Chương 34: Nhạc Mẫu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——
Ở lại Tĩnh đường viện hai ngày.
Hôm sau dùng xong cơm trưa, mọi người liền lên xe về Quốc công phủ. Thẩm Diệu cả một buổi sáng mặt mày hồng nhuận, so với ngày thường càng thêm xuất trần thoát tục, xuân sắc tràn đầy. Thẩm Vũ hiểu được, đó là vì sáng nay Ngọc Toàn tới tìm nàng, thời điểm mới vừa rồi lên xe ngựa, Hoắc Thừa Tu lại trộm nhìn Thẩm Diệu một cái.
Thẩm Diệu cũng cười xấu hổ, mang một khuôn mặt đỏ rực vào xe ngựa.
Xem ra về sau Hoắc Thừa Tu chắc chắn sẽ thành ngũ tỷ phu của nàng rồi . Thẩm Vũ âm thầm cao hứng thay Thẩm Diệu.
Thẩm Vũ cùng Hàn thị ngồi một chiếc xe ngựa. Hàn thị thấy nữ nhi mình xinh đẹp như hoa, nghĩ tới chuyện vừa rồi ,có chút không thoải mái. Nàng là người từng trải, tự nhiên minh bạch ánh mắt Hoắc Thừa Tu nhìn Thẩm Diệu có ý nghĩa gì. Không thể không nói, người tri thư đạt lý giống như Thẩm Diệu vậy, chắc chắn sẽ nhiều người thích.
Lần trước nghe nữ nhi nói, biết được nàng đối với Hoắc Thừa Tu không có tình cảm, Hàn thị đã dẹp mất ý niệm này, nhưng dù sao cũng từng tính toán qua —— ở trong mắt nàng, Hoắc Thừa Tu vẫn là một người con rể hoàn hảo.
Hàn thị thở dài một hơi.
Nhìn dáng vẻ này, hảo con rể chắc chắn về đại phòng rồi .

Thẩm Vũ thấy Hàn thị có chút rầu rĩ không vui, liền cười khanh khách đưa một  khối bánh hoa quế đến bên miệng Hàn thị, thanh âm mềm mại ngoan ngoãn nói: “Hôm qua nương còn vui vui vẻ vẻ, hôm nay làm sao vậy?”
Hàn thị đối diện với đôi mắt đầy ý cười của nữ nhi, càng nhìn càng cảm thấy con gái mình vô cùng xinh đẹp khả ái. Hoắc Thừa Tu vốn là võ tướng , như thế nào lại cứ nhìn trúng mọt sách Thẩm Diệu kia? Hàn thị ăn xong bánh hoa quế, từ trong tay áo lấy ra khăn lụa xoa miệng, nhìn nữ nhi nói: “Không có việc gì, nương mới nghĩ tới mình chưa có thời gian tốt đi qua Lâm Lang Quán một chuyến .”
Nguyên lai là vì cái này.
Thẩm Vũ thân mật ôm lấy khuỷu tay Hàn thị, ngẩng đầu nói: “Nữ nhi bồi nương đi.”

    Tưởng thị mang theo ba tiểu cô nương về phủ trước, còn Thẩm Vũ cùng Hàn thị đi Lâm Lang Quán. Hàn thị cùng Thẩm Vũ đều là khách quen ở đây, hơn nữa lại luôn ra tay rộng rãi, tất nhiên vừa tiến đến liền có người tươi cười đón tiếp. Hàn thị vừa nghe có trâm cài mới , ánh mắt lập tức sáng lên, đi xem trâm cài. Còn Thẩm Vũ thì chạy tới bên kia, nhìn đai lưng nạm ngọc được trưng bày chỉnh  tề.
Hàn thị do dự không ngừng, đang định cùng nữ nhi thương lượng, nào biết gọi vài tiếng, nữ nhi lại không có động tĩnh. Hàn thị quay đầu nhìn lên, thấy nữ nhi đứng ở quầy đai lưng nam tử, liền đi qua, “Muốn tặng cha ngươi sao?”
Thẩm Vũ lắc lắc đầu.
Sinh nhật Thẩm Trọng Khâm còn hơn một tháng mới tới, đương nhiên không phải mua cho ông. Thẩm Vũ lấy ra một cái đai lưng bạch ngọc, miệng nhỏ lẩm bẩm nói: “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật Dung biểu ca. Mỗi lần sinh nhật nữ nhi , Dung biểu ca đều sẽ tặng lễ vật cực kì quý giá, nữ nhi cũng không thể quá khó coi.”
Hàn thị nhớ lại, cũng thấy đúng.
Từ nhỏ đến lớn, Dung Sâm  đối với nữ nhi của nàng tốt đến không còn lời gì để nói. Nhưng mà, nàng hiểu được hai vị  Tuyên Bình Hầu phủ kia tuy thích nữ nhi nhưng lại không hy vọng nữ nhi trở thành con dâu họ. Hơn nữa, nữ nhi nàng tốt như vậy, cần gì phải câu nệ với Tuyên Bình Hầu phủ cùng Khang Vương phủ? Thanh niên Yến Thành tài tuấn nhiều đếm không xuể, có cả một bó lớn cho nữ nhi chọn. Con gái của nàng xuất sắc, chẳng những vừa xuất thân cao quý, còn có dung mạo xuất chúng, lo gì  không tìm được  nhà chồng tốt.
“Vẫn nên chọn quạt tặng đi.” Hàn thị cầm lấy một thanh quạt bên cạnh đặt xuống, chậm rãi mở ra, phía trên là một bức tranh sơn thủy vô cùng khí thế. Hàn thị thầm nghĩ thật đúng là ngốc nữ nhi, đai lưng này chính là vật bên người, hơn nữa ngụ ý lại có chút ái muội, sao có thể tùy tùy tiện tiện tặng cho người khác? Cho dù là biểu ca, nam nữ vẫn có khác biệt.
Thẩm Vũ thật lòng không  có nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao ở trong mắt nàng, Dung Sâm vẫn luôn là người thân. Nàng vừa muốn cố ý xa cách hắn, lại vừa hy vọng hắn nhận được  lễ vật của mình có thể vui vẻ. Trước mắt nghe Hàn thị nói xong, Thẩm Vũ cuối cùng cũng có chút minh bạch.
Thật sự tặng đai lưng không ổn.
Thẩm Vũ buông đai lưng, lấy cây quạt trong tay Hàn thị, nghĩ tới phong thái ôn nhuận như ngọc của biểu ca, liền nói: “Thanh quạt rất hợp với biểu ca.” Dung Sâm khí chất như ngọc, tuấn lãng nho nhã, chuôi quạt xếp này tặng hắn là hợp lí nhất.
Đáy mắt Thẩm Vũ trong trẻo như nước, Hàn thị cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lúc sau lại nhịn không được tự trách mình. Một trai gái này của nàng, hơn phân nửa là bị nàng chiều hư, nhi tử  hai ngày ba bữa thì gây rắc rối, nữ nhi còn tương đối ngoan ngoãn một chút, nhưng cũng không khiến nàng bớt lo. Trước kia nàng trách nữ nhi không bằng Thẩm Diệu  ưu tú như vậy,  nhưng trách nhiệm hơn phân nửa là do nàng.
   Nhưng Hàn thị lại nghĩ: May mắn nàng không có buộc nữ nhi làm việc mình không thích, bằng không sẽ còn hối hận hơn nữa.
Hàn thị mang nữ nhi đi thanh toán tiền, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy truyền đến một thanh âm chuông bạc dễ nghe. Hàn thị theo bản năng nghiêng đầu, chỉ thấy một tiểu cô nương ăn mặc phù dung búi tóc , ước chừng mười hai mười ba tuổi, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, một đôi mắt tinh lượng như nước. Nàng ta nhìn thấy Thẩm Vũ bên cạnh Hàn thị , lập tức đi đến, kéo tay Thẩm Vũ vui mừng nói: “Vũ tỷ tỷ, thật vừa vặn.”
Hàn thị tất nhiên nhận ra vị này là tiểu công chúa Minh Nguyệt mà Gia Nguyên Đế sủng ái nhất. Minh Nuyệt công chúa hoạt bát đáng yêu, gặp ai cũng vui mừng, nhưng nhìn thấy Kỳ Vương Phó Trạm cũng đang tiến đến, nụ cười của Hàn thị liền chợt tắt để chuẩn bị hành lễ.
Minh Nguyệt công chúa là người tinh ý , lập tức đi đến trước mặt Hàn thị nói: “Bá mẫu đừng như vậy, ta xem
Vũ tỷ tỷ giống như thân tỷ muội, người là mẫu thân của Vũ tỷ tỷ, không cần đa lễ.” Minh Nguyệt công chúa thân phận tôn quý lại không kiêu căng, sinh ra đã đáng yêu, miệng lại ngọt, luôn khiến cho các trưởng bối vui vẻ nhất.
Hàn thị tuy rằng trong lòng ấm áp, nhưng cũng theo bản năng nhìn thoáng qua Phó Trạm.
Sắc mặt Phó Trạm đạm nhiên, so với ngày thường nhiều thêm vài phần nhu hòa,  bản thân hắn lớn lên cũng đã phi thường tuấn mỹ. “Thẩm nhị phu nhân đừng quá khách khí, Minh Nguyệt thích Thẩm lục cô nương như vậy, ngày sau chỉ sợ sẽ còn thường xuyên tới Quốc công phủ quấy rầy,  thỉnh Thẩm nhị phu nhân đảm đương nhiều hơn, nha đầu này đã bị sủng hư.”
Thẩm Vũ thầm nghĩ: Thường xuyên tới Quốc công phủ quấy rầy mới không phải là Minh Nguyệt công chúa.

Lời nói của Phó Trạm như một vị huynh trưởng vô cùng yêu thương muội muội, Hàn thị không biết nội tình, liền nhịn không được tán thưởng một phen: Ai nói Kỳ Vương Phó Trạm tính tình nhạt nhẽo không có nhân tình, hôm qua cùng hôm nay gặp phải hai lần,  Kỳ Vương nghiễm nhiên là một khiêm khiêm quân tử, nửa điểm ngạo mạn đều không có.
Hàn thị lại nghĩ đến tình cảnh Phó Trạm, nhất thời không khỏi thổn thức một phen.
Lúc này Phó Trạm chỉ thô thô liếc mắt nhìn Thẩm Vũ một cái, rồi sau đó thu hồi ánh mắt không cần nhiều lời nữa. Phó Trạm cũng không phải chơi trò lạt mềm buộc chặt gì, lại nói,  trong lòng hắn bây giờ vẫn còn tức giận đây. Hôm qua rõ ràng đã nói với nàng hôm nay sẽ đi thăm nàng, nhưng nàng lại không có nói cho mình, đợi một đêm liền đi rồi, làm hại hắn thành công dã tràng.
Hơn nữa, trong tay nàng cầm quạt xếp, chắc cũng là đưa cho vị Dung biểu ca kia, bởi vì còn mấy ngày là sinh nhật Dung Sâm rồi.
Phó Trạm trong lòng không thoải mái, bất quá hắn đã đem Thẩm Vũ trở thành  thê tử tương lai, Thẩm nhị phu nhân này về sau sẽ là nhạc mẫu hắn. Tuy nói lấy thân phận của hắn không cần phải lấy lòng nhạc mẫu đại nhân, nhưng Phó Trạm biết rằng, Thẩm Vũ có thể sinh thành tươi đẹp đáng yêu như  vậy , tất cả đều là bởi vì vị mẫu thân sủng ái nữ nhi này. Hơn nữa, cha mẹ Thẩm Vũ luôn coi nàng là hòn ngọc quý trên tay, yêu thương đến vô hạn. Phó Trạm thầm nghĩ:  Qua một năm nữa, hai người ấy liền phải trơ mắt nhìn nữ nhi bảo bối nũng nịu  tiến vào vương phủ, Thẩm nhị gia cùng Thẩm nhị phu nhân khẳng định rất luyến tiếc,.
Suy bụng ta ra bụng người, Phó Trạm cảm thấy cần phải đối với nhạc mẫu tôn kính hơn một chút, ít nhất nếu nhạc mẫu thích hắn,  tiểu cô nương của hắn cũng sẽ vui vẻ một chút.
Dù sao nàng vẫn luôn hiếu thuận. 
(~~~~😂😂😂lương tâm của kẻ cướp 😂😂😂)

Ban đầu Hàn thị đối với Phó Trạm có ấn tượng không tốt, nhưng những cái đó phần lớn là do lời đồn đãi. Từ khi lần trước Kỳ Vương điện hạ cứu bảo bối nữ nhi nàng một mạng , tâm của nàng vô cùng cảm kích, hiện giờ lại khiêm nhường như vậy, Hàn thị tự nhiên cảm thấy Kỳ Vương Phó Trạm thật sự là một nam tử tốt. Hơn nữa sau khi tiến đến, Kỳ Vương vẫn chưa cố ý nhìn nữ nhi, quả nhiên là nhất phái quân tử khiêm nhiên, làm người ta dễ sinh hảo cảm.
Thẩm Vũ cúi đầu theo Hàn thị đi ra ngoài, giống như nhận thấy được cái gì, quay đầu lại nhìn, thấy Phó Trạm đang gắt gao nhìn chằm chằm  mặt nàng. Ánh mắt sâu thẳm, như lang tựa hổ. Thẩm Vũ da mặt mỏng, trên mặt nhuộm hồng, vội vội vàng vàng đuổi kịp bước chân Hàn thị.

Phó Trạm nghe bên ngoài Hàn thị đau lòng trách một câu
“Sao lại hấp tấp bộp chộp như vậy, lần tới đi đứng chú tâm chút, nghe không?”
Lại nghe được tiểu cô nương mềm mềm mại mại làm nũng nói
“Nữ nhi không có việc gì, nương, chúng ta mau chút trở về đi.”
Khóe miệnh Phó Trạm nhếch lên, đáy mắt một mảnh nhu hòa.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra trước mắt bộ dáng tiểu cô nương kiều thái đến thế nào.
Chỉ là khi nàng đẹp, nàng cười, trước nay cũng không chịu vì hắn mà nở rộ. Hắn  gặp gỡ nàng liền xúc động lỗ mãng, nửa điểm đều không có sự trầm ổn như ngày thường, nàng chán ghét chính mình, nhưng hắn nhất định phải có được. Dù sao bọn họ tương lai còn dài, chờ đem tiểu cô nương cưới vào cửa, sẽ có thời gian hảo hảo dỗ dành, hảo hảo sủng nàng.

😍😍😍😍

Thẩm Vũ ôm hộp gỗ đựng  quạt xếp trong lòng, nghĩ tới Phó Trạm trước mặt quân tử nhưng sau lưng lại vô sỉ , còn nghe mẫu thân nhà mình khen không dứt miệng, thật sự có một cỗ xúc động, muốn nói cho mẫu thân biết gương mặt thật của Phó Trạm.
Hôm nay Phó Trạm cố tình chủ động đối tốt với nương , chắc chắn là cố tình lấy lòng. Ở  trong mắt nương, hắn chỉ là đang sủng muội muội, nhưng nàng lại rõ ràng nhất:Phó Trạm đang muốn giành được hảo cảm của nương.
Việc hôn nhân vốn do cha làm chủ, nhưng cha nàng lại sủng thê, nương nói một, cha tuyệt đối sẽ không nói hai, nương chỉ cha hướng đông, cha tự nhiên sẽ không đi hướng tây. Tuy nhiên, cha trong lòng cũng sẽ có tính toán,  không có khả năng mơ hồ đem nàng gả cho Phó Trạm, chỉ là nhìn Phó Trạm như vậy , thật sự là tìm không ra một tia khuyết điểm .
Thẩm Vũ âm thầm nhíu mày, hồi tưởng tới hôm qua hắn vô lễ, thoáng chốc lỗ tai đều đỏ lên.
Hàn thị tâm tình rất tốt, một mặt tán thưởng Phó Trạm, một mặt nhìn thoáng qua sườn mặt nữ nhi,  kiều thái này, nàng là người từng trải đương nhiên là rõ ràng nhất. Ánh mắt Hàn thị phức tạp , nàng thưởng thức Kỳ Vương là một chuyện, nhưng nếu muốn  Vương gia này làm con rể nàng, nàng cũng không dám tưởng tượng nổi. Hôm nay Kỳ Vương nhìn tuy rằng thân hòa, nhưng trong xương cốt vẫn là tự phụ hơn người, rất có cảm giác áp bách.
Bất quá lần này Hàn thị không dám lỗ mãng, cũng không có hỏi nhiều.

Thời điểm buổi tối, Hàn thị liền đem việc này nói cho Thẩm Trọng Khâm.
Thẩm Trọng Khâm nghe được hai chữ “Kỳ Vương” , còn lại là nhíu mày. Hắn ôm lấy thê tử thật chặt, nói: “Lời này cũng không thể nói bậy.” Kỳ Vương cùng nữ nhi chưa từng tiếp xúc, hơn nữa Kỳ Vương vẫn là người không gần nữ sắc, như thế nào có thể coi trọng nữ nhi bảo bối của hắn.
Hàn thị đem sự tình Kỳ Vương cứu nữ nhi nói cho Thẩm Trọng Khâm, Thẩm Trọng Khâm là người đọc đủ thứ thi thư văn nhân, nghe xong lúc sau cũng nhịn không được mắng một tiếng “Súc sinh”. Đương nhiên từ "súc sinh" này  là mắng Ngụy Vương. Nữ nhi hắn bất quá chỉ mười ba, nhìn vẫn là một tiểu hài tử, tuy sinh ra mỹ mạo, nhưng Ngụy Vương cũng quá mức vô sỉ. Mắng xong lúc sau Thẩm Trọng Khâm lại âm thầm cảm thấy may mắn, đối với Hàn thị nói: “Về sau hạn chế để A Miên đi ra ngoài.”
Mấy năm nay bộ dáng nữ nhi càng ngày càng đẹp, xảy ra chuyện Ngụy Vương , hắn càng tự trách mình, tự trách không đem nữ nhi bảo vệ tốt. Xong rồi cũng  nhịn không được than một tiếng: “Chúng ta thật nên hảo hảo cảm tạ Kỳ Vương.”
Tất nhiên tâm tồn cảm kích, nhưng không đáng dùng chung thân đại sự  của nữ nhi làm hồi báo.
Thẩm Trọng Khâm nhớ tới lần trước từ Vụ Châu trở về , Kỳ Vương mỗi lần nhìn đến mình, cử chỉ giống như cũng thêm nhiều phần tôn trọng. Tưởng tượng như vậy , Thẩm Trọng Khâm liền nhịn không được âm thầm phát sầu: Kỳ Vương chẳng lẽ thật sự coi trọng nữ nhi hắn?
Nếu là đặt ở trước kia, với thân phận Kỳ Vương, hắn tuyệt đối không có khả năng đồng ý đem nữ nhi gả vào hoàng gia. Nhưng lúc này không giống nhau, Kỳ Vương đối với nữ nhi có ân cứu mạng, mà đủ loại biểu hiện cũng cho thấy thành ý của hắn, quan trọng nhất là —— nữ nhi cũng thích.
Thẩm Trọng Khâm rất sầu.
“Nhị gia, thiếp thân tự nhiên không muốn A Miên chịu ủy khuất, chính là……” Hàn thị ôm lấy nam nhân bên người , đau đầu nói, “Thiếp thân cảm thấy, Kỳ Vương đối với  nữ nhi chúng ta là thật tình.” Kỳ Vương đối với nữ nhi có ý, nhưng lại không có nhìn nữ nhi nhiều , có vẻ rất quân tử, còn nữa, nếu phẩm hạnh Kỳ Vương phẩm kém một chút, lúc ấy sau khi cứu nữ nhi , đủ để có lý do để nữ nhi tiến đến vương phủ, nhưng cố tình Kỳ Vương lại để ý thanh danh nữ nhi, đối với việc này tự động không đề cập tới.
Thẩm Trọng Khâm quả thực thấy thê tử không có chính kiến , chốc lát ý này, chốc lát lại ý kia, trong lòng chỉ tràn đầy việc hôn nhân nữ nhi, có đôi khi làm hắn nhịn không được ăn dấm. Thẩm Trọng Khâm cúi đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc tự hỏi của nàng, nhịn không được hôn mặt thê tử, trầm giọng nói: “A Miên cũng lưu không được mấy năm, Tú Ninh, chúng ta lại sinh thêm nữ nhi đi.”
Mặt Hàn thị lộ vẻ thẹn thùng, hờn dỗi một nói tiếng “Không đứng đắn”.

🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂
Lúc trước edit, thấy không ai đọc, nên mình tưởng truyện ế, tính bỏ😁😁






 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro