng rất sốt ruột ,lúc này nhi tử đối với Thẩm lục cô nương động tâm, nàng nên vui vẻ mới đúng.
Thẩm lục cô nương tuy tuổi còn nhỏ, nhưng sang năm sẽ mười bốn, nàng mong tôn tử lâu như vậy, cũng không phải chuyện một hai năm. Ban đầu nàng cho rằng nhi tử bất quá bởi vì tiểu cô nương này quá đẹp, nhưng đến khi biết ngày ấy nhi tử thiếu chút nữa mất đi tính mạng…… Xong việc nàng mới biết được chỉ là bởi vì sợ mất một cái hà bao.
Hà bao lại đúng của vị tiểu thư khuê các - Thẩm lục cô nương kia.
Thân là đích nữ Định Quốc Công phủ, thế nhưng lại không có giáo dưỡng như thế , đem hà bao bên người của cô nương gia đưa cho ngoại nam, quả thực chính là bại hoại nề nếp gia đình. Không có mẫu thân nào là không đau lòng nhi tử, nhi tử nàng vốn ở nơi đầu sóng ngọn gió, mấy ngày nay năm lần bảy lượt xảy ra chuyện, nàng sao có thể chịu đựng để nhi tử cưới phải một người con dâu không có phẩm hạnh như vậy. Oản Phi uống một ngụm trà an thần , rồi sau đó lại nhíu mày.
Phẩm Hương nói: “Nương nương lại đau đầu sao?” Nói xong, liền quen thuộc thay Oản Phi xoa xoa hai sườn huyệt vị.
Tốt hơn một chút, Oản Phi mới hỏi: “Việc bổn cung sai ngươi an bài, đã làm thỏa đáng chưa ?”
Phẩm Hương gật gật đầu: “Nương nương yên tâm, nô tỳ tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất luận sai lầm gì.”
Phẩm Hương là người bên cạnh nàng lâu nhất , nàng tự nhiên tin tưởng . Điều này làm cho Oản Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ mong nhi tử nàng có thể thông suốt.

♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️

Hoa Trạch Sơn là suối nước nóng nổi tiếng ,nơi tốt nhất đương nhiên là để lại cho hoàng thất. Hôm nay Phó Trạm vốn không có tâm tư  cái gì mà suối nước nóng, chỉ vì mấy ngày nay việc triều đình chọc hắn phiền lòng, mà tiểu cô nương của hắn lại là người không có lương tâm,  cách  hắn càng ngày càng xa.
Hắn hoàn toàn không có cách lấy lòng nàng .
Phó Trạm cởi áo choàng đi xuống giao trì, tắm suối nước nóng rồi nghĩ tới vật nhỏ không lương tâm kia.
Phó Trạm vốn đã tuấn mỹ vô song, bây giờ nhiệt khí mờ mịt, càng làm gương mặt hắn tăng thêm vài phần ôn hòa, đặc biệt tự phụ phong hoa. Nghe cận vệ ngẫu nhiên đưa tớ một tin tức, khóe miệng Phó Trạm theo bản năng cong cong, cười phá lên một cách ngu đần. Hắn vốn dĩ không muốn lại làm nàng sợ, dù sao tuổi nàng vẫn còn nhỏ, nếu khóc đến nỗi không dỗ dành được .
…… Đến lúc đó người đau lòng còn không phải hắn.
Nhưng nhắm mắt lại, nhớ tới nàng tươi đẹp tươi cười, lại cảm thấy tâm tình thoải mái chưa từng có.
Phó Trạm nghĩ, lần này hắn sẽ không quấn lấy nàng, xem như chính nàng tự đưa tới cửa.
   
    Nghe có tiếng lạ, Phó Trạm nhíu mày, xoay người nhìn thấy sau bình phong có hai nô tì chui vào. Trên người  bọn họ mặc xiêm y xanh nhạt nhẹ nhàng, không giống như thị nữ thay nước , hai nữ nhân hành lễ với Phó Trạm, thanh âm ngọt ngào nũng nịu.
Gương mặt Phó Trạm trở nên khó coi , thanh âm nữ nhân này có chút giống Thẩm Vũ .
“Đi ra ngoài!”
Cung nữ bên trái giương mắt, nhìn Phó Trạm nói: “Vương gia, nương nương…… Nương nương lệnh nô tỳ hầu hạ Vương gia tắm gội.”
Hắn tắm gội chưa bao giờ cần người khác hầu hạ, mẫu phi sao có thể không biết? Phó Trạm đương nhiên minh bạch mẫu phi  có tâm tư gì, nhưng hắn cho rằng, bà hiểu được  mình vừa ý Thẩm Vũ, sẽ không giống như trước kia bức thiết hắn như vậy nữa , hơn nữa, bà lại không phải không biết tính tình của mình.
“Bổn vương không cần các ngươi hầu hạ, đều đi xuống đi.”
“Vương gia……” Hai cô gái nũng nịu kêu lên, một đôi mắt sáng ngời phiếm lệ, tươi đẹp mĩ miều.
Phó Trạm nhìn dung mạo người nọ,tuyết da môi đỏ, hắn hơi ngưng lại, lúc sau mới bất đắc dĩ, lần này mẫu phi tốn không ít tâm tư rồi . Hắn cảm thấy gân xanh trên trán thình thịch nhảy, muốn tắm gội cũng không yên, lạnh lùng nói: “Cút!”
Hai cung nữ sợ tới mức cả người run rẩy, vội lui ra ngoài .
Phó Trạm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ , vừa rồi náo loạn như vậy, hắn còn tâm trạng nào mà an tĩnh ngâm suối nước nóng?

♥️♥️♥️♥️♥️♥️

Thẩm Vũ thấy suối nước nóng liền gấp gáp không chờ nổi đi xuống.
Ao rất lớn , tất nhiên có thể  chứa được cả bốn tiểu cô nương.
Các tiểu thư thế gia vốn được nuông chiều từ bé,  da thịt non mịn tuyết trắng, riêng Thẩm Vũ  thân mình càng đẹp như bạch ngọc, quả thực làm lung lay mắt Thẩm Diệu. Thẩm Diệu nhìn trước ngực Thẩm Vũ, nhất thời lỗ tai hơi đỏ lên, thầm than Lục muội muội thật sự quá đẹp , toàn thân không có chỗ nào là không tốt.
Đều là người nhà mình, Thẩm Vũ cũng không thẹn thùng. Hơn nữa, lúc này không phải chỉ mình nàng  ăn mặc thiếu vải.
Chẳng qua dáng người lả lướt như vậy, ở trong mắt Thẩm Tường, đó chính là một cái bình hoa ngực lớn ngu ngốc.
Thẩm Tường thừa nhận, thân hình Thẩm Vũ quá mức câu dẫn, rõ ràng nàng so với Thẩm Vũ lớn hơn nửa tuổi, nhưng ngực Thẩm Vũ lại so với nàng lớn hơn quá nhiều. Tuy nhiên nếu nhìn kĩ, chỗ đó của Thẩm Vũ cũng không tính là quá lớn , nhưng do vòng eo  trắng nõn mảnh khảnh như yên tựa liễu, chỗ kia càng có vẻ lớn hơn .
Còn Ôn Nguyệt Trăn lại rất hưởng thụ suối nước nóng. Thời điểm nàng ở Lăng Châu, chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy . Trong lòng Ôn Nguyệt Trăn thầm thở dài, cũng liếc mắt nhìn Thẩm Vũ đang học bơi một cái, có chút ngây người.
Tâm tính Ôn Nguyệt Trăn  so với cô nương cùng tuổi thành thục hơn rất nhiều, nàng càng minh bạch dáng người cô nương gia có bao nhiêu quan trọng. Ban đầu nàng vì thể chất trời sinh của mình mà cảm thấy tự hào, cho rằng mình hơn cả Thẩm Vũ. Nhưng giờ đây... Dung mạo chưa hẳn là yếu tố kiên quyết , khí chất bản thân mới là quan trọng , Thẩm Vũ không có khí chất xuất thần giống Thẩm Diệu, nhưng nàng lại có dung mạo mỹ miều, làm người say mê, vả lại còn có tính cách tươi trẻ, hồn nhiên.
Nàng là thiên chi kiêu nữ, vô ưu vô lo, cả ngày phiền não sự tình bất quá chỉ là muốn mua thêm quần áo hay trang sức mới. Ôn Nguyệt Trăn rũ rũ mắt, trong lòng có chút hụt hẫng.
—— điều này làm sao không phải là điều mà nàng hằng tha thiết ước mơ .

   Thẩm Vũ bơi lội, không cẩn thận bắn bọt nước lên mặt Thẩm Tường , Thẩm Tường vốn đã  không ưa Thẩm Vũ, trong lòng càng thêm phẫn nộ. Thẩm Vũ ngừng động tác, vốn định lui một bước, lại thấy Thẩm Tường muốn tiến gần hơn . Thẩm Vũ có chút đau đầu,  nếu chính mình yếu thế, sẽ bị người khác đem trở thành quả hồng mềm mà siết , dứt khoát không thèm nhìn Thẩm Tường, lo học tập bơi lội.
Thẩm Tường vốn đã tức giận , lại nhìn Thẩm Vũ hờ hững, liền cảm thấy thật mất mặt, dứt khoát từ suối nước nóng đi ra.
Ôn Nguyệt Trăn ở gầnThẩm Tường, thấy Thẩm Tường tức giận đi rồi,  cười nhìn thoáng qua Thẩm Diệu cùng Thẩm Vũ, nói: “Ta đi xem Tứ muội muội một chút.”
Thẩm Diệu gật gật đầu.
Suối nước nóng chỉ còn lại hai người các nàng, Thẩm Vũ lúc này mới ngồi vào bên người Thẩm Diệu , chớp chớp mắt nói: “Ngũ tỷ tỷ, ngươi có hay không cảm thấy ta quá khi dễ người a?”
Thẩm Diệu nhìn đôi mắt  chứa đầy thông minh cùng giảo hoạt của Thẩm Vũ, liền hiểu nàng cố ý, bèn cười nói: “Vậy sao ngươi còn làm như vậy?” Kỳ thật nàng cũng biết rõ, mới vừa rồi Thẩm Vũ đã lui một bước, nhưng Thẩm Tường lại không biết đúng mực, dựa vào tính tình cùng thân phận Thẩm Vũ , tự nhiên cũng không cần quá mức nhân nhượng nàng.
Thẩm Vũ vui vẻ cong cong môi, ngồi ở trong nước nâng  nâng chân, ngữ khí yêu kiều nói: “Ta chỉ thích cùng ngũ tỷ tỷ ở cùng một nơi.”
Thẩm Diệu cười cười, không nói tiếp .
Thẩm Vũ lại nói: “Hôm nay Khang Vương phi cùng Ngọc Toàn cũng tới, vẫn là Hoắc tướng quân tự mình đưa các nàng tới.”
Nghe được ba chữ trong lời Thẩm Vũ , Thẩm Diệu vốn bị suối nước nóng ngâm đến đỏ mặt nay lại đỏ thêm ba phần. Rõ ràng là Thẩm Vũ  cố ý, nàng biết vị Lục muội muội thông tuệ chắc chắn đã nhìn ra được điều gì, nhất thời xấu hổ càng rũ mặt, một chữ cũng không nói.
Ngày ấy ở Khang Vương phủ, tuy rằng nàng vẫn luôn  cùng các tiểu cô nương ngày thường giao hảo ở cạnh nhau, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, bị hắn nhìn một cái, liền cảm giác gương mặt phát đau, càng không dám quay đầu nhìn lại hắn.
Khi còn nhỏ Hoắc Tiểu tướng quân cùng Lục muội muội quan hệ rất tốt , còn nàng lại ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, chỉ biết ở khuê phòng ôn tập nữ công, không cùng bọn họ đi chơi, cho nên cùng vị Hoắc Tiểu tướng quân này cũng không có nhiều tiếp xúc. Chẳng qua mỗi khi nghe Lục muội muội nhắc tới, nói tiểu thế tử Khang Vương phủ  lợi hại như thế nào, cả Dung biểu ca cũng không phải đối thủ của hắn, dần dà cũng có một chút ấn tượng. Chỉ là những việc này nàng không có quá để bụng, nghe qua còn chưa tính.
Nhưng hôm nay ——
Nhớ tới người tướng quân trẻ tuổi nhìn mình ngu ngốc kia, Thẩm Diệu chỉ cảm thấy hắn một chút đều không giống như lời đồn đãi- uy vũ anh khí , rõ ràng là một tên tiểu tử ngốc.
Nhìn Thẩm Diệu xuất thần, Thẩm Vũ che miệng cười không ngừng.
Lần này cho dù không thể gặp mặt, hai người ở xa liếc mắt nhìn nhau một cái cũng  tốt , dù sao không biết Hoắc Thừa Tu muốn đi bao lâu, lúc ấy nếu đại bá nàng đem việc hôn nhân Thẩm Diệu  định ra thì coi như tiêu rồi.
Nhưng mà hôn nhân đại sự trước nay đều do cha mẹ làm chủ, cô nương gia sao có thể thích ai liền gả cho người đó?
Trong đầu Thẩm Vũ  đột nhiên hiện lên gương mặt tên Phó Trạm kia, bèn âm thầm nhíu mày nói: Mặc kệ là Hoắc tướng quân hay Dung biểu ca, tùy tiện  so sánh với Phó Trạm đều hơn .

♥️♥️♥️♥️♥️

Ngâm suối nước nóng xong, Thẩm Vũ liền tùy ý để Lập Hạ hầu hạ mặc áo ngủ vào.  Tóc nàng lúc này vẫn còn ướt , liền dứt khoát nằm ở trên giường để Lập Hạ dùng khăn lau khô. Đại bá mẫu nàng nói, lần này ở lại Tĩnh đường viện  hai ngày, ngày mai dùng cơm trưa rồi đi. Thẩm Vũ vốn  tới để thả lỏng tâm tình, cũng mang theo Bánh Trôi luôn.
Nàng nằm, Bánh Trôi nằm lên người nàng , móng vuốt ấn ở  trước ngực , thân mật liếm cằm nàng.
Thẩm Vũ tâm tình tốt , bị Bánh Trôi chọc cười khanh khách  không ngừng.
Lập Hạ lau tóc xong rồi , lại lấy khăn ra thay tiểu thư nhà mình lau cằm, phía trên  dính nước miếng của tiểu miêu nhi , hiếm khi thấy tiểu thư luôn thích sạch sẽ không chê.
Tóc lau khô xong, Thẩm Vũ liền để Lập Hạ tùy tiện xoa một chút, dù sao đã dùng qua cơm tối,  biệt viện  này cũng không có người ngoài , nàng không cần quá câu nệ giống như ở Định Quốc Công phủ. Nhưng nào biết hạ nhân ở tiền viện lại chạy vào bẩm báo, nói là Oản Phi nương nương tới, lệnh Thẩm Vũ đi ra ngoài bái kiến.
Oản Phi nương nương Thẩm Vũ đã gặp qua một lần, tuy rằng nhìn dịu dàng mỹ mạo, nhưng có thể được Gia Nguyên Đế thịnh sủng hai mươi năm vẫn bình yên vô sự ở trong cung, khẳng định  thủ đoạn không nhỏ .
Thẩm Vũ vội vội vàng vàng trang điểm một phen, rồi sau đó đi ra sảnh ngoài. Thời điểm Thẩm Vũ đến nơi, Tưởng thị, Hàn thị cùng Thẩm Diệu, Thẩm Tường và Ôn Nguyệt Trăn đã đứng ở chỗ đó, quả nhiên tư thái vô cùng cung cung kính kính . Thẩm Vũ tự biết tới chậm, cũng chỉ có thể chịu Tưởng thị thúc giục, căng da đầu hành lễ với Oản Phi.
Nàng hành lễ xong, Bánh Trôi lập tức  từ trong ngực Lập Hạ  tránh thoát, trực tiếp đuổi theo bước chân nàng tới sảnh ngoài. Giờ phút này sảnh ngoài ai nấy một tiếng hít thở lớn cũng không dám, tự nhiên tiếng kêu của tiểu miêu nhi trở thành tâm điểm chú ý.
Tưởng thị thầm than không xong:  A Miên thật là  không hiểu chuyện.
Oản Phi chính là người bên gối Gia Nguyên Đế , hôm nay nếu chọc đến vị cô nãi nãi này không thoải mái,  chỉ cần một câu, toàn bộ Định Quốc Công phủ đều sẽ bị liên lụy đến. Tưởng thị ngày thường tuy thích Thẩm Vũ, nhưng ở thời điểm mấu chốt này, tất nhiên cả nhà trên dưới mới là quan trọng nhất.
Oản Phi nhìn tiểu miêu nhi toàn thân tuyết trắng bên chân Thẩm Vũ, đôi mắt  chợt cứng lại. Đây chính là Lưu Li mà nhi tử thích nhất , coi như bảo bối, nhưng bây giờ nháy mắt liền đưa cho Thẩm Vũ, đủ để nhìn ra nhi tử đối với vị Thẩm lục cô nương này tiêu phí bao nhiêu tâm tư. Nhớ tới vừa rồi nàng an bài hai cung nữ , vốn dĩ để vào hầu hạ nhi tử, kết quả là, không chỉ bị đuổi ra , lại còn lãnh thêm hai mươi gậy.
Oản Phi tức giận đến thở không được .
Đây rõ ràng chính là cố ý  cho nàng xem.
Nhi tử bên kia không đi, bên này Thẩm Vũ cũng tới Hoa Trạch Sơn, coi như là nàng xui xẻo. Oản Phi nhìn  ba vị cô nương còn lại, lại nhìn thoáng qua Thẩm Vũ, không nhanh không chậm nói: “Bổn cung còn tưởng rằng Định Quốc Công phủ tiểu thư mỗi người đều như Thẩm Ngũ cô nương tự nhiên hào phóng, lại không nghĩ còn có người không có giáo dưỡng như vậy .”
Hai tay Thẩm Vũ trong áo nắm chặt vài phần.
Hàn thị cũng không nghĩ tới Oản Phi một chút lưu tình cũng không có, nếu lời này hôm nay bị truyền ra ngoài,    thanh danh nữ nhi nhà nàng…… Hàn thị âm thầm sốt ruột, còn có ai  dám cưới nữ nhi nàng nữa ? Dù sao Oản Phi là người ai cũng không dám đắc tội. Nhưng Hàn thị cũng thật sự  không rõ, lúc trước Oản Phi rõ ràng ban thưởng cho nữ nhi một rương sách cùng  tiểu bạch miêu này, bây giờ vì sao lại tỏ thái độ như vậy ?
Hàn thị nghiêng đầu nhìn gương mặt nữ nhi, thấy nữ nhi tuy rằng hơi hơi cúi đầu, nhưng bộ dáng một chút đều không khuất phục, rất có khí khái.
Thẩm Vũ trong lòng phẫn nộ, chỉ cảm thấy hôm nay  Oản Phi không lưu nửa điểm tình cảm cho mình , khẳng định cùng Phó Trạm có quan hệ. Có lẽ là Oản Phi đã biết sự tình hai người bọn họ, liền nhận định nàng là cô nương không có giáo dưỡng, lúc này mới đem hỏa khí phát hết lên trên người nàng .
Thẩm Vũ nghĩ: Rõ ràng là nhi tử bà ấy da mặt dày quấn lấy nàng, bây giờ lại làm như nàng rất cần nhi tử bà ấy.
Chẳng qua Thẩm Vũ cũng không dám nói, dù sao Oản Phi chính là nhân vật nàng  không thể trêu vào.
Thẩm Vũ lại nghĩ: Nếu  lúc trước  nàng bị lời ngon tiếng ngọt của Phó Trạm mê hoặc, ngày sau gả cho Phó Trạm, bà bà này nàng cũng hầu hạ không nổi.
Bởi vậy, Thẩm Vũ càng cảm thấy chính mình thật là sáng suốt.
  Thẩm Tường nghe xong  lại cong cong môi, âm thầm vui mừng Thẩm Vũ bị Oản Phi chỉ trích.
Nhất thời sảnh ngoài an tĩnh cực kỳ, chỉ còn thanh âm bàn tay Oản Phi mềm mại khảy chung trà .
   Đúng lúc này, Phó Trạm biết chuyện vội chạy tới , hắn nhịn không được nhíu mày. Nhìn tiểu cô nương của mình an tĩnh đứng đó, bộ dáng cúi đầu ,chắc chắn đã bị ủy khuất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro