Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Hoa Đình liếc giám đốc ngân hàng nhìn qua rất hiền lành kia một cái, nói: "Muốn xem thật sao?" 

Giám đốc ngân hàng gật đầu, "Xem." 

Giang Hoa Đình nói: "Sự nghiệp của ngài sắp đến hồi kết rồi." 

Giám đốc ngân hàng, "..." 

Mấy chú cảnh sát, người thanh niên, "..." 

Là xem bói dữ chưa? Nhầm, xem tướng? Hình như mới chỉ liếc nhau một cái đi? 

Không! Không đúng! Vừa mở miệng đã nguyền rủa người ta như này là sao trời? Mấy tên lừa đảo ở vỉa hè bày quán đoán mệnh xem tướng, vừa bắt đầu là phải đem người ta nói tới rồng bay phượng múa, mệnh căn trên trời, sau đó sẽ bất thình lình thêm một câu "nhưng" ở cuối không phải sao? Hiện tại như này là xảy ra chuyện gì? Đi ngược với đường cũ, tạo lối đi riêng? 

Giám đốc ngân hàng dù sao cũng là người làm ăn lớn, gặp qua đủ loại dưa vẹo táo nứt đương nhiên người tốt xấu gì cũng có, cũng đã thấy rất nhiều cảnh tượng không thể tin nổi. Chút "Nguyền rủa" cỏn con này ông ta cũng không để trong lòng, người rủa ông còn nhiều lắm, Giang Hoa Đình như vậy thật sự không tính là cái gì. 

"Vì sao lại nói như vậy? Chàng trai trẻ, có thể giải thích một chút không?" 

Giang Hoa Đình nhìn mấy chú cảnh sát một mặt biểu tình mi cứ tiếp tục nói hưu nói vượn đi, còng tay của bọn ta sẵn sàng rồi, suy nghĩ một hồi, nói: "Có thể cho tôi mượn ba đồng tiền xu được không?" 

Giám đốc ngân hàng nhíu mày, "Tiền xu?" 

Người thanh niên nói: "Tôi có, ba xu đúng không?" 

Giang Hoa Đình gật đầu, "Ừm, đúng rồi." Suy nghĩ một chút vẫn là không nhịn được hỏi, "Tại sao cậu lại cho tôi?" 

Người thanh niên cười nhạo, "Ông đây muốn xem thử cậu là muốn tiếp tục bốc phét ra cái gì đấy, xem cậu làm sao tiếp tục lừa người!" Cậu ta đã thấy đủ loại bao biện gào thét tôi vô tội, tôi không phạm tội (cụ thể là trên ti vi), thế nhưng dùng cách thức lừa đảo như xem tướng mạo thì vẫn là lần đầu tiên. 

Giang Hoa Đình đối với tâm thế muốn xem kịch vui của người thanh niên cũng không thèm để ý, nhanh chóng lấy ba đồng xu bên cạnh sau đó hướng lên trên mà quăng! 

Tất cả mọi người, "..." Này là muốn make color như nào đây? 

Ba đồng tiền xu rơi xuống đất, Giang Hoa Đình nhớ đại khái phương hướng sau đó liền nhặt lên, cứ như thế lặp lại động tác năm lần. 

Người thanh niên, "... Chơi đủ chưa?" 

Giang Hoa Đình gật đầu, "Đủ rồi, cảm ơn nha." Dứt lời liền trả lại hoàn hảo ba đồng tiền xu cho người thanh niên. 

Thanh niên run rẩy khóe miệng nhìn ba xu trong lòng bàn tay Giang Hoa Đình, nói: "Không cần đưa tôi, cho đó." 

Giang Hoa Đình ồ một tiếng, vô cùng tự nhiên nhét đồng xu vào túi, ừm, ngồi xe buýt cần có tiền lẻ! 

Những người khác, "..." 

Giám đốc ngân hàng ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, tiến lên một bước, "Chàng trai, cậu vừa nãy là đang tính quẻ sao?" 

Thấy Giang Hoa Đình không phủ nhận, thanh niên bên cạnh cười nhạo, "Dùng ba đồng tiền xu? Đùa nhau à? Bịp bợm giang hồ người ta đều là dùng tiền đồng hoặc là tăm trúc? Tưởng ông đây không biết à?" 

Giang Hoa Đình cười híp mắt nói: "Mấy người đó đều là thành phần lừa đảo, tay nghề làm sao có thể so với tôi được?" 

Thanh niên, "Đúng vậy, người ta là thành phần lừa đảo, còn mi là thần côn!" 

Giang Hoa Đình, "..." 

Nhóm cảnh sát cảm thấy, bọn họ vẫn nên nhanh chóng đem nhóc con thuộc diện tình nghi kiêm ủng hộ phong kiến mê tín này mang về để tiến hành giáo dục cải tạo thì hơn! 

Giang Hoa Đình bất đắc dĩ, "Thực ra tiền xu hay tiền đồng cũng không khác gì nhau, vẫn là tiền thôi mà." 

Thanh niên yên lặng, hình như... Cũng hợp lý. 

"Vậy cậu ném tiền xu xuống đất là muốn làm gì hả?" 

Giang Hoa Đình đàng hoàng trịnh trọng, "Quẻ nằm ở trong tâm." 

Tất cả mọi người, "..." 

Giám đốc ngân hàng nói: "Xem ra tiểu đạo trưởng rất tinh thông lục hào bát quái." 

Giang Hoa Đình đạo, "Tôi không phải đạo trưởng, tôi là bác sĩ." 

Tất cả mọi người kinh ngạc, bác sĩ? Còn trẻ như vậy mà là bác sĩ? Lại còn là bác sĩ biết bói quẻ? Thật là lo lắng cho bệnh nhân của người này quá đi! Nhóm cảnh sát một lần nữa càng thêm kiên định phải mang Giang Hoa Đình về cải tạo. 

Lúc này, Giang Hoa Đình nghiêm túc nói: "Tôi đại khái đã tính ra đầu mối, các anh muốn nghe hay là không đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro