Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ núi Thái Đà đi xuống chỉ có một con đường duy nhất, người mù đường cũng không thể đi lạc. Trừ khi ngươi ngu ngốc tìm đường chết chạy vào trong rừng cây tạo lối đi riêng.

Núi Thái Đà vốn vắng vẻ, Giang Hoa Đình vừa bắt đầu chỉ dùng tốc độ rất bình thường mà đi tới, cậu đang đợi.

"Mày dám làm hỏng chuyện tốt của tao!" Một giọng nữ sắc bén phút chốc vang lên phía sau Giang Hoa Đình, kéo theo một trận khí lạnh thấu xương.

Cô gái mặc áo lam vừa nãy nhìn còn bình thường giờ đây vô cùng dữ tợn, trang phục bị kéo rách tả tơi, đầu phụt máu lộ cả một mảng da, phần lưng, khuỷu tay, bàn tay đều là máu, tí tách tí tách chảy không ngừng khiến ai nhìn cũng không khỏi cảm thấy tê cả da đầu.

Sắc mặt Giang Hoa Đình không thay đổi, chỉ hơi quay đầu lại nhìn cô một cái, "Cô đến rồi?"

Cô gái chân không chạm đất, kỳ lạ là máu trên người cô cũng không để lại trên nền đất dấu vết gì, chỉ chảy đến gót chân liền biến mất không thấy đâu.

"Mày phá chuyện tốt của tao, tao muốn mày phải theo tao xuống lỗ!"

Móng tay cô ả đột nhiên trở nên sắc bén hướng cần cổ yếu ớt của Giang Hoa Đình mà đâm tới.

Nhưng tại lúc cô ả sắp cắt một vết trên người cậu liền bị một đám khí màu xám đen từ đâu chui ra cuốn lấy tay, theo đó trong nháy mắt bao lấy toàn bộ cơ thể.

Giang Hoa Đình lắc đầu một cái, nói: "Không sợ chết mà quấn lấy tôi như vậy cô chính là người đầu tiên."

Oán linh bị khí đen quấn lấy, "..." Ả làm sao biết trần đời còn có một tên độc đáo đến như thế!

Bị khí đen quấn lấy, oán khí trên người oán linh lấy tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được tản ra, chẳng mấy chốc khôi phục nguyên trạng thành cô gái nhỏ vô cùng thanh tú đáng yêu.

Giang Hoa Đình nói: "Lát nữa là cô sẽ tan biến, tâm nguyện của cô..."

Giang Hoa Đình nhìn bên dưới đường núi một chút, nói: "Chẳng mấy chốc sẽ được thực hiện, cô có thể yên nghỉ rồi."

Nhưng cô gái cũng vô cùng cố chấp, "Tôi muốn tận mắt nhìn tên khốn kia bị trừng trị!"

Giang Hoa Đình nhìn một chút tình trạng của cô, gật đầu nói: "Chắc ông trời cũng muốn cô yên nghỉ, cùng đi một đoạn đi có lẽ cô có thể nhìn thấy người muốn thấy."

Vì vậy, Giang Hoa Đình một người một quỷ, tại nơi hoang tàn vắng vẻ trên đường núi tung ta tung tăng ~

Một đường đi tới, Giang Hoa Đình hiển nhiên quên luôn nữ quỷ theo sau, như con khỉ nhảy nhót lung tung, lúc thì đi ra hình chữ S, phút chốc lại ngoằn ra hình chữ Z, tuy rằng quỹ đạo quái dị nhưng bước chân lại không chậm đi chút nào!

Đi theo phía sau Giang Hoa Đình, nữ - liều mạng chống cự thân thể sắp tiêu tan - quỷ nhìn thấy Giang Hoa Đình tư thế tiêu sái thiếu chút nữa kích động trực tiếp thăng hoa!

Mà trong lùm cây rậm rạp cạnh con đường có bóng người đang ẩn nấp, khi nhìn thấy Giang Hoa Đình giống như con khỉ, chỉ kém không ở trước mặt mọi người biểu diễn vượt nóc băng tường, lăng ba vi bộ, vội vã hạ thấp giọng đưa tin: "Báo cáo, có người từ trên núi xuống, hẳn là... cư dân ở núi Thái Đà, cách đội trưởng còn có hai mươi mét."

Giang Hoa Đình phiêu phiêu nhảy nhót, tại chỗ khúc quanh chợt thấy một vệt đỏ, liền dừng lại bước chân đang nhảy.

Trước mắt là bóng lưng thướt tha, mái tóc đen dài diễm lệ, da thịt trắng như tuyết, tư thái xinh đẹp yêu kiều, chỗ nên gầy có gầy, chỗ nên có thịt cũng có thịt, là... Đại mỹ nam nha!

Giang Hoa Đình đôi mắt híp híp, tìm tới mục tiêu!

Mặc dù đối phương có sở thích mặc đồ con gái, thế nhưng người mà, ai mà không có một vài sở thích nho nhỏ? Tuy rằng đam mê này có hơi đặc biệt một chút nhưng cũng không phải không thể cho ai biết.

Giang Hoa Đình đối với ma nữ phía sau nói: "Anh ta chính là người có thể giúp cô, đợi lát nữa mất dấu là phiền lắm đó."

Ma nữ ngơ ngác, vội vàng đuổi theo.

Giang Hoa Đình hai ba lần nhảy lên đã đến bên cạnh người mặc váy đỏ bó sát, nở nụ cười đáng yêu cùng đại mỹ nam chào hỏi, "Hi, anh đẹp trai."

Đám người ở trong bóng tối ẩn nấp xem tình hình thiếu chút nữa ngã lăn quay! Trong lòng vô cùng khiếp sợ!

Con khỉ này làm sao biết đội trưởng là đàn ông ?

Giang Hoa Đình nhìn thấy đối phương căn bản không thèm để ý đến mình, thầm than người đẹp thì có đẹp đáng tiếc là không dễ ở chung lắm! Vừa nghĩ như vậy, Giang Hoa Đình lập tức nhận được ánh nhìn sắc lẹm như dao!

Hàng đêm ca hát

Đó là đôi mắt như thế nào!

Con ngươi sáng ngời nhìn qua vô cùng linh động, khả năng do hoá trang nên sự cứng cỏi biến mất trở nên vô cùng ôn nhu, nếu như anh đẹp trai này không gặp phải cậu thì chắc chắn sẽ chẳng ai nhận ra người này là đàn ông.

Bởi vì cậu có kỹ xảo đặc biệt phán đoán giới tính đó ~

"Rời khỏi nơi này đi."

Người đẹp chính là người đẹp, từ trên xuống dưới đều đẹp, đến cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy! Giống như mảnh đất khô cằn bỗng gặp mưa to!

Giang Hoa Đình mặt mày cong cong nhìn người đẹp lạnh như băng, đây thực sự là một người có phúc! Được một luồng ánh sáng công đức vàng chói lọi bao quanh như vậy, lại còn có một tia... vân tím như có như không, quả thực kiếp nhân sinh ngươi chính là người thắng cuộc!

Ma nữ không cần căn dặn cũng không làm gì với mỹ nam trước mặt này.

"Thật ngại quá, lát nữa sẽ đi liền."

Người đẹp nhàn nhạt liếc Giang Hoa Đình một cái rồi tiếp tục đi con đường của mình.

Giang Hoa Đình dừng bước lại, vắt hết óc, làm thế nào để đối phương dựa theo cậu mà làm đây?

"Cậu không phải nói anh ta có thể giúp tôi báo thù sao? Sao lại không đi?" Ma nữ rầu rĩ hỏi.

Giang Hoa Đình nói: "Cô là ma tự nhiên có thể nói, còn người ta là người bình thường, tôi tùy tiện đi lên nói vài câu anh ta đương nhiên sẽ coi tôi là bệnh thần kinh."

"Cậu không phải là bệnh thần kinh sao?"

Giang Hoa Đình, "... Dĩ nhiên không phải!"

"Vậy liền lên đi chứ đừng ở đó nói hươu nói vượn! Tôi cảm thấy cậu có thể! Mau lên đi!"

Giang Hoa Đình, "..." Đúng là có thể! Có thể vào viện tâm thần!

Người này một thân chính khí, không là cảnh sát thì cũng là quân nhân, là kiểu người không tin mấy chuyện quỷ thần huyền học nhất, nên làm gì mới tốt đây? Khiến đầy tớ của dân tin tưởng thứ này khác gì bảo cậu giúp mấy tên mê tín dị đoan đi tin vào khoa học.

"A! !" Giang Hoa Đình đột nhiên hô lớn, đem ma nữ đang trôi nổi giữa không trung cùng mấy người đang ẩn nấp dọa nhảy dựng lên, chính người đẹp áo đỏ đi ở phía trước bước chân cũng dừng một chút.

Giang Hoa Đình chà xát tay đi tới bên cạnh người đẹp, vẻ mặt thành thật, "Anh đẹp trai, anh có muốn đoán mệnh không?"

Cả đám ngã ngửa!

Kêu lớn tiếng như vậy là muốn mau mau biểu hiện mình là một tên lừa đảo ý hả?

Đám người núp trong bóng tối hận không thể xông lên nhéo nhéo lỗ tai Giang Hoa Đình hét lớn, phải tin tưởng khoa học! Đoán mệnh cái gì đều là mê tín!

Người đẹp lạnh nhạt liếc mắt nhìn Giang Hoa Đình một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Giang Hoa Đình sờ sờ mũi, đá phải miếng sắt rồi, còn là cái loại rất cứng đạp mãi không đổ!

Nhưng mà mới thế liền chịu thua thì không phải cậu - Giang Hoa Đình!

"Từ gương mặt của anh mà thấy... đồng đội của anh rất có thể sẽ bị thương."

Người đẹp, "..."

Ma nữ, "..."

Đám người núp trong bóng tối, "..."

Đây là đoán mệnh cái khỉ gì? Nguyền rủa người thì có?

Tiếp theo ma nữ mở to hai mắt, một mặt không tin nhìn đám khí màu xám đen mới nãy còn quấn lấy cô vậy mà hướng rừng cây hai bên bay đến! Lập tức 15 phút sau liền truyền tới tiếng kêu rên kèm theo một vật năng rơi xuống đất.

Tai nghe giấu kín của người đẹp lập tức truyền đến âm thanh, "Đội trưởng Thu, Vương tử ngã gãy xương rồi."

Người đẹp, "..."

Bị ánh mắt sắc như dao của người đẹp liếc một cái, Giang Hoa Đình tiếp tục sắm vai thanh niên nghèo vượt khó vươn lên!

"Còn có người thứ hai."

Đám người núp trong bóng tối, "..." Khốn kiếp! Cậu đến cùng có thù oán gì với chúng tôi hả?

Nghe vậy, mỗi người đều vô cùng cẩn thận di chuyển, vậy mà sau ba phút lại nghe thấy một tiếng rên.

Người đẹp liền nhận được tin tức bất hạnh từ đồng đội, Bàng Giải cũng gãy xương rồi!

Tiếp tục nhận được cái liếc mắt sắc lẹm, Giang Hoa Đình nhắm mắt nói: "Kỳ thực còn có người thứ..."

Đám người núp trong bóng tối nín thở, thằng nhãi con nhà mi đến cùng còn muốn nguyền rủa bao nhiêu người nữa hả?

Một người có lẽ là ngoài ý muốn còn hai người liền thành quá trùng hợp, vậy nếu mà còn có người thứ ba. Có lẽ chứng minh thằng nhóc này thật sự giỏi xem tướng, thế nhưng loại này không khác gì nguyền rủa cả, bị thương luôn luôn vẫn là bọn họ!

Người đẹp rốt cục vẫn phải mở miệng, "Cậu muốn thế nào?"

Giang Hoa Đình cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, "Tôi bấm ngón tay tính toán..."

Người đẹp bỗng dưng nheo mắt lại, "Nói tiếng người."

Giang Hoa Đình lập tức nhanh chóng nói: "Người anh muốn tìm không phải ở hướng này mà là hướng nam bắc ngọn núi! Mà, anh có cảm thấy bên cạnh người có chút lạnh hay không? Nếu như không biết phương hướng, anh cứ theo hướng hơi lạnh bên cạnh mà đi là được rồi!"

Giang Hoa Đình nói như vậy, mấy người núp trong bóng tối đột nhiên cảm thấy xung quanh người đều có chút lạnh thì phải.

Một hơi nói xong, Giang Hoa Đình nói: "Vậy tôi đi trước nha, chúc anh có thể hoàn thành tâm nguyện!"

Đám người núp trong bóng tối, "..." Này là phương thức từ biệt quỷ dị gì đây?

Giang Hoa Đình trước khi đi liếc mắt ra hiệu cho ma nữ ám chỉ giao lại việc này cho cô, còn mình thì nhảy nhảy nhót nhót, tiếp tục hướng bên dưới ngọn núi "Lướt đi".

Thấy Giang Hoa Đình hai ba lần liền đã đi xa, mỹ nam tử cuối cùng dừng bước.

Bên tai truyền đến âm thanh ồn ào, "Đội trưởng Thu?"

Mỹ nam tử mắt phượng nhắm lại, "Đổi phương hướng... đi hướng Nam bắc."

Ma nữ thấy thế vui vẻ, cô biết người hại cô đúng là ở ngọn núi này hướng đông nam, cũng không quan tâm anh đẹp trai này có nghe được cô nói chuyện hay không nói, "Đi theo tôi." Mỹ nam tử cảm giác được có một đoàn hơi lạnh thổi qua người, ánh mắt lóe lên một tia sáng không rõ, lập tức nhanh chóng đi theo.

--

Giang Hoa Đình xuống tới dưới ngọn núi đã là sau hai giờ. Mặt trời đã bò đến giữa không trung, liều mạng hướng nhân loại phô bày hết sự lợi hại của mình. Mỗi người dưới ánh nắng đều một thân mồ hôi đầm đìa, chỉ có Giang Hoa Đình như trước mặt không đỏ thở không gấp, tinh thần còn vô cùng sảng khoái... Nhìn thật khiến người ta đố kỵ!

Giang Hoa Đình mới vừa xuống dưới không lâu, cái xe buýt cũ nát hồi nãy cũng loạng choà loạng choạng xuống núi, tài xế già cười híp mắt cùng Giang Hoa Đình chào hỏi, "Ai nha, thằng nhóc ngươi chờ một lát không muốn lại muốn tốn công tốn sức đi xuống làm gì chứ."

Phải nói đến vận may của ông ta cũng tốt, thế mà ở đống rác thải gần đó tìm được một cái lốp xe, có hơi cũ nhưng may vẫn có thể sử dụng! Cho nên tài xế không tốn thời gian bao lâu liền đem lốp xe bị vỡ thay xong, cũng không cần đợi người đến sửa nữa.

Giang Hoa Đình cười mà không nói, cậu không ở lại mới là đúng đấy, nếu như ở lại, bọn họ chỉ có thể ở trên núi một đêm.
"Lão gia ngài bình an xuống dưới là tốt rồi."

"Nhóc con, có cần chở cậu một đoạn đường không?"

Giang Hoa Đình lắc đầu một cái, "Không cần ạ, phương hướng cũng không giống nhau." Cậu cũng không muốn nổ lốp lần thứ hai đâu.

Tài xế già nhíu mày, "Phải không?"

Giang Hoa Đình cười híp mắt, "Dạ."

Tài xế già chỉ đành đi một mình, Giang Hoa Đình lúc này mới chậm rãi từ trong túi đeo lưng lấy ra một tờ giấy, mặt trên chính là bản đồ sư phụ vẽ cho cậu.

Cũng thật là... Một tấm bản đồ đơn sơ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro