Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong những ngày chờ gả đi, Triệu Tân Di khổ luyện chăm học dời vật cách không,mấy  loại phép thuật đơn giản học có chút hiệu quả, nhưng mà mỗi lần dùng linh lực vẫn sẽ cảm giác mệt. Phương diện kungfu, cậu học Đường Tiểu Long học mấy chiêu đánh người ở khoảng cách gần, cái gì mà cánh tay áp khuỷu tay, lắc mình ghim cổ,...Tuy nói kinh nghiệm thực chiến không có mà động tác cốt yếu thuộc cũng trông ra khá dáng.

Cũng trong lúc đó, thân làm một mèo chiêu tài, cậu cũng không quên trước khi đi làm tẹo chức năng của mình, vì sau khi kết hôn, cậu cùng với Ân Tử Đạc sẽ dọn ra ngoài ở.

Dù sao thì quản gia và người giúp việc của Triệu gia cũng đã chiếu cố cậu tới gần hai tháng, trong lòng cậu cũng cảm kích, quyết định ban cho bọn họ một chút vận may.

Triệu Tân Di mở nhóm chat, ngồi xếp bằng trên giường, quay video đưa tay vung vẩy: " Mỗi ngày đều lạy một cái, tiền bạc đến cuồn cuộn."

Sau một phút, mọi người mới từ trạng thái lag quay về, dồn dập trả lời:

- Hahahaha, tiểu thiếu gia bắt chước mèo chiêu tài, đáng yêu quá điii!!!

- Moe chết mị rồi, mị phải lưu cái video này mới được!

- Tiểu thiếu gia, chúng ta sẽ nhớ cậu lắm, ở nhà mới nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy! <3

Triệu Tân Di biết là trong mắt mọi người, cậu chỉ là kẻ ngốc nhưng  cậu cũng không để ý, tâm ý của cậu là thật mà lời chúc phúc của mọi người cũng là thật tâm. Như vậy là đủ rồi.

Hành động ấm áp của Triệu Tân Di không chỉ hạn chế ở Triệu trạch, cậu lại mở rộng phạm vi ra bên ngoài.

Bởi vì nguyên chủ đầu óc có vấn đề, người nhà họ Triệu không cho cậu đơn thương độc mã* ra ngoài, hơn nữa tiền tiêu vặt cho cậu rất ít ỏi, Triệu Tân Di chỉ có thể khổ cực tiết kiệm tiền, lén lút chạy ra ngoài chơi, cậu rất thích đi dạo ở phố thương mại dưới lòng đất, giúp đỡ ca sĩ hát rong cậu yêu thích, Mike.

Đơn thương độc mã (单枪匹马): một mình

Triệu Tân Di ăn nhiều dưa bát quái giới giải trí nên cũng biết trong giới cạnh tranh khốc liệt, có nhiều người có tài nhưng lại không thể nổi, cậu cảm thấy Mike là một trong số đó.

Trước ngày kết hôn, Triệu Tân Di chuồn ra khỏi nhà đến xem Mike, cùng với Mike ở đường dưới lòng đất còn có mấy ăn mày, Triệu Tân Di chuẩn bị một ít tiền lẻ chia cho họ, đồng thời cũng chúc cho họ xin được nhiều tiền, nhóm ăn mày một bên quỳ lạy một bên một bên chúc cậu sống lâu trăm tuổi.

Triệu Tân Di cười nói, không bằng chúc tôi tân hôn vui vẻ đi.

Một mảnh âm thanh " Chúc mừng hạnh phúc", trong góc tường truyền ra một tiếng nói khàn khàn: " Sắp kết hôn?"

Triệu Tân Di quay đầu, nói chuyện chính là Mike. Hắn ôm đàn ghi ta, mặc áo khoác da bẩn thỉu với quần jeans rách, thời tiết ngày càng nóng lên, dưới chân đi đôi tông lào, tóc dài thắt thành nhiều bím nhỏ, tản mạn tự do sau gáy.

Mike luôn luôn lạnh lùng, đâu là lần đầu tiên nói chuyện với cậu.

" Đúng vậy" Triệu Tân Di đi tới trước mặt Mike " Ngày mai sẽ kết hôn, cũng phải chuyển nhà mới."

Trên khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng của Mike xuất hiện ý cười không rõ ràng, hắn cầm ghi ta, nói: " Chúc mừng. Vậy tôi hát tặng cậu một bài."

Không chờ Triệu Tân Di đáp lời, Mike đã hát

" Anh ấy là chú rể của bạn

Từ nay về sau anh ấy sẽ là người đồng hành của bạn;

Tất cả hạnh phúc và khổ đau của anh ấy,

Bạn sẽ cùng anh ấy trải qua..."

Đây là một bài hát rất cũ, Triệu Tân Di chưa từng nghe qua, mà giai điệu và ca từ đều phù hợp với tình hình bây giờ, giống như dành riêng cho đôi tân nhân, nhưng do giọng Mike khàn khàn, tang thương, thể hiện ước ao và mong đợi trong đó lại có chút hoài niệm cùng thẫn thờ của một đôi vợ chồng già cùng nhau trải qua bi hoan ly hợp kể cho con cháu chuyện ngày xưa...

"... Nhất định hai người phải có duyên phận đặc biệt

Mới có thể trở thành người một nhà

Anh ấy yêu bạn bao nhiêu

Bạn hãy đáp trả lại bấy nhiêu

Như vậy cả hai sẽ cùng hạnh phúc..."

Triệu Tân Di nghe lại có chút xuất thần, cảm xúc như bị giai điệu đả động, làm trái tim có chút cô đơn, vắng vẻ.

Cậu mới có linh thức được ba năm, làm người mới có mấy chục ngày, nhận thức về tình yêu và hôn nhân, một phần đến từ phim truyền hình xem cùng với mấy người chủ cũ, một phần nghe chuyện phiếm của thực khách trong quán mà biết. Cậu không hiểu rõ  cái gì gọi là yêu, cũng không quan tâm mình kết hôn cùng ai.

Nhưng bây giờ nghe giọng hát của Mike, cậu đối với lựa chọn của mình sinh ra chút hoài nghi.

Nhưng mà không sao cả.

Triệu Tân Di lạc quan an ủi mình, vạn nhất sau này cậu hiểu tình yêu của nhân loại, gặp được người mình thích, thì ly hôn với Ân Tử Đạc cũng chả sao.

Nghe xong bài hát, đôi mắt Triệu Tân Di đã ươn ướt, một bên vỗ tay, một bên đi lên hai bước, thấy Mike không có phản cảm việc cậu tới gần, mới do dự đưa tay phải ra, đặt lên vai Mike nhẹ nhàng vỗ vỗ: " Cảm ơn. Cũng chúc anh sớm thực hiện được ước mơ."

Mike bĩu môi, cười khổ: " Nói gì giấc mơ, tiền thuê tầng hầm sắp đóng không nổi."

" Không có chuyện gì." Triệu Tân Di nở nụ cười tươi sáng với hắn: " Tiền sẽ có, tất cả sẽ tốt thôi."

" Mượn lời chúc của cậu đi." Mike cũng cười với cậu.

Lúc ra khỏi đường dưới lòng đất, Triệu Tân Di liền quay đầu lại, liếc mắt nhìn, trong lối đi vẫn tối tăm như thế nhưng người bao quanh Mike, nghe hắn hát dần dần đông lên.

...

Xét thấy đôi tân nhân đều không yêu cầu theo sở thích cho nên công ty hôn lễ đưa ra phương án xa hoa, có hệ thống, đem ra các quy trình đẹp đẽ, đắt tiền nhất, một đám cưới tinh xảo mà vô hồn cứ thế ra đời.

Triệu Tân Di ở đám cưới mới nhìn thấy Ân Tử Đạc, có lẽ Triệu Lục Thương sợ cậu nói nhầm xấu mặt, cho nên không để cậu có cơ hội nói chuyện một mình với Ân Tử Đạc, cậu lặng yên đứng sau Triệu Lục Thương, liên tục nhìn chằm chằm Ân Tử Đạc.

Cậu cũng không có liên hệ người đàn ông trước mắt với " vệ sĩ" đeo kính râm trong trường học, chẳng qua là cảm thấy người thật cũng đẹp hơn kém trong ảnh, mặt mày sắc bén tinh xảo, môi mỏng mím thành một đường, hắn cùng với Triệu Lục Thương bên ngoài trò chuyện vủi vẻ, mà trong đáy mắt lại không có chút nhiệt tình. Bọn họ đứng trong đại sảnh tiệc cưới, ánh đèn sân khấu chiếu rọi làm khuôn mặt hắn càng thêm thâm thúy, sáng người, đẹp đến không chân thật.

Triệu Tân Di phút chốc hoảng hốt, đẹp trai như thế, tiếc lại là tên biến thái. Haizz...

" Thật sự ngại quá, hôm nay bận quá không thể đi đón mọi người được, tôi cũng phải vội vã thay quần áo đến đây." Ân Tử Đạc vì không đi " đón dâu" mà xin lỗi nhưng trên mặt hắn lại một chút áy náy cũng không có.

" Ngài đừng nói như vậy." Triệu Lục Thương cảm kích cười, " Vốn là việc kết thông gia là chúng tôi được lợi nhiều. Ngài an bài rất chu đáo, chúng tôi rất hài lòng..."

" Tân Di"

" A?" Triệu Tân Di đang ngắm trai đẹp đến mê mẩn, Triệu Lục Thương đột nhiên gọi cậu, giật mình đến mở to hai mắt.

" Tí nữa em lên sân khấu nhớ nghe MC, không được nói thì đừng nói, không được động thì đừng động, hiểu không?" Triệu Lục Thương trịnh trọng nói với cậu để phòng hờ, trong mắt mơ hồ có chút lo lắng.

" Không có gì, anh không cần lo lắng." Ân Tử Đạc rộng lượng khoát tay một cái, cười nói: " Có tôi ở đây, không có chuyện gì." Hắn nhìn Triệu Tân Di, nâng tay sờ đầu cậu, cười ôn nhu hiếm thấy, " Đừng sợ, có tôi ở đây."

Triệu Tân Di ngẩn người, không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy nụ cười của Ân Tử Đạc với cậu khác hẳn với Triệu Lục Thương. Đại khái là kiểu... tổng tài thương hại kẻ ngốc, loại này hiện tại gọi là nụ cười chăm sóc kẻ thiểu năng trí tuệ?

Triệu Tân Di ngoan ngoãn gật đầu.

Lễ cưới diễn ra rất thuận lợi, Triệu Tân Di mặc lễ phục màu trắng, ăn mặc không chút tỳ vết, như tiểu vương tư cao quý, đứng bên cạnh Ân Tử Đạc, giống như một con rối, bị MC với phù rể thao túng, toàn bộ quá trình cậu chỉ nói mấy chữ, lúc tuyên hệ nói câu " Em nguyện ý" cùng với khi đổi giọng gọi Tần Nhuế một tiếng mẹ.

Tuy nhiên bất ngờ ở phía sau, trước hết chúc rượu các vị khách quý đã.

Sau khi xuống sân khấu, Triệu Tân Di bị dẫn tới phòng nghỉ sau hậu trường, thợ trang điểm mang ra một bộ lễ phục mà đỏ sậm để cậu đi chúc rượu. Thợ trang điểm là một cô gái trẻ tuổi, cô để Triệu Tân Di tự mình mặc quần áo tử tế rồi mới bổ trang cho cậu.

Khi trong phòng chỉ còn một mình Triệu Tân Di, cậu thay quần áo được một nửa, cửa đột nhiên lại bị mở ra, bốn, năm người trẻ tuổi lập tức đi vào, nam có nữ có, đều ăn mặc đẹp đẽ, sắc mặt lại khó coi. Theo bọn họ tràn vào còn có một mùi rượu nồng nặc, Triệu Tân Di theo bản năng lui về phía sau, lùi tới bàn trang điểm bên cạnh.

" Các ngươi là ai? Muốn làm gì hả?" Triệu Tân Di cảnh giác nói.

Nam nhân dẫn đầu hiển nhiên đã say, hai má và mắt đỏ ngầu, hắn nhìn chằm chằm Triệu Tân Di, khinh bỉ làm càn mà cười to: " Haha, hóa ra là anh họ lấy chị dâu ngốc, tao chỉ muốn đến xem mày có chỗ nào tốt mà khiến anh họ tình nguyện lấy kẻ ngốc..."

Bên cạnh hắn có cô gái cay nghiệt nói: " Đều tại mày không có bản lĩnh, không bắt được tâm anh họ, anh họ tình nguyện lấy một đứa ngốc cũng không cần mày."

Lại có người đưa ra ý kiến bất đồng: " Anh Tử Đạc rõ là cố ý lấy cho chúng ta xem thôi, chị dâu ngốc này rõ là để trang trí mà."

Nguyên lai mấy người này đề là con cháu thân thích của Tân Nhuế, trong năm người thì có bốn người Tần Nhuế giới thiệu cho Ân Tử Đạc, lại bị hắn không nể mặt mũi mà từ chối khiến bị đả kích triệt để. Bọn họ nghe nói Ân Tử Đạc lấy một kẻ ngốc, lại so sánh với đãi ngộ của mình, càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay tới tham gia tiệc cưới vốn là buồn bực bất kham, mấy người tụ tập một chỗ uống nhiều thêm mấy ly, dự định đến xem chị dâu mới của bọn họ.

" Chị dâu thật là da mỏng thịt mềm." Đang nói chuyện, mấy người đi tới trước mặt Triệu Tân Di, bao quanh bốn phía cậu, có người thậm chí đưa tay sờ mặt cậu, " Anh họ cũng chính là vừa mắt thân thể trẻ tuổi dụ người này mà, ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc, chơi đùa làm sao cũng được..."

" Đúng đúng." Một người khác phụ họa, " Nghe nói anh họ rất thích chơi đùa, không biết thân thể đơn bạc nhỏ bé của nó có chịu được không..." Mấy người cười rộ lên, còn có người đẩy Triệu Tân Di một chút, tựa hồ chứng minh cậu đẩy một cái là ngã.

Triệu Tân Di đại khái đoán được thân phận của mấy người này, mà bất kể ai cũng vậy, khiêu khích trắng trợn như vậy, cậu cũng sẽ không nhịn, huống chi là cậu không ngốc, mặc dù ngốc thật cũng chẳng đến phiên mấy người này bắt nạt.

" Hiện tại các ngươi ra ngoài, tôi sẽ coi như không thấy" Triệu Tân Di nhìn bốn phía một cái, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mấy người bụng đầy ý xấu.

Bọn họ còn cười lớn tiếng hơn.

Triệu Tân Di chậm rãi xoay người, quay mặt về phía gương, cậu nín thở ngưng thần, đem tất cả ý niệm tập trung trên đầu ngón tay, sau đó vững vàng mà vẩy một cái.

Theo tiếng vang " ba" nhỏ, hai người gần cậu nhất bước chân đột nhiên lảo đảo, bị đẩy về phía sau, lại như một luồng sức mạnh khổng lồ không nhìn thấy tác động, hai chân cách mặt đất, tứ chi bị khống chế vung vẩy, cả người bay lên đâm vào mấy người đứng phía sau.

Mấy người khác trán né không kịp, bị xô ngã xuống đất, tay chân cuống quýt, tiếng kêu sợ hãi cũng tiếng gào đau đớn hỗn loạn vang lên.

" A!!! Chuyện gì xảy ra?!"

" Là động đất à?"

" XX, mày có phải uống nhiều rượu quá không? Nổi điên làm gì? Mày đè chết tao rồi!"

Ân Tử Đạc đổi xong quần áo muốn đi nhìn Triệu Tân Di một chút, vừa nghe động tĩnh này vội vã chạy vào, liền nhìn thấy mấy đứa em không có hình tượng mà nằm dưới đất giống như từ trong máy giặt bò ra.

Mà tiểu lang quân nhà hắn, dựa vào bàn trang điểm một mặt vô tội và nhìn tất cả, sắc mặt có chút tái nhợt.

Tiểu hậu trường:

Miêu miêu: Mèo chiêu tài không phát thèm uy, mầy người  liền cho ta là Hello Kitty đấy! Hừ ╮(╯_╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro