Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triệu Tân Di nhẫn nhịn ảo tưởng bị đau, cẩn thận từng li từng tí đi tới bàn ăn, Tần Nhuế đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở sofa chờ bọn họ.

Mới vừa nãy có người giúp việc đã báo cho bà biết chiến tích " một đêm bảy lần" của đại thiếu, lúc này nhìn thấy Triệu Tân Di đường đi cũng không vững, tâm tình có chút vi diệu, liếc mắt ra hiệu quản gia lấy cái đệm lại đây.

Triệu Tân Di nhìn đệm mềm, không rõ ràng đây là ý tứ gì, Ân Tử Đạc đụng nhẹ vào vai cậu, nháy mắt một cái, ôn nhu nói: " Tân Di, ngồi đi, chậm một chút."

Cậu tỉnh ngộ ra, nhớ tối hôm qua Ân Tử Đạc cường điệu thỏa thuận điêuf kiện, xem ra lúc cậu thể hiện trách nhiệm tới rồi.

" Mẹ, sớm ạ." Triệu Tân Di ngồi xuống, ngượng ngùng liếc Tần Nhuế một cái, dùng từ ngữ tối giản mà hỏi thăm, ngược lại bớt phải nói nhiều, cậu vốn là " kẻ ngu si" mà.

" Sớm. Tối hôm qua các con mệt rồi, nhanh ăn cơm đi, mẹ đã xuống bếp nấu cháo."* Bà cười, ôn nhu từ ái mà nhìn Triệu Tân Di.

Tần Nhuế nấu cái này, mình không biết tên.

Tính khí nữ nhân của Tần Nhuế quấy phá, trong lòng có chút khó chịu, mà nói tóm lại, bà biết rõ đạo lý biết tiến biết lùi của phụ nữ thông minh, trải qua giao phong trước khi cưới, bà biết Ân Tử Đạc quyết tâm kết hon, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.

Nếu đã chấp nhận, ở bề ngoài phải coi Triệu Tân Di như người nhà mà đối xử, bà không chỉ nói được mà còn làm được, là tự mình xuống bếp làm bữa sáng, trên bàn cơm hỏ han ân cần Triệu Tân Di còn nhận lỗi: " Tối hôm qua, mấy đứa cháu nhà mẹ không hiểu chuyện, làm sợ con, mẹ đã giáo huấn chúng, để chúng tự xin lỗi với con, con đừng để trong lòng."

Triệu Tân Di trước mặt Tần Nhuế giả ngốc, cậu chậm rãi muốn trả lời, Ân Tử Đạc đã đi tới nhắc bài, hắn mắt đầy cưng chiều mà sờ đầu Triệu Tân Di, nói với Tần Nhuế: " Chúng nó áy náy là phải nhưng Tân Di của chúng ta không phải kẻ hẹp hòi, sẽ không chấp nhặt với bọn họ."

Triệu Tân Di cười ngọt ngào, ngẩng đầu lên, sùng bái nhìn Ân Tử Đạc: " Ông xã nói đúng."

Ân Tử Đạc: "..." Xem ra tối hôm qua nói không vô ích, thái độ đứa nhỏ đoan chính, diễn xuất lại không tồi.

Tần Nhuế: "..." Nhìn hai người, một đứa thì ôn nhu săn sóc,một đứa thì ngượng ngùng thuận theo, đúng thật là tân hôn dính như keo sơn... Trong lòng bà cảm giác rất khó chịu, không chỉ bởi vì vụ hôn nhân này làm tổn thương mặt mũi bà, mà còn bị bắt ép ăn một đống thức ăn cho chó, làm bà già mẹ góa con côi này làm sao chịu nổi!

...

Buổi tối chủ nhật, Ân Tử Đạc dẫn Triệu Tân Di rời hoa viên Duyệt Vi, trở về nhà ở trong nội thành.

Trước khi đi, Tần Nhuế đưa cho Triệu Tân Di một cái ví limited làm lễ vật, còn lôi kéo tay hắn tha thiết nói: " Phải thường tới thăm mẹ."

Triệu Tân Di tiếp tục là vợ ngốc thuần lương, cậu nhẹ nhàng ôm Tần Nhuế một cái, ôn nhu nói: " Chúng con sẽ tới thăm mẹ". Sau đó nắm tay Ân Tử Đạc rời đi.

Ân Tử Đạc đối với biểu hiện hai ngày nay của cậu rất hài lòng, sau khi lên xe khen ngợi cậu vài câu, rồi hướng cậu giơ tay ra: " Ví tiền mẹ tôi đưa em đâu? Cho tôi xem một chút."

Triệu Tân Di giấu đi thật nhanh, thứ cậu vất vả cướp đến tay tuyệt đối không có đạo lý buông ra, cậu siết chặt cái ví tiền, do dự nhìn Ân Tử Đạc, nhớ lại điều kiện kết hôn, cậu là bạn đời của Ân Tử Đạc, Ân Tử Đạc có quyền lấy về sao?

Ân Tử Đạc khẽ cau mày, hiểu rõ mà nở nụ cười, nhìn Triệu Tân Di như thú nhỏ che chở thức ăn, có chút đáng yêu.

" Cho em chính là của em, yên tâm, tôi không lấy." Hắn một lần nữa giơ tay với Ân Tử Đạc.

Triệu Tân Di đưa ví tiền cho hắn, chỉ thấy hắn mở túi ngoài ra, lộn qua lộn lại ví tiền mà xem chút, tiếc hận nói: " Ví tiền không tệ, chỉ là có chút ít."

Triệu Tân Di không hiểu hỏi: " Ít cái gì?"

Ân Tử Đạc cười không nói, liền đem ví tiền trong bàn tay xoay chuyển hai vòng, mới lưu luyến không rời mà trả lại Triệu Tân Di.

Triệu Tân Di cảm thấy ví tiền so với lúc nãy nặng hơn, cậu kinh ngạc mở ra xem, phát hiện không biết lúc nào đã bị nhét một xấp tiền, còn co một tấm thẻ tín dụng.

" Biểu hiện của em không tệ." Ân Tử Đạc xoa đầu Triệu Tân Di: " Thưởng em."

Tiền và nụ cười đều giống nhau, có thể dễ như cháo mà rút ngắn khoảng cách giữa người với người. Có người trả thù lao, Triệu Tân Di nở nụ cười không chút che giấu, không tự chủ mà nhích lại gần Ân Tử Đạc: " Cảm ơn Ân tiên sinh*...Thế nhưng," cậu chuyển động con ngươi, đột nhiên nhớ tới một chuyện: " Ân tiên sinh, tiền này cũng không tính là tiền thưởng đi? Tiệc cưới ngày đó, anh thu không ít tiền mừng đi? Theo lý thuyết, tiền mừng phải có một nửa của em chứ nhỉ?" Triệu Tân Di đoán phỏng chừng sẽ là một khoảng tiền lớn, không cần thì phí. Ân Tử Đạc không đưa cho cậu còn chưa tính chứ không phải đưa tiền của hắn là tiền thưởng, thậm chí là ân huệ.

Lại nói, cậu là mèo chiêu tài, ở bên Ân Tử Đạc, vô hình trung có thể giúp Ân Tử Đạc kiếm lời bao nhiêu, nếu căn bản không có cách tính toán thì đáng ra Ân Tử Đạc phải cấp tiền cho cậu, cậu một phần cũng muốn. Cậu chính là một con mèo chiêu tài tính toán chi li, lòng dạ hẹp hòi đấy!

Ân Tử Đạc hơi nhướn mày, không nghĩ tới đứa nhỏ cũng không có ngốc, tính toán đến rõ ràng, híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Tân Di, ma hài đang cùng hắn nói chuyện tiền nong, ánh mắt lại vẫn như cũ sinh động, thuần , long lanh như nước, không có che đậy dục vọng, muốn gì đều biểu hiện ra.

Ân Tử Đạc cảm thấy thập phần thú vị, bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu người trong lòng minh bạch lại giả vờ hồ đồ, cũng không thiếu người ngu ngốc tự cho mình là thông minh, chỉ là rất ít người...Nói như thế nào đây? Đơn thuần?

" Liên qua tới số tiền kia, tôi vốn muốn hỏi ý kiến của anh em, nếu em đã hỏi thì tôi đưa cho em cũng được." Ân Tử Đạc thản nhiên dựa vào ghế ngồi, " Bình thường tiền tiêu vặt đúng hạn sẽ đưa cho em còn tiền thưởng tính riêng, được chưa? Tiểu tham tài.*" Mặt Triệu Tân Di gần trong gang tấc, hắn có thể ngửi thấy mùi tóc thơm nhàn nhạt... Hắn nhịn không được, đưa tay ra câu mũi Triệu Tân Di một cái.

*Để nguyên cho cute*

Triệu Tân Di phản xạ có điều kiện co rụt lại phía sau, xoa xoa mũi, kết quả càng xoa càng đỏ. " Cảm ơn anh..." Cậu nghiêng đầu, nói.

Ân Tử Đạc hứng thú nhìn cậu: " Nhưng tôi có một điểm không rõ, em là học sinh cấp ba, có mẹ em, anh trai, bây giờ còn có tôi chiếu cố, em cần nhiều tiền vậy làm gì?"

Triệu Tân Di nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy chóp mũi có chút ngưa ngứa nhưng cũng không tiện xoa nữa:" ...Anh không cần phải để ý."

Chỗ cần dùng tiền nhiều lắm đấy, tỷ như nâng minh tinh cậu yêu thích, đầu tư cửa hàng cậu thích, để CP cậu ship đóng phim cùng nhau, để người cậu thích dùng tiền đẻ ra tiền...

Đây là điều mèo chiêu tài, cậu, phải làm mà.

...

Nhà của Ân Tử Đạc ở trong nội thành, là một căn hộ penthouse*, hai dì giúp việc từ nhà cũ lại đây quét tước nấu cơm bởi vì hắn không muốn cso người ngoài lắc lư trước mắt, để hai dì ở một nhà nhỏ trong tiểu khu.

*Nguyên văn "楼中楼"的大跃 * Penthouse: căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, một cao ốc, không nhất thiết là căn hộ thông tầng.

Hắn còn nuôi một con mèo đực màu quất, tên là " Nguyên Bảo", nặng hơn mười cân. ( cân Việt Nam)

Những việc này Ân Tử Đạc đã nói qua với Triệu Tân Di, nhưng khi Triệu Tân Di nhìn thấy Nguyên Bảo, cậu vẫn chấn kinh đến thiếu chút nữa hồn phách xuất khiếu.

Bởi vì đây không phải là một con mèo bình thường, mà là yêu tinh đã có linh thức.

Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh liền thăm dò lại lịch đối phương.

Triệu Tân Di lần đầu tiên tại thế giới hiện thực nhìn thấy đồng loại, tâm lý có chút kích động cùng thấp thỏm, cậu do dự mà đứngở cửa, nhìn chằm chằm con mèo béo trong ngực Ân Tử Đạc.

Ân Tử Đạc cho là cậu chưa từng nuôi thú cưng, nhát thời có chút không quen, liền ôm Nguyên Bảo đến trước mặt cậu, nói: " Đây là Nguyên Bảo, nó rất nghe lời, đừng sợ."

Triệu Tân Di đưa tay sờ đầu Nguyên Bảo, muốn cùng nó chào hỏi, không nghĩ tới mèo mập lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, " gào gừ" một tiếng rồi từ lồng ngực Ân Tử Đạc nhảy xuống.

Cùng lúc đó, từ đáy lòng Triệu Tân Di truyền đến một tiếng chế nhạo lạnh như băng: " Yêu quái từ chỗ nào tới?"

Cung yêu tinh nói chuyện với nhau không cần mở miệng, đây là câu đầu tiên Nguyên Bảo nói với Triệu Tân Di.

Triệu Tân Di sửng sốt một chút, ở trong lòng đáp trả lại: " Có ý gì? Anh không phải yêu quái sao?"

Nguyên Bảo lắc lư cái mông bự, từ từ tiến lên phía trước, cại bụng sắp cọ tới tận thảm, cũng không quay đầu lại nói: " Tôi là miêu yêu tu luyện tử tế, cậu thì sao? Toàn thân lộ ra khí tức không rõ lai lịch, vừa nhìn đã biết không phải yêu tinh đứng đắn gì."

Triệu Tân Di không có gì để nói, nếu như tiên giới cũng có khinh bỉ, chắc là yêu tinh bản thể có sự sống, tháng ngày tự mình tu luyện thành tinh, cũng khinh thường yêu tinh bản thể không có sự sống như bọn họ, chờ một đạo thiên lôi bổ xuống.*

*Ừm, kiểu là yêu tinh là mấy con vật, tự mình tu luyện khinh thường mấy yêu tinh là đồ vật chờ thiên lôi bổ xuống thành tinh*

Ngẫm lại cậu ở nhân gian thuận buồm xuôi gió, lại bị đồng loại yêu giới ghét bỏ, cũng có chút chua xót.

May là Nguyên Bảo không thể hóa thành người, làm sao cũng không bắt nạt được cậu.

Ân Tử Đạc đương nhiên không nghe thấy đối thoại của hai con yêu tinh, hắn thấy Triệu Tân Di bất động, đứng ở cửa thần sắc cô đơn, còn tưởng rằng cậu nhớ nhà., dù sao mấy ngày nay Tân Di cùng hắn đã hai lần chuyển nhà, tới chỗ nào cũng lạ lẫm, cũng là đáng thương.

Trong lòng hắn nổi lêm thương tiếc mơ hồ, hắn xoa xoa đầu Triệu Tân Di: " Mau vào đi, làm sao vậy?"

" Không có gì," Triệu Tân Di đi vào, nhìn hướng Nguyên Bảo biến mất, "Anh không giống người nuôi mèo."

Tổng tài bá đạo trăm công nghìn việc, ở bên ngoài cấm dục kiêu ngạo, yêu đương cũng lười, thực chất lại là một con sen? Việc nàu cũng quá lạ đi?

Ân Tử Đạc dẫn cậu đi tham quan nhà, một bên giới thiệu từng phòng vừa nói chuyện mèo: " Tôi vốn không thích nuôi thú cưng, mà Nguyên Bảo đại khái có duyên với tôi đi, buổi tối một ngày vào hai năm trước, tôi lái xe ra ngoài, ở cửa tiểu khu suýt nữa cán vào nó, tôi xuống xe xem, nó bị thương, tôi liền dẫn nó tới bệnh viện, trị cho nó, sau đó nó dính tôi sống chết không đi, một đường theo tôi lên xe về nhà...Hết cách rồi, đuổi không đi, liền nuôi." ( đến con mèo cũng mất liêm sỉ như vậy)

Triệu Tân Di gật gật đầu, hai năm trước, Nguyên Bảo khẳng định đã có linh thức, nó đây là ăn vạ đi?

Con mèo này không đơn giản, không thể xem nhẹ nó.

Phòng ở đây cùng phong cách ở hoa viên Duyệt Vi hoàn toàn khác nhau, nhà lớn bên kia là cổ điển nhã trí mà bên này là giản lược hiện đại, trắng đen xám chủ sắc, cảm xúc kim loại cứng rắn, đâu đâu cũng có đồ chơi nhỏ công nghệ cao, cùng với thân phận tổng tài công ty network cuẩ Ân Tử Đạc rất xứng đôi.

Cuối cùng Ân Tử Đạc dẫn Triệu Tân Di đến phòng ngủ, mở cửa ra: " Phòng của tôi cách vách, có việc gì gọi tôi."

"Được, cảm ơn anh..." Triệu Tân Di ngẩng đầu nhìn trang trí của phòng ngủ, trong nháy mắt cảm thấy mình đang ở Triệu gia, cùng là rèm cửa màu xanh đen, tủ quần áo màu trắng, trên tường có poster của Bạch An, mùi huân hương cũng là mùi quen thuộc, thanh đạm mùi chanh.

Triệu Tân Di quay đầu nhìn Ân Tử Đạc đứng dựa ở cửa, hai tay ôm trước ngực, thần sác vẫn là lười nhác và lạnh nhạt, trong con ngươi lại tựa hồ chứa ôn nhu.

Tim Triệu Tân Di cũng không phải sắt đá, đối phương chu đáo như vậy, cậu đương nhiên cũng cảm động, xuất phát từ nội tâm mà nở nụ cười ngọt ngào: " Cảm ơn Ân tiên sinh."

Ân Tử Đạc hơi nhíu mày, lặng lẽ nói: " Dễ như ăn cháo mà thôi."

Hắn phục chế gian phòng của Triệu Tân Di, ban đầu cũng không phải là để tạo kinh hỉ, chỉ là phòng ngủ này nguyên lai trang trí vô cùng đơn giản, đồ đạc cung không đầu đủ, nhưng để cho Triệu Tân Di ở nên phải trang trí lại. Nhà thiết kế đưa ra vài bản phương án để hắn chọn lựa, hắn bận quá, vung tay bảo nhà thiết kế làm giống phòng cũ của Triệu Tân Di.

Nguyên là để tránh phiền phức nhưng nhìn Tân Di yêu thích, hắn cao hứng đồng thời cũng có chút ngượng ngùng, hắn nhấc tay để trên vai nam hìa: " Sau này, em muốn sửa hoặc mua thêm cái gì, cứ việc nói."

"Ừm." Triệu Tân Di cụp mắt: " ...Thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn đi học, em đi ngủ trước"

Ân Tử Đạc biết đây là đuổi khéo hắn, liền đi ra ngoài, đóng cửa lại liền giương mắt: " Đêm nay tôi không ngủ cùng em, đừng sợ."

Triệu Tân Di duy trì nụ cười lễ phéo, tôi sợ chính là anh.

Tuy rằng ấn tượng đáng sợ Ân Tử Đạc để lại cho cậu chưa nhạt đi, nhưng khi nằm trên giường, nhìn poster của Bạch An đối diện, nhớ tới ví tiền nằng nặng của mình, liền cảm thấy "biến thái" Ân Tử Đạc cũng có lúc đáng yêu.

Cậu đứng dậy, lấy giấy kẹo của bánh kẹo cưới, cẩn thận bỏ vào trong ví tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro