Chương 6: Thiên linh linh địa linh linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí lúng túng cũng không cách nào tiếp tục tán gẫu, đối phương hiển nhiên cũng không có hứng thú, Giang Hoa Đình không thể làm gì khác hơn nói câu ngủ ngon liền yên lặng đóng cửa lại.

"Hô ~ "

Khoa trương thở ra một hơi, người này làm dân công bộc cũng đủ lạnh lùng!

Chẳng qua Giang Hoa Đình rất nhanh liền quăng vị đầy tớ của dân này ra sau đầu, bởi vì cậu còn có việc muốn làm!

Căn phòng này là cha mẹ cậu mua cho, nghe sư phụ nói, phòng này đã mua được gần hai mươi năm, tức là từ khi mới sinh ra thì căn phòng này đã thuộc về cậu rồi.

Tuy rằng không biết kinh tế thành phố này phát triển như nào nhưng mà nhìn vị trí địa lý thì rất tốt, giao thông cũng coi như thuận tiện, cảnh quan cũng được, phong thuỷ lại càng tốt hơn, chắc chắn giá phòng cũng sẽ không thấp.

Phòng ở cũng bố trí đến hoàn hảo, rất hợp ý cậu.

Biết Giang Hoa Đình sẽ đến, nơi này đã được thuê người dọn dẹp, một tuần sẽ tới quét tước một lần. Tuy rằng vẫn không thể gặp mặt cha mẹ nhưng tình huống của cậu họ đều biết, kể cả thời điểm cậu sẽ xuống núi.

Cho nên...

Giang Hoa Đình mở tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong chất đầy nguyên liệu nấu ăn còn mới.

Lấy ra hai quả cà chua, ba quả trứng, còn có hai vắt mì chuẩn bị nấu ăn.

Thành thạo đem cà chua cắt ra, trứng chiên chín rồi đổ vào bát, sau đó cho cà chua vào xào, thêm gia vị, nước, đợi nước sôi cảm thấy ổn liền cho mì vào đun thêm một lúc rồi thêm trứng vừa chiên, cuối cùng cho hành lá, cứ như thế một bát mì trứng cà chua thơm phức đã ra lò.

Giang Hoa Đình ăn một bụng tròn vo, thoải mái không có hình tượng nằm trên sofa, hai mắt nhìn trần nhà.

Nơi này mỗi một món đồ đều là do cha mẹ tự mình lựa chọn. Mỗi chi tiết, mỗi cách bài trí, mọi thứ đều cho cậu cảm nhận nồng đậm tình yêu thương.

Từ nhỏ tới lớn, dù không được ở bên cha mẹ nhưng mọi thứ bên cạnh cậu đều mang bóng dáng của họ. Giang Hoa Đình biết họ đều đang cố gắng dùng những cách thức riêng để có thể tham gia vào cuộc sống của mình.

Sư phụ cũng tính ra, năm hai mươi hai tuổi cậu sẽ gặp phải một kiếp nạn, chỉ cần vượt qua liền có thể cùng cha mẹ đoàn tụ. Nếu như không thể, vậy chỉ còn cách âm dương cách biệt.

Đối với kiếp nạn này Giang Hoa Đình nhìn vẫn rất thoáng, cũng chẳng để chuyện này trong lòng, cậu có thể bình an lớn lên như vậy đã là rất may mắn rồi.

Sinh ra trong một gia đình giàu có, đáng ra có thể bình yên sống cuộc sống lắm tiền nhiều của như một tiểu thiếu gia, nhưng mà cậu lại không có cái số ấy.

Thời điểm mới sinh, lần đầu tiên uống sữa mẹ đã thiếu chút nữa sặc chết, phải ra sức cấp cứu mới bò ra khỏi cửa tử, cũng từ lần đó mẹ cũng không dám cho cậu bú sữa nữa, liền chuyển sang uống sữa bột.

Kết quả uống sữa bột gì cũng đều dị ứng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ăn cháo loãng.

Từ khi sinh ra cậu, gia đình nguyên bản ấm áp vui vẻ liền náo loạn, không phải là chuyện người giúp việc đang quét nhà không hiểu ra sao té ngã vẫn phải hướng đứa trẻ mới sinh là cậu nhào tới, cái chổi cũng suýt chút nữa chọc vào bên trong miệng, thì chính là không hiểu sao có con chó hoang chạy đến biệt thự ngoạm cậu đi, khiến mọi người trong nhà phải chạy loạn đi tìm một phen.

Nói đến những gia đình giàu có khác cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, vậy mà thực tế lại xảy ra ở nhà bọn họ, hơn nữa chuyện mỗi lần xảy ra nghe nguyên nhân đều không biết nên khóc hay nên cười.

Mỗi lần tìm thấy Giang Hoa Đình, người không phải ở thùng rác thì chính là bên cạnh nhà vệ sinh...

Đương nhiên nhất định là phải sắp hẹo đến nơi.

Cậu tuy rằng vô cùng xui xẻo nhưng mạng lại lớn, mỗi lần sắp chết đều được cứu về. Tuy nhiên càng ngày càng gầy, thân thể cũng càng ngày càng suy yếu. Mà làm người ta càng không hiểu ra sao chính là, mỗi lần Giang Hoa Đình gặp xui xẻo, trong nhà đều nhận được một mối làm ăn lớn, khiến người một nhà cũng không biết phản ứng ra sao.

Vì thân thể đứa con trai, Giang gia khắp nơi tìm không ít người, cũng tìm không ít đại sư, cuối cùng tìm được đến núi Thái Đà.

Sư phụ nói, Giang gia là một nhà có phúc, mà vật cực tất phản, nếu tất cả mọi người may mắn thì nhất định phải có một người số con rệp, cho nên Giang Hoa Đình đây là đem vận xui một đời nhà họ Giang ôm trên người nên mới xui xẻo như vậy.

Cơ thể mang vận xui to bự như thế thì khỏe đằng trời!

Vì muốn giúp cho con trai trưởng thành khỏe mạnh, cha mẹ Giang không thể không đem Giang Hoa Đình gửi đến núi Thái Đà.

Một lần gửi liền gửi đến hai mươi năm.

Mà bây giờ, cậu đã xuống núi.

Giang Hoa Đình mơ mơ màng màng ngủ trên sofa, tỉnh lại cả người đều cứng đờ!

"Xem ra cái thứ này ngồi thì rất thoải mái nhưng mà để nằm ngủ lại không được tốt lắm... Còn không bằng nằm ngủ trên sàn nhà." Giang Hoa Đình nói thầm.

Tức giận cũng vô dụng, cậu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện đã sáu giờ rưỡi sáng, dùng vận may này của mình có thể trước lúc mười giờ đến bệnh viện số 2 thành phố Giang thành công gặp viện trưởng cũng là một vấn đề lớn à!

Con người quả nhiên không nên đa sầu đa cảm, rảnh quá tự nhiên nghĩ về chuyện cũ làm gì không biết! Nghĩ đến chính mình tối hôm qua cứ thế mơ mơ màng màng tắm cũng không tắm trực tiếp ngủ, sắc mặt Giang Hoa Đình càng khó coi.

Vội vã tắm một lượt, Giang Hoa Đình mang theo một thân hơi nước đi ra cửa.

Thời điểm cậu đi ngang qua phòng 403 bên cạnh, nhìn thấy phòng ở được một đạo kim quang chói lóa vây quanh không nhịn được chà chà hai tiếng.

Quả nhiên người so với người tức chết người!

Thời gian gấp gáp cũng không ngăn được Giang Hoa Đình giúp người làm niềm vui, chạy xuống lầu cũng không quên tiện tay giúp mấy bác gái ném vài cái túi rác, rồi cùng bảo vệ trực ban chào hỏi vài câu mới chạy ra khỏi tiểu khu Ung Hoa Đình.

Ngay bên cạnh Ung Hoa Đình có một trạm xe buýt, Giang Hoa Đình ở bên cạnh tìm được xe đi bệnh viên số 2 thành phố Giang, tay hướng túi duỗi một cái!

Toang rồi... Không có tiền.

Hiện tại mới bảy rưỡi, ngân hàng căn bản chưa mở cửa, chỉ còn mấy cây ATM luôn công tác hết mình bất kể ngày đêm. Giang Hoa Đình không có thời gian không thể làm gì khác đứng chiến đấu với dăm ba cái đồ điện tử này.

Nhìn cái máy công nghệ cao trước mặt, cậu Giang nào đó yên lặng cầu khẩn hai lần, miệng lẩm bẩm, "Thiên linh linh địa linh linh, thần tiên phù hộ, tuyệt đối không được để vận xui của con có hiệu lực, hãy cho con bình an vô sự lấy tiền. Thiên linh linh địa linh linh..."

Sáng sớm người xếp hàng lấy tiền cũng không ít, dù giọng nói Giang Hoa Đình không lớn nhưng cũng không nhỏ là bao, không khỏi liên tục nhận được ánh mắt như nhìn mấy đứa vừa trốn trại, "Xì! Từ đâu tòi ra phần tử phong kiến mê tín này vậy, lại còn thiên linh linh địa linh linh?"

Giang Hoa Đình, "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro