Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi người đẹp áo đỏ trả lời, Giang Hoa Đình đã thò đầu ra hướng phía sau hắn thăm dò, hít vào một ngụm khí!

Bên cạnh người đẹp còn mang theo liên tiếp mấy người, tất cả đều bị còng tay cúi đầu ủ rũ.

Giang Hoa Đình phát hiện một người trong số đó tình hình còn đặc biệt thảm, không chỉ mặt mũi xanh xanh tím tím mà toàn thân trầy da không chỗ nào lành lặn.

Dường như chú ý tới ánh mắt của Giang Hoa Đình, cũng nhớ lại thằng nhóc này rất thần bí.

Một quân nhân trong đó liền nói: "Tên kia bị thương không có liên quan gì đến chúng tôi hết! Cũng không biết chuyện gì xảy ra mà tên này đặc biệt xui xẻo. Để mà nói cũng là do tự làm tự chịu, nếu không phải chính hắn hoảng quá chạy loạn cũng không đến nỗi ngã thành bộ dáng này."

Giang Hoa Đình sắc mặt quái lạ, "Ngã?"

Quân nhân đó nói: "Đúng vậy."

Giang Hoa Đình nhìn chung quanh bốn phía một vòng đều không nhìn thấy ma nữ áo lam kia nữa, chắc là báo được thù lớn cho nên an tâm tan biến đi.

Giang Hoa Đình ho nhẹ một cái, bộ dáng cao thâm khó lường nói: "Tôi cảm thấy các anh cần phải thăm dò điều tra người này kĩ một chút, nói không chừng trên tay còn có án mạng đấy."

Quân nhân nọ nghe vậy liếc mắt hướng người đẹp áo đỏ, liền nhận được ánh mắt ngầm đồng ý của đối phương.

Anh ta gật đầu, quay đầu nhìn Giang Hoa Đình một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi, "Cậu làm sao biết được?"

Giang Hoa Đình liền dựng thẳng một ngón tay kề bên môi, "Thiên cơ không thể tiết lộ."

Nhóm quân nhân, "..."

Hình tượng Giang Hoà Đình vĩ đại cứu người trong lòng bọn họ nháy mắt sụp đổ!

Quả nhiên vẫn là thần côn! Nói không chừng còn là đồng bọn của đám người này!

Nhóm quân nhân mặt mày tối tăm nghĩ có nên thuận tiện bắt luôn nhóc con đáng yêu này luôn hay không, giọng nói lãnh đạm của người đẹp áo đỏ bên cạnh đã truyền đến, "Quay về."

Nhóm quân nhân lập tức đứng nghiêm, "Vâng !"

Nhóm quân nhân lần lượt áp giải từng người đưa lên xe quân dụng, đang chuẩn bị đi lên theo.

Giang Hoa Đình nói: "Còn tôi thì sao?"

Người quân nhân sửng sốt một chút, "Hả?"

Giang Hoa Đình nói như chuyện đương nhiên, "Tôi muốn đi nhờ xe!"

Quân nhân nọ sắc mặt tối sầm lại, "Đây là xe quân dụng, cậu không thể lên!"

Giang Hoa Đình chỉ chỉ mấy người bị vây ở sau xe, nói: "Vậy tôi với bọn họ ngồi cùng nhau được không?"

Người quân nhân, "..."

Lúc này, người đẹp áo đỏ đi tới, "Cậu muốn đi đâu?"

Giang Hoa Đình chớp chớp mắt nói, "Ung Hoa Đình."

Người đẹp khẽ nhíu mày, còn chưa nói gì quân nhân bên kia đã kích động: "Bộ cậu không biết dùng điện thoại tự tra hả?"

Giang Hoa Đình cây ngay không sợ chết đứng, "Tôi không có điện thoại di động!"

Người quân nhân trợn mắt lên, ánh mắt như nhìn một món đồ cổ, con hàng này từ đâu chui ra vậy, thời đại này thế mà còn có người không có điện thoại di động?

Chẳng qua...

"Cho dù cậu không có điện thoại, chúng tôi vẫn không thể cho cậu lên được" Bọn họ cũng không phải cảnh sát! Bọn họ cũng có nguyên tắc!

Giang Hoa Đình nghiêng đầu, "Các anh không phải luôn coi vì nhân dân phục vụ là tôn chỉ hay sao?"

Người quân nhân lập tức ưỡn ngực, "Đương nhiên là như vậy!" Vấn đề thế này cũng không thể tùy tiện phủ nhận!

"Thế chẳng lẽ tôi không phải là người dân hay sao?" Giang Hoa Đình chỉ chỉ chính mình.

"... Cậu phải "

"Vậy tôi hiện tại đang gặp khó khăn, không gọi được xe, còn lạc đường thì chẳng phải các anh nên giúp tôi sao?"

Người quân nhân cau mày, hình như đúng là phải như vậy thật.

Tại lúc Giang Hoa Đình được voi đòi tiên, thành công dao động đám thuộc hạ của mình, người đẹp áo đỏ mới lên tiếng: "Ung Hoa Đình nằm ở trung tâm thành phố Giang, cậu đi xe 836 là có thể đến."

Giang Hoa Đình nói: "Nhưng mà tôi không chờ được xe á." Dùng vận may của cậu mà đoán, chắc chắn đợi đến tối cũng không chờ được xe.

Người đẹp áo đỏ mặt không biến sắc, tiện tay chỉ: "Xe đến kìa."

Giang Hoa Đình nhìn sang, đúng thật là xe 836, trên đó còn kèm theo ba chữ lớn Ung Hoa Đình, thật giống như có ba bàn tay mãnh mẽ vả bốp bốp bốp vào mặt cậu đau rát!

Giang Hoa Đình quái lạ liếc mắt nhìn người đẹp áo đỏ một cái, "Vận may của anh thật là tốt."

Người quân nhân trợn mắt lên, "Sao cậu biết? !"

Người đẹp áo đỏ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh quân nhân nọ lập tức môi mím chặt cúi đầu xuống.

"Lại không lên xe, xe liền đi." Người đẹp áo đỏ băng lãnh nhắc nhở.

Giang Hoa Đình biểu tình không muốn nhìn chiếc xe quân dụng màu xanh một cái, cuối cùng vẫn là lên xe công cộng.

Quỷ hẹp hòi! Cậu rõ ràng còn tới giúp một chút!

Người quân nhân nhìn mặt trẻ con của Giang Hoa Đình phình ra, giống như mất hết sức sống cúi đầu ủ rũ, "Đội trưởng Thu, chúng ta không phải quá..." Hai chữ lạnh lùng còn chưa kịp nói ra, người đẹp áo đỏ đã nói: "Quá cái gì? Vô tình? Lạnh lùng?"

"Nhóc con kia dù sao cũng coi như là hỗ trợ chúng ta mà."

Người đẹp áo đỏ lạnh nhạt liếc mắt nhìn người quân nhân, "Cậu tin à?"

"Không tin!"

Người đẹp hừ lạnh một tiếng, động tác lưu loát lên xe.

Trong lòng quân nhân nọ vô cùng xoắn xuýt, Đội trưởng Thu nếu như không tin tại sao phải đổi phương hướng chứ?

Người quân nhân cúi đầu ủ rũ lên xe, xe mới mở lên đi chưa được bao lâu liền tàn nhẫn chấn động ầm ầm ầm bốn tiếng! Sau đó vô cùng nguy hiểm mà dừng lại.

"Báo cáo đội trưởng Thu, bánh xe toàn bộ nổ lốp rồi!"

Tất cả mọi người kinh dị nhìn người đẹp áo đỏ, nói vận khí tốt đâu rồi?

Sẽ không phải vì cự tuyệt nhóc con kia cho nên vận may mới chấm dứt đó chứ? !

——

Giang Hoa Đình ngồi xe buýt giống như phải đi hết một vòng quanh thành phố Giang mới đến được Ung Hoa Đình. Lúc xuống xe, đầu cậu choáng váng, tự cảm thấy trong một đoạn thời gian tới chắc chắn sẽ không thèm ngồi xe buýt nữa.

Trên nóc nhà tiểu khu viết ba chữ lớn Ung Hoa Đình, chỉ cần mắt không mù đều có thể nhìn thấy.

Giang Hoa Đình ngẩng đầu, nhìn khắp nơi đều nồng nặc sinh khí, không ngừng gật đầu.

Cậu trong ánh mắt như hổ rình mồi của bác bảo vệ quẹt thẻ tiến vào tiểu khu, sau đó đi về một hướng.

Giang Hoa Đình vừa đi vừa gật đầu, không tệ, phong thủy nơi này vô cùng tốt, nhân khí cũng sung túc, có thể thấy chủ hộ cũng dụng tâm.

Giang Hoa Đình đi tới một nhà lầu trong đó, nhìn số "4" to đùng trước mặt, "Ừm, chính là chỗ này."

Giang Hoa Đình lấy ra thẻ cư dân, nhanh chóng mở cửa rồi lưu loát lắc mình tiến vào tòa nhà.

Bên trong đứng rất nhiều người đều đang chờ thang máy, tuy rằng có hai bộ nhưng mà người quá nhiều, một lần cũng chở không hết. Giang Hoa Đình không thèm liếc thang máy kia một cái mà trực tiếp từ thang bộ bên cạnh nhảy lên, động tác nhanh đến mức khiến người ta chỉ kịp nhìn thấy một vệt bóng đen chợt lóe từ bên người!

Trong chốc lát Giang Hoa Đình đã leo lên tầng bốn, mặt không đỏ thở không gấp, trong miệng lẩm bẩm, "404, 404... A, tìm được rồi."

Sau đó là một loạt tiếng va chạm lạch cạch của chìa khóa.

Giang Hoa Đình tìm được cửa nhà mình mới mở cửa ra, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân có quy luật.

Giang Hoa Đình nghĩ muốn cùng hàng xóm tạo mối quan hệ tốt, liền quay đầu lại, một thân ảnh cao lớn nhanh chóng đập vào mắt! Cặp mắt kia lập tức sáng lên, mặt mày cong cong.

"Chào, người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Doãn Thu —— Đội trưởng Thu trong miệng nhóm quân nhân, mặt không cảm xúc nhìn chàng trai có bản mặt trẻ con vừa mới thấy hơn hai giờ trước này, lông mày hơi cau lại ở góc độ không thể nhìn ra, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Giang Hoa Đình nói: "Sớm biết chúng ta là hàng xóm tôi làm sao cũng phải cùng các anh đi về! Thế nào, các anh trên đường... Vẫn ổn chứ?"

Doãn Thu nhớ tới chiếc xe tự nhiên nổ mất bốn cái lốp, cuối cùng không thể không gọi xe dự phòng tới, ánh mặt lạnh lẽo rơi trên người Giang Hoa Đình, "Vẫn ổn."

Giang Hoa Đình, "..." Người này tuyệt đối có bản lĩnh bóp chết mọi cuộc trò chuyện!

"Ha, có thật không?"

"Ừm."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro