Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tân Di mơ rằng cậu mọc ra cánh, đang bay trên trời thì bị một tảng đá lớn đập trúng, rơi vào biển rộng, nước biển lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng tràn tới làm cậu không thở nổi.

Cậu bị nghẹn thở mà tỉnh lại, sau đó phát hiện kẻ cầm đầu làm cậu ngạt thở lúc nãy.

Mèo mập Nguyên Bảo uy phong lẫm liệt đứng trên ngực cậu, từ trên cao nhìn xuống, không một chút lo lắng sẽ đè chết cậu.

" Mày..." Triệu Tân Di khó khăn thở một hơi, " Sao mày lại ở đây? Tao làm sao về phòng được?" Cậu không phải đang trong thư phòng bị Ân Tử Đạc bắt làm bài tập à?

Đôi mắt mèo màu nâu trong bóng tối sang lên lấp lóa, cúi đầu lãnh khốc nhìn chăm chú cậu: " Chủ nhân mang cậu trở lại."

Triệu Tân Di trở mình, bế Nguyên Bảo xuống, tự nhủ: "Tại sao tao không cảm giác được?"

Nguyên Bảo đi quanh cậu hai vòng, chua xót nói: " Chủ nhân ôm cậu trở về, hắn rất ôn nhu với cậu, cậu đóng vai nhu nhược mà..."

Triệu Tân Di: "..." Cái giọng điệu này...vại giấm nhà ai đổ vậy? Nguyên Bảo hẳn đang ghen đi?

Nguyên Bảo dừng chân, đặt một cái tay lên cổ Triệu Tân Di, mở miệng: " Mặc dù chủ nhân đối với cậu rất tốt, nhưng cậu cũng phải biết rõ vị trí của mình trong cái nhà này, không cần tôi phải nhắc nhở cậu đi? Hai người chỉ là kết hôn giả thôi."

Triệu Tân Di không lên tiếng, cậu hiện tại đã là người, không cần thiết chấp nhặt với một con mèo, cậu bỏ cái chân của Nguyên Bảo xuống, không để ý tới nó.

Nhưng mà Nguyên Bảo cũng không tức giận chút nào: " Hắn tình cờ đối tốt với cậu, cũng bởi dung mạo cậu đẹp, rất đáng yêu, hắn đối xử với cậu cũng giống với tôi thôi, là thú cưng được yêu thương một chút mà thôi, cậu tuyệt đối đừng nghĩ nhiều."

Triệu Tân Di nhấc mình ngồi dậy, nắm sau gáy Nguyên Bảo, nhấc nó ra ngoài.

" Meo meo meo..." Nguyên Bảo bị tóm lấy bộ phận mấu chốt mất sức chiến đấu, nó co cái cổ, hét thảm vài tiếng, quơ quơ móng vuốt giãy dụa, " Buông ta ra! Tên tiểu yêu tinh này!!!"

Triệu Tân Di duỗi thẳng tay, phòng ngửa móng nó quơ vào mình, xách nó ra tới cửa ném một cái: " Nếu chủ nhân mày đã cưới tao thì tao cũng là chủ nhân mày. Tao không chấp nhặt với mày, mày cũng đừng hòng bắt nạt tao. Có tin tao vứt mày ra khỏi nhà không hả?"

Nguyên Bảo sau khi rơi xuống đất lăn hai cái, nó không nghĩ tới Triệu Tân Di bề ngoài mềm yếu mà trong lại rất cứng, ăn nói có chứng cứ không cách nào phản bác, nó chỉ là con mèo nhỏ yếu bất lực, luận võ bàn phép lại không bằng Triệu Tân Di, cho nên không thể làm gì khác, đành làm mặt quỷ với Triệu Tân Di, lắc lắn bốn cái chân ngắn bỏ đi.

Triệu Tân Di tắm rửa sạch sẽ, trở lại giường, nghĩ đến lời Nguyên Bảo nói, thấy giống như giấm sắp tràn cả ra ngoài rồi, lẽ nào Nguyên Bảo sợ cậu đoạt đi sủng ái của chủ nhân nó sao? Không trách lần đầu tiên Nguyên Bảo đã nhìn cậu không vừa mắt, hóa ra không chỉ tại cậu lai lịch không rõ.

Đối với lời đàm tiếu của một con mèo, Triệu Tân Di sẽ không để bụng, cậu lại nghĩ, nếu Nguyên Bảo ghen với cậu thì chẳng lẽ Ân Tử Đạc đối tốt thật sự với cậu?

Đây là chuyện tốt nha.

Triệu Tân Di vui cười hớn hở mà nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ.

...

Một tuần sau, Ân Tử Đạc phải đi công tác.

Sáng sớm, hai người cùng nhau ăn sáng, Nguyên Bảo nằm nhoài trên đùi Ân Tử Đạc, ánh mắt nham hiểm nhìn Triệu Tân Di.

Mấy ngày nay quan hệ của Ân Tử Đạc và Triệu Tân Di ngày càng tăng tiến, hai người dần dần quen thuộc, chung đụng càng thêm tự nhiên, Nguyên Bảo càng nhìn càng giận.

Triệu Tân Di liếc nó một cái, tâm huyết dâng trào muốn trêu chọc nó một chút, không phải ngươi là tên hẹp hòi hay để ý hay sao, ta cho ngươi nghẹn tại chỗ luôn.

Cậu tự tay bóc một quả trứng luộc, tỉ mỉ chấm gia vị, bỏ vào bát Ân Tử Đạc,mềm mại mà nói: "Tiên sinh, ăn cái này đi."

Ân Tử Đạc đang lười biếng xem điện thoại, cúi đầu nhìn trong bát có thêm một quả trứng gà, nhíu mày, lòng có chút vui vui.

" ...Cảm ơn" Hắn hướng Triệu Tân Di gật đầu một cái, ngụy trang đến mức nhẹ như mây như gió, " Em ăn đi, không cần để ý tới tôi."

Triệu Tân Di gật gật đầu, giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ: " Lúc ăn cơm không nên xem điện thoại, mẹ em nói như vậy sẽ ảnh hưởng tới tiêu hóa, em biết anh rất bận nhưng phải chú ý sức khỏe."

Ân Tử Đạc để điện thoại xuống, nhìn Triệu Tân Di, tâm nghĩ đây là tình huống gì, bóc trứng, quan tâm sức khỏe? Muốn hối lộ hắn sao? Không muốn đi học? Hay có chuyện khác cần nhờ hắn?

Ân Tử Đạc đợi một lát, mà Triệu Tân Di chỉ nhìn hắn, hoàn toàn không mượn cơ hội ra điều kiện, ánh mắt kia hoàn toàn ngây thơ lại dịu dàng nhìn hắn.

Xem ra là hắn nghĩ nhiều rồi, đứa nhỏ chỉ là đơn thuần quan tâm hắn mà thôi, hắn được lợi mà cười cười, xoa đầu Triệu Tân Di: " Tân Di nói đúng, tôi không xem nữa, em nhanh ăn đi."

Nguyên Bảo trợn hai mắt lên, giận dữ sắp biến thành một quả bóng luôn rồi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể cố bày ra móng vuốt đe dọa Triệu Tân Di, thấp giọng rít gào, sắp nín đến nổ tung.

" Nguyên Bảo, mày làm sao vậy?" Ân Tử Đạc nghe thấy âm thanh phẫn nộ của nó, nâng đầu nó lên, nghiêm túc nói: " Không được dọa Tân Di, em ấy cũng là chủ nhân của mày."

Nguyên Bảo quả thực oan uổng muốn chết, thương tâm mà meo một tiếng, từ đùi Ân Tử Đạc nhảy xuống, trốn lên ghế sofa tự mình tức giận.

Nguyên Bảo nằm trên ghế sofa ngó dáo dác, thấy hai người ăn sáng xong, Triệu Tân Di tiễn Ân Tử Đạc tới cửa, chủ động ôm hắn một cái, điềm nhiên nói: " Ở bên ngoài đừng cố sức quá, về nhà sớm nhé."

Mặc dù chỉ ôm nhẹ nhàng một cái nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Tân Di chủ động làm động tác như thế, thân thể Ân Tử Đạc trong nháy mắt cứng đờ, nhanh chóng tỉnh lại mới vỗ vỗ lưng cậu, ôn nhu nói: " Hai ngày này tôi không ở nhà, em phải tự chăm sóc mình cho tốt, cố gắng học tập. Không bằng em về nhà mẹ đẻ ở hai ngày đi? Ngày hôm sau tan học, tôi bảo tài xế đón em."

Triệu Tân Di không có trả lời ngay, chỉ nói là: " Yên tâm, em sẽ tự chăm sóc bản thân."

"Ngoan." Ân Tử Đạc rất hài lòng, liền sờ sờ mặt Triệu Tân Di mới đi ra ngoài.

Nguyên Bảo không biết có phải là ảo giác của mình không, nó cảm thấy lúc Ân Tử Đạc đi ra ngoài thập phần lưu luyến, ánh mắt cũng ôn nhu đến kì quái.

Hai người kia sao có thể dịu dàng đến thắm thiết như thế, sờ đầu còn chưa tính, còn sờ mặt nữa! Ôm một chút liền không muốn rời! Thực sự là tức chết mèo!

...

Ân Tử Đạc đi, Triệu Tân Di không về Triệu gia mà ở lại nhà một mình hai ngày.

Trước khi kết hôn, Triệu gia quản lý cậu đến gió cũng không lọt, sau khi kết hôn, Ân Tử Đạc cũng không có mặc kệ cậu, hiện tại rốt cuộc cũng tự do, cậu còn lâu mới về nhà nhé.

Sau khi tan học, cậu bảo lão Hồ tài xế đưa cậu tới hầm đi bộ, đầu tiên ăn hết tất cả đồ ăn vặt dọc đường ăn hết một lần, ăn đến bụng nhỏ tròn vo, sau đó chậm rãi tản bộ dưới hầm đi bộ, ăn mày ở đây hình như là một nhóm khác, cũng không nhìn thấy Mike nữa.

Cậu ở trong hầm đi bộ đi tới đi lui vài lần, tại góc Mike hay ca hát dừng chân, một người đàn ông lang thang bên cạnh nhiệt tình hỏi: " Cậu tìm người hay hát ở đây sao?"

Triệu Tân Di: "Đúng rồi, hắn ngày hôm nay không tới sao?"

Người đàn ông kia vỗ đùi: " Hắn sau này sẽ không tới nữa đâu! Video hắn hát trên internet được một người săn tìm ngôi sao xem được, hai ngày trước đã tới tìm hắn, lúc đó tôi ở ngay bên cạnh! Người kia đặc biệt có thành ý, nói rất thích giọng hát của hắn, muốn ký hợp đồng ngay tại chỗ luôn..."

" Há, vậy thì tốt quá rồi!" Triệu Tân Di nở nụ cười, cậu biết Mike rất có tài sẽ nhanh debut, mà lời chúc phúc của cậu đại khái đã làm ngày đó tới nhanh hơn đi.

Cười xong nghiêng đầu, người đàn ông lom lom nhìn hắn.

Triệu Tân Di nhanh chúng lấy ví, kết quả cái gì cũng không móc được: " Ài, ngại quá, ngày hôm nay tôi tiêu hết tiền rồi, ngày khác..."

Người đàn ông lang thang giơ lên một cái mã QR, nhếch miệng cười nói: " Không sao, ông chủ, quét QR cũng được."

Triệu Tân Di dở khóc dở cười, dùng Wechat quét 200 tệ cho hắn, sau đó gọi lão Hồ tới đón về nhà.

Cậu đương nhiên là về nhà Ân Tử Đạc rồi, so với Triệu gia, cậu càng yêu thích cái nhà này hơn, đặc biệt trong bây giờ Ân Tử Đạc không có ở đây.

Triệu Tân Di hưởng thụ cuộc sống của một người tự do, cặp sách ném một bên, đồng phục học sinh cởi ra, sau đó ôm một đống lớn đồ ăn vặt, ngồi phịch trên sofa, mở TV OLED 8K, giơ điều khiển ra chuyển kênh.

Đây là sinh hoạt lý tưởng của cậu, lúc cậu còn là mèo chiêu tài, thích nhất là xem TV cùng chủ quán, trên tường quán cơm nhỏ của bọn họ có một cái TV LCD, cậu thích nhất là xem phim cổ trang, đặc biệt là phim tiên hiệp của thần tượng.

Vừa vặn có một kênh đang chiếu lại phim của Bạch An đóng tên " Hồng trần kiếp", bộ truyện này hai năm trước rất hot, khiến Bạch An trở thành ngôi sao điện ảnh như bây giờ, nam chính, nữ chính, CP của nam chính nam hai cũng rất hot, cho tới bây giờ, lại có phim chuyển thể để thảo luận, có fan nguyên tác, fan nam chính, fan nữ chính, fan nam hai, fan của vai phụ...vẫn như cũ war không ngớt.

Triệu Tân Di cùng chủ nhân thứ ba – cô chủ quán lẩu đọc vô số lần bộ truyện này, khóc bao nhiêu, lời thoại cũng có thể thuộc làu làu.

Vừa vặn trong TV chiếu đến đoạn sinh ly tử biệt, Triệu Tân Di một bên nhai thịt bò khô, một bên chảy nước mắt.

Nguyên Bảo ngồi trên tay vịn sofa, khinh bỉ nhìn Triệu Tân Di.

" Chủ nhân không phải bảo cậu về nhà sao? Tại sao cậu lại về đây? Nguyên Bảo hỏi.

" Đây chính là nhà tao." Triệu Tân Di lau lau nước mắt, quay đầu: " Nhà chồng tao không phải nhà tao sao?"

Nguyên Bảo tức giận thiếu chút nữa lộn nhào từ sofa xuống, nó buồn bực đi qua đi lại, chộp lấy quả cầu lông: " Về rồi sao không làm bài tập? Chủ nhân không phải bảo cậu cố gắng học tập à?"

" Mày một con thú cưng cũng quản rộng quá đi." Triệu Tân Di cây ngay không sợ chết đứng " Tao ở nhà tao làm gì chẳng được."

Nguyên Bảo đứng không vững, từ trên tay vịn ngã xuống, thân mình như một quả cầu, giang rộng chân ngắn, bắt đầu liếm lông, bắt nạt Triệu Tân Di cũng quá khó làm cho nó có chút áp lực, muốn liếm lông.

Triệu Tân Di nhìn bộ dáng ủy ủy khuất khuất của nó, có chút buồn cười, cùng cậu đối nghịch cũng là làm khó nó. Cậu cầm thịt bò khô, giơ ra: " Ăn không?"

Nguyên Bảo do dự một chút, cuối cùng chống lại được mỹ thực, lườm cậu một cái, uốn éo nhảy lên giá bên cạnh. Nó đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống Triệu Tân Di.

Tóc tái ngổn ngang, quần áo xốc xếch, mặt đỏ, khóe mắt mang nước mắt, lười biếng nằm trên ghế sofa nhuyễn thành một bãi nước.

Bộ dáng không đứng đắn này mà bị chủ nhân nhìn thấy chắc giận lắm.

Nó làm bộ như không có gì xảy ra, hơi dịch về sau, măng cụt giẫm lên một cái nút.

Trên vật giá có một cái trí năng thu hình, nối với điện thoại Ân Tử Đạc, công dụng chính là khi chủ nhân không ở cũng có thể quan sát tình hình thú cưng.

Sau khi máy ghi hình lắp đặt, Nguyên Bảo rất nhanh tìm ra chỗ tắt, Ân Tử Đạc không có phát hiện, dù sao cơ bản khi Nguyên Bảo ở nhà một mình nó cũng không gây họa, hắn rất ít khi để ý cái này.

Máy ghi hình hoạt động, Nguyên Bảo cười lạnh hai tiếng, Triệu Tân Di, cho cậu đắc ý, tôi đây liền phơi trần bộ mặt của cậu. Hừ!

Tiểu hậu trường

Ân tổng: Nhanh phơi trần em ấy! Để tao xem một chút thế nào là không đứng đắn.

Lời của editor: Chúc mừng Nguyên Bảo đặt huy hiệu trợ công!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro