Chương 36: Tứ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình Vô Tâm

——
Thẩm Vũ lẳng lặng quỳ trên mặt đất, lúc nghe được câu “Tứ hôn với Tứ hoàng tử Phó Trạm làm chính phi”  khuôn mặt nhỏ nháy mắt trắng bệch thành một mảnh, thậm chí quên mất phải tiếp chỉ. Mãi đến khi Ngụy công công nhắc nhở ba lần, Thẩm Vũ mới run rẩy duỗi tay tiếp nhận thánh chỉ.
Phó Trạm……
Thẩm Vũ không nghĩ tới, Hoàng Thượng cư nhiên sẽ hạ chỉ đem nàng tứ hôn cho Phó Trạm.
Lúc này trong lòng Thẩm Vũ rất không thoải mái, nhưng cả nhà trên dưới lại coi đó là vinh dự.
Phó Trạm như thế nào cũng là Tứ hoàng tử Đại Tề, mười sáu tuổi đã được phong  Vương, Gia Nguyên Đế còn đặc biệt ban cho một phủ đệ cực kỳ xa hoa. Tuy Kỳ Vương thân ở trong dòng tranh đấu, làm người khác đố kỵ, nhưng mười tám năm qua không phải vẫn trôi qua thuận buồm xuôi gió sao, cho nên ở Yến Thành vẫn có rất nhiều cô nương thế gia ao ước được bước chân vào Kỳ Vương phủ.
Thẩm Vũ là đích nữ nhị phòng Định Quốc Công , thân phận này tứ hôn cùng Kỳ Vương xem như là trèo cao, hơn nữa hiện giờ Hoàng Thượng còn tự mình tứ hôn, là việc uy phong cỡ nào?

Ánh mắt Thẩm Bá Tranh nhìn Thẩm Vũ cũng có một chút khác thường.
Thẩm Vũ sinh ra mĩ mạo , vốn chính là một vũ khí lợi hại. Hiện giờ được Hoàng Thượng tứ hôn, đối với Định Quốc Công phủ chính là thiên đại vinh quang. Lúc trước Ngụy Vương từng  đối với hắn đề cập qua Thẩm Vũ, khi ấy trong lòng hắn liền âm thầm ghi nhớ. Tuy thanh danh Ngụy Vương không tốt, nhưng tốt xấu gì cũng là đích trưởng tử của Hoàng Thượng, dù cho không được phong làm Thái Tử, nhưng thân phận sau này vẫn rất cao.
Hắn tuy có ý, nhưng cũng biết được Nhị đệ yêu thương nữ nhi, từ nhỏ vẫn luôn sủng ái trong bàn tay. Kỳ thật, Nhị đệ hắn bên này cũng không khó xử lý, nhưng lão thái thái bên kia có chút khó giải quyết —— ai không biết lão thái thái thương yêu nhất là cháu gái Thẩm Vũ này. Ngụy Vương tính tình phong lưu, lão thái thái cũng biết được, cho nên tuyệt đối không có khả năng đồng ý để Thẩm Vũ gả vào Ngụy Vương phủ.
Ngụy Vương phong lưu thành tánh, trời sinh tính cách xấu xa. Đã từng dùng thủ đoạn tàn nhẫn “Kỵ mộc lừa” đối với thiếp thất phạm sai lầm đem người ta tra tấn đến chết. Hắn không tuy thích Thẩm Vũ lắm, nhưng dù sao cũng là chất nữ mình, tự nhiên vẫn luyến tiếc nàng gả cho một người như vậy. Nhưng cân nhắc lại, vẫn là Định Quốc Công phủ quan trọng nhất —— chỉ cần cùng hoàng thất có quan hệ, Định Quốc Công phủ bọn họ cũng được thơm lây. Mà Ngụy Vương cũng đối với hắn nói qua, sẽ thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn.
Chỉ cần Hoàng Thượng tứ hôn, Nhị đệ cùng lão thái thái không thể không tuân theo, việc hôn nhân này vô luận như thế nào đều cự tuyệt không được, bằng không chính là kháng chỉ, vậy sẽ liên lụy toàn bộ Định Quốc Công phủ.
Cho nên hôm nay thánh chỉ tứ hôn đột nhiên tới, hắn vốn tưởng rằng ban hôn cho Ngụy Vương, không ngờ rằng là Kỳ Vương Phó Trạm.
Thẩm Bá Tranh thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: Gả cho Kỳ Vương, so với gả cho Ngụy Vương tốt hơn nhiều.

Còn hai người Thẩm Tường cùng Ôn Nguyệt Trăn, ánh mắt nhìn Thẩm Vũ tràn ngập hâm mộ cùng ghen ghét.

Thẩm Diệu lại có chút đau lòng, tiểu cô nương nũng nịu giống như Thẩm Vũ, sao có thể thích ứng được với cuộc sống ở vương phủ? Bất quá Thẩm Diệu cũng cảm thấy may mắn vì Kỳ Vương là nam tử  giữ mình trong sạch, hậu viện thanh tĩnh, nhưng tuy thế, ai có thể bảo đảm được về sau vẫn còn được như vậy?
Thẩm Diệu nhăn mày, trong lòng lo lắng càng sâu.

Hàn thị cùng Thẩm Trọng Khâm ngây ngẩn cả người, mấy ngày trước còn mới nhắc tới Kỳ Vương, bây giờ đột nhiên nhận được tứ hôn, thật sự là quá đường đột. Trong lòng Hàn thị thì vừa ý Kỳ Vương, nhưng Thẩm Trọng Khâm còn suy tính, dù sao cũng là chung thân đại sự của nữ nhi, cần phải lo lắng ổn thỏa, hơn nữa thân phận Kỳ Vương như vậy, về sau nếu đối với nữ nhi không tốt, bọn họ phải làm như thế nào đây?
Trong lòng Thẩm Trọng Khâm nhất thời tràn đầy u sầu.

Mọi người đều chúc mừng, việc cô nương gia gả vào hoàng gia là điều rất thể diện. Định Quốc Công phủ có sáu vị tiểu thư, ba vị đã xuất giá, tuy rằng mỗi người đều gả đến nơi không tồi, nhưng cũng không bì kịp với thân phận Vương phi  tôn quý.

Ngụy công công đi rồi, lão thái thái đem Thẩm Vũ ôm vào trong ngực, liên tiếp đau lòng. Thẩm Vũ lúc này cũng ngơ ngác hồi phục tinh thần, chỉ là đôi mắt vẫn còn hoảng hốt, miễn cưỡng cười cười hướng về phía lão thái thái gọi một tiếng: “Tổ mẫu.”
Lão thái thái “Ai” một tiếng, lúc sau mới tinh tế đánh giá  khuôn mặt cháu gái. Tuy nói việc tứ hôn là việc rất thể diện, nhưng bà lại nghĩ: Kỳ Vương qua năm đã mười chín, cháu gái khó có thể lưu lại thêm hai ba năm, có khi sau lúc cập kê liền phải thành thân.
Trong lòng Thẩm Vũ thật là ủy khuất, nhưng ở trước mặt lão thái thái vẫn mỉm cười.
    Tưởng thị lại rất vui mừng, vội ở một bên an ủi nói: “A Miên có thể gả cho Kỳ Vương làm chính phi, chính là thiên đại hỉ sự, lão tổ tông hẳn nên vui vẻ mới đúng .”
Bảo bối cháu gái phải gả cho người ta, mà còn gả đến hoàng thất, kêu lão thái thái như thế nào có thể yên tâm, lại như thế nào có thể vui vẻ?
Lão thái thái không nói chuyện. Bà hiểu được tính tình cháu gái, vô luận thế nào đều không thích hợp với hoàng thất . Nhưng thánh chỉ đã hạ, việc hôn nhân này đã chắc chắn. Lão thái thái dù khó chịu, cũng chỉ có thể sờ sờ đầu tiểu bảo bối, trong lòng lại vô vàn luyến tiếc, giống như ngày mai Thẩm Vũ liền phải xuất giá.
Cùng lão thái thái tâm sự  chốc lát, Thẩm Vũ liền đi theo Hàn thị trở về viện Minh Lan .

Dọc theo đường đi, Hàn thị không hỏi, Thẩm Vũ càng không nói chuyện.
Vào bên trong, Hàn thị mới rưng rưng nắm tay nữ nhi . Hàn thị vô cùng lo lắng, nhưng vẫn hấp hấp môi, không biết nên nói gì. Nàng vốn tưởng rằng nữ nhi hẳn là thích Kỳ Vương, nhưng nhận được ý chỉ tứ hôn, nữ nhi lại không có một chút biểu tình vui vẻ. Ở trong mắt Hàn thị, Kỳ Vương là hình mẫu con rể rất tốt, nhưng điều không tốt chính là thân phận hắn quá cao, sợ nữ nhi gả qua phải thiệt thòi.
“A Miên……”
Thẩm Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn thị, cũng không có che dấu cảm xúc của mình, rũ mắt nói: “Nương, nữ nhi có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Hàn thị gật gật đầu, dặn dò bốn nha hoàn trong phòng  hảo hảo chiếu cố Thẩm Vũ,  sau đó liền rời khỏi .

Thẩm Vũ vào phòng ngủ liền đem cửa khép lại, lúc này mới nhịn không được rơi nước mắt. Nàng cho rằng Phó Trạm đối với nàng đều là hư tình giả ý, cho nên chỉ cần nàng nhẫn nhịn đến khi hắn thấy mới mẻ qua đi, sẽ không dây dưa nàng nữa , nhưng hôm nay thánh chỉ cho nàng cùng Phó Trạm tứ hôn.
Cố tình làm cho nàng một chút đường sống phản kháng đều không có.
Nàng không thích Phó Trạm, ngày sau nếu gả cho hắn, đời này của nàng xem như bị huỷ hoại. Biết sớm như vậy, nàng chi bằng gả cho Dung Sâm, ít nhất chờ hai ba năm sau Dung Anh xuất giá, nếu  có thể hảo hảo phụng dưỡng dượng dì,  bọn họ cũng sẽ không quá khó xử nàng. Nhưng Phó Trạm —— nàng không muốn lấy Phó Trạm, Oản Phi khó gần, huống hồ Oản Phi đối với nàng ấn tượng đã ăn sâu bén rễ, ngày sau gả qua, chỉ sợ cho dù cho nàng làm gì, ở trong mắt bà, cũng chỉ là một cái cô nương “Không có giáo dưỡng”, cả đời này đều sẽ bị xem thường .
Thẩm Vũ bắt đầu tưởng tượng ngày sau cùng Phó Trạm thành thân, trong lòng càng khó chịu.
Người nam nhân này, trước nay đều không suy xét đến  cảm thụ của nàng, muốn khinh bạc liền khinh bạc, muốn thành thân liền thành thân.

😥😥😥😥😥😥😥😥 Tội nam9 quá mấy đứa

    Từ khi Thẩm Vũ được tứ hôn, cả nhà trên dưới đối với nàng càng cung kính. Dù sao chờ nàng thành Kỳ Vương phi, thân phận kia cao quý tới mức nào.
    Nhân việc hôn nhân của Thẩm Vũ đã định ra, Thẩm Tường cùng Thẩm Diệu cũng bắt đầu được làm mai.
Thẩm Tường cùng Thẩm Diệu đều ái mộ Hoắc Thừa Tu, nhưng cửa Khang Vương phủ cao như vậy , sao có thể để một thứ nữ như Thẩm Tường làm thế tử phi? Hơn nữa ngày ấy lão Vương phi Khang Vương phủ đã tới Định Quốc Công phủ cầu hôn.

Người Khang Vương phủ nhìn trúng chính là Thẩm Diệu.

Tuy rằng thân phận Khang Vương phủ không thể so với hoàng thất, nhưng nhìn lại các vị hoàng tử, Ngụy Vương Phó Phong tính tình phong lưu, Kỳ Vương Phó Trạm đã được tứ hôn, Tấn Vương Phó Trầm cũng là người có hôn ước, còn Triệu Vương Phó Triệt chỉ mới hơn mười hai. Thẩm Diệu thân là đích nữ Định Quốc Công, đương nhiên không có khả năng đi làm trắc phi của hoàng tử , hơn nữa về sau Thẩm Vũ chính là Kỳ Vương phi, tỷ tỷ đương nhiên cũng phải gả đến nơi có thể diện.
Thẩm Diệu vốn là người xuất chúng trong quý nữ Yến Thành.Thẩm Bá Tranh châm chước một phen, liền đồng ý việc hôn nhân này, chờ sang năm Thẩm Diệu cập kê, hai nhà lại trao đổi bát tự, trước mắt việc hôn nhân này cũng coi như là đã định.
Còn tới Thẩm Tường lại có chút khó chọn, việc hôn nhân liền tạm gác lại. Dù sao Thẩm Tường chỉ là thứ nữ, so với Thẩm Vũ gả muộn một chút cũng không sao, hơn nữa Thẩm Vũ là do Hoàng Thượng tứ hôn, thiên gia việc hôn nhân, đương nhiên là đỉnh đỉnh quan trọng.
Thẩm Tường từng ảo tưởng được Kỳ Vương coi trọng, về sau lại ái mộ Hoắc Thừa Tu, nhưng hai người nam tử ưu tú trước mắt này đều thành  muội phu của nàng, lấy tính tình của nàng ta như vậy, như thế nào có thể chịu đựng được . Dưới sự tức giận liền sinh bệnh, nằm trên giường một tháng.

    Không thể không nói, việc hôn nhân của Thẩm Diệu rất tốt. Đáy lòng Thẩm Vũ cũng thay nàng ấy vui mừng, nhưng tưởng tượng đến chính mình, lại nhịn không được nhíu mày. Giờ phút này nàng thật muốn hung hăng mắng Phó Trạm một phen, nhưng từ khi ngày ấy ở Hoa Trạch Sơn từ biệt, lúc sau vô tình chạm mặt ở Lâm Lang Quán, nàng cũng không còn gặp qua Phó Trạm. Nàng một mặt cảm thấy may mắn vì Phó Trạm không có tự tiện xông vào khuê phòng nàng, nhưng một mặt khác lại tức giận không có chỗ phát tiết.
Hàn thị cũng hiểu được nữ nhi đối với Phó Trạm vô tình, nhưng loại chuyện này nàng cũng vô lực thay đổi, chỉ có thể mỗi ngày khai thông nữ nhi, dù sao một nam tử giống như Kỳ Vương, cô nương gia vẫn dễ dàng sinh ái mộ.

     Còn Dung Sâm, sau khi biết Thẩm Vũ bị tứ hôn, đã từng tới Quốc công phủ tìm nàng một lần. Thẩm Vũ không muốn gặp , thêm nữa hiện giờ nàng là hôn thê của Phó Trạm, càng không nên cùng hắn gặp mặt.

________
    Một tháng này, Thẩm Vũ liền an tâm ở Minh Sơn trang cùng nhị cữu nàng học họa. Nàng biết nhị cữu thực thưởng thức Phó Trạm, bằng không ngày ấy mình cũng sẽ không nhìn thấy Phó Trạm ở thôn trang.
Hàn Minh Uyên đối với việc hôn nhân này cực kỳ vừa lòng, nhưng Thẩm Vũ một chữ cũng không muốn nói . Hàn Minh Uyên chỉ nghĩ nàng là tiểu cô nương thẹn thùng, tự nhiên không hỏi  gì.
Hết ngày, Thẩm Vũ từ Minh Sơn trang trở về, xe ngựa đi tới nửa đường lại đột nhiên ngừng lại. Lập Hạ vén rèm lên, nhìn thấy Ngụy Vương Phó Phong khoanh tay đứng ở giữa , bên cạnh người còn có mười mấy tùy tùng, xa phu đã sớm bị kéo  trên mặt đất.
Thẩm Vũ thầm đoán được Ngụy Vương muốn làm cái gì, chỉ dùng tay thoáng ngăn trở Lập Hạ , không nhanh không chậm đối với Ngụy Vương nói: “Không biết Ngụy Vương điện hạ muốn như thế nào?” Nàng hiểu được Phó Phong mang nhiều người như vậy, các nàng chỉ là hai  tiểu cô nương, tuyệt đối không có khả năng đánh lại, chỉ có thể kéo dài thời gian nghĩ biện pháp khác.
Phó Phong nhìn tiểu cô nương trên xe, nhất thời không dời mắt được, đôi mắt thoáng nhíu lại.
Tuy rằng tiểu cô nương trang điểm thuần tịnh, nhưng không hề có ảnh hưởng vẻ đẹp. Từ khi ở Nhất Phẩm Cư thấy nàng, hắn liền tâm tâm niệm niệm đã lâu, về sau gặp lại ở Ngọc Trà sơn trang, không ngờ nàng lại cương liệt như thế, thà chết cũng không chịu hắn, càng làm khơi dậy hứng thú của hắn hơn. May mà nàng phúc lớn mạng lớn, rơi xuống nước  còn có thể nhặt về tánh mạng.
Mỹ nhân như vậy, hắn nhất định phải có được.
Nếu nàng không muốn đi theo hắn, hắn càng cố tình muốn cho nàng cam tâm tình nguyện tiến vào Khang Vương phủ. Thiếp thất hắn tuy nhiều, nhưng không có chính phi, phụ hoàng dù chán ghét hắn như thế nào, chung quy hắn vẫn là nhi tử của người , hơn nữa mẫu hậu cũng vẫn luôn thúc giục mình sớm chút thành thân. Nếu hắn mở miệng muốn Thẩm Vũ, bảo đảm nếu có Thẩm Vũ sẽ thu liễm tính tình, phụ hoàng mẫu hậu tất nhiên  sẽ vui vẻ tứ hôn, khi đó Thẩm Vũ tự nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho mình.
Nhưng mà điều làm hắn không nghĩ tới chính là, Phó Trạm lại giành trước một bước.
Nghĩ đến đây, bàn tay Phó Phong siết chặt lại vài phần.
Vốn dĩ hắn đối với vị Tứ đệ này cũng không có thành kiến nhiều lắm, tuy rằng hắn ta được phụ hoàng sủng ái, nhưng hắn cũng không phải là người tính toán chi li, chỉ là lúc trước ở Nhất Phẩm Cư, Phó Trạm bưng một bộ dạng quân tử phong đạm khinh vân, còn không phải cũng bị sắc đẹpThẩm Vũ mê hoặc sao? Ngày trước hắn ta lại làm hại hắn bị phụ hoàng trách cứ thật nặng, cấm túc suốt hai tháng, bây giờ cư nhiên còn không niệm tình huynh đệ, cướp đi cô nương mà hắn nhìn trúng .
Phó Phong không thể nhịn được nữa!
“Bổn vương đối với Thẩm lục cô nương ngưỡng mộ đã lâu, ngày đêm tơ tưởng, hôm nay cầu kiến Thẩm lục cô nương một chút , để giải tương tư chi tình.” Phó Phong nhíu mày cười nói.
Nhìn sắc mặt Phó Phong này, Thẩm Vũ liền cảm thấy ghê tởm. Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ nàng thật sự là vị hôn thê của Phó Trạm, ngôn từ Phó Phong cư nhiên có thể ngả ngớn như thế, thật là quá phận. Tay Thẩm Vũ nắm thật chặt, lại thấy Phó Phong hướng tới  xe ngựa đến gần một bước, Lập Hạ không thể chịu đựng được ngôn từ của Phó Phong được nữa , lập tức nhảy xuống xe ngựa cùng người hầu của Phó Phong liều mạng.
Nàng hiểu được thân thủ Lập Hạ, nhưng Phó Phong chắc đã thăm dò qua, nay đặc biệt mang theo mười mấy người hầu, hơn nữa  mỗi người đều có võ nghệ cao cường. Thẩm Vũ thay Lập Hạ túa mồ hôi lạnh, chỉ là bây giờ đang ở ngoại ô, căn bản là không có người đi qua.
Lập Hạ đuối sức, dần dần rơi xuống thế hạ phong, tuy rằng không có bị thương, nhưng cũng không có thể bảo hộ Thẩm Vũ được nữa .

Phó Phong hơi hơi mỉm cười, bước lên đầu xe ngựa. Đôi mắt hắn toàn là thần sắc phóng đãng, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Vũ, gằn từng chữ: “Thẩm lục cô nương, nàng có phải hay không cho rằng —— cùng Phó Trạm đính thân, bổn vương cũng không dám bắt nàng thế nào?”
Thẩm Vũ đối với hành vi bỉ ổi của Phó Phong sớm đã nghe thấy. Lần đó ở Ngọc Trà sơn trang, càng rõ ràng sự vô sỉ xấu xa của hắn,  không nghĩ rằng hôm nay hắn cư nhiên cố ý mang theo người ở chỗ này đợi nàng. Thẩm Vũ nhìn thoáng qua Lập Hạ bên ngoài, hít sâu một hơi, lập tức từ trên đầu rút ra một cây trâm để ở cổ, ánh mắt kiên định đối với Phó Phong nói: “Nếu  Vương gia lại đi thêm một bước, ta liền lập tức chết ở trước mặt Vương gia .”
Nàng tuyệt đối không phải đang dọa Phó Phong.
Thanh danh cô nương gia rất quan trọng, nếu hôm nay bị Phó Phong khinh bạc, lấy tính tình Phó Phong, khẳng định sẽ làm cho mọi người đều biết. Hơn nữa, bị Phó Phong chạm vào, nàng không bằng chết cho xong .
Phó Phong hiểu rõ tính tình Thẩm Vũ cương liệt, nhưng hắn càng thích nàng bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm lại quyết liệt như vậy. Hắn nhìn thoáng qua cái cổ tuyết trắng của Thẩm Vũ,  cây trâm kia gắt gao chống xuống, da thịt nàng vốn kiều nộn, giờ phút này đã chảy máu. Vết đỏ thắm nhìn thấy rất ghê người, khuôn mặt nàng tái nhợt, dung mạo tuyệt sắc, đã thất thế nhưng lại đẹp tới vô hạn.
Phó Phong không dám đi về phía trước một bước, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Vũ.
Nhìn đến khi Phó Phong dừng lại, Thẩm Vũ  nửa phần cũng không dám lơi lỏng, lập tức đối với Phó Phong quát: “Vương gia thỉnh xuống xe ngựa.”
“Nàng……” Phó Phong tức giận, lại thấy Thẩm Vũ đã nắm cây trâm đâm sâu vài phần.
Phó Phong nhéo nhéo nắm tay, không cam lòng từ trên xe ngựa đi xuống.
Dù sao lúc nữa nha hoàn của nàng cũng nhanh chóng bị giải quyết, một tiểu cô nương như nàng có thể nháo ra chuyện gì? Hắn tạm thời lui một bước, cẩn thận tính toán một phen, dù sao hôm nay hắn muốn nàng hoàn hoàn toàn trở thành nữ nhân của Phó Phong hắn.

Nhưng mà Phó Phong không nghĩ tới, vốn chỉ là một tiểu cô nương tránh ở bên trong xe ngựa, thế nhưng lại không chút do dự ngồi vào phía trước, cầm roi thúc ngựa chạy tới. Lúc này Thẩm Vũ mới cảm thấy may mắn vì đã đi theo ca ca một ngày học cưỡi ngựa , nàng đem xe ngựa chạy đến bên người Lập Hạ, vươn một bàn tay hướng tới Lập Hạ la lớn: “Đi lên!”
Lập Hạ không nghĩ tới tiểu thư mảnh mai nhà mình cư nhiên lại dũng cảm như thế, nàng muốn duỗi tay, nhưng lại bị người hầu Phó Phong  quấn lấy, căn bản không bắt được tay Thẩm Vũ , chỉ có thể trơ mắt nhìn một mình Thẩm Vũ ở trên xe ngựa tự ứng phó.
Con ngựa đã sớm bị kinh hách, mà Thẩm Vũ đã không cưỡi ngựa từ lâu, căn bản không thể khống chế được. Nàng không thể bỏ mặc Lập Hạ, nhưng lúc này xe ngựa đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của nàng, liên tiếp lao nhanh về phía trước.
Thẩm Vũ dù dũng cảm đến đâu , nhưng cũng chỉ là tiểu cô nương mới mười ba tuổi, giờ phút này trong lòng vừa kinh vừa sợ, lại như thế nào cũng dừng không được xe ngựa. Nàng nhìn cách đó không xa là cây cối rậm rạp, nhất thời hoảng hốt tới cực hạn.
Nhưng mà, Thẩm Vũ nghĩ : Việc này so với bị Phó Phong khinh bạc còn tốt hơn nhiều.

Ngay giây phút nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Vũ theo bản năng nhắm hai mắt lại, chỉ cầu mong không cần quá đau, lại có một người động tác mạnh mẽ hướng tới nàng nhào đến, trước khi Thẩm Vũ đụng phải nhánh cây phía trước liền đem nàng ôm chặt lao xuống xe ngựa, lăn trên mặt đất.
Ở trên mặt đất lăn vài vòng, mới nghe được tiếng người bên cạnh kêu lên một tiếng, lúc sau mới ngừng lại được.
Tuy rằng được hộ đến gắt gao, nhưng cả người Thẩm Vũ vẫn cảm thấy đau nhức như muốn tan rã. Nàng hít hà một hơi,nghĩ tới cái gì, cố nén nước mắt nhìn xuống người ở dưới thân,  thấy rõ mặt người nọ, khuôn mặt nhỏ mới trắng bệch, âm sắc run rẩy nói: “…… Phó Trạm.”

😍😍😍😍😍♥️♥️♥️♥️♥️ Chúc mừng năm mới cả nhà, còn 50p nữa là giao thừa nha♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro