Chương 33: Xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--
Tưởng thị phản ứng đầu tiên, vội hướng tới Phó Trạm hành lễ, sau đó Hàn thị cùng bốn tiểu cô nương cũng hướng về Phó Trạm cung kính hành lễ. Phó Trạm phong hoa vô song, cử chỉ khiêm nhiên,cũng không giống như đồn đãi là đạm nhiên xa cách.
Hắn sải bước đến bên người Oản Phi nương nương , gọi một tiếng "Mẫu phi".
Tuy rằng Thẩm Vũ không thích Phó Trạm, thậm chí mà nói rất chán ghét, nhưng giờ phút này, nàng không thể không cảm tạ hắn. Oản Phi là người thế nào, nàng sao lại không biết? Chọc đến vị tôn thần kia, hậu quả Định Quốc Công phủ bọn họ gánh vác không nổi. Cho nên nói, ngàn vạn lần đừng xem thường nữ nhân, có một số việc xảy ra chính là vì một câu của nữ nhân, nếu không sẽ không có câu "Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan" . Bản thân nàng không quan trọng, nhưng phải vì toàn bộ Định Quốc Công phủ mà suy nghĩ.

Oản Phi ngẩn người, không nghĩ tới nhi tử sẽ đến nhanh như vậy.
Nàng khẽ nhấp chung trà trong tay, thầm nghĩ nhi tử quả thật là bị Thẩm lục cô nương này mê hồn rồi, bây giờ vội vàng chạy tới , chẳng lẽ còn lo lắng mình sẽ đem tiểu cô nương này ăn luôn hay sao?
Oản Phi nhíu mày, trong lòng sinh ra vài phần bất mãn.
Là mẫu thân, một mặt hy vọng nhi tử có thể sớm chút cưới vợ sinh con, một mặt lại lo lắng nhi tử sẽ quá để ý thê tử, dù sao nhi tử cũng là cốt nhục của nàng, sao có thể khăng khăng một mực đối tốt với một cô nương khác như thế , trong lòng nàng đương nhiên không thoải mái. Còn nữa, đây cũng chưa cưới vào cửa, lại coi giống như bảo bối mà che chở, cũng không thèm dấu diếm một chút, nếu gả đến rồi, chẳng phải Kỳ Vương phủ sẽ trở thành địa bàn của Thẩm lục cô nương kia sao?
Oản Phi ho nhẹ một tiếng, Phẩm Hương bên cạnh hiểu ý liền mỉm cười nói: "Vương gia, nương nương nghe nói Định Quốc Công phu nhân cùng Thẩm nhị phu nhân tới, cố ý lại đây thăm hỏi ."
Ý tứ này chính là, đều là chuyện của đàn bà con gái, không có gì to tát cả .
Phẩm Hương là đại cung nữ của Oản phi, là người nhìn Phó Trạm cùng Minh Nguyệt công chúa lớn lên, không giống với các nô tỳ khác, lời nói cũng không cần quá câu nệ.
Phó Trạm mặt không biểu cảm, đối với Oản Phi nói: "Mẫu phi thân mình không khoẻ, không nên đi lại, nhi thần đưa mẫu phi trở về nhé."
Nhìn xem, bây giờ còn đưa về? Tay Oản Phi nắm lại, không nói thêm gì.
Oản Phi nhìn lướt qua bốn tiểu cô nương an tĩnh trước mặt , mỗi người đều là dung mạo xuất chúng ,nhưng không thể so sánh với nhan sắc đến chói mắt của Thẩm Vũ . Trong lòng Oản Phi nhất thời rất buồn rầu, nhìn tính cách nhi tử, nhất định sớm hay muộn Thẩm lục cô nương cũng sẽ gả vào. Cưới vợ phải chọn vợ hiền, tuy rằng bây giờ Thẩm lục cô nương đi theo Đại Tề đệ nhất họa sư- Hàn Minh Uyên học Họa, nhưng chung quy vẫn không bằng Thẩm Ngũ cô nương có thực học.
"Bổn cung mệt mỏi." Oản Phi nói một tiếng, Phẩm Hương lập tức minh bạch, đem Oản Phi nâng dậy.
Phó Trạm cũng đi theo phía sau Oản Phi, một trước một sau ra ngoài.
Tiễn đi được tôn đại Phật, Tưởng thị tức khắc như được đại xá, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng không nhìn Thẩm Vũ một cái, mà đối với Hàn thị nói một câu: "Muội muội ngày thường quá dung túng A Miên rồi ." Tưởng thị là chủ mẫu Định Quốc Công phủ , ngày thường đối đãi Thẩm Vũ thân thiết, nhưng lúc này lại nghiêm mặt, bộ dáng đầy nghiêm khắc . Hôm nay nếu không phải Kỳ Vương xuất hiện, còn không biết khi nào mới xong việc. Tưởng thị nhớ tới gương mặt kiều diễm của Oản phi vừa rồi , nghĩ thầm: Nữ tử như vậy, cũng khó trách Hoàng Thượng thịnh sủng.

Thẩm Vũ trong lòng rất không dễ chịu, nhất thời cũng không hé răng.
Hàn thị không dám nói gì, dù sao thật sự nữ nhi nàng làm sai. Nàng thấy Tưởng thị mang ba tiểu cô nương còn lại ra sảnh, lúc này mới quay đầu lại an ủi Thẩm Vũ: "A Miên, đừng nghĩ nhiều." Nữ nhi bị ủy khuất, nàng lại không làm gì được, Hàn thị cũng rất đau lòng.
Kỳ thật Thẩm Vũ cũng không để chuyện này ở trong lòng, chỉ là có chút không thoải mái thôi. Nàng giương mắt nhìn Hàn thị,gượng cười nói: "Nương, nữ nhi không có việc gì."
Thấy nữ nhi không lộ ra thần sắc ủy khuất, Hàn thị cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ tới sự việc vừa rồi , nhịn không được nói: " Oản Phi này cậy sủng mà kiêu, là người không dễ chọc, cũng may Kỳ Vương lại có giáo dưỡng tốt, thật là chính nhân quân tử."
Khóe miệng Thẩm Vũ cứng đờ, thầm nghĩ trong lòng: Nương, lần này người đã nhìn lầm.
Phó Trạm là quân tử cái gì a, vừa thấy nàng liền chiếm tiện nghi, đã vô sỉ lại còn da mặt dày.

♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️

Hàn thị bồi nữ nhi trở về viện, sợ nữ nhi không vui, lúc này lại bồi nữ nhi nói chuyện trong chốc lát . Chờ Hàn thị đi rồi, Thẩm Vũ cũng có chút mệt mỏi, để Lập Hạ thay nàng gỡ bỏ búi tóc , chuẩn bị nghỉ ngơi sớm chút .
Nhưng nàng vừa định cởi áo ngoài ra, lại thoáng nhìn thấy màn lụa giật giật, lộ ra một góc quần áo. Sắc mặt Thẩm Vũ lập tức tái nhợt, vội vàng đem xiêm y mặc lại, ngữ khí nhàn nhạt đối với Lập Hạ nói: "Ngươi đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ ta."
Lập Hạ biết tiểu thư tâm tình không tốt, cũng không dám quấy rầy, nói một tiếng "Dạ", sau đó lui xuống.
Cửa phòng khép lại, Thẩm Vũ mới thấy từ sau màn lụa một thân ảnh cao lớn đi ra . Trong lòng nàng nhất thời khẩn trương, dứt khoát đem Bánh Trôi bế lên giường nằm theo. Phó Trạm nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nàng, cũng không dám khi dễ nàng như ngày thường, chỉ đi đến bên cạnh cùng nàng ngồi xuống .
Chắc là trước đây hắn vô lễ quá nhiều, nên lần này tiểu cô nương phản ứng cũng không kịch liệt như trước. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mèo con trong ngực nàng , thấy móng vuốt tiểu miêu nhi ấn ở nơi mềm mại kia. Chẳng qua tiểu cô nương lại không có phát hiện, một chút rồi một chút lại tiếp tục vỗ về đầu mèo con trong ngực.
Phó Trạm có chút hâm mộ.
Ánh mắt Phó Trạm sâu thẳm, khụ một tiếng không thèm nghĩ đến những hình ảnh kiều diễm đó nữa , rồi mới ôn nhu đối với Thẩm Vũ nói: "Chịu ủy khuất?"
Thẩm Vũ không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Phó Trạm biết nàng chán ghét mình, lại cũng biết trong lòng nàng vẫn có hắn. Bất quá, nếu đổi lại là mình, hắn cũng sẽ không để yên cho người khác làm vậy . Phó Trạm đối mặt với nàng, đang nghĩ xem làm cách nào đem nàng dỗ vui vẻ. Hắn nắm đôi tay mềm mại của nàng, ngữ khí ôn hòa nói: "Hôm nay thật sự là mẫu phi không đúng, bổn vương xin lỗi nàng. A Miên, đừng nóng giận, được không?"
Tuy rằng Phó Trạm đã hạ thấp tự trọng, nhưng Thẩm Vũ lại không một chút cảm động.
Thấy nàng không rên một tiếng, Phó Trạm lại không nhịn được, duỗi tay liền ôm lấy bả vai nàng, nói: "Bổn vương đáp ứng với nàng, về sau thành thân, mẫu phi sẽ không đối với nàng như thế. Sự tình hôm nay nàng không cần để ở trong lòng, mọi chuyện để bổn vương xử lý."
Từ xưa, chuyện mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn là thường , Thẩm Vũ tuy là cô nương chưa lấy chồng, nhưng rất rõ ràng thái độ Hàn thị đối với tẩu tẩu nàng- Mạnh thị. Hàn thị vốn xem thường người con dâu này, trước mắt nếu không phải Mạnh thị đang mang thai, thái độ Hàn thị đối với con dâu cũng sẽ không thay đổi nhanh như vậy. Mà hiện giờ Oản Phi rõ ràng không thích nàng, Phó Trạm lúc này nói tốt để dỗ nàng, nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu sau này sao có thể bởi vì một câu của hắn liền sẽ thay đổi. Cho nên, cho dù nàng thật sự thích Phó Trạm, nhưng có bà bà như vậy, cũng không kham nổi.
Dù sao hôn nhân lag việc đại sự, nàng sẽ không mơ mơ hồ hồ gả qua.
Phó Trạm ôm lấy nàng, Thẩm Vũ nhăn nhăn mày, cảm thấy thực không thoải mái. Nàng muốn tránh thoát, lại bị Phó Trạm ôm chặt hơn. Bình thường Thẩm Vũ rất ít khi tức giận , nhưng bởi vì Phó Trạm, liền bực bội, không vui trừng mắt nhìn hắn một cái hung dữ nói: "Phó Trạm!"
Phó Trạm nhìn nàng tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hiểu được trong lòng nàng không thoải mái, càng coi như trân bảo mà nắm tay nàng, da thịt Thẩm Vũ trơn mềm ôn nhuận, làm người khác không muốn buông tay. Hắn thuận đường hôn một cái, híp mắt phượng cười nói:
"Nếu nàng lại lớn tiếng một chút , không chừng toàn bộ người Tĩnh đường viện đều nghe được."
Bị Phó Trạm uy hiếp, Thẩm Vũ nhất thời cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng đôi mắt tràn đầy phòng bị.
Từ khi ở tết Thượng Nguyên gặp Phó Trạm, sự tình nàng cùng Phó Trạm phát sinh đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của nàng. Nếu không có việc này xảy ra , cha mẹ thích Dung Sâm, mà nàng biết Dung Sâm đối với nàng là một tấm chân tình, không chừng sẽ còn vui vẻ gả cho Dung Sâm. Dù sao nàng biết nếu thành thân, Dung Sâm biểu ca sẽ so với hiện tại đối đãi nàng càng tốt.
Nhưng lúc này, nàng lại bị Phó Trạm sờ soạng rồi hôn, còn không ngừng một hồi.
Nàng sẽ chọn một phu quân tốt gả chồng sinh con, nhưng lại sợ tính tình Phó Trạm, trong lòng Thẩm Vũ minh bạch, nếu nàng thật sự cùng Dung Sâm định thân, có lẽ hắn sẽ không bỏ qua cho Dung Sâm. Dung Sâm tuy là Tuyên Bình Hầu thế tử, nhưng sao có thể so sánh với Phó Trạm là hoàng tử được sủng ái. Phó Trạm đối phó Dung Sâm,đơn giản như ngắt chết một con kiến.
Vừa rồi Oản Phi nói nàng không có giáo dưỡng, càng hung hăng rót cho nàng một chậu nước lạnh.
Đủ loại như thế, kêu nàng như thế nào đối với Phó Trạm động tâm?
Phó Trạm chịu không nổi nhất là nàng ở trước mặt mình xuất thần. Hắn thà rằng thấy nàng tức giận , phản kháng, còn không cũng vừa thẹn vừa bực thở phì phì kêu tên của hắn. Nhưng bây giờ, tiểu cô nương chỉ an an tĩnh tĩnh, một chút đều không đem lời nói của hắn để ở trong lòng. Phó Trạm thân phận tôn quý, từ nhỏ đã là người kiêu ngạo, nhưng đối mặt với Thẩm Vũ, hắn chính là da mặt dày, cái gì rụt rè cũng đều buông xuống.
Hôm nay xảy ra chuyện của Oản Phi, trong lòng Phó Trạm rất áy náy, nhưng hắn đã dỗ qua, cũng hứa hẹn qua, nhưng tiểu cô nương cố tình lại không thèm để bụng, giống như chỉ hắn một bên tình nguyện.
Phó Trạm duỗi tay nhéo cằm nàng lên, đem môi đè ép xuống . Nhìn tiểu cô nương rốt cuộc cũng có phản ứng, trong lòng lúc này mới có chút thoải mái, liền nhịn không được tinh tế nhấm nháp. Lụa giường rất mềm, thân mình tiểu cô nương càng mềm mại nhỏ xinh, Phó Trạm dùng thân mình đè lên nàng, trên môi khi mút khi hút không ngừng .
Lúc trước đã uống vài chén rượu, lại ngâm trong suối nước nóng, Phó Trạm cảm thấy cả người hừng hực , nhất thời không khống chế được, xảy ra một màn cực kỳ xấu hổ .
Điều này làm Thẩm Vũ khiếp sợ không thôi.
Nàng thấy Phó Trạm từ trên người nàng lên, mặt không biểu tình nhẹ nhàng khụ một tiếng, nhưng khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra thần sắc xấu hổ hiếm có. Thẩm Vũ chẳng qua chỉ là tiểu cô nương không rành thế sự, đối với việc nam nữ ngây thơ mờ mịt. Nhưng mới vừa rồi Phó Trạm đè nàng, sau lại như có đồ vật gì chống lên nàng, tất nhiên theo bản năng nàng sẽ cảm thấy thẹn thùng.
Hơn nữa cái kia vị trí......
Thẩm Vũ cắn cắn môi, nhất thời minh bạch, quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Phó Trạm nhìn tiểu cô nương trên giường tóc dài rối tung , môi anh đào đỏ thắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt phiếm sương mù mênh mông , mê người không nói nên lời. Thấy nàng bị dọa choáng váng, Phó Trạm trong lòng sinh ra vài phần áy náy, nhưng nhìn bộ dáng nàng kiều diễm ướt át như vậy , tất nhiên có chút cầm giữ không được, tiếp tục trên môi nàng mổ thêm một ngụm.
Thẩm Vũ lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ càng đỏ bừng, lời mắng chửi người muốn nói cũng không nói ra được.
Phó Trạm tự biết đã sai, hôn hôn gương mặt nàng, cảm khái nói: "Nếu lúc này nàng lớn hơn một tuổi, bổn vương cần gì phải làm việc trộm hương trộm ngọc này?" Hắn tiếc nuối mình gặp gỡ nàng quá trễ, nhưng lại thấy may mắn ở thời điểm nàng mười ba gặp nàng. Nếu đến lúc tiểu cô nương cập kê, hắn đương nhiên có thể không cần băn khoăn đem người cưới về nhà mà hảo hảo sủng ái.
Tiểu cô nương thích suối nước nóng, hắn càng rất nguyện ý bồi nàng cùng nhau tắm.

Rõ ràng là hắn hạ lưu lại vô sỉ, trái lại còn trách tuổi nàng quá nhỏ. Thẩm Vũ tức giận trừng mắt nhìn một cái, thúc giục hắn mau nhanh đi. Nhưng Phó Trạm lại có chút lưu luyến không rời, cười hôn chóp mũi nàng một cái, rồi nói: "Ngày mai bổn vương lại đến thăm nàng."
Thẩm Vũ lúc này cái gì cũng không thèm quản, chỉ cầu hắn rời đi nhanh lên.
Phó Trạm duỗi tay xoa xoa đầu nàng , sau đó mới đứng dậy từ cửa sổ nhảy ra ngoài, động tác kia tương đối nhanh nhẹn nhanh chóng, vừa thấy liền biết là cái tay già đời.
Thẩm Vũ sửa sang lại xiêm y một chút, sau đó xuống giường đi đến phía trước cửa sổ, chạy nhanh đem cửa sổ đóng kín .
Làm xong , Thẩm Vũ lại từ trong ngực móc ra khăn tay hung hăng xoa miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro