Chương 35:Việc Hôn Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——
Trung thu đi qua, liền đến sinh nhật Dung Sâm: Tám tháng mười tám.
Tuyên Bình Hầu phủ xưa nay ở Yến Thành luôn đơn giản, nhưng lần này là sinh nhật mười tám tuổi của thế tử, khó có dịp phô trương một lần.
Thẩm Vũ đi theo Hàn thị. Tuy nói là họ hàng, nhưng dù sao làm khách, cũng không thể quá tùy ý, miễn cho mất lễ nghĩa. Hôm nay Thẩm Vũ  mặc một chiếc váy hồng đào, hoa văn tinh xảo, làn váy phiêu dật, càng thêm kiều mỹ.
Cốc Vũ nhìn nhìn, liền đem  hộp trang điểm đựng vòng cổ cho Thẩm Vũ mang lên ,  Thẩm Vũ nhíu mày lắc lắc đầu, nói một câu: “Không cần.”
Thẩm Vũ nhìn mình trong gương, vẫn cảm thấy không cần trang điểm quá xuất sắc thì tốt hơn.
Nàng xưa nay thích đẹp, sinh ra cũng không tệ, nhưng chung quy vẫn là tiểu hài tử. Bây giờ cũng dần dần lớn lên, sắp đến tuổi cập kê, nếu lại tỉ mỉ trang điểm, chỉ sợ sẽ trêu chọc nhiều phiền phức không cần thiết. Lúc trước vẫn luôn ở trong phủ, vô luận trang điểm như thế nào đều sẽ không bị người ngoài nhìn thấy, bây giờ nương thường xuyên mang  nàng tham dự yến hội, hơn nữa lại có tên tuổi nhị cữu , người khác muốn không chú ý cũng khó.
Phó Trạm dù chưa nói rõ, nhưng ở  trong lòng nàng, đã đem hắn xếp vào loại người háo sắc lưu manh, nếu nàng chỉ là một tiểu cô nương tư sắc bình thường , có lẽ Phó Trạm cũng sẽ không coi trọng nàng, càng sẽ không quấn lấy nàng.
Nhưng nếu cho  Thẩm Vũ chọn, Thẩm Vũ vẫn sẽ chọn mình sinh ra được đẹp đẽ, dù sao cũng không có cô nương nào không thích chính mình đẹp hơn nữa.
___😍😍😍

Tuyên Bình Hầu phủ cách Định Quốc Công phủ không xa, đi kiệu chỉ cần ba mươi phút là tới .
Hôm nay Hàn thị cũng ăn mặc châu quang bảo khí,  diễm quang bắn ra bốn phía, phong thái bức người, cùng so với nữ nhi lùn hơn nửa cái đầu chung một chỗ như một đôi hoa tỷ muội. Hàn thị từng là quý nữ danh chấn Yến Thành, lúc ấy mọi người đều cho rằng gia thế dung mạo giống như vậy khẳng định sẽ tiến cung, bằng không cũng sẽ gả cho một Vương gia hay Hầu gia gì đó, cho nên lúc truyền ra Hàn thị đính hôn với Thẩm nhị công tử Định Quốc Công phủ, có không ít người kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm.
Thậm chí còn có người âm thầm phỏng đoán, có phải hay không nàng đã sớm cùng Thẩm nhị công tử có tư tình.
—— dù sao Thẩm nhị công tử tuy là con vợ cả, nhưng cũng chỉ là thứ, không thể thừa kế tước vị.
Nhưng ai mà không biết Thẩm nhị công tử là nhân vật trời quang trăng sáng, quân tử như thế, sao có thể làm ra việc đồi phong bại tục? Hơn nữa, Hàn cô nương này ngày thường cùng Thẩm nhị công tử cũng không có giao thoa bất cứ thứ gì, càng là lời nói vô căn cứ.
Sau này hai người thuận lợi thành thân.
Ngày xưa Hàn thị nữ khuynh diễm Yến Thành, từ khi gả vào Định Quốc Công phủ, liền an tâm giúp chồng dạy con. Đừng nhìn chỉ gả cho đích thứ tử, nhưng thành thân năm thứ hai liền sinh hạ một con trai, phu quân lại là người sủng thê, bên người một thiếp thất cũng không có, ngày qua ngày có đến bao nhiêu sung sướng. Lúc sau lại thêm một nữ nhi, cũng coi như là nhi nữ song toàn, thêm nữa lại không có việc phiền lòng, thật làm cho người ta hâm mộ.
Hiện giờ vừa thấy, dung mạo Hàn thị mười mấy năm cũng không biến hóa.
Da thịt tuyết trắng, vô cùng mịn màng, chẳng qua khí chất trên người có một chút thay đổi, nhiều thêm vài phần ung dung. Kỳ thật Hàn thị cũng không tính là gả thấp, dù sao cũng là con vợ cả Quốc công phủ, chức quan Thẩm nhị gia nói ra cũng rất thể diện. Ngày ngày có thể thoải mái đến như vậy, tông phụ thế gia ở đây đều phải hâm mộ.
Tuyên Bình Hầu phu nhân là thân tỷ tỷ Hàn thị, hai người từ nhỏ quan hệ đã tốt, nhìn thấy Hàn thị tới, Hầu phu nhân lập tức vui mừng đón  tiếp , nhiệt tình nắm tay Hàn thị, cười nói: “Muội muội mới tới, ta đã trông mỏi mắt cả buổi sáng.”
Hàn thị gọi một tiếng “Tỷ tỷ”, Thẩm Vũ bên cạnh cũng ngọt ngào gọi một tiếng “Dì”.
Tiểu cô nương xinh đẹp, lại cười như vậy, đã làm lung lay ánh mắt của Tuyên Bình Hầu phu nhân. Bà là tỷ tỷ Hàn thị, dung mạo tất nhiên cũng sẽ không kém cạnh, hơn nữa mười mấy năm nay đều qua lại với Hàn thị, tuyệt đối sẽ không vì sắc đẹp mà bất ngờ. Nhưng hôm nay nhìn vị cháu gái này, bà cũng nhịn không được phải khen ngợi một phen, rồi nói: “Anh nhi đang ở hậu viện chơi đùa, ta kêu nha hoàn mang ngươi qua chơi, tiểu cô nương với nhau có nhiều thứ để nói.”
Thẩm Vũ cười gật đầu.
Nói xong, Tuyên Bình Hầu phu nhân liền gọi đại nha hoàn bên người mang Thẩm Vũ đi hậu viện.

___😍😍😍😍

Tuyên Bình Hầu là tên mọt sách, còn Tuyên Bình Hầu phu nhân thì lại vô cùng yêu thích hoa cỏ , bên trong hậu viện này trồng đầy muôn vàn hoa hồng nghìn tía trân quý, mùi hoa thơm ngát, thấm vào ruột gan.

Tiến vào hậu viện, Thẩm Vũ đã nhìn thấy A Tuyết trĩ đang chạy tới .
Vừa chạy, vừa kêu.
Chắc là do bị sợ hãi, mấy tiểu cô nương khác đều run rẩy tránh ở một góc, sợ tới mức hoa dung thất sắc. Thẩm Vũ mới vừa đi vào, A tuyết liền chạy tiến lên, nha hoàn bên cạnh cũng bị dọa choáng váng, ngơ ngác không biết làm sao.
A Tuyết là thú cưng của Dung Sâm, nuôi gần bảy năm, luôn luôn ôn hòa giống như chủ nhân nó, giờ không biết vì sao đột nhiên lại phát cuồng lên.
Thẩm Vũ chỉ là tiểu cô nương trói gà không chặt, nếu không có Lập Hạ biết võ công  ở bên cạnh, lỡ bị cắn trúng một cái, hoặc bị cào lên mặt , dung mạo có thể hoàn toàn bị huỷ hoại.
Ở đây đều là các tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, tất nhiên là nhát gan, nhắm mắt lại không dám nhìn một màn này.
Sau một hồi lâu, lại không nghe được tiếng tiểu cô nương đáng thương kêu thảm thiết, ngay cả thanh âm con chó dọa người mới vừa rồi cũng dần dần yếu đi. Chúng nữ mở to mắt, nhìn cách đó vài bước có một tiểu cô nương váy hồng đang vươn tay nhỏ xoa nhẹ đầu của đại cẩu. Vốn  là một chú chó hung ác nay lại ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, thực hưởng thụ tiểu cô nương âu yếm, nửa điểm đều không có bộ dạng hung ác vừa rồi, dịu ngoan như mèo nhỏ.
Tránh ở giữa một đám tiểu cô nương, Dung Anh ngơ ngác nhìn một màn này, khuôn mặt nhỏ không còn một tia huyết sắc, hiển nhiên đã bị dọa đến không nhẹ.
Nàng nhìn Thẩm Vũ cách đó không xa, trên mặt treo nụ cười tươi đẹp, nửa điểm kinh hoảng cũng không có . Mà nhìn lại chính mình, đôi tay vẫn không có tiền đồ run rẩy, đối lập rõ ràng như thế, làm trong lòng Dung Anh sinh ra bất mãn mãnh liệt, càng âm thầm tiếc nuối: Nếu mới vừa rồi A Tuyết cắn được Thẩm Vũ……
Tay áo Dung Anh nắm thật chặt.
Thẩm Vũ thấy A Tuyết thân mật liếm tay nàng, lập tức mỉm cười, nghiêng đầu đối với Dung Anh nói: “Anh biểu tỷ không cần sợ hãi, đã không có việc gì.”
Dung Anh không nói chuyện, chỉ không vui hừ một tiếng.
Thẩm Vũ cũng không cùng nàng so đo gì, dù sao nàng hôm nay cũng tới làm khách. Nhớ ở sinh nhật Thẩm Diệu vừa rồi, Dung Anh đã bắt đầu cùng nàng bất mãn. Nàng biết việc này có lẽ cùng Dung Sâm có quan hệ, bất quá dù sao cũng là biểu tỷ muội, nàng không muốn nháo đến quá mức, ngoài mặt vẫn là khách khách khí khí. Lúc này Dung Anh không cho Thẩm Vũ mặt mũi, nàng cũng sẽ không ngốc đến mức đem mặt nóng dán mông lạnh, chỉ duỗi tay xoa đầu A Tuyết.
Mỗi lần nàng tới Tuyên Bình Hầu phủ, A Tuyết liền thích cùng nàng thân cận, đã lâu như vậy, không nghĩ tới A Tuyết  lại còn nhớ rõ nàng.
Thẩm Vũ kinh hỉ một phen.
Dung Anh dù sao cũng là chủ nhân, lại không thích Thẩm Vũ, chúng nữ cũng không dám tùy tiện đi lên cùng Thẩm Vũ chào hỏi. Thẩm Vũ thấy rõ ràng thế cục trước mắt,  trong lòng cũng tức giận, bất quá vẫn có A Tuyết bồi nàng giải sầu, Thẩm Vũ tự nhiên cũng vui mừng —— nàng cũng không thích dối lòng nói một đống lời khách sáo.
_____
Thẩm Vũ ở phía trước đi tới, A Tuyết ở phía sau đuổi theo. Chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy một chú chó con tuyết trắng bụ bẫm hướng tới A Tuyết chạy tới.
Chó con kia rất đáng yêu, đôi mắt đen lúng liếng, mềm mại cất tiếng kêu, thân mật cọ cọ thân mình A Tuyết .
Thẩm Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là chó con lần trước Dung Sâm muốn đưa cho nàng. Tuy nói nàng đã muôi Bánh Trôi, nhưng nhìn thấy chó con này, nàng vẫn nhịn không được nảy sinh trìu mến. Nàng khom lưng đem chó con ôm lên, mà A Tuyết cũng đối với nàng cực kỳ tín nhiệm, không có ngăn cản.
Thẩm Vũ ôm chó con ngồi ở trên ghế đá, còn A Tuyết lại ghé vào bên chân nàng, một chút rồi một chút liếm  giày nàng.
Dung Sâm nhìn hai chú chó một lớn một nhỏ mình nuôi, một con thì liếm giày Thẩm Vũ, một con thì oa oa ở trong ngực Thẩm Vũ , liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên, thấp giọng gọi một tiếng.
Nghe được thanh âm Dung Sâm, Thẩm Vũ lập tức liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ phía trên còn đang mang ý cười tươi đẹp. Nàng thích chó con này, nhất thời cũng không để ý tới hai người đang ở chung, chỉ hướng về phía Dung Sâm cười nói: “Dung biểu ca, tiểu cẩu này tên gọi là gì?”
Kỳ thật lần trước nàng nhìn cũng rất thích, bất quá vẫn  nhịn đau để Dung Sâm ôm trở về. Bây giờ nhìn thấy tiểu cẩu này thân mình bụ bẫm, vừa nhìn đã biết được chiếu cố rất tốt. Không nghĩ tới Dung Sâm không có tặng cho người khác, mà lại nuôi ở bên người.
Dung Sâm thấy nàng thích như vậy, trong lòng rất vui mừng, nuôi lâu như vậy, cũng vì có thể nhìn nàng cười vui vẻ, hắn nói: “Kêu là Hạnh Nhân.”
Hạnh nhân.
Thẩm Vũ trong lòng yên lặng nhớ một lần, cảm thấy tên này thật dễ nghe lại dễ nhớ, hơn nữa nàng cũng thích ăn hạnh nhân nhất.
Càng nhìn chó con nàng  càng vui mừng, nhưng dù thích như thế nào, ở trong lòng nàng cũng không thay thế được Bánh Trôi. Tuy nói Bánh Trôi vốn là của Phó Trạm, nhưng nàng vẫn nhịn không được yêu thích. Mỗi lần Bánh Trôi bò lên trên người nàng thân mật, hoặc oa oa ở trong lòng nàng cào cào mu bàn tay, nàng liền yêu thương đến không dừng được .
Vui vẻ qua đi, Thẩm Vũ liền ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Dung Sâm vì sao ở chỗ này? Theo lý thuyết, giờ phút này hắn hẳn phải ở tại tiền viện mới đúng , hôm nay là sinh nhật hắn, khẳng định bạn thân tới rất nhiều. Thẩm Vũ giương mắt, chỉ thấy cách đó không xa các tiểu cô nương đều hướng tới nơi hai bọn họ nhìn, liền lập tức minh bạch.
Nàng đứng dậy đem Hạnh Nhân thả lại trên mặt đất, Hạnh Nhân phe phẩy cái đuôi cọ A Tuyết. Nàng thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn Dung Sâm nói: “Ta đã kêu Lập Hạ đưa quà sinh nhật đến chỗ huynh.”
Dung Sâm cong môi. Điều này hắn đương nhiên biết, nhưng lúc trước đều do nàng tự mình tặng lễ vật cho hắn, năm nay lại để nha hoàn đưa tới. Hắn nhớ mấy ngày qua vẫn chưa cùng nàng hảo hảo trò chuyện, lúc này mới tùy tiện tìm một cái cớ tới hậu viện.
“Ta rất thích.” Dung Sâm nói.
Trước kia không biết ý nghĩ của Dung Sâm, cho rằng hắn chỉ xem mình là muội muội, Thẩm Vũ không cảm thấy Dung Sâm có gì khác lạ. Nhưng bây giờ nàng đã biết, minh bạch tâm tư Dung Sâm đối với mình, cảm thấy ánh mắt  hắn nhìn nàng cực nóng. Rất áp lực, khiến Thẩm Vũ vẫn không dám nhìn hắn. Thẩm Vũ nhất thời cũng không biết nói cái gì, liền đối với Dung Sâm nói vài câu khách sáo, sau đó xoay người cùng các tiểu cô nương cách đó không xa tụ họp.
Thẩm Vũ giống như muốn trốn.
Dung Sâm nhìn bóng dáng tiểu biểu muội, trong lòng trăm vị tạp trần.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn thích đối tốt với nàng, thích nhìn nàng cười, sau đó dần dần sinh ra tình yêu nam nữ, liền kéo dài việc thành thân muốn chờ nàng lớn lên. Bởi vì bên cạnh tiểu biểu muội không có nam tử khác, hắn tự tin sau khi nàng cập kê , hắn sẽ nhờ tổ mẫu đi Định Quốc Công phủ cầu hôn, dượng dì hơn phân nửa là sẽ đồng ý.
Nhưng mà hiện tại……
Tay áo Dung Sâm nắm thật chặt.

😍😍😍😍😍
Lúc trước Thẩm Vũ tới Tuyên Bình Hầu phủ, thích nhất là cùng Dung Sâm chơi đùa, mà nay lại chỉ ở hậu viện trong chốc lát liền về tới bên người Hàn thị . Hàn thị cũng nhìn ra nữ nhi đang xuất thần, Dung Sâm kia cũng là hài tử nàng nhìn lớn lên, cảm tình đối với nữ nhi không thể chê. Chỉ là, Tuyên Bình Hầu cùng tỷ tỷ nàng đều vừa ý Thẩm Diệu, còn nữa, nữ nhi cũng nói, đối với vị biểu ca này chỉ có tình cảm huynh muội .
Đã là tình cảm huynh muội, nàng đương nhiên không thể làm nữ nhi trì hoãn chung thân đại sự.
Trước mắt nữ nhi hiểu chuyện, cố ý tránh mặt Dung Sâm, chưa chắc không phải một chuyện tốt. Như thế, Hàn thị dứt khoát mang Thẩm Vũ theo luôn bên người mình, cùng các tông phụ Yến Thành có địa vị trò chuyện, xem như lộ mặt.

Tuyên Bình Hầu phủ náo nhiệt cả một ngày, khách khứa dần về. Thẩm Vũ đi ra ngoài , tính đi theo Hàn thị cùng dượng dì từ biệt, lại không ngờ người hầu bên cạnh Dung Sâm- Dung Thanh tìm được, nói với nàng:  Dung Sâm đang đợi nàng.
Thẩm Vũ do dự.
Nàng biết mình không nên đi gặp Dung Sâm, nhưng Dung Sâm chưa bao giờ đơn độc đòi gặp nàng như vậy, liền biết việc này rất quan trọng.
Trong lòng Thẩm Vũ giãy giụa một phen, cuối cùng vẫn mang Lập Hạ đi theo Dung Thanh.
Dung Sâm ở hồ hoa sen bên đình hóng gió chờ nàng, điều này làm cho Thẩm Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hôm nay nếu là Phó Trạm, khẳng định là ở trong phòng. Thẩm Vũ cong cong môi, thầm nghĩ: Dù chỉ là một chuyện nhỏ, cũng có thể phản ánh ra hai phẩm tính bất đồng.
Lập Hạ cùng Dung Thanh đưa lưng đứng ở cách đó không xa, dù sao chủ tử nói chuyện, bọn họ cũng không được phép nghe. Trong lòng Lập Hạ khá yên tâm, hoàn toàn không có sợ hãi như lúc tiểu thư nhà mình  cùng Kỳ Vương gặp mặt, nàng thầm nghĩ: Nếu tiểu thư có thể tiếp nhận một mảnh chân tình của Dung Thế tử, đó cũng là một chuyện tốt.
Hôm nay Dung Sâm mặc một áo bào trắng, bộ dáng xuất chúng, chi lan ngọc thụ, phong quý thanh nhã, chẳng trách ở Yến Thành có nhiều cô nương muốn gả cho hắn như vậy. Dung Sâm ôn nhu, cẩn thận, lại khiêm tốn, cử chỉ có lễ, do dù ngươi có làm sai chuyện gì, hắn cũng sẽ không trách cứ ngươi, mà trước tiên sẽ tới an ủi ngươi.
Cho nên từ nhỏ đến lớn, Thẩm Vũ  đều thích cùng vị  biểu ca này chơi đùa với nhau.
Thẩm Vũ gọi một tiếng “Dung biểu ca”, rồi sau đó lẳng lặng chờ hắn mở miệng.
“A Miên, ta……” Dung Sâm dừng một chút, rồi sau đó mới hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề nói, “Sang năm, sang năm nàng sẽ mười bốn.”
Thẩm Vũ trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, lông mi run rẩy, đột nhiên có chút đoán được Dung Sâm muốn nói cái gì.
Dung Sâm nhìn biểu tình tiểu cô nương, liền biết nàng đã thông tuệ, kỳ thật trong lòng nàng cũng minh bạch. Dung Sâm muốn duỗi tay nắm tay nàng, nhưng dừng một chút, vẫn đem tay rũ xuống, chỉ nhíu mày nói: “Nàng lúc mới sinh ra  thật sự rất đáng yêu, từ nhỏ đến lớn, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nhìn nàng một chút rồi một chút lớn lên, hiện giờ ta muốn tiếp tục chiếu cố nàng. A Miên, ta so với nàng lớn hơn năm tuổi, tuy rằng cách có hơi nhiều, nhưng mà…… A Miên, đầu xuân sang năm sau,  có thể cho tổ mẫu ta đi Quốc công phủ cầu hôn không?”
Thẩm Vũ không nghĩ tới Dung Sâm đột nhiên sẽ nói điều này.
Theo lý thuyết loại chuyện cầu hôn này, không nên cùng nàng thương lượng, chắc biểu ca cũng hiểu được —— cho dù cha mẹ có vừa ý con rể hay không, vẫn  sẽ hỏi qua ý kiến nàng, nếu nàng không muốn, cha mẹ nhất định cũng sẽ không  gả.
Dung Sâm quá hiểu biết nàng, hôm nay chỉ cần nàng gật đầu, ngày sau đi cầu hôn, chỗ cha mẹ căn bản không cần lo lắng.
Nhưng mà——
Nàng muốn gả sao?
Lấy tính tình Dung Sâm , bây giờ đối với nàng nói ra những lời này, khẳng định là do kìm nén không được. Chờ thêm một năm, nàng sẽ không thường xuyên xuất đầu lộ diện, cho dù là yến hội như vậy, cũng không nên  tham dự nhiều, mà nên ngoan ngoãn ở nhà học tập nữ công, chờ được mai mối, gả chồng.
Thẩm Vũ nghĩ tới ánh mắt của dượng dì khi nhìn nàng mới vừa rồi. Dì tuy là thích nàng,  bất quá là đối với chất nữ. Còn có Dung Anh, Dung Anh đối với nàng có địch ý, hôm nay nàng nhìn thấy  quá rõ ràng. Tuy nói Dung Anh cũng sẽ mau gả chồng, nhưng nhìn tính tình nàng ta như vậy, ít nhất cũng muốn lưu lại thêm hai ba năm. Nếu là sang đầu xuân năm sau nàng cùng Dung Sâm định thân, vị biểu tỷ này không biết sẽ làm ra sự tình gì.
Mới vừa rồi tuy sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng nếu không phải A Tuyết xưa nay cùng nàng thân cận, lúc này phỏng chừng gương mặt nàng cũng bị huỷ hoại. Dung Anh chán ghét mình đến như vậy, sao có thể chịu mình thành tẩu tẩu nàng?
Còn có……
Thẩm Vũ nhịn không được cắn cắn môi, nhớ tới cái người nàng vẫn luôn không muốn suy nghĩ kia.
—— còn có Phó Trạm.

Dung Sâm chưa từng có bao giờ khẩn trương như vậy, hơi thở hắn có chút hỗn loạn, tuy là ngày mùa thu, cái trán cũng nhiễm một tầng mồ hôi mỏng.
Lần này Dung Sâm đã cố lấy hết dũng khí, lỗ tai đỏ bừng, hắn càng để ý  càng  sợ hãi. Hắn thấy Thẩm Vũ thật lâu không có động tĩnh gì, nhịn không được nhìn biểu tình trên mặt Thẩm Vũ , lại thấy nàng căn bản không có một tia rung động. Tâm Dung Sâm lập tức lạnh một nửa, lại vẫn cố an ủi chính mình: Có lẽ là hắn quá mức đột ngột, dù sao A Miên vẫn luôn coi hắn như ca ca.
Dung Sâm thấp thỏm cũng không dám lớn tiếng hô hấp, hắn thấy Thẩm Vũ khó xử, muốn nói “Có thể chờ một thời gian lại trả lời ta”, nhưng thấy Thẩm Vũ đã ngẩng đầu lên.
Dung Sâm vốn vẫn luôn nhìn nàng, bây giờ thành mắt đối mắt .
Thẩm Vũ sinh đến quá đẹp , nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt biết nói này, đầy nước tựa sương mù, làm người ta không kìm hãm được  sinh thương tiếc, không muốn đôi mắt ấy rơi một giọt lệ.
Thấy nàng không hề ngượng ngùng nói một câu: “Dung biểu ca, ta không có biện pháp gả cho ngươi.”
Dung Sâm ngẩn người, biết đây là uyển chuyển cự tuyệt —— không phải không có biện pháp gả, mà là không muốn gả. Hắn nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, hiện giờ nháo đến như vậy, nếu nói thêm gì nữa, chỉ sợ lần sau nàng càng không chịu gặp hắn. Khóe miệng Dung Sâm rũ xuống , ngữ khí ôn hòa nói: “Là ta đường đột. A Miên, việc hôm nay, nàng không cần để ở trong lòng.”

😥😥😥😥😥😥

Thẩm Vũ cùng Hàn thị hồi Định Quốc Công phủ. Chắc là bị lời nói của Dung Sâm  ảnh hưởng tâm tình, có chút rầu rĩ, càng có chút áy náy. Nhưng nàng biết nên dứt khoát cự tuyệt mới là tốt nhất.
Nàng không muốn chậm trễ biểu ca, cho nên hôm nay chặt đứt ý niệm hắn, có lẽ như vậy sẽ hết hy vọng. Chỉ cần Dung Sâm không có tâm tư, lần tới nếu dì an bài, hắn có thể cưới một thê tử hiền huệ ôn nhu.
Còn mình, tuy rằng sang năm cập kê, nhưng nàng một chút đều không muốn gả chồng.
Nàng cùng Phó Trạm thân cận quá, nếu nàng định thân, không cẩn thận chọc giận Phó Trạm, đem sự tình hai người bọn họ nói ra ngoài, không chỉ có thanh danh nàng bị hủy, mà toàn bộ cô nương Định Quốc Công phủ cũng sẽ bị liên lụy, đến lúc đó có lẽ  việc hôn nhân của Thẩm Diệu cùng Hoắc Thừa Tu đều sẽ phát sinh biến số.
Hơn nữa nàng căn bản không có biện pháp mà an tâm gả cho Dung Sâm.
Dù sao…… Thẩm Vũ tưởng tượng đến cử chỉ vô lễ của Phó Trạm, trong lòng liền nhịn không được tức giận một trận.
Đều tại Phó Trạm!
Hàn thị cùng Thẩm Vũ về Định Quốc Công phủ, liền thấy cả nhà trên dưới đều tụ ở phía trước sảnh. Sảnh ngoài Định Quốc Công phủ rộng rãi, nhưng chứa nhiều người như vậy, vẫn có vẻ rất chen chúc. Nhìn tư thế này, giống như có khách quý.
Thẩm Vũ liếc mắt một cái liền thấy được thái dám ăn mặc thanh y, nhìn tư thế kia, tựa hồ địa vị không nhỏ. Thẩm Vũ chỉ là một tiểu cô nương trong phủ, tất nhiên  an an tĩnh tĩnh cúi đầu. Lại thấy đại bá Thẩm Bá Tranh khách khách khí khí đối với vị công công cầm  phất trần trong tay nói: “Ngụy công công, thỉnh tuyên chỉ đi.”
Thẩm Vũ nhăn nhăn mày, tuyên chỉ? Tuyên cái gì? Hơn nữa vì sao phải chờ nương cùng nàng tới mới tuyên chỉ?

______________

🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂🙂
Nam chính nữ chính sắp có chuyển biến nha. Mạch truyện kiểu trạch đấu này chậm quá, làm người ta sốt ruột muốn chết. Haizz🙂, mọi người có xem Minh Lan truyện ko? Mạch phim chậm y chang, nhưng càng về sau mới hay. Hi vọng truyện này cũng vậy😊😊😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro